Liên quan đến việc bồi thường, nói thật thì Bùi Duẫn cũng không ngờ rằng sẽ bồi thường theo cách này.
Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, cậu đang định rời đi thì nhận được tin nhắn của Tần Trú, nói cậu mang bài tập về.
Bùi Duẫn: [Tôi không mang.]
Tần Trú: [Quốc khánh không muốn đi chơi?]
Bùi Duẫn: [Đi chơi cũng không mang, tôi có thể nhờ Diệp Lãng Tinh dạy.]
Tần Trú: [Tôi không dạy, cậu mang về đi, tôi xem một chút.]
Bùi Duẫn khuyên can mãi cũng không thể tránh được.
Đã nói là bồi thường, cậu lại bắt tôi làm bài tập.
Lần trước nói với Diệp Lãng Tinh chuyện dạy kèm làm bài tập xong, sau đó Diệp Lãng Tinh đã làm hết bổn phận mà tới hỏi cậu có không biết cái gì không, Bùi Duẫn lười quen rồi, nói rằng chỗ nào cũng biết.
Còn đưa quyển vở bài tập số học đầy ắp cho cậu ta nhìn.
Diệp Lãng Tinh chỉ kịp liếc một cái, Bùi Duẫn đã ngay lập tức lấy quyển vở lại.
Bùi Duẫn: “Thấy chưa, đống bài tập max điểm của anh Bùi nhà cậu.”
Diệp Lãng Tinh dừng lại một chút: “Hình như đường kẻ phụ vẽ sai rồi.”
Bùi Duẫn: “Cách giải mới, cậu không hiểu.”
Diệp Lãng Tinh bán tín bán nghi quay trở về.
Cậu ta vừa quay qua chỗ khác, Bùi Duẫn đã xóa luôn đường kẻ phụ đó.
Cậu có thói quen dùng bút chì vẽ đường kẻ phụ, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ để lại dấu vết.
Bùi Duẫn lại vô thức vẽ lại theo quỹ đạo lúc trước một lần nữa, như một trận địa ma pháp.
Cậu để bút sang một bên, thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi.
Cứ như vậy đi.
Lão Tôn cũng quen rồi.
Nhưng Lão Tôn quen rồi.
Còn Lão Tần thì chưa quen.
Bùi Duẫn lại xem những sách luyện tập và vở bài tập khác, trong lòng nghĩ Tần Trú mà thấy có khi ngất luôn ra đó.
Lúc về phòng, Tần Trú đã tắm xong, anh đang ngồi trước máy tính, đeo tai nghe trên tai.
Thấy cậu vào cửa, Tần Trú nói với người bên kia điện thoại: “Cúp đây.”
Tần Diệp: “Hả? Alo? Đm cứ thế mà cúp á?”
Tần Trú không để ý đến anh ấy, vô tình ấn kết thúc cuộc gọi.
Bùi Duẫn không hỏi anh gọi điện thoại với anh, mà Tần Trú lại tự nói: “Anh tôi.”
“À.”
“Mấy ngày nữa sẽ về.”
“À… Hả?”
Tần Trú cụp mắt xuống: “Nếu anh ấy có nói gì thì cũng không cần để tâm.”
Bùi Duẫn xoa tay mong đợi.
Tần Trú luôn cảm thấy thái độ của cậu hơi lạ.
Bùi Duẫn: “Sẽ ném chi phiếu à?”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn: “Như vậy thì ngại lắm.”
Tần Trú bóp ấn đường một cái: “Bài tập.”
Bùi Duẫn lập tức im miệng.
Chờ đến khi sách và vở bài tập được mở ra trên bàn, Tần Trú hỏi: “Chỉ có ngữ văn?”
Những bài khác thì giấu ở cuối, nhưng Bùi Duẫn không nói.
Bùi Duẫn mất tự nhiên mà đè vai vặn cổ một cái: “Cho cậu mưa nhỏ dịu dàng trước.”
Để cậu có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Tần Trú cũng đoán được lý do cậu chỉ đưa bài tập ngữ văn: “Sau đó là mưa đá lạnh lẽo?”
Bùi Duẫn: “Cũng không đến nỗi.”
