“Học Thần!”
Tần Trú bị kéo vào trong WC, quay đầu đối diện với khuôn mặt có mấy cục mụn.
Là đại diện môn toán của lớp, tên là Tôn Phóng.
Tần Trú còn tưởng là Bùi Duẫn, hơi giật mình.
Tôn Phóng nắm khuỷu tay anh, căng thẳng nói: “Học thần, cậu đừng qua đó, tôi vừa nhìn thấy anh Bùi ngồi xổm trong phòng học phía trước chờ cậu đó.”
Tần Trú: “...”
Tôn Phóng cũng không biết làm hỏng chuyện tốt gì, nhíu mày nói: “Học thần, cậu và anh Bùi thật sự cãi nhau à?”
Tần Trú: “Ừ.”
Tôn Phóng không biết não bổ ra cái gì: “Cậu ấy muốn đánh cậu hả? Có cần gọi giáo viên không? Hay gọi thêm vài người nữa?”
Tần Trú không thể giải thích đây là tình thú.
Mắt thấy cuộc hẹn hò vụng trộm sắp biến thành chuyến đi trong ngày đến văn phòng và sống mái với nhau trong khuôn viên trường, Tần Trú vội vàng nói: “Không sao, có lẽ cậu ấy bị rớt thứ gì đó thôi.”
Tôn Phóng không tin lắm: “Cậu ấy cả buổi rồi chưa ra.”
Tần Trú: “Bảng đen lớp A1 không tệ, cậu ấy đang thưởng thức bảng đen.”
Tôn Phóng: “...”
Tần Trú đi ra ngoài, Tôn Phóng lo lắng đi theo.
Lúc đi ngang qua lớp A1, Tôn Phóng nhìn thấy Bùi Duẫn ngồi trên một cái bàn, đối diện với bảng đen, giống như thưởng thức danh họa tuyệt thế gì đó.
Bùi Duẫn thấy bọn họ đi ngang qua, nhìn thoáng qua rồi chuyển tầm nhìn đi chỗ khác.
Tôn Phóng thở hắt một hơi nhẹ nhõm.
Tần Trú vẫn nhìn cậu.
Bùi Duẫn đột nhiên quay đầu, tiếc nuối nháy mắt mấy cái với anh.
Căn tin trường trung học số 3 có ba tầng, tầng ba là căn tin công nhân viên chức, tầng một hai là căn tin học sinh.
Bùi Duẫn và Tần Trú bình thường đều ăn ở tầng hai, giá hơi đắt một chút, nhưng có trái cây sau bữa ăn.
Bùi Duẫn gọi cơm, nhìn thấy Tần Trú ngồi ở vị trí cũ, cậu theo bản năng muốn đi qua, đi vài bước mới nhớ bọn họ không nên ngồi cùng nhau.
Cũng may Hướng Vũ kịp thời gọi cậu một tiếng, Bùi Duẫn thở phào nhẹ nhõm, đẩy thuyền theo nước đi về phía cậu ta.
Nhóm ba người Minibus ngồi cách Tần Trú không xa, chỗ bốn người còn thiếu một.
Bùi Duẫn đi đến đặt khay đồ ăn xuống: “Diệp Lãng Tinh đâu?”
Hướng Vũ bĩu môi: “Này, ngồi đối diện với bạn cùng bàn của cậu đó, bị bọn tôi đẩy qua đó, biết hôm nay cậu không ngồi đó.”
Bùi Duẫn: “... Thật tri kỷ.”
Hướng Vũ: “Khách sáo khách sáo.”
Khâu Chính Hào không giấu được chuyện, mấy lần muốn hỏi vì sao bọn họ cãi nhau đều bị Sở Hạo đạp một cái nghẹn trở về.
Bùi Duẫn tùy ý để bọn họ bổ não, không nói một lời.
Khi ăn xong, Bùi Duẫn cầm lấy quýt chậm rãi lột vỏ: “Muốn hỏi thì hỏi, nhưng tôi không chắc chắn sẽ trả lời.”
Hướng Vũ đè Khâu Chính Hào lại: “Đến lúc nào mới làm lành?”
Bùi Duẫn ngậm một múi quýt, có hơi chua, cậu nhíu mày: “Khó mà nói được, xem tâm trạng của tôi.”
Ba người: “...”
Sở Hạo nhỏ giọng chế giễu: “Đúng là câu trả lời cặn bã.”
Bùi Duẫn cũng không biết tình thú này chơi đến lúc nào, thản nhiên chấp nhận cái mũ cặn bã.
Cuối cùng nếu có thứ gì vui hơn, cậu sẽ “làm lành” sớm một chút, chơi cái tiếp theo.
Sở Hạo nhìn chằm chằm một quả quýt nhỏ trong khay đồ ăn: “Anh Bùi, nhiều quýt to như thế, sao cậu lại tìm được quả nhỏ như vậy?”
Quýt chỉ to bằng quýt đường, đặt trong lòng bàn tay, tròn vo rất đáng yêu.
Bùi Duẫn: “Có duyên phận, liếc một cái đã thấy.”
Cậu không ăn quả quýt này, lúc đi mới nắm trong lòng bàn tay.
Muốn đến cửa, bọn họ sẽ đi ngang qua phía sau Tần Trú.
Tần Trú ăn xong không đi, đang nói chuyện với Diệp Lãng Tinh.
“Anh Bùi, dây giày cậu tuột rồi.” Hướng Vũ nhìn thấy một vệt màu trắng lắc lư trong tầm mắt, nhắc nhở một câu.
“À, cậu cầm giúp tôi một lúc.” Bùi Duẫn trực tiếp đưa khay đồ ăn cho Hướng Vũ, ngồi xổm xuống nhanh chóng thắt dây giày.
Dường như phía sau có người đuổi theo, Bùi Duẫn nhanh chóng thắt chặt dây giày, nói tiếng cảm ơn, nhận khay đồ ăn đi ra ngoài.
“Anh Bùi, vừa rồi bên cạnh cậu là học thần.”
“Ồ.”
“Anh Bùi, quýt của cậu đâu?”
“Hồi nãy vừa buông tay nên lăn đi, bị người có duyên nhặt đi rồi.”
Tần Trú siết chặt năm ngón tay, lòng bàn tay có thêm một thứ tròn vo.
Vừa rồi ngay lúc Bùi Duẫn ngồi xổm xuống đã nhanh chóng nhét quả quýt vào tay anh.
Trừ anh, không ai nhìn thấy.
Tần Trú cầm quýt, nghĩ thầm coi như không thấy cậu cố ý đạp tuột dây giày đi.
Sau ngày 1 tháng 10 thời gian nghỉ trưa giảm bớt, có rất nhiều học sinh ngoại trú không về nhà vào buổi trưa.
Nhưng cả hàng ghế cuối không có ai.
Bùi Duẫn nghẹn cả buổi sáng.
Mặc dù có Wechat nói chuyện phiếm, nhưng luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Trong phòng học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách sột soạt.
Cái ghế của Bùi Duẫn cách anh một khoảng, không quá tiện làm động tác nhỏ.
Bùi Duẫn suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới một hành động đã từng thấy trong tiểu thuyết —— mượn việc nhặt đồ, để Tần Trú cúi đầu, nhân cơ hội nhận một nụ hôn.
Cậu tìm một cục gôm, quăng xuống đất.
Ý định ban đầu của cậu là tìm một thứ không có âm thanh để ném, nhưng cậu đã đánh giá thấp độ đàn hồi của cục gôm.
Bùi Duẫn trơ mắt nhìn cục gôm nhảy nhót, sau khi xoay tròn trên không trung thì nhảy xuống dưới chân một nam sinh.
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn đón nhận ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của Tần Trú, không phục nhướng mày —— Cậu giỏi thì cậu làm đi.
Tần Trú không có nhiều động tác tiêu khiển như vậy.
Anh trực tiếp xấn qua, khẽ cắn vành tai Bùi Duẫn.
Trong lớp học rất yên tĩnh, nhưng các bạn học sẽ nhỏ giọng trao đổi với nhau.
Bùi Duẫn cũng không nghe thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh, rất nhanh.
Nơi này có hơi nhạy cảm, cậu mềm đến nói không ra lời, xoang mũi vô thức tràn ra tiếng rên rỉ bị cậu nghẹn trở về.
Tần Trú không nhả ra, cũng không có động tác tiến thêm một bước.
Bùi Duẫn thấy có người ngồi hàng trước vỗ bạn bàn trước của cậu, bạn bàn trước đã nghiêng người.
Mặc dù biết Tần Trú sẽ không để cho người ta nhìn thấy, nhưng trong lòng Bùi Duẫn vẫn hoảng hốt một lúc.
Ý niệm trong đầu cậu còn chưa hình thành, vành tai buông lỏng, Tần Trú ngồi về chỗ.
Cùng lúc đó, bạn học kia vừa lúc quay người, cùng bàn sau trao đổi.
Cậu còn chưa hoàn hồn, điện thoại rung lên.
Tần Trú: [.]
Bùi Duẫn: [...]
Đệt.
Dấu chấm kia có nghĩa là gì?
Khinh thường cậu à?
Bùi Duẫn tức chết.
Cậu nắm vành tai, ngước mắt nhìn thấy một thứ, mặt trắng bệch.
Bùi Duẫn: [Anh trai ơi... camera! Chết tiệt!]
Tần Trú: [Ừ, chuẩn bị gọi phụ huynh.]
Bùi Duẫn: [???]
Tần Trú: [Lừa cậu thôi, camera chỉ mở lúc thi cử quan trọng thôi.]
Camera trong lớp học luôn là vật trang trí.
Nếu không Tần Trú cũng không to gan như vậy.
Bùi Duẫn: [... Gần đây có phải cậu hơi bay quá rồi không?]
Hai người bọn họ “cãi nhau”, phạm vi truyền rất rộng, ngay cả lão Tôn cũng biết.
Lão Tôn cầm ly sữa: “Trẻ con bây giờ, lúc bình thường thì ngày nào cũng dính lấy nhau, tuyệt giao thì lại dứt khoát như vậy.”
Cùng văn phòng về cơ bản đều là giáo viên dạy lớp A5.
Giáo viên tiếng Anh cười nói: “Nam sinh tuyệt giao, trừ khi quan hệ thật sự rất kém, bình thường không đến vài ngày đã làm lành.”
Lão Tôn nói: “Tôi muốn bọn nhỏ sớm làm lành, gần đây thái độ học tập của Bùi Duẫn tốt hơn nhiều, em ấy nói Tần Trú dạy kèm cho mình.” chương mới được update sớm nhất tại t.y.t, vui lòng không re-up hay thu phí.
Lão Tôn tận dụng bây giờ không có tiết, dự định buổi sáng này chấm xong bài tập giao trên lớp rồi phát xuống.
Ông ấy vừa chấm vừa nhướng mày: “Con nít bây giờ rốt cuộc đang chơi cái gì?”
Giữa giờ.
Tôn Phóng ôm bài tập Quốc Khánh giao về: “Anh Bùi, lão Tôn gọi cậu kìa.”
Bùi Duẫn ngậm kẹo sữa lấy từ trong túi Tần Trú: “Cậu cũng gọi lão Tôn, không biết lớn nhỏ.”
Lão Tôn là chú của Tôn Phóng, may nhờ Tôn Phóng đè lão Tôn ngày càng nóng nảy, Bùi Duẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót.
Tôn Phóng cười hì hì: “Theo kịp trào lưu của lớp thôi.”
Bùi Duẫn ăn hết kẹo, vừa lúc đến văn phòng.
Cậu gõ cửa đang mở: “Báo cáo.”
Lão Tôn vẫy tay với cậu.
“Cãi nhau à?”
“Không ai thèm để ý ai?”
Lão Tôn chỉ vào đáp án viết bút đỏ trên bãi tập: “Vậy cái này thì sao?”
Bùi Duẫn thầm nghĩ toang rồi.
Bài tập này là tùy làm tùy giao, hôm nay không dạy bằng miệng, nhưng Tần Trú trực tiếp viết đáp án lên giấy đưa qua.
Bùi Duẫn đã quen sửa chữa, lập tức không nghĩ ngợi viết đáp án vào mà không nghĩ ngợi đến vụ này của giáo viên.
Nhưng rất nhanh, Bùi Duẫn đã có cách giải quyết.
Cậu nói: “Thưa thầy, em mua đáp án tham khảo.”
Lão Tôn: “...”
“Sau đó thì sao?” Hướng Vũ nóng lòng truy hỏi.
Vẻ mặt Bùi Duẫn phiền muộn xoay bút: “Sau đó tôi mang theo bảng kiểm điểm sáu ngàn chữ trở về.”
Sở Hạo và Hướng Vũ cười ầm lên.
Thực ra vốn là ba ngàn chữ.
Bài tập về nhà này trường học mua từ hiệu sách, sau đó thống nhất phát cho bọn họ, nói cách khác đến hiệu sách có thể mua quyển mới là có được đáp án.
Nhưng rất ít người mua.
Bởi vì đáp án này rất gớm, rất nhiều đáp án đều “Đơn giản”, còn thường hay sai đáp án.
Cũng không biết có phải giáo viên lựa chọn cẩn thận mới chọn thứ đồ chơi như vậy hay không.
Hơn nữa, sau khi bị giáo viên phát hiện, viết kiểm điểm đều là chuyện nhỏ, có một số giáo viên tích cực sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh, lên án bạn học này có thái độ học tập không đàng hoàng.
Mất nhiều hơn được.
Sau khi lão Tôn nghe được đáp án tham khảo thì tức giận vỗ bàn, giáo dục cậu năm phút.
Vẻ mặt Bùi Duẫn chân thành phụ họa, giống như người đang bị mắng không phải cậu.
Lão Tôn nhìn thái độ của cậu thì cũng bất lực: “Được rồi, em đưa đáp án cho thầy, viết bảng kiểm điểm ba ngàn chữ, họp lớp lần sau sẽ đọc.”
Bùi Duẫn: “...”
Bây giờ cậu đi đâu tìm đáp án mới?
Lão Tôn: “Sao vậy? Còn không chịu đưa?”
Bùi Duẫn: “Thầy, sau khi em chép xong đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình, nên đã vứt đáp án đi rồi ạ.”
Vẻ mặt lão Tôn không biểu cảm nói: “Tôi trông rất dễ lừa sao?”
Bùi Duẫn: “Sao có thể chứ? Thầy có một đôi mắt nhìn thấu tất cả, cho nên mọi điều em nói đều là...”
“Lừa dối thầy.” Thầy ấy ngắt lời cậu.
Bùi Duẫn ho khan một tiếng: “Giữa chúng ta cần nhiều sự tín nhiệm hơn.”
Lão Tôn ung dung uống một ngụm trà: “Trình tự giải đề này vừa nhìn đã biết phong cách của Tần Trú. Lừa dối giáo viên thêm một tội, viết đi, kiểm điểm sáu ngàn chữ, giao cho thầy trước giờ tự học buổi tối.”
Bùi Duẫn: “...”
Biết rồi còn giả vờ?
Bẫy, quá đáng.
Có điều trước khi rời khỏi văn phòng, lão Tôn nói: “Mặc dù không biết các em đang làm gì, nhưng thầy sẽ không nói ra ngoài.”
Bùi Duẫn nghìn ân vạn tạ.
Cậu nghĩ thầm: Nếu như bị thầy ấy biết mình đang yểm trợ cho bọn họ yêu sớm thì sợ là sẽ nổ tung.
Có điều, bây giờ bày ra trước mắt là phải viết kiểm điểm trước.
Cách giờ tự học buổi tối còn có hai tiết, Bùi Duẫn cảm thấy lịch sử luôn có sự tương đồng đáng kinh ngạc.
Bùi Duẫn: [Chúc ơi, có muốn cảm nhận niềm vui viết kiểm điểm lần nữa không?]
Tần Trú: [Không muốn lắm.]
Bùi Duẫn: [Tôi cảm thấy chữ “không” là dư thừa.]
Tần Trú: [Đưa giấy đây.]
Dễ nói chuyện vậy sao?
Bùi Duẫn tha thứ cho dấu chấm trào phúng giữa trưa của anh.
Anh còn tự lột kẹo cho mình ăn.
Không muốn viết kiểm điểm lắm, nhưng bạn trai mở miệng, viết kiểm điểm cũng thấy vui.
Cậu gửi những lời này cho Tần Trú.
Nhận được dấu chấm thứ hai của Tần Trú.
Bùi Duẫn: [Cậu nói rõ ràng đi (mỉm cười)]
Tần Trú: [Có thể tìm được niềm vui trong kiểm điểm cũng chỉ có cậu.]
Tần Trú: [Quên đi.]
Tần Trú: [Miễn cưỡng thêm tôi.]
Bùi Duẫn: “...”
Đúng là thiếu đòn.
Hai ngày ở bên nhau vừa qua còn ngọt như vậy, bây giờ trong ngọt có độc.
Bùi Duẫn muốn lợi dụng lúc không ai chú ý, đưa tờ giấy kiểm điểm cho anh.
Kết quả cậu vừa vươn tay ra, Hướng Vũ đã quay người.
Bùi Duẫn dám nói phản ứng của mình chưa bao giờ nhanh như vậy.
Cậu lập tức thả lỏng tay, lúc thả tay còn đẩy về phía Tần Trú, lõm thành một tờ giấy không cẩn thận rời tay mà ra tạo hình cậu muốn bắt nó về nhưng thất bại.
Hướng Vũ: “Anh Bùi, cậu làm gì vậy?”
Bùi Duẫn không để ý đến cậu ta, cậu nhìn tờ giấy lơ lửng bay đến trên bàn Tần Trú, lạnh lùng nói: “Tờ giấy này tôi bỏ rồi.”
Hướng Vũ: “?”
Bùi Duẫn: “Tờ giấy này dính hơi thở của cậu ta, đã bị làm bẩn.”
Tần Trú: “...”
Hướng Vũ: “...”
Các bạn học lớp A5 đột nhiên yên tĩnh: “...”
Chuyện học thần và trùm trường cãi nhau ồn ào một khoảng thời gian, không quá hai ngày mọi người đã quen.
Hơn nữa rất nhanh các bạn học đều không rảnh quan tâm đến việc hóng chuyện nữa, đều tập trung vào ôn thi tháng.
Hai ngày ôn thoáng qua, rất nhanh họ đã nghênh đón kỳ thi tháng đầu tiên của trường trung học số 3.
Bùi Duẫn về nhà cũng không rảnh trêu chọc bạn trai, cả người nhào vào ôn tập, mệt đến không chịu nổi.
Lúc đầu là Tần Trú đẩy cậu đi, dần dần, cậu cũng cảm nhận được khoái cảm thành tích từng chút được nâng cao, không còn hỏi xin kẹo Tần Trú để ăn nữa.
Tần Trú rất vui, nhưng cũng không vui lắm.
Biểu hiện cụ thể của không vui là…
Tần Trú: “Thêm một bài thi nữa, cậu làm được mà.”
Bùi Duẫn: “...”
Bùi Duẫn không thể làm xong.
Cậu xem đề mục, mí mắt không tự chủ được khép lại.
Tần Trú xuống lầu bưng ly sữa bò lên, chỉ thấy bạn trai vừa rồi tràn đầy tự tin, tuyên bố sẽ khiến cho anh mở rộng tầm mắt cầm bút ngủ gật.
Anh đặt ly lên bàn, sờ mặt cậu: “A Duẫn, dậy nào, lên giường ngủ.”
Bùi Duẫn không ngủ say, cậu dán mặt vào tay Tần Trú cọ cọ, mơ màng nói: “Đợi lát nữa, tôi còn có thể làm.”
Trong lòng Tần Trú như sụp đổ, mềm nhũn: “Một kỳ thi tháng thôi, đừng căng thẳng.”
Bùi Duẫn thực sự muốn ngủ: “Vậy được, cậu cõng tôi đi.”
Tần Trú nhẹ nhàng cõng cậu lên, đặt lên giường cậu.
Bọn họ không ngủ cùng nhau, lúc ở thành phố C, thật ra cũng mạnh ai người nấy ngủ, Bùi Duẫn có đôi khi da mặt rất dày, có đôi khi lại rất mỏng.
Tần Trú giúp Bùi Duẫn lau tay, nhìn áo ngủ của cậu, khẽ nhếch khóe môi.
Cái áo ngủ này là của anh.
Thời tiết chuyển lạnh, Bùi Duẫn vốn định về nhà thu dọn chút quần áo.
Tần Trú nói: “Cậu có thể mặc của tôi.”
Họ không khác biệt nhiều về chiều cao, có thể mặc quần áo của nhau.
Việc này còn bị Bùi Duẫn trêu qua.
Cậu “Ồ” một tiếng thật dài: “Lúc trước quần áo tôi ướt nên hỏi mượn của cậu, cậu đã nói cái gì ấy nhỉ?”
Tần Trú: “...”
Lúc đó anh lạnh lùng nói, có máy sấy khô.
Từ trong phòng thay đồ, Bùi Duẫn chọn một bộ kiểu dáng gần giống kiểu của Tần Trú, khác biệt là bộ cậu chọn có tai gấu liền mũ.
Anh nhìn thấy bộ quần áo này cười cả buổi: “Tôi đoán chắc chắn cậu chưa từng mặc bao giờ.”
Tần Trú đúng thật là chưa từng mặc, Tần phu nhân mua, anh nhận được trực tiếp ném vào trong tủ quần áo.
Bùi Duẫn mặc xong đội mũ lên: “Ngài Gấu đưa chuyển phát nhanh, mời ngài Tần mở cửa.”
Đôi mắt Tần Trú hơi trầm xuống, kéo cậu qua, để cậu ngồi trên đùi mình.
Bùi Duẫn còn chưa kịp đỏ mặt cho lễ phép, Tần Trú giơ tay nắm lỗ tai trên mũ cậu, nhéo nhéo.
Bùi Duẫn cúi đầu tùy ý anh sờ lỗ tai, lúc này là đỏ mặt thật.
Rõ ràng không phải lỗ tai của mình, trong lòng Bùi Duẫn giống như bị cào một cái, vừa ngứa vừa tê.
Cánh môi hơi lạnh rơi xuống xương quai xanh, Bùi Duẫn nghe thấy anh nói: “Ngài Tần nhận được rồi, là một bảo bối.”
Dấu đỏ trên xương quai xanh đến bây giờ vẫn chưa tan hết.
Tần Trú ngồi ở mép giường, kéo quần áo cậu che khuất vết đỏ kia, giúp cậu đắp chăn.
“Mơ đẹp nhé.”
Bùi Duẫn thật sự có một giấc mơ đẹp.
Trong mơ, cậu trúng xổ số một tỷ, mua đứt quyền sở hữu cả đời của Tần Trú.
Lúc tỉnh dậy, cậu nói với Tần Trú đã đánh thức mình: “Vì cậu mà tôi mất đi một tỷ.”
Tần Trú: “Con cháu?”
Bùi Duẫn: “...” Mới sáng sớm.
Hôm nay phải thi tháng, có mặt ở trường trước khi thi là được.
Kỳ thi bắt đầu lúc chín giờ, Bùi Duẫn hiếm khi ăn bữa sáng ở nhà.
Tần phu nhân giữ chặt cậu, đưa cho cậu một cái bùa hộ mệnh: “Phạn Phạn, dì thay con cầu bùa đổi vận, hút may mắn thi cử trên người Chúc Chúc, chắc chắn con có thể thi tốt.”
Tần Trú: “...”
Cảm giác căng thẳng của Bùi Duẫn thả lỏng, cậu nhận lấy bùa đổi vận: “Cảm ơn dì.”
Tần Trú an ủi vô cùng đơn giản thô bạo: “Đừng lo lắng, dù sao cũng không thấp hơn 200 điểm.”
Bùi Duẫn: “Còn không bằng cậu đừng nói.”
Bọn họ đều ở phòng thi cuối cùng.
Người thi phòng cuối cùng thường khá cố định, mọi người đều biết nhau, đang chào hỏi nhau.
Tần Trú đã đến vài lần, nhưng hào quang học thần cơ thể ốm yếu nhiều bệnh trong truyền thuyết quá nặng, mọi người không dám nói chuyện với anh.
Vào lúc đầu, cũng có mấy trùm lớp đến tìm anh: “Này, nghe nói thành tích của mày rất tốt, lát nữa truyền đáp án đến đây, nếu không cho thì mày liệu mà làm.”
Tần Trú bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không tốt lắm, không có tinh thần ứng phó, trực tiếp trở tay báo cho giáo viên giám thị.
Tuy rằng giáo viên giám thị không thích quản cái phòng thi này lắm, nhưng vẫn tận trách nhìn chằm chằm mấy trùm lớp kia.
Trùm lớp: “...”
Sau khi thi xong, bọn họ lật bàn chuẩn bị dạy cho Tần Trú một bài học, chợt nghe anh ho khan hai tiếng, thản nhiên nói: “Bệnh của tôi sẽ truyền nhiễm, có cần tôi tháo khẩu trang không?”
Trùm lớp: “...”
Bùi Duẫn không ngờ còn có chuyện xưa này.
“Sau đó thì sao, bọn nó bỏ qua cho cậu như vậy à?”
Tần Trú: “Cũng không phải, đúng lúc ho ra một ngụm máu, bọn họ bị dọa chạy mất.”
Bùi Duẫn: “???” Cậu cũng đủ dọa người thật.
Tần Trú không thường đến, thi xong một lần rồi đến phòng thi thứ nhất.
Bùi Duẫn hoàn toàn xa lạ với nơi này, bạn học lớp khác trong phòng thi cũng nghe danh cậu từ lâu, nhưng chưa từng thấy qua.
Bùi Duẫn với Tần Trú một trước một sau vào phòng thi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn bọn họ.
Ngoài tiếng tăm của Bùi Duẫn, lại thêm giả bộ lạnh lùng, cả người trông giống như giây tiếp theo sẽ xắn tay áo lên đánh nhau.
Mà Tần Trú trừ lúc đối mặt với Bùi Duẫn, với ai cũng tương đối lạnh nhạt.
Hai người vừa vào cửa đã đóng băng các cuộc thảo luận khí thế ngất trời trong phòng thi, mọi người ngay lập tức yên tĩnh như gà.
Phòng thi cuối cùng vĩnh viễn là phòng thi bận rộn nhất.
Chép phao cũng thể hiện ra mười tám loại võ nghệ, có chép trên cục gôm, cũng có chép trên nắp máy tính, chép trên bàn tương đối nhiều, nhưng giáo viên có đôi khi sẽ kiểm tra mặt bàn.
Cuộc thi đến gần, mọi người cũng không để ý tới hai đại lão xinh đẹp khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo này nữa, nhỏ giọng trao đổi tên.
“Chờ chút, các cậu hiểu chưa.”
“OK, đáp án của cậu ta chắc chắn đảm bảo chất lượng, lần trước tôi thi được 60 điểm.”
“Trâu bò như vậy? Đưa tôi một cái.”
Trong kì thi hỗn loạn mà Bùi Duẫn còn có thể nhớ được chút tình thú kia của cậu, kéo dài khoảng cách với Tần Trú.
Vào phòng thi không thể cầm theo điện thoại, Bùi Duẫn lén trêu anh, cũng chỉ có thể dựa vào cử chỉ.
Bọn họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, mặt tường gần cửa sổ này được lát gạch men sứ, mơ hồ phản chiếu bóng người.
Bùi Duẫn gõ mặt tường, đưa đồ trong tay ra sau.
Tần Trú vươn tay xuống dưới bàn, bắt được một túi vải và một tờ giấy.
Bùi Duẫn cong ngón tay, nhẹ nhàng cọ trên tay anh một cái.
Tần Trú mặt không đổi sắc nhìn thứ trong tay.
Trên giấy viết một câu: Tôi cần thần thi cử chúc phúc.
Tần Trú cầm tấm bùa hộ mệnh kia, dịu dàng hôn một cái.
Bùa hộ mệnh lại trở về trong tay Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn bỏ vào túi.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng.
Bản thân thần thi cử cũng từng thi được hạng nhất đếm ngược...
Chắc là, không sao đâu nhỉ?