“Dù cậu có nhốt tôi ở trong phòng, không cho tôi đi nơi nào khác thì cũng cậu cũng sẽ không chiếm được tôi đâu.” Giọng nói Bùi Duẫn lạnh lùng quyết đoán.
Tần Trú: “…”
“Cả đời này của tôi đều sẽ dâng hiến cho học tập và sự nghiệp, cậu yêu sai người rồi.”
“Tôi tha thứ cho cậu khi đã… Nhưng mà dừng lại đi.” Bùi Duẫn vô cùng đau đớn nói.
Vị bác sĩ còn chưa đi xa suýt trượt chân.
Ông ấy đẩy đẩy mắt kính nhìn mặt Tần Trú không hiện chút vui buồn, cảm thấy mình lỡ chạy trên ruộng dưa vội vã quá.
Thì ra bọn họ không vì lưỡng tình tương duyệt mới kết hôn, mà là cường thủ hào đoạt ngược luyến tình thâm sao.
Để có được người trong lòng, Tần nhị thiếu đã dùng tất cả mọi thủ đoạn mà vẫn không hoà tan được trái tim băng giá của người trong lòng, ngược lại còn làm người ta càng thêm hận anh.
Phía sau dấm ba chấm đó đã xảy ra chuyện gì?
Tuổi dậy thì của thiếu gia hào môn ngày nay đều muôn hình muôn vẻ như vậy sao?
Ông ấy nhìn khoé miệng đã kết vảy của Bùi Duẫn, như đã nhận ra điều gì.
Bác sĩ nhớ đến thời cấp 3 của mình ngoại trừ bài tập thì cũng chỉ có bài tập, trong lòng lạnh căm.
Sung sướng gì đó đúng là chỉ thuộc về người khác.
Tần Trú cảm thấy ánh mắt của bác sĩ càng ngày càng khác thường, thoáng liếc ông ấy một cái.
Bác sĩ biết điều nói: “Nhị thiếu, bệnh nhân của tôi đánh nhau với chó bị gãy xương, tôi phải đi khám cho người đó đây.”
Ông ấy cũng không quan tâm lý do này qua loa thế nào, nhanh chóng xách hành lý rời đi.
Vệ sĩ lặng lẽ ăn dưa trong góc, gửi video đã quay được cho Tần phu nhân.
Bởi vì còn có vệ sĩ không biết đang lén lút trốn trong góc nào, Bùi Duẫn muốn diễn phải diễn hết mình, cứ như vậy giữ khoảng cách với Tần Trú.
Tần Trú hạ giọng nói: “Cậu không cảm thấy cậu diễn lố quá sao?”
Bùi Duẫn: “Đúng là hơi lố.”
Tần Trú: “Hơi?”
Miệng vết thương ở khóe miệng Bùi Duẫn có hơi ngứa, cậu thè đầu lưỡi liếm liếm: “Diễn có tăng tiến tình cảm, cũng có chỗ bùng nổ cảm xúc, tôi cho mình 90 điểm.”
Tần Trú nhìn đầu lưỡi của cậu, không rời mắt.
Anh vô thức giật giật ngón tay, cảm giác ướt át ấm áp phảng phất còn quanh quẩn nơi đầu ngón tay.
“Không nói gì thì coi như cậu mặc…”
Bùi Duẫn quay đầu liền thấy anh đang vuốt ve đầu ngón tay mình.
Cảnh tượng tại suối nước nóng lại ào vào trong đầu, cái lúc mà cậu bị ép vào góc, không còn đường lui.
Lúc trước Bùi Duẫn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, người thường ngày trông vô cùng lạnh lùng cấm dục, đôi khi cũng có thể khiến người ta không thể chống đỡ.
Tai cậu lập tức đỏ bừng, mặt vô cảm kéo ra khoảng cách với Tần Trú.
Nếu không tránh xa ra, có khi Bùi Duẫn sẽ kéo anh vào một góc, trêu chọc làm mặt anh đổi sắc.
Nếu không phải vệ sĩ đang ở đây, sợ bọn họ cho rằng cậu không nhịn được mà muốn đánh người, Bùi Duẫn thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy.
