Độ khó của kỳ thi tháng ở mức trung bình.
Bùi Duẫn chỉ có thể nói cố gắng hết sức, từ lúc bắt đầu học đến bây giờ chẳng qua chỉ nửa tháng.
Những cái khác thì cậu không có, nhưng thứ cậu không thiếu nhất là sự bùng nổ với tự tin.
Bùi Duẫn kết thúc ngày thi đầu tiên, không vội đi.
Kỳ thi tháng kết thúc không có tiết học, học sinh ngoại trú không cần tự học buổi tối, những học sinh khác đều lục đục mang theo đồ rời đi.
Cậu ngồi ở trên bàn, đối mặt với Tần Trú tự say mê mình: “Đây mới gọi là thần thi cử nhập thể chân chính, tôi chưa bao giờ cảm thấy đề đơn giản như vậy.”
Tần Trú đứng lên, vịn ghế nói: “Tốt lắm, giữ vững tâm lý như vậy.”
Bùi Duẫn không ngừng lắc chân: “Chúng ta có phải là người cuối cùng rời đi hay không?”
Tần Trú đẩy mạnh ghế xuống dưới bàn, vỗ nhẹ đầu cậu: “Về nhà.”
Bùi Duẫn nhảy xuống bàn, treo trên người anh: “Không có ai thì không cần giả vờ phải không?”
Tần Trú đỡ eo cậu xuống: “Là chính cậu muốn chơi.”
Bùi Duẫn thở dài: “Yêu đương vụng trộm rất vui, nhưng không thể quang minh chính đại trêu cậu thì có hơi thiệt thòi.”
Trước khi ra khỏi phòng học, Bùi Duẫn đột nhiên kéo anh về, đóng cửa phòng học lại.
Tần Trú đã quen với một loạt sự kiện bất ngờ xảy ra, anh tựa lưng trên tường, nhìn Bùi Duẫn chống một tay ngay bên tai anh.
Bùi Duẫn phà một hơi vào lỗ tai anh, dùng giọng điệu dầu mỡ khoa trương nói: “Anh đẹp trai từ đâu ra vậy, cho xin phương thức liên lạc được không?”
Tần Trú bình tĩnh nói: “Cậu đến đây, tôi nói cho cậu biết.”
Bùi Duẫn sấn lại gần một chút: “Như này được chưa?”
Tần Trú: “Gần thêm chút nữa.”
Lúc này khoảng cách giữa hai người không quá một cm.
Bọn họ nhìn chăm chú lẫn nhau, không biết là ai chủ động, cướp lấy hô hấp của đối phương.
Quyền chủ đạo của Bùi Duẫn rất nhanh bị Tần Trú cướp đi.
Cả người cậu bị Tần Trú ôm vào trong ngực, tay Tần Trú nhẹ nhàng trượt dọc theo sống lưng của cậu, lúc trượt xuống eo, muốn xuống nhưng không xuống được mà kẹt ở trên eo, nhẹ nhàng xoa nhéo.
Trong mắt Bùi Duẫn nổi lên sương mù.
Không biết hôn bao lâu, trong hành lang truyền đến vài tiếng bước chân.
Bùi Duẫn mở mắt ra, nhìn thấy khóe mắt bị dục vọng nhuộm đỏ của Tần Trú.
Tiếng bước chân đến gần, bọn họ nghe được giọng nói của chủ nhiệm Đinh, còn có tiếng cười trò chuyện việc nhà của mấy giáo viên khác.
Môi hơi tách ra, Bùi Duẫn tiếng hít thở rất gấp, dùng khẩu hình nói: Làm sao bây giờ?
Cửa sổ được làm bằng kính, có thể nhìn thấy trong phòng học có người.
Tần Trú kéo cậu ngồi xổm xuống, bọn họ vừa lúc ở ngay cạnh cửa, kẹt ở một góc chết.
Còn chưa bình tĩnh được một giây, Tần Trú lại hôn xuống.
Tư thế ngồi xổm không thoải mái, hai chân Bùi Duẫn khẽ run lên, cậu nắm lấy áo trên vai Tần Trú, đầu ngón tay siết chặt.
“Gần đây có không ít học sinh đến báo cáo, ai đang yêu đương với ai.”
“Yêu sớm nhất định phải bắt, ảnh hưởng đến học tập.”
“Hai nam sinh và hai nữ sinh vẫn có hơi khó phân biệt.”
“…”
Cách một cánh cửa, giọng của các giáo viên truyền vào trong tai bọn họ.
Chủ đề này thật sự hợp với tình hình, hai người đều không nhịn được bật cười.
Bùi Duẫn ngồi xổm đến tê cả chân, trực tiếp ngồi xuống đất: “Được nha học thần, rất biết chơi.”
Tần Trú bình phục hô hấp và nhịp tim: “Đợi lát nữa rồi về.”
“Sao…” Bùi Duẫn hỏi một nửa, nhìn vào chỗ nào đó của anh: “Được, cậu giảm nhiệt trước đi.”
Tần Trú tựa vào tường, cũng ngồi xuống: “Cậu không cần à?”
Bùi Duẫn kéo vạt áo, được rồi, cậu cũng cần.
Tần Trú gửi tin nhắn cho tài xế Lý, bảo anh ta chở ba người kia đi trước.
Bọn họ ngồi cạnh nhau trong phòng học xa lạ, nói chuyện với nhau câu được câu không.
Đến lúc bọn họ rời khỏi phòng học, mặt trời đã lặn, phía chân trời là một màu xanh xám.
Bùi Duẫn vừa đi vừa giáo dục anh: “Cậu đừng cứ mãi quyến rũ tôi, phải lấy việc học làm chủ, như vậy là không đúng, xã hội hài hòa phát triển.”
Ác nhân cáo trạng trước.
Tần Trú cạn lời: “Ai quyến rũ ai?”
Rất nhiều trường hợp đều là Bùi Duẫn ra tay trước.
Bùi Duẫn nghĩ, mở to mắt: “Đều là tôi làm trước hả?”
Tần Trú: “Cậu không biết à?”
Bùi Duẫn trầm mặc một lát, lên án: “Một người bạn trai như cậu thật thất trách, tại sao đều là tôi chủ động?”
Tần Trú: “...”
Vào buổi tối, lúc trong giờ nghỉ giải lao sau khi ôn tập, Bùi Duẫn nhận được tin nhắn của Khỉ Mập.
Khỉ Mập vì cậu mà bắt đầu học tập, có một khoảng thời gian không tìm cậu chơi game.
Khỉ Mập: [Tớ mù rồi, gần đây tớ không tìm xem động thái của cậu, bây giờ mới biết cậu và học thần cãi nhau? Có chuyện gì vậy?]
Đối với người bạn tốt duy nhất biết rõ ngọn nguồn, Bùi Duẫn nghẹn vài ngày cuối cùng cũng tìm được cơ hội khoe khoang.
Bùi Duẫn: [Không có cãi nhau, rất tốt.]
Bùi Duẫn: [Mập mạp, tớ thoát ế rồi.]
Cậu khen bạn trai được một nửa, tin nhắn của Khỉ Mập đã gửi qua.
Khỉ Mập: [Ồ, cuối cùng cậu cũng quyết định được là Siri hay là bạn học Tiểu Ái rồi sao?]
Bùi Duẫn xóa hàng chữ này đi, gõ lần nữa: [Lần này là thật, Tần Trú, bạn trai tớ.]
Khỉ Mập: [...Con mẹ nó cậu không phải còn ghét tờ giấy bay tới trên bàn cậu ta sao?]Bùi Duẫn: [Cậu biết đấy, giữa các cặp tình nhân có chút tình thú.]
Khỉ Mập: “...”
Cậu ta không biết.
Bùi Duẫn sờ miếng bánh quy ngậm, ngồi xổm trên ghế gõ chữ.
Bùi Duẫn: [Hơn nữa tớ là vì CP của bọn tớ có thể phát triển lâu dài. Cậu nghĩ đường vậy có ngọt không? Không, đường ăn hoài sẽ chán, nếu không thêm vào một ít thăng trầm để níu giữ trái tim người xem thì mọi người dần dần sẽ tản đi.]
Bùi Duẫn: [Câu chuyện của tớ và cậu ấy sẽ không bị chậm trễ, nhưng mà! Có thể thêm vào chút gì đó, cái này gọi là ngược fan. eudora t/y/t]
Khỉ Mập: [Chắp tay]
Bùi Duẫn: [Khi các cô ấy cho rằng bọn tớ vẫn cứ tiếp tục gay như vậy, bọn tớ cãi nhau, các cô ấy kinh hãi. Đến lúc các các cô ấy cho rằng bọn tớ hoàn toàn không được thì quanh co, bọn tớ làm lành.]
Khỉ Mập: [Cậu thật sự là vì chuyện này?]
Bùi Duẫn: [Ồ không phải, tớ chỉ muốn chơi play thôi.]
Khỉ Mập: [...]
Khỉ Mập không quá bất ngờ.
Dù sao bản thân Bùi Duẫn cắn CP cắn đến mức hăng như vậy, còn mỗi ngày sản xuất cơm chó, cậu ta đoán được sẽ có một ngày như này từ lâu rồi.
Nhưng ngày này đến cũng quá nhanh rồi?
Khỉ Mập cho rằng cậu còn cần một thời gian, không ngờ đột nhiên gia tốc, bỏ qua cậu ta một đoạn lớn.
Lần này cậu ta không nghi ngờ thật giả.
Bởi vì...
Trên màn hình trò chuyện toàn là lời Bùi Duẫn khen Tần Trú.
Từ khi Khỉ Mập với cậu quen biết tới nay, trừ cậu khoe khoang ra thì chưa từng thấy qua nhiều rắm cầu vồng như vậy.
Được lắm được lắm.
Lần này nghiêm túc rồi.
Tâm trạng của Khỉ Mập phức tạp nói: [Chúc mừng, khi nào thì dẫn đến ra mắt nhà mẹ đẻ?]
Bùi Duẫn: [Để tớ hỏi cậu ấy.]
Muốn ra mắt nhà mẹ đẻ, Tần Trú đương nhiên không phản đối.
Anh nói: “Mời hai người ăn cơm đi, đi đâu ăn?”
Bùi Duẫn nghĩ: “Thịt nướng trước cổng trường, lần trước bọn tôi muốn ăn, nhưng bởi vì đánh nhau nên không ăn được.”
Tần Trú: “Được.”
Bùi Duẫn vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Khỉ Mập, tiếp tục làm đề vật lý.
Tần Trú không cần ôn tập, hai ngày nay không có bài tập, cũng không có việc gì khác, chỉ ngồi bên cạnh chơi game.
Game là do Bùi Duẫn chọn, tên là nông trại trên đảo.
Một game mô phỏng kinh doanh, có thể kết nối internet.
Sau khi tổ đội với nhau thì tiến vào game, xuất hiện trên một hoang đảo, thảm thực vật trên hoang đảo mọc thành bụi, bọn họ phải hoàn thành từng nhiệm vụ, xây dựng nông trại.
Tên của nông trại là nồi cơm điện.
Tên nhân vật: Chúc Chúc và Phạn Phạn.
Vốn tên nông trại định gọi là nồi.
Nhưng ít nhất cũng phải hai chữ, nồi sắt, nồi đáy bằng, nồi niêu đất, chọn cả buổi cũng cảm thấy không dễ nghe.
Tuy rằng nồi cơm điện cũng không dễ nghe chỗ nào.
Tần Trú hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.
Bởi vì anh nạp tiền.
Người chơi nhân dân tệ, vốn dĩ không thèm để ý sản xuất hàng hóa cần mấy giờ, trực tiếp lấy kim cương mua.
Sau đó bị Bùi Duẫn ngăn cản: “Chậm rãi làm mới thú vị, cậu không cảm thấy, từng chút tạo ra căn nhà nhỏ tình yêu là chuyện rất tuyệt vời sao? Đầy những kỷ niệm ngọt ngào của hai bọn mình.”
Tần Trú bị sét đánh không biết nói gì.
Bùi Duẫn nói xong cũng cảm thấy có hơi mắc ói, nhưng không thể một mình thấy gớm được: “Bạn trai, lặp lại những lời vừa rồi một lần đi.”
Tần Trú: “...”
Tần Trú leo lên trò chơi, thu hoạch xong cây trồng và sản phẩm, đưa chúng vào sản xuất một lần nữa.
Bận rộn xong một vòng, Tần Trú ngẩng đầu, Bùi Duẫn đã không còn làm đề, cầm quyển sổ ghi chép linh cảm của cậu mà suy tư cái gì đó.
Cuốn sổ này Bùi Duẫn đã cho Tần Trú xem qua.
Ghi gián đoạn rất nhiều thứ.
Tần Trú từng hỏi cậu: “Sau này cậu muốn viết tiểu thuyết à?”
Bùi Duẫn nói: “Có lẽ vậy.”
Chẳng qua lần này, Bùi Duẫn đang viết kịch bản của bọn họ.
“Cậu nghĩ chúng ta nên lấy lý do gì để làm lành thì tốt hơn?”
Bùi Duẫn cắn đầu bút: “Phải phù hợp logic, tràn ngập kịch tính, với ngoài dự đoán của mọi người.”
Tần Trú: “Giúp cậu viết kiểm điểm.”
