Chủ nhiệm Đinh nghĩ rằng, nếu cho ông thêm một cơ hội, ông nhất định sẽ kiểm tra bản thảo đó thật cẩn thận.
Trong lịch sử trường trung học số 3, chưa từng có ai dám đưa bản thảo kiểu này.
Thông báo tìm đồ thất lạc hầu hết đều rất ngắn, cũng rất bình thường.
Buổi sáng chủ nhiệm Đinh bận rộn đón tiếp lãnh đạo, đến lúc lên đài mới nhận được thông báo, chỉ liếc qua xem là bị mất cái gì, phát hiện ra là đồng hồ đeo tay mấy trăm ngàn mới xếp ở cuối cùng.
Sơ ý rồi.
Chủ nhiệm Định hít thở không thông.
Từng tiếng ồn ào vang lên trong sân thể dục.
Chủ nhiệm Đinh: “Yên lặng! Mời…”
Câu nói “Mời người mất đồ lên đài” còn chưa kịp nói ra, chủ nhiệm Đinh đã thấy ở gần cuối hàng ngũ ngay ngắn, tại vị trí lớp 11A5 có một mảnh rừng rậm nhỏ đồng loạt giơ tay lên.
Lão Tôn sửng sốt: “Các em biết ai mất đồng hồ đeo tay sao?”
Lâm Dật Gia là người hướng dẫn tập luyện của lớp, đứng bên cạnh Lão Tôn nói: “Là Trang Du Lam làm mất ạ.”
Lão Tôn: “...”
Vừa rồi ông ấy còn nghĩ xem là ai không hiểu chuyện mà mang thứ đồ mắc tiền như vậy tới trường.
Hóa ra là học sinh lớp mình.
Trang Du Lam sắp khóc rồi.
Cô ta thực sự không ngờ các bạn trong lớp lại “nhiệt tình” như vậy.
Bạn học A: “Trang Du Lam, mau lên đi, đây không phải thứ cực kỳ quan trọng với cậu sao?”
Bạn học B: “Sao cậu lại khóc? Vui tới mức đó sao?”
Bạn học C: “Đi nhanh lên, lát nữa phải lên lớp rồi.”
m thanh từ lớp A5 tạo ra không nhỏ.
Lớp bên cạnh cũng nhìn sang, lớp đó vừa nhìn sang, lớp bên cạnh của lớp bên cạnh cũng tham gia vào đội hóng hớt, lớp này truyền lớp kia, tuy những lớp ở xa không tiện hóng cho lắm, nhưng tin tức truyền đi rất nhanh, chẳng mấy chốc mọi người đều biết đồ bị mất là của người lớp 11A5. - Eudora t y t
Từ trước đến nay Trang Du Lam chưa từng mất mặt như vậy, nước mắt rơi ngay tại chỗ.
Cô ta ôm mặt, bàn chân như mọc rễ, không hề động đậy.
Tôi hận.
Chủ nhiệm Đinh cũng nhìn thấy, nói vào micro: “Này, bạn nữ kia, đừng khóc, thầy biết em rất kích động, đây là nước mắt của sự vui sướng, nhưng lên đây nhận đồ về trước rồi hẵng kích động.”
Trang Du Lam: “...”
Khóc không nổi nữa rồi.
Người đứng xếp hàng ở cuối dãy, Bùi Duẫn gãi mặt: “Sao tôi cảm thấy chuyện này hơi ồn ào quá thế nhỉ.”
Đứng trước cậu là Khâu Chính Hào, quay đầu lại nói: “Dù sao thì cũng là anh Bùi của tôi à, làm gì cũng sẽ bị mọi người để ý.”
Bùi Duẫn kinh ngạc nói: “Cậu được nha, rất có tiền đồ.”
Khâu Chính Hào: “Quá khen, quá khen.”
Trang Du Lam cũng không lề mề được bao lâu, dù dùng mọi cách để không phải lên, nhưng cuối cùng vẫn phải bước lên đài.
Cô ta vừa bước, cả trường cũng hưng phấn theo.
Chỉ một bài văn nhỏ của Bùi Duẫn đã làm khẩu vị của mọi người tăng lên theo, giờ so với đồng hồ mấy trăm ngàn thì mọi người càng muốn xem đây là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nào hơn.
Lúc Trang Du Lam bước lên, cô ta chỉ cảm thấy sau lưng toàn là đèn pha, bị chiếu đến nóng hừng hực.
Cô ta đơ mặt, bày ra dáng vẻ con gái nhà giàu hiền dịu thục nữ, tao nhã như một con thiên nga, ung dung đi lên.
Ổn định, không thể thua.
Không phải chỉ là lên đài lấy đồ thôi sao, coi như là nhận thưởng thôi.
Chủ nhiệm Đinh thấy cô ta bước từng bước chậm rãi, mở miệng thúc giục: “Chạy đi, nhanh lên, không cần đi catwalk đâu.”
Trang Du Lam: “...”
Chủ nhiệm Đinh: “Đúng đúng, chạy đi, tiếp đi, ôi trời em bước rộng chút đi.”
Trang Du Lam: “...”
Chủ nhiệm Đinh liếc nhìn giờ hiển thị trên đồng hồ đeo ở cổ tay, đã tốn rất nhiều thời gian rồi, chậm nữa sẽ đến giờ lên lớp.
Ông nghĩ, may mà lãnh đạo xem giờ thể dục buổi sáng xong thì đi luôn rồi.
Nếu không thì mất hết thể diện.
Trang Du Lam thở hổn hển lên đài: “Thưa, thưa thầy.”
Chủ nhiệm Đinh: “Cần phải tăng thể lực lên.”
Mái tóc của Trang Du Lam hơi lộn xộn, chống eo thở hổn hển: “Dạ, em, em biết rồi.”
Chủ nhiệm Đinh: “Thầy không nói nhiều, có mấy câu muốn em nghe một chút.”
“Trường trung học số 3 của chúng ta, ngăn chặn xa hoa lãng phí, phòng chống các hành vi không đúng chuẩn mực, em mang đồng hồ mấy trăm vạn tới đây làm gì? Có phải tặng bạn trai không?” Chủ nhiệm Đinh liếc nhìn bản thảo: “Cái gì gì đó, nam sinh đẹp trai nhất trường, có phải là em ấy không?”
Là mẹ ông ấy!
Trong lòng Trang Du Lam hung hăng mắng to một câu.
Trang Du Lam: “Không phải, là tại em vô tình làm rơi.”
Chủ nhiệm Đinh: “Vậy em nói thử xem, mang tới đây làm gì?”
“Em…” Trang Du Lam cắn môi, bịa ra một câu trả lời: “Quà tặng cho trưởng bối, chưa kịp mang về ạ.”
Lời nói của bọn họ bị micro phát ra ngoài.
Hai chữ “trưởng bối” vang vọng khắp sân trường.
Mấy người lớp 5 cười muốn điên luôn.
Bùi Duẫn nghiêng đầu nhìn Tần Trú tay đang cầm bảng tính điểm chuyên cần đứng cách hàng ngũ mấy bước: “Bạn cùng bàn, cậu cảm thấy như thế nào?”
Tần Trú: “Yên lặng.”
Bùi Duẫn còn định nói gì đó, trên đầu lại bị đánh nhẹ một cái.
Lão Tôn trợn mắt nhìn: “Cách xa như vậy mà em còn muốn làm phiền người ta à?”
Bùi Duẫn: “Mới tách ra được vài phút là em đã nhớ cậu ấy rồi.”
Lão Tôn: “…”
Tần Trú: “...”
Bạn học lớp A5: “...”
Trên đài.
Lông mày chủ nhiệm Đinh nhíu chặt: “Các em à, lông dê mọc ở trên người con dê*. Nào, nói theo thầy, từ chối khoe khoang lãng phí.”
(*) Ý muốn hãy sử dụng tiền của bạn một cách hợp lý để mang lại lợi ích cho bạn.
Trang Du Lam: “?”
Chủ nhiệm Đinh: “Nói đi!”
Trang Du Lam nuốt nước bọt, khuất nhục nói: “Từ chối khoe khoang lãng phí.”
“Ngăn chặn lối sống đua đòi!”
“Ngăn chặn lối sống đua đòi...”
Chủ nhiệm Đinh cũng không làm khó nữa: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi, viết một bản kiểm điểm, ngày mai đọc trong lễ chào cờ.”
Vốn là hôm nay phải chào cờ, nhưng vì phải thể hiện tinh thần mạnh mẽ tiến lên cho lãnh đạo xem nên chuyển sang ngày mai.
Trang Du Lam trợn tròn mắt: “Tại sao phải viết kiểm điểm?”
Lông mày chủ nhiệm Đinh dựng lên: “Em còn không biết xấu hổ mà hỏi. Nếu như không tìm được cái đồng hồ mấy trăm vạn đó, trường học còn phải lau mông cho em. Từ chối khoe khoang lãng phí, viết theo chủ đề đó đi.”
Trang Du Lam: “...”
“Được rồi, các em rời sân theo thứ tự đi.”
Chủ nhiệm Đinh để lại một câu rồi đi xuống dưới.
Khuôn mặt Trang Du Lam đỏ bừng, đứng một mình trên đài, một lúc lâu sau hồn vẫn chưa trở về.
Trường trung học số 3 thật sự quá ma quỷ.
Cô ta muốn trở về thành phố B.
Mặc kệ dự án, mặc kệ Tần Trú, cô ta muốn về nhà.
Lúc cả trường rời đi cũng nhìn lên trên đài.
Vừa nãy đứng xa không nhìn rõ, bây giờ mới thấy, người ta thật sự cũng rất xinh đẹp.
“Đi giúp đi, tiện hỏi xem phương thức liên lạc là gì?”
“Tiện cái đầu cậu, nghe nói là đắc tội Bùi Duẫn nên mới thảm như vậy.”
“À, vậy toi rồi. Bùi Duẫn ra tay với cả con gái sao?”
“Trùm trường vô tình máu lạnh, chỉ yếu đuối với mỗi học thần.”
Bùi Duẫn đi theo hàng, nhìn lên đài hai lần: “Tôi hơi áy náy, trông cậu ta tội thật, còn phải viết cả bản kiểm điểm.”
Ngược lại, Tần Trú lại không cảm thấy đồng tình, lạnh nhạt nói: “Ban đầu cậu ta muốn vu khống cho cậu lấy đồng hồ đeo tay của cậu ta mà không trả.”
Anh còn nói: “Chủ nhiệm Đinh thích hô khẩu hiệu nhất, chắc cậu cũng biết.”
Bùi Duẫn nhớ lại một chút, đúng là như vậy.
Có một năm trường trung học phụ thuộc và trường trung học số 3 cử hành giáo vận hội với nhau, giọng chủ nhiệm Đinh hô khẩu hiệu còn truyền xuyên qua tường.
Trường Trung học phụ thuộc không chịu yếu thế, cũng cầm loa gào trở lại.
Cuối cùng, các cư dân xung quanh phải tới khiếu nại mới chịu dừng.
Bùi Duẫn biết anh đang an ủi mình, không cần cảm thấy có gánh nặng trong lòng nên choàng lấy cổ anh, cười hì hì xích lại gần: “Dù sao cũng là người mà ba cậu tìm cho cậu, cậu vô tình vậy sao?”
Tần Trú nhìn thẳng vào đôi mắt đang lộ ra ý cười của cậu: “Cậu muốn tôi ngoại tình?”