Vệ sĩ không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Bọn họ chỉ nhìn thấy hai người kia có vẻ đang nói gì đó với nhau, sau đó Bùi Duẫn không đứng gần anh nữa.
Vệ sĩ B gửi một tin nhắn cho Tần phu nhân: Phu nhân, hình như Nhị thiếu chọc Bùi thiếu tức giận rồi.
Tần phu nhân đang ăn dưa từ xa nhăn mày.
Bà không biết sao mà Tần Trú có thể dùng bài tốt để đánh ra ván bài nát bét như vậy.
Rõ ràng Bùi Duẫn có vẻ cũng thích anh, chẳng lẽ bà lầm rồi? Người cậu thích không phải Tần Trú sao?
Nhưng ngay khi bà nhìn thấy Tần Trú, sự nghi ngờ đã được hé mở một chút.
—— Đứa con trai chó nhà bà hình như đã cưỡng hôn người ta, còn cắn xé khoé miệng người ta như vậy.
Tần phu nhân nhớ tới câu nói “Tôi tha thứ cho cậu” của Bùi Duẫn trong video, cảm giác áy náy bao trùm lên bà.
Bà nghĩ, có phải do bà nhúng tay nên Tần Trú mới làm ra chuyện khác người như vậy hay không?
Đứa nhỏ kia thật đáng thương, bị uất ức mà vẫn không than vãn hay gặng hỏi cái gì cả.
Tần phu nhân càng nghĩ cảm xúc càng phúc tạp, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Trú, dịu dàng nói với Bùi Duẫn: “Phạn Phạn, có mệt không? Đói bụng không? Chơi có mệt lắm không?”
Bùi Duẫn: “Con không mệt, chơi khá vui, con với Tần Trú đã mua cho dì chút quà lưu niệm, không phải đồ đáng giá gì, hy vọng dì sẽ thích.”
Tần phu nhân: “Thích chứ thích chứ, ôi trời con ngoan quá. Con với Chúc Chúc sao rồi? Thằng bé có bắt nạt con không?”
Lúc đầu Bùi Duẫn hơi khó hiểu, nhưng nhìn thấy ánh mắt bà dừng lại trên khóe miệng mình, cậu mới ngộ ra.
Cậu lấy lý do qua loa như lúc trả lời Tần Diệp: “Mọi thứ đều ổn, chỉ là con bị vướng ngã, môi đụng phải góc bàn.”
Tần phu nhân cũng không nói có tin không, cứ lôi kéo cậu hỏi Đông hỏi Tây.
Một tiếng sau, Bùi Duẫn mới chạy thoát khỏi tay Tần phu nhân.
Cậu một thân mồ hôi lạnh trở về phòng ngủ, nói với Tần Trú đã sớm trốn về: “Suýt chút thì lộ tẩy.”
Tần Trú hiếm khi không học bài, ngồi trên sô pha nghịch điện thoại: “Hỏi cái gì?”
Thật ra bà cũng không hỏi gì nhiều.
Nhưng Tần phu nhân không biết đã âm thầm tìm hiểu mối quan hệ giữa bọn họ ra sao.
Bùi Duẫn nói: “Đâu thể làm gì được, tôi thật sự rất muốn khoe cho mọi người về bạn trai ưu tú của tôi, suýt chút thì lỡ miệng.”
Tần Trú ngẩng đầu: “Bạn trai ưu tú của cậu đang phải chịu rất nhiều oan uổng đây này.”
Bùi Duẫn gãi mặt: “Tôi có thể bồi thường cho cậu mà, cậu muốn cái gì cũng được.”
Tần Trú lúc này không từ chối: “Được.”
Bùi Duẫn: “Hì hì hì hì hì.”
Tần Trú: “…”
Ở góc tường đang đặt không ít đồ vật, đều là đặc sản bọn họ mang về từ thành phố C.
Một số để tặng cho các bạn học trong lớp, còn một số khác là để cho Chung Lan Tâm.
Gần đây không biết Chung Lan Tâm đi chơi ở nơi nào mà tín hiệu kém lắm, thường xuyên không trả lời tin nhắn.