“Chỉ…” Bùi Duẫn gãi đầu một cái, cam chịu nói: “Cùng lắm là miếng kính cường lực, vượt qua được thì chính là thắng lợi.”
Tần Trú: “...”
Bình thường Bùi Duẫn vô cùng tự tin đối với bài tập.
Câu nói nhiều nhất là: “Anh Bùi nhà cậu mười điểm thái độ, một trăm năm mươi điểm bài tập, có cái không cùng tần số với câu trả lời đúng thôi.”
Nói chung thì đây là lần duy nhất cậu tự biết mình.
Tần Trú xua tay đuổi cậu: “Cậu đi tắm đi, tôi xem trước một chút.”
Bùi Duẫn: “Sợ cậu xỉu ra đó, nên tôi đi tắm muộn một chút.”
Tần Trú bình tĩnh nói: “Lúc trước từng thấy bài thi của cậu rồi, 200.5.”
Bùi Duẫn: “...”
200.5 là một con số tương đối có ma lực.
Mặt mũi gì cũng ném đi hết rồi, tâm trạng lo sợ cả một đường của Bùi Duẫn soạt một cái bay đi hết.
Lúc đi tắm còn nhỏ giọng hát hò.
Tâm trạng của Tần Trú thì không được như vậy.
Anh phát hiện, dù là ngữ văn, Bùi Duẫn cũng có thể viết thành đủ thứ liên thiên hoang đường.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Bài thi ngày hôm nay, phần đọc hiểu đầu tiên cực kỳ đơn giản, nội dung liên quan đến ưu điểm và nhược điểm của mỗi người, là một bài văn kiểu canh gà.
Đề số một: Câu nói “Mỗi người đều là một trái táo bị thượng đế cắn một miếng” được hiểu như thế nào?
Bùi Duẫn: Thượng đế đói, đói thì gì cũng gặm.
Tần Trú: “...”
Đề cuối cùng: Bé trai trải qua chuyện này, có thể hiểu ra được điều gì?
Bùi Duẫn: Phải nộp đủ thù lao cho thượng đế.
Tần Trú nhắm hai mắt, gân xanh trên trán đập thình thịch.
Bùi Duẫn thường viết cả bài luận trong đề số học, nhưng đến bài tập ngữ văn thì lại chỉ viết được le que mấy chữ.
Lần nào Đới Liên cũng lấy bài tập của cậu ra cười nhạo, mà Bùi Duẫn cũng hồn nhiên chẳng để ý, lần sau vẫn viết y như vậy.
Vì dạy mãi không được nên Đới Liên báo cáo cho lão Tôn, nói rằng cậu có ý kiến với mình, không chịu học.
Dù sao cũng là chủ nhiệm lớp, đương nhiên lão Tôn phải tìm cậu nói chuyện.
Bùi Duẫn nói: “Cô ấy coi trọng mình quá rồi.”
Lão Tôn: “...”
Bùi Duẫn: “Nhiều chữ quá, em lười viết.”
Lão Tôn nghe được lý do chuẩn học tra này, mặt cũng đỏ lên vì tức: “Vậy em viết nhảm trong bài thi số học nhiều như vậy làm gì?”
Bùi Duẫn: “Bài tập là nơi tâm hồn thầy trò giao lưu, em có nhiều lời để nói với thầy như vậy, thầy cảm nhận được thành ý của em không?”
Lão Tôn tức mà không làm gì được.
Ông ấy nhìn dáng vẻ đầy thành khẩn của cậu, trong lòng cũng dịu đi một chút.
Vô lại thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ.
Cậu thích số học như vậy, dù thành tích kém, nhưng cũng không thể vì thành tích kém mà…
Đứa trẻ bị đóng dấu vô lại mở miệng, cắt đứt đoạn độc thoại nội tâm của ông ấy: “Không phải viết bản kiểm điểm chứ thầy?”
Lão Tôn: “...”
“Đi đi, em đi nhanh lên, thấy em là tóc thầy đã muốn rụng rồi.”
Bùi Duẫn bị lão Tôn đẩy ra khỏi văn phòng, sau đó dùng sức đóng cửa lại ngay trước mặt cậu.