Bùi Duẫn khựng lại một chút: “Không có.”
Tần Trú: “Thế thì im miệng.”
Bùi Duẫn: “Cậu hung dữ vậy.”
Tần Trú: “...”
Thật ra thì trong giây phút vừa rồi, Bùi Duẫn cảm thấy trong mắt bọn họ giống như là người yêu thật sự, bởi vì người khác xuất hiện mà mình đi thăm dò bạn trai.
Cậu khoác vai Tần Trú, cùng đám người lên cầu thang, đi qua hành lang.
Bùi Duẫn để cho Tần Trú đi ở bên trong, sợ người khác chơi đùa đùn đẩy sẽ bị đụng vào anh.
Cậu không nhìn thấy, lúc người khác sắp đụng vào cậu, đều bị Tần Trú đưa tay đẩy ra.
Bùi Duẫn như người không xương mà tựa vào người anh, không biết tại sao ánh mắt lại trở về gò má của Tần Trú.
Sau đó cậu như tiện tay mà đưa tay nên, nhẹ nhàng gãi cằm anh.
Chân Tần Trú dừng lại một chút: “Cậu làm gì?”
Bùi Duẫn có lý chẳng sợ: “Đùa giỡn lưu manh, không cho sờ à?”
Tần Trú: “...”
Bạn học đi sau lưng hai người bọn họ nghe được hết đoạn đối thoại này, hưng phấn nhìn nhau.
Bọn Thu Đồng đi chậm, bị rớt lại ở cuối hàng, cô ấy nhìn hai người đang chẳng để ý gì, nói với hội chị em: “Tài liệu thực tế ngon như này, nhanh, chúng ta phải phải đăng được trước PYNZS.”
Hội chị em nghiêm túc gật đầu.
PYNZS đó không biết xuất hiện từ chỗ nào, vì đăng chuyện vừa mới mẻ vừa đáng yêu nên nghiễm nhiên trở thành người nổi tiếng trong lầu CP.
Thu Đồng vẫn không hỏi ra được người này là ai.
Cô ấy và hội chị em của mình vốn là fan chủ lực, bây giờ lại chỉ có thể nhìn thị trường bị chia cắt như vậy.
Thu Đồng: Tớ cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể tìm hiểu thêm một chút.
Sau khi Thu Đồng trở về phòng học, thấy còn chưa tới giờ lên lớp nên lấy điện thoại di động soạn topic trên diễn đàn.
Mặt Trang Du Lam đầy uể oải, gần như là trôi về chỗ ngồi.
Hầu hết học sinh lớp A5 đều rất lương thiện.
Biết vừa rồi Trang Du Lam bị mất mặt như vậy, cũng coi như là đã được dạy dỗ, nên cũng không nói gì trước mặc cô ta.
Sắc mặt Trang Du Lam đã khá hơn nhiều.
Cô ta thấy vẻ mặt của Thu Đồng là biết cô ấy đang xem diễn đàn, không nhịn được hỏi: “Hay như thế à?”
Thu Đồng: “Hay chứ, cậu xem không?”
Trang Du Lam quay đầu nhìn xuống dãy cuối lớp.
Chỉ còn mấy phút nhưng Bùi Duẫn đã nằm xuống ngủ tiếp rồi.
Trong phòng học rất ồn ào, hò hét ầm ĩ, mấy bạn nam ở cuối đang ồn ào xô đẩy ở khoảng trống cuối lớp.
Tần Trú lấy ra một đôi bịt tai, nhẹ nhàng nhét vào tai Bùi Duẫn.
Trang Du Lam chưa từng thấy một Tần Trú dịu dàng như vậy.
Cô ta cực kỳ tức giận: “Tôi không xem! Có chết tôi cũng không ship CP!”
Đây là sự quật cường cuối cùng của cô ta.
Buổi chiều Tần Trú xin nghỉ.