Bùi Duẫn đặt hai món quà tặng cho bà sát lại với nhau rồi chụp gửi ảnh đi.
Bùi Duẫn: [hình ảnh]
Bùi Duẫn: [Cho mẹ đấy, chừng nào mẹ về vậy?]
Cậu đang chuẩn bị tắt máy thì không ngờ Chung Lan Tâm lại trả lời tin nhắn.
Chung Lan Tâm: [Ô, con trai cưng ngoan quá, mẹ về liền đây, hai ngày nữa sẽ giới thiệu cho con một người.]
Bùi Duẫn: [Ai? Khi nào trong hai ngày nữa?]
Chung Lan Tâm: [Con phải tin tưởng duyên phận giữa người với người, có lẽ tại một góc đường nào đó, hay trong hẻm nhỏ một ngày mưa, chúng ta sẽ không hẹn mà gặp.]
Bùi Duẫn: [?]
Bùi Duẫn: [Đầu mẹ đâm phải tường à?]
Chung Lan Tâm: [Cút!]
Bùi Duẫn thấy được người mẹ quen thuộc, nhẹ nhàng thở phào, cậu trả lời: [Con còn tưởng mẹ bị ai nhập rồi chứ.]
Chung Lan Tâm: [(mỉm cười) Cút đi. t-y-t]
Nhưng dù Bùi Duẫn có gặng hỏi thế nào, Chung Lan Tâm cũng không nói sẽ về với ai, cũng không cho biết thời gian cụ thể.
Một lúc lâu cũng chỉ nói về tin tưởng duyên phận gì gì đó.
“Đừng nói là mẹ bị đại sư Hà tẩy não đấy nhá?” Vẻ mặt Bùi Duẫn cạn lời, ngã nhào vào sô pha.
Cậu liếc nhìn di động của Tần Trú, ngồi ngay ngắn lại: “Cậu mà cũng chơi game cơ á?”
Tần Trú đang lật danh sách các tay súng: “Ừm.”
Bùi Duẫn: “Cậu muốn chơi trò gì?”
Tần Trú nói: “Muốn thử những thứ cậu từng chơi.”
Bùi Duẫn rút di động của anh ra: “Vậy chơi tôi trước đi.”
Bùi Duẫn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ lưu luyến nhiệt độ cơ thể của một người như vậy.
Cậu thích nhìn Tần Trú vì mình mà không giữ được tính lạnh nhạt, thích nhìn bộ dáng anh mất hồn không thể kiểm soát trên người cậu, cũng thích làm nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của anh từng chút từng chút nổi lửa.
Người này là của cậu.
Chỉ có thể là của cậu.
Bùi Duẫn nằm trên sô pha, môi bị Tần Trú cắn xé.
Vạt áo thun của cậu bị kéo cao, theo động tác của Tần Trú, thân thể nhẹ nhàng run lên.
Sau đó ngưng lại cảm nhận phản ứng của nhau.
Bùi Duẫn hoàn toàn mất hết sức lực, giọng nói khàn khàn: “Cậu nóng quá.”
Tần Trú hôn giọt nước mắt trên khoé mắt của cậu: “Muốn giúp không?”
Bùi Duẫn nhắm mắt lại ổn định tâm trạng, lười biếng nói: “Lần sau đi, tôi đi tắm rửa cái đã. Cậu đừng đi tắm, tôi sợ cậu bị cảm.”
Nghĩ đến việc bị cảm, Bùi Duẫn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng là không giúp cậu được, nhỡ may cậu bị cảm thì là tại tôi rồi.”
Tần Trú: “… Không to tát thế đâu.”
Bùi Duẫn đẩy đẩy anh: “Tôi sợ anh Bùi của cậu mà ra tay thì cậu quá kích động, mau lên, tự cậu nhịn đi.”
Tần Trú: “…”
Cứ dán vào nhau như vậy thì Bùi Duẫn không đi xuống được, cúi người hôn anh tỏ vẻ trấn an, sau đó một mình đi vào phòng tắm nước lạnh.
Tắm nước lạnh cũng không có ích gì, Bùi Duẫn dựa người vào tường pha lê lạnh băng, muốn đào ra ít đá để đông lạnh mình.
Bùi Duẫn dùng chút thời gian mới tắm xong.
Cả người cậu đều tỏa ra khí lạnh, gió điều hoà thổi qua làm cậu thấy hơi lạnh.
Tần Trú vẫn còn ngồi ở tại chỗ.
Một đoạn văn bản đang được phát trên loa với âm thanh phong phú và giàu cảm xúc.
Bùi Duẫn dỏng hai tai lên nghe, nhận ra cậu biết bài văn này.
Một bài văn lớp 10 tên《 Chúc Phúc 》 , cậu nhận ra nhân vật siêu nổi tiếng chị Tường Lâm.
Bùi Duẫn: “…”
Phục.
Trong tình huống như thế này, không khí ban nãy bay hết luôn rồi.
Tần Trú đúng là đã bình tĩnh trở lại, anh nói với Bùi Duẫn: “Lại đây.”
Bùi Duẫn vừa lau tóc vừa đi qua.
Trên bàn trà có cái bình giữ ấm, Tần Trú đưa cái ly qua: “Đừng để bị cảm.”
Bùi Duẫn ngửi ngửi, là trà gừng đường đỏ.
Cậu nắm cái lý: “Anh Chúc săn sóc vậy sao.”
Tần Trú: “Cậu nói xem?”
Bởi vì mở nắp để cho bớt nóng, nhiệt độ của trà gừng đường đỏ vừa lúc có thể uống.
Bùi Duẫn uống một ngụm, gừng cho rất nhiều, mùi cũng khá nồng, cậu suýt nữa thì bị sặc.
Bùi Duẫn liếm bọt nước trên môi: “Anh trai, uống không?”
Tần Trú ngẩng đầu nhìn cậu.
Bùi Duẫn lại uống thêm một ngụm, ngậm trong miệng, cúi đầu kề sát mặt anh.
Bọt nước trên tóc cậu rơi xuống mu bàn tay của Tần Trú.
Như đã nhận được tín hiệu mời gọi nào đó, Tần Trú nâng tay lên, giữ lấy gáy của cậu.
Lúc môi sắp chạm môi, cái loa không cam lòng bị làm lơ, truyền ra tiếng nói kinh điển ——
“Tôi khờ ghê, thật đó!”
Bùi Duẫn im lặng nuốt xuống ngụm trà gừng, đứng lên: “Thôi vậy.”
Tần Trú: “…”
Bùi Duẫn: “Anh thật ghê gớm, thật đó.”
Tần Trú xoa xoa thái dương, tắt loa đi.
Đặc sản của thành phố C phần lớn là đồ ăn.
Hai người bọn họ mua chút đồ ăn chia cho các bạn học rồi đưa tới trường học.
Hướng Vũ ở trên xe đã ăn luôn rồi: “Cảm ơn học thần, cảm ơn anh Bùi, thật ra tôi cũng mua rồi.”
Cậu ta ăn một gói khoai lang khô, mềm mại thơm ngọt, mới cắn một miếng đã bị Sở Hạo cướp đi: “Cậu mua rồi mà còn ăn.”
Hướng Vũ nhào qua cướp lại: “Học thần mua mà, dính may mắn, má nó, đừng có cắn, a a a a hết mất rồi.”
Sở Hạo không ăn cơm sáng, nhét hết vào miệng trong một miếng, mơ hồ không rõ nói: “Ngon, đồ ăn học thần và anh Bùi mua ngon ghê.”
Bùi Duẫn: “Tất nhiên, vì có tay phải thần thánh của tôi thêm buff mà.”
Sở hạo nuốt xuống: “Thế tôi có thể dính chút may mắn của học thần không? Sắp đến kiểm tra hàng tháng rồi.”
Sắc mặt Bùi Duẫn vô cảm: “Cút, cọ may mắn cái gì, chỉ có hạng nhất đếm ngược là tôi nguyền rủa thôi.”
Sở Hạo: “…”
Hướng Vũ mới ăn được một miếng : “…”
Ngoài khoai lang khô ra còn có đồ ăn khác, mỗi người cũng chia không được nhiều lắm, nhưng tất cả bạn cùng lớp đều ăn vô cùng vui vẻ.
“Cảm ơn anh Bùi, cảm ơn học thần.”
Nhưng đợi khi ăn xong rồi cảm ơn xong luôn rồi bọn họ mới nhận ra.
Hai người bọn họ cùng nhau đi chơi?
Còn cùng nhau trở về chia đặc sản vùng miền?!
Ở trong trường học dính nhau còn chưa đủ, đi nghỉ cũng còn dính lấy nhau?
Suy đoán này nhanh chóng được Hướng Vũ chứng thực.
Hướng Vũ nói: “Hai người bọn họ nhặt được ví tiền của ông chủ khu du lịch, sau đó ông chủ mời bọn họ đi chơi.”
Các bạn học: “…”
Tất cả đều là mấy chuyện nhảm nhí, không biết từ khi nào bắt đầu thảo luận rôm rả.
Các fan CP yên lặng ăn đường.
Trên topic CP điên cuồng tương tác.
Trang Du Lam trộm lướt topic, xem các cô ấy đang đoán họ trộm làm chuyện gì không thể nói, yên lặng trợn trắng mắt.
Cô ta không nhịn được bình luận phản bác.
Lầu 1119: Tất cả đều là giả, có cái gì ngon đâu.
Trang Du Lam thật sự rất ghen tị.
Dù cho chỉ là mấy câu chuyện do bọn họ viết ra, cái gì mà học thần ấn trùm trường vào góc tường hôn môi nè, nói với trùm trường cậu chỉ có thể là của một mình tôi gì đó, tất cả đều là do bọn họ viết lung tung, nhưng cô ta vẫn rất ghen tị.
Cô ta cảm thấy Tần Trú dù cho có yêu đương, cũng tuyệt đối không tục như vậy.
Người như vậy, hẳn là sẽ cùng bạn gái/bạn trai ngồi cùng nhau uống trà, cùng nhau nói chuyện gió trăng, chuyện học tập, tình cảm tăng tiến trong quá trình trò chuyện, sẽ không làm mấy chuyện như ôm ấp hôn hít.
Đúng như cô ta dự đoán, rất nhiều người trả lời mắng cô ta.
Trang Du Lam không thèm để ý.
Bỗng nhiên, một ID quen mắt xuất hiện trên bài đăng, gián tiếp đồng ý với cô ta.
PYNZS: Tan đi, nói cho các cậu tin này, hai người bọn họ cãi nhau rồi.
Lầu 1200:???
Lầu 1201: Ủa thiệt luôn, làm gì có, hai người họ không phải vừa mới cùng nhau chia đặc sản sao?
Lầu 1202: Không tin thì quay đầu lại xem, bây giờ bọn họ còn nói chuyện với nhau không?
Các bạn học lớp A5 lướt đến bài đăng đồng thời quay đầu lại.
Tim hụt một nhịp.
Dựa theo trước kia, Bùi Duẫn thường xuyên nói chuyện với Tần Trú, gần như không lúc nào là không nói.
Ngay cả lúc Tần Trú đang bận, Bùi Duẫn cũng nhiều lúc dựa vào người anh như không xương cốt.
Nhưng mà hiện tại, Bùi Duẫn ngồi xa hơn rất nhiều, cái bàn còn cách ra một khoảng lớn, như muốn biểu thị đường ai nấy đi.
Cậu lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, ngồi một mình nghịch điện thoại.
Sắc mặt Tần Trú lạnh như băng, cúi đầu làm bài, không hề ngó Bùi Duẫn chút nào.
Bùi Duẫn cắn kẹo bạc hà, lướt bài, thấy một loạt bình luận kêu cha gọi mẹ.
Cậu ép hàm răng xuống, cắn đôi kẹo bạc hà, mở ra WeChat đi trêu đùa bạn trai.
Bùi Duẫn: [Hiệu quả khá tốt, tiếp tục giữ nguyên.]
Tần Trú: [Muốn làm gì?]