Bùi Duẫn sờ mũi: “Tức ghê vậy sao.”
Cậu mò ra một túi kẹo chanh vị bạc hà, giữ lại cho mình hai viên, còn lại nhét hết vào khe cửa.
“Thầy Tôn, hạ hỏa.”
Vừa lúc bị Tần Trú đi qua văn phòng bắt gặp.
Bùi Duẫn thấy anh thì cười, lấy một viên kẹo đặt vào lòng bàn tay, đưa cho anh: “Hai viên cuối cùng, cho cậu một viên.”
“Ken két.”
Cửa phòng tắm mở ra.
Đầu Bùi Duẫn đội một cái khăn mặt, đi dép tới: “Tần Chúc Chúc, cậu nhìn đủ chưa? Có phải bị phong thái của tôi thuyết phục rồi không?”
Tần Trú lạnh nhạt cười nhạo: “Phong thái đánh nhau với thượng đế à?”
Trên tóc Bùi Duẫn vẫn còn ướt, cậu tùy tiện dùng khăn lau vài cái: “Đáp án này, tôi cảm thấy rất phù hợp với thực tế.”
Tần Trú: “Vậy nói cái không phù hợp với thực tế đi.”
Bùi Duẫn: “Cắt số làm lại*.”
(*) Có nghĩa là sau khi làm việc chăm chỉ, bạn thấy không đạt được tiến bộ nào hoặc chưa đạt được kết quả như mong đợi nên quyết định bắt đầu lại, giống như việc cắt bỏ (từ bỏ) những việc cũ và bắt đầu lại.
Tần Trú: “Hử?”
Bùi Duẫn: “Tôi sai rồi.”
Tần Trú đi lên phía trước, chỉ một cái: “Làm lại, lát nữa tôi kiểm tra.”
Bùi Duẫn nghe lời dọn dẹp bài tập trên bàn.
Một giọt nước từ trên tóc câu rơi xuống tay Tần Trú.
Tần Trú nhìn mái tóc vẫn còn ướt của cậu: “Sấy khô trước đã.”
Bùi Duẫn: “Chấp niệm của cậu với việc sấy tóc sâu tới mức nào vậy?”
Tần Trú: “Dễ bị cảm.”
Bùi Duẫn đi lấy máy sấy tóc, cắm giắc cắm vào ổ điện, định bật mở công tắc thì lại bị người khác lấy đi.
“Lần nào cậu cũng không chịu sấy cho đàng hoàng.”
Lời nói của Tần Trú rất nhanh sau đó đã bị làn gió ấm áp thổi bay.
Bùi Duẫn ngồi xuống ghế, nheo mắt hưởng thụ.
Tần Trú cẩn thận sấy từng sợi tóc của cậu, phát hiện nó mềm đến không tưởng tượng nổi.
Còn Bùi Duẫn thực ra thì không dễ chịu lắm.
Rất kỳ quái.
Cậu phát hiện lúc da đầu bị ngón tay Tần Trú nhẹ nhàng lướt qua sẽ cảm thấy có chút tê dại.
Rất thoải mái, nhưng cũng rất không được tự nhiên.
Mặt Bùi Duẫn hơi đỏ.
Cậu muốn nói để cậu tự làm.
Nhưng tay giơ lên được một chút rồi lại buông xuống.
Tóc con trai ngắn, chẳng mấy chốc đã khô.
Tần Trú nhìn mái tóc hơi xù lên của cậu: “Buổi sáng có phải cậu dùng keo vuốt tóc không?”
“Không, vuốt nước thôi.” Bùi Duẫn giải thích: “Mùi của keo xịt tóc sẽ át mất sự nam tính của tôi.”
Tần Trú: “...”
Tóc cậu mềm, ngủ không yên là buổi sáng tóc sẽ xù lên.
Đại ca thì sao có thể để tóc xù?
Gần như phải viết lại bài tập một lần nữa, hôm nay không kịp rồi, Tần Trú chỉ yêu cầu cậu làm lại bài trên tay mình.
Tần Trú chưa ngủ, vẫn còn chuyện chưa làm xong.