Từ lúc trở về từ phòng ăn sau bữa trưa, anh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bùi Duẫn chống cằm nhìn anh dọn dẹp: “Thật sự không có cảm thấy không thoải mái?”
Tần Trú xếp mấy quyển sách luyện tập vào trong túi: “Không có, kiểm tra định kỳ thôi.”
Bùi Duẫn: “Ồ, vậy có kết quả thì nói với tôi một chút.”
Tần Trú dọn xong, đeo cặp sách lên vai: “Ừ.”
Anh từ trên cao nhìn xuống Bùi Duẫn.
Bùi Duẫn ngước đầu nhìn anh.
Tần Trú đưa tay ra, nhẹ nhàng nhấn lên đỉnh đầu cậu: “Không sao đâu.”
Bùi Duẫn cảm nhận sức nặng trên đỉnh đầu, “Ừ” một tiếng.
Đến giờ học buổi chiều, bọn Hướng Vũ mới phát hiện Tần Trú không lên lớp.
“Học thần nhà cậu đâu? Cuối cùng cũng muốn từ bỏ cậu rồi?”
Bùi Duẫn yên lặng hai giây, cầm tập đề thi lên ném: “Cho cậu cơ hội phát ngôn cuối cùng.”
Hướng Vũ rụt cổ, giơ tay tiếp lấy tập đề.
“Anh Bùi, tôi da dày thịt béo, đánh cũng không đau, làm đề thi của cậu bị rách mới là chuyện lớn.”
Bùi Duẫn không nhịn được bật cười: “Vậy sao còn chưa dâng lên?”
Hướng Vũ vuốt phẳng nếp nhăn trên tập đề rồi đưa tới.
Sở Hạo: “Anh Bùi, cậu vậy mà lại đang làm bài tập sao?”
Hướng Vũ đưa đề thi trở lại được một nửa thì hồn mới trở về: “Đúng rồi, sao cậu lại làm bài tập?”
Sở Hạo: “Đả kích khi bị học thần vứt bỏ lớn vậy sao?”
Hướng Vũ: “Không bị ấm đầu chứ?”
Bùi Duẫn: “... Rốt cuộc tôi đã làm cái gì mà khiến các cậu ảo tưởng rằng tôi không làm bài tập?”
Cậu tiện tay cầm quyển vở bài tập số học ném cho bọn họ: “Nhìn đi, không cần sùng bái tôi.”
Sở Hạo và Hướng Vũ chụm đầu lại lật vài trang, cũng không biết phải nói gì.
Cả quyển vở bài tập đầy ắp, ngay cả những câu bọn họ không làm được mà để đó cũng đều được làm hết.
Chỉ là…
“Anh Bùi, sao anh làm được nhiều câu đúng vậy.”
Bùi Duẫn: “Cầm bút lên, viết, cậu cũng làm được.”
Bọn họ không hỏi lại tại sao Tần Trú lại không có ở đây.
Bởi vì đã có lần Tần Trú đột nhiên nghỉ học từ ca một, rất nhiều ngày sau mới trở lại.
Bọn họ nhìn vẻ mặt như thường của Bùi Duẫn, vắt óc tìm từ để an ủi cậu.
“Không sao, người tốt sẽ được trời phù hộ, chắc chắn học thần sẽ phù hộ cho cậu.”
“?”
“Phi, nói nhầm, cậu chắc chắn sẽ bảo vệ được học thần.”
Bùi Duẫn “Ừm” một tiếng.
Đúng vậy, cậu chắc chắn sẽ bảo vệ được Tần Trú.
Dù sao cũng là người hợp mệnh mà đại sư Hà nói.
Thế nào Tần Trú cũng phải cho chút mặt mũi, anh sẽ tốt lên.
…
Bệnh viện thành phố.
Làm xong một loạt kiểm tra, lại chờ thêm một tiếng nữa, Tần Trú mới lấy được kết quả.