Bùi Duẫn: [Làm quan hệ của chúng ta trong mắt mọi người trở nên xa cách.]
Tần Trú: [Giấu đầu lòi đuôi.]
Bùi Duẫn cong cong môi, nhắn lại: [Cậu nhớ tôi đúng không?]
Tần Trú không trả lời.
Bùi Duẫn: [Ngoài mặt thì quan hệ không tốt, sau lưng lại đang yêu nhau, không phải rất kích thích sao?]
Tần Trú: [ấn bồn cầu]
Bùi Duẫn nhìn trên màn hình, sticker một bé tí hon màu trắng cũng ấn một cái bồn cầu màu trắng không nhịn được cười.
Anh lấy sticker ở đâu vậy?
Cậu nhịn cười trả lời sticker bằng một cái sticker hôn gió: [Dù cậu có đánh tôi, tôi cũng vẫn thích cậu.]
Tần Trú:…
Bùi Duẫn muốn xem topic CP một chút trước khi vào lớp, khi cậu lướt về thì nhận ra hướng gió bài đăng đã thay đổi.
Lầu 1306: Ê nè, xin phép được đội nồi nói một câu, không ai thấy bọn họ giận dỗi rất kích thích sao? Tuy rằng đường ngọt ngào cũng ăn ngon, nhưng là ê ẩm cũng không kém cạnh, các chị em nếu không ngại thì đoán lý do sao họ giận dỗi nào.
Lầu 1307: Tôi đoán trước! Trùm trường không ngồi im được nên đã đi tán gái, học thần tức giận!
Lầu 1308: Học thần yêu sâu đậm, nhưng trùm trường tán xong liền chạy!
……
Bài đăng đã từ khóc lóc cầu xin không BE biến thành đoán nguyên nhân bọn họ cãi nhau, Bùi Duẫn càng xem càng thấy sai sai, chụp hình cho Tần Trú xem.
Bùi Duẫn: [Tại sao tất cả đều là tôi sai với cậu?]
Tần Trú: [Nhìn vào gương đi.]
Bùi Duẫn: [?]
Bùi Duẫn: [Mẹ nó, rõ ràng tôi ngọt ngào như vậy, kiểu người như cậu mới mặt người dạ thú mà?]
Tần Trú: [Không thể trông mặt mà bắt hình dong.]
Bùi Duẫn: [Cậu còn như vậy thì sẽ mất đi tôi đó.]
Cho tới nay, rất nhiều người cảm thấy Bùi Duẫn nhìn qua không hợp để làm người yêu, mấy người tỏ tình cậu có vẻ cũng là mấy cô gái làng chơi.
Không biết có phải là muốn tìm cậu để so xem ai cắm sừng ai nhanh hơn hay không.
Bùi Duẫn thật sự cực kỳ không phục.
Cậu thích một người thì sẽ toàn thân toàn tâm nhào vào trên người đó.
Tần Trú: [Tôi biết là được.]
Tần Trú: [Không cần người khác biết.]
Bùi Duẫn ngẩn ra, lông xù lập tức hạ xuống
Đúng vậy, bạn trai cậu biết là được, người khác không cần biết.
Bởi vì Bùi Duẫn muốn play kiểu mới, Tần Trú chỉ có thể chơi cùng.
Hai người ở trường học giống như kẻ thù của nhau, một câu cũng không nói.
Vào tiết Toán.
Lão Tôn nói xong các điểm chính cần ôn tập, viết trên bảng một đề thêm vào: “Đề này ấy, có năng lực thì làm thử, nếu cảm thấy khó thì câu đầu tiên vẫn phải làm được, câu đầu rất dễ.”
Bùi Duẫn ngậm bút nhìn bảng đen, phát hiện sau khi mình bị Tần Trú bắt làm đề toán, bây giờ cũng không phải là không biết gì cả.
Tần Trú bắt cậu đầu tiên phải thành thạo một môn trước đã, các môn khác cũng phải học, nhưng làm đề nên tập trung làm một môn trước.
Độ chính xác khi làm đề toán của Bùi Duẫn đã bay thẳng lên trời
Lão Tôn ban đầu cho rằng cậu chép bài ai, nhưng sau khi chấm hết toàn bộ, phát hiện đúng thật là cậu tự mình làm.