Bùi Duẫn : “...”
Tần Trú: “Cậu cảm thấy tôi viết kiểm điểm rất tốt, cho nên nghĩ mọi cách hối lộ tôi, xin cách của tôi.”
Bùi Duẫn: “Cậu đủ rồi…”
Trong chốc lát Bùi Duẫn cũng không nghĩ ra cái nào thích hợp, chỉ có thể từ bỏ trước.
Cậu cầm lấy bài thi vật lý lần nữa, gấp lại: “Ngày mai thi tiếng Anh, tôi chuẩn bị dùng thực lực thực sự của mình, không định đoán mò.”
Tần Trú không biết cậu không học thuộc được mấy từ vựng rồi mà lấy đâu ra sự tự tin: “Cậu vẫn nên đoán mò đi, tỷ lệ chính xác càng cao.”
Bùi Duẫn dùng lời lẽ chính đáng nói: “Vậy không được, tôi phải trực tiếp đối diện với khuyết điểm của mình, phóng đại ưu điểm của bản thân.”
Tần Trú im lặng một lát: “Tùy cậu, đến lúc đó đừng có khóc.”
Bùi Duẫn: “Không sao, bạn trai sẽ dỗ.”
Bạn trai: “...”
Buổi sáng thi lý, Bùi Duẫn làm vô cùng thả bay bản thân.
Thi xong cậu ra hiệu Tần Trú chờ mình vài phút, cậu đi WC xả lũ.
Từ WC đi ra, cậu nghe thấy một trận ồn ào trên hành lang.
“Có giáo viên ở đây không? Tôi sợ học thần chịu thiệt.”
“Tên đó cũng không sợ giáo viên, cả ngày mặt cứ u ám rất không dễ chọc, ba mẹ cũng không quan tâm, làm sao bây giờ?”
Bùi Duẫn nghe xong hai câu, trong đầu ong một tiếng, cậu phi nhanh đẩy đám người ra, chạy về phòng thi.
Cậu chạy quá nhanh, suýt nữa chạy lố, nhanh chóng phanh lại.
Bùi Duẫn nhìn thấy một tên tóc vàng đang đút tay vào túi đứng trước bàn Tần Trú, các bạn học khác nhìn từ xa.
Cậu không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lấy cây chổi góc tường, lệch xuống chính xác ném qua, tức giận nói: “Người của tao, mày cũng dám đụng?!”
Một câu long trời lở đất.
Từ phòng học đến hành lang đều yên tĩnh.
Cây chổi xoay tròn vài vòng trên không trung, rơi xuống bên chân tóc vàng.
Tóc vàng hoảng sợ, quay đầu tức giận nói: “Ai đó? Bị điên hả?!”
Bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Duẫn: “...”
Tần Ngọc Thành: “...”
Tần Trú thở dài.
Tần Ngọc Thành thấy cậu thì càng tức giận: “Anh làm gì vậy?”
Bùi Duẫn bộc phát lửa giận không nổi nữa: “Là em à, xin lỗi xin lỗi, anh tưởng ai muốn đánh cậu ấy.”
Tần Ngọc Thành dùng sức “hừ” một tiếng: “Ai biết anh có cố ý hay không.”
Bùi Duẫn đi qua đó: “Hiếm lắm mới gặp mặt một lần, đừng có mang thái độ thù địch như vậy chứ.”
Tần Ngọc Thành: “Cút cút cút!”
Các bạn học vừa rồi còn mang vẻ mặt căng thẳng thì vào lúc này vẻ mặt lại hoảng hốt.
Tình huống gì đây?
Biết nhau à?
Có người nhìn mái tóc vàng của Tần Ngọc Thành, rồi nhìn bộ dạng Bùi Duẫn có vẻ như quen biết.
Hình như cũng không có gì bất hòa.
Trông rất giống trùm trường với đàn em bỏ nhà theo cậu ngày trước.
Nhưng...
Bùi Duẫn không phải cãi nhau với Tần Trú rồi hả?
“Người của tao” có ý gì?
Còn lật đật chạy đến như vậy sợ anh bị thương.
Dưa này làm cho các bạn học nghẹn đến phát ngốc.
Tần Trú thấy người vây xem càng ngày càng nhiều: “Em về trước đi, có việc gì nói sau.”
Tần Ngọc Thành vốn dĩ có chuyện muốn nói, bây giờ cũng không nói được nữa.
Cậu ta trừng Bùi Duẫn: “Đến lúc đó em sẽ liên lạc với anh, mời anh đến một mình.”
Tần Ngọc Thành nhấn mạnh ba chữ “một mình“.
Bùi Duẫn sờ mũi, rõ ràng là đề phòng cậu.
Sau khi Tần Ngọc Thành đi rồi, quần chúng ăn dưa lao nhao giải tán.
Bùi Duẫn gãi tóc: “Được rồi, bây giờ cũng không cần viết kịch bản nữa.”
Thật con mẹ nó xui xẻo.
Bùi Duẫn : “Cậu ta học ở trường trung học số 3 à?”
Tần Trú: “Ừ, lớp 10.”
Bùi Duẫn kinh ngạc nói: “Lớp 10, đã nổi danh như vậy?”
Tần Trú liếc cậu một cái: “Cậu có gì mà kinh ngạc.”
Cũng đúng.
Bùi Duẫn nói: “Vẫn là tôi thành danh sớm, địa vị to.”
Tần Trú: “...”
Tần Ngọc Thành rất có tiếng ở khối 10.
Dáng dấp đẹp trai, thành tích tốt, phú nhị đại, hơn nữa rất nhiều nữ sinh đều thích loại nam sinh trông xấu xa này, Tần Ngọc Thành mới vừa nhập học đã kéo đến một trận phong ba.
Chỉ là cậu ta không tuyên truyền nhiều bằng Bùi Duẫn, bị ép đến gắt gao.
Bùi Duẫn nói: “Tôi thật sự quá thất trách, ngay cả trường học của em trai cũng không biết.”
Tần Trú: “Cậu muốn biết làm gì?”
Bùi Duẫn: “Chào hỏi.”
Tần Trú: “Đừng như vậy thì hơn.”
Tần Ngọc Thành tới tìm anh, Tần Trú cũng có hơi ngoài ý muốn.
Bởi vì bọn họ ở trường học cũng giả vờ không quen biết nhau, nếu thật sự có việc thì dùng Wechat liên lạc.
Lần này Tần Ngọc Thành cũng không nói một tiếng đã chạy tới, trực giác Tần Trú bảo có chuyện gì.
Bùi Duẫn không nghĩ tới nhanh như vậy đã không được chơi nữa, quang minh chính đại quàng cổ anh đi căn tin: “Em trai cậu rốt cuộc vì sao lại ghét tôi như vậy?”
Tần Trú cũng rất hoang mang: “Không biết.”
Anh đã từng hỏi nhưng không hỏi ra được.
Chỉ có thể cảnh cáo cậu ta vài câu.
Tần Ngọc Thành cũng không phục nên không tình nguyện.
Bùi Duẫn: “Cuồng anh trai à.”
Tần Trú: “...”
Tốc độ lan truyền tin đồn này nhanh hơn bao giờ hết.
Người bình thường cũng chỉ là thấy hơi khó hiểu, trùm trường với học thần không hề báo trước đã cãi nhau làm cho rất nhiều người đều buồn bực, lần này trùm trường bỗng nhiên thay đổi thái độ, rắn tham ăn cũng không nhanh bằng cậu.
Nhưng đám fan CP cắn điên rồi.
Chính chủ tự mình phát một viên đường lớn như vậy, thiếu chút nữa nghẹn chết các cô ấy.
“Tôi chỉ hận mình không ở hiện trường, câu 'Người của tao mà mày cũng dám đụng' quá ngọt rồi, tôi chết mất tôi chết mất tôi chết mất!!”
“Cho nên bọn họ xích mích gì vậy? Cậu đàn em kia có phải là người theo đuổi học thần không? Bùi Duẫn bởi vì ghen cho nên không để ý tới cậu ấy?”
“Nhưng thật sự rất ngọt, rõ ràng em còn giận anh, nhưng sợ anh bị thương lại chạy về cứu anh.”
“Đây mà còn không phải là tình yêu sao...”
Từ tòa nhà dạy học đến căn tin, Bùi Duẫn và Tần Trú thu hoạch được một đống ánh mắt tìm tòi.
Chỉ là không ai dám lên hỏi.
Đám Hướng Vũ không kiêng dè gì, bọn họ nhận được tin tức từ lâu nên đã thủ ở cửa căn tin.
Nhưng khi vừa nhìn thấy mặt của hai người họ, Hướng Vũ không hỏi là chuyện gì xảy ra.
Cậu ta chỉ vào hai đại lão như cặp song sinh dính nhau lần nữa, có loại cảm giác bị lừa gạt sâu sắc, rất lâu sau cậu ta mới nghẹn ra một câu: “Hai người các cậu có phải có bệnh gì không?!”