Tần phu nhân dù nói gì cũng phải đi cùng anh đang hồi hộp hỏi: “Bác sĩ, sao rồi?”
Bác sĩ: “Cũng không tệ lắm, gần đây mọi người dùng thuốc gì?”
Tần phu nhân: “Không dùng, tính của nó như con lừa ấy, thuốc gì cũng không muốn uống.”
Bác sĩ ồ lên một tiếng: “Vậy rất tốt, khá hơn hồi trước một chút, tiếp tục ổn định như vậy, phát sốt cảm cúm thông thường cũng sẽ không có những biến chứng khác, sẽ không đau như trước.”
Tần phu nhân thở phào một hơi, dùng sức nắm chặt tay Tần Trú: “Vậy thì tốt rồi.”
Bác sĩ lại hỏi: “Gần đây có bị bệnh không? Hoặc là ho khan? Tái phát hen suyễn?”
Tần Trú phủ nhận: “Không có.”
Bác sĩ nhìn lịch: “Khoảng nửa tháng nhỉ?”
Tần Trú: “Ừm.”
Bác sĩ: “Được rồi, không muốn uống thuốc thì ăn nhiều đồ ăn dinh dưỡng một chút, giữ tâm trạng vui vẻ, đừng ngồi mãi, mỗi ngày đi dạo một chút.”
Sự chú ý của Tần Trú lại lệch sang hướng khác.
Anh nghĩ, hóa ra mới chỉ có nửa tháng.
Hóa ra anh và Bùi Duẫn còn nhiều thời gian như vậy.
…
Gần giờ tan học, Bùi Duẫn nhận được tin nhắn của Tần Trú.
Tần Trú: [Tất cả đều tốt.]
Bùi Duẫn: [Đương nhiên, có hào quang của anh Bùi nhà cậu chiếu sáng, bệnh tật gì cũng phải lui thôi.]
Tần Trú: [Sờ đầu].jpg
Bùi Duẫn sững sờ một chút.
Cậu theo bản năng sờ lên đỉnh đầu.
Phấn viết “viu” một cái bay tới, bị tay chặn lại.
Bùi Duẫn: “...”
… Ò hỏ, học thần phù hộ.
Thầy giáo dạy hóa tức giận nói: “Bùi Duẫn, chơi điện thoại trong giờ học, em nghĩ thầy không tồn tại sao? Em còn dám cản?”
Bùi Duẫn: “Không chơi ạ, đây không phải điện thoại di động, đây là công cụ để kết nối trái tim với người nhà, dù bọn em cách xa nhau cả ngàn dặm, cũng có thể dùng nó để duy trì tình cảm.”
Khóe mắt thầy dạy hóa giật một cái, chỉ ra cửa: “Em ra bên ngoài đứng cho thầy, ra đó duy trì tình cảm đi.”
Bùi Duẫn vui vẻ: “Cảm ơn thầy.”
Thầy dạy hóa: “...”
Lần đầu tiên thấy người bị phạt mà còn vui như vậy.
Bùi Duẫn giấu điện thoại vào trong túi, không kịp chờ mà rời khỏi phòng học.
Thầy dạy hóa lắc đầu liên tục: “Các em đừng bao giờ bắt chước, chúng ta tiếp tục bài học.”
Sau khi ra ngoài, Bùi Duẫn đứng ở hành lang quấy rầy Tần Trú.
Bùi Duẫn: [Tại nói chuyện với cậu mà tôi bị đuổi ra ngoài, có gì bồi thường không?]
Tần Trú: [Tôi không có gì cả.]
Bùi Duẫn nhìn dòng chữ “Đang nhập”, trong lòng đoán câu tiếp theo, còn có chút sốt sắng.
Thật sự định nói như vậy sao? Thật quê mùa.
Tần Trú: [Chỉ có tiền.]
Tần Trú: [Xem cậu muốn bồi thường như thế nào.]
Bùi Duẫn: “...”
Mẹ nhà cậu.