Tần Trú mỗi ngày sẽ chỉ dẫn cậu làm bài tập về nhà, đề nào bị sai, Bùi Duẫn trực tiếp dùng bút đỏ viết đáp án mới ở bên cạnh.
Lão Tôn cảm thấy rất vui mừng, khen ngợi cậu rất nhiều trước mặt mọi người.
Học sinh bình thường đều sẽ nói vài câu khiêm tốn, nhưng Bùi Duẫn lại thản nhiên nhận luôn: “Em cũng cảm thấy em rất giỏi.”
Làm lão Tôn tức giận đến mức không nói được lời khen ngợi nào nữa.
Lão Tôn đợi năm phút, dạo qua một vòng phòng học, đi đến bên cạnh Bùi Duẫn: “Thầy sẽ gọi hai bạn học lên bảng làm.”
Bùi Duẫn dừng viết, quả nhiên nghe thấy lão Tôn gọi cậu: “Bùi Duẫn, em làm câu thứ nhất, Tần Trú, em làm câu còn lại.”
Bùi Duẫn cầm theo tờ giấy nháp đã viết một nửa.
Tần Trú đứng lên, không mang gì cả.
Bùi Duẫn cố ý nhìn cái tay rỗng tuếch của anh, khẽ hừ một tiếng.
Tần Trú: “…”
Các bạn học: “…” Cãi nhau thật sao?
Lão Tôn không thể hiểu được: “Đừng hừ nữa, nhanh đi lên đi.”
Bùi Duẫn cũng không thèm nhìn Tần Trú nữa, bước lên bục giảng, cầm phấn viết chiếm trước một vùng bảng đen.
Các bạn học hai mặt nhìn nhau.
Trang Du Lam thấy thế, không nhịn được cười một tiếng.
Nhóm chị em Thu Đồng đồng thời nhìn về phía cô ta.
Trang Du Lam: “…”
Đừng nhìn! Với lại mấy cậu cũng đừng lấy hạt dưa ra!
Học sinh lớp này rốt cuộc có vấn đề gì vậy trời, mỗi lần cô ta muốn tìm Tần Trú nói chuyện, mấy người đó lập tức móc hạt dưa ra hóng chuyện liền.
Làm cuối cùng cô ta cũng ngại không dám đi, chỉ có thể thê thảm tìm cảm giác tồn tại trên topic CP.
Hướng Vũ nhìn bóng dáng lạnh nhạt của hai người bọn họ, nói với bạn ngồi cùng bàn: “Trên đường đi học thấy hòa hợp lắm mà, sao mà đến trường học lại cãi nhau rồi?”
Diệp Lãng Tinh tập trung giải đề, không suy nghĩ gì, thuận miệng nói: “Hai vợ chồng trước mặt người khác đều sẽ giả vờ có tình cảm rất tốt.”
Hướng Vũ: “?”
Người anh em, cậu biết cậu đang nói gì sao?
Câu đầu của đề thêm vào cũng không phức tạp, chỉ là tính toán có chút rườm rà.
Bùi Duẫn rất ít khi viết trên bảng, viết vừa to vừa nghiêng ngả, rất nhanh đã viết đến bên cạnh Tần Trú.
Tần Trú đang muốn bảo cậu tránh ra một chút, sau đó phát hiện mu bàn tay của mình bị cậu cọ một chút.
Anh nghiêng đầu, chỉ thấy Bùi Duẫn lạnh như băng vẽ một đường phân cách giữa bài làm của hai người.
Tần Trú cảm nhận xúc cảm còn đọng lại trên tay, tìm được chút cảm xúc sung sướng khi chơi tình thú.
Vào lúc ăn trưa, Bùi Duẫn không chờ anh, trực tiếp đi luôn rồi.
Tần Trú chờ một lúc, chờ đến lúc người trong phòng học đi hết mới đi ra ngoài.
Tần Trú đi đường cũng không nhìn thấy người đâu, lúc sắp đến cửa thang lầu, anh bị người nào đó túm một cái.