Ban đầu Bùi Duẫn hơi lơ đãng, nhưng sau khi nghe được âm thanh gõ bàn phím của anh, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Trước đó cậu tự kiểm tra lại một lần, xóa hết những câu trả lời mình cảm thấy không đúng, viết lại những gì mình nghĩ.
Viết xong cũng đã gần mười một giờ.
Bùi Duẫn uống một ngụm nước: “Hai năm nay tôi chưa từng làm bài nào chậm như vậy.”
Tần Trú đưa tay ra: “Đưa tôi.”
Bùi Duẫn đập bài tập vào tay anh: “Cầm lấy rồi từ từ thưởng thức đi.”
Tần Trú nhìn qua một chút, lại nhận ra làm cũng không tệ.
Nhưng nền tảng quá kém, hầu như không biết gì về tác phẩm văn cổ, cả bài điền vào chỗ trống, cậu viết như kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Tần Trú: “Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ lên kế hoạch học tập cho cậu.”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú không cho phản bác nói: “Với thành tích của cậu, nếu nói trong nửa tháng mà tỉ lệ làm đúng được tăng lên một nửa là nói với vẩn, cứ như vậy đi, có gì tôi sẽ giúp cậu.”
Bùi Duẫn nằm bò lên bàn: “Đừng mà, nếu cậu vào bệnh viện thì tôi cũng lạnh lẽo theo.”
Tần Trú cũng nhớ tới lời nguyền mê hoặc đó, có chút cạn lời.
Cuối cùng Bùi Duẫn cũng không từ chối, thầm chấp nhận cho Tần Trú tới giám sát cậu học tập.
Hai ngày trước Chung Lan Tâm gọi điện thoại tới, hỏi thành tích của cậu như thế nào.
Bùi Duẫn chỉ nói rằng có tiến bộ hơn hồi trước.
Chung Lan Tâm biết rõ cái tính cách của con trai mình, nói: “Các con sắp tới kỳ thi tháng rồi, nhớ chụp bảng thành tích cho mẹ, yêu con nò, con trai~”
Bùi Duẫn: “...”
Thực ra thì, học tập cũng rất vui vẻ… nhỉ?
Mới là lạ.
Bài nào biết làm thì vui.
Không biết thì vui cái đách.
Bùi Duẫn nhìn Tần Trú đang mặt lạnh kiểm tra bài cho cậu, thở dài: “Có đồ ăn gì bổ não không?”
Cậu còn nói: “Làm đề học sinh tiểu học trước đi, cho tôi lấy lại tự tin.”
Tần Trú nâng mắt lên một chút: “Chắc chắn?”
Bùi Duẫn: “Cậu có ý gì? Cậu cảm thấy tôi không làm được đề của tiểu học sao?”
Tần Trú không lên tiếng, hai phút sau, gửi sang điện thoại cậu một file ảnh, đề thi biến thái, địa ngục của học sinh tiểu học.
Sau đó, Bùi Duẫn liền chạy ra ngoài ban công hóng gió.
“Học sinh tiểu học bây giờ thật đáng thương.”
Mười phút sau, cậu đóng cửa ban công lại, như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào.
Tần Trú đã xem xong bài cậu viết lại.
Công bằng mà nói thì cũng không tệ lắm.
Ít nhất thì ở trình độ của Bùi Duẫn thì phần bài làm cũng viết rất tốt, không cẩu thả, tỷ lệ câu đúng cũng cao lên không ít.
Tần Trú đóng nắp bút, trầm ngâm nói: “Hôm nay làm đề để kiểm tra chỉ số thông minh cho cậu.”
Bùi Duẫn: “?”
Tần Trú: “Không có vấn đề lớn, còn cứu được.”
Bùi Duẫn: “???”
Tần Trú: “Khen cậu đấy.”
Bùi Duẫn: “Cút cút cút!”
Tần Trú bỏ bài tập ngữ văn qua một bên, hỏi cậu những bài tập khác, lật qua một cái: “...”
Anh cảm thấy so với mình tự học, thì việc kéo thành tích của Bùi Duẫn lên mới là một thách thức.
Bỏ đi, nhận.
Mình cưới, mình phải chịu trách nhiệm.