Nói là bắt đầu từ ngày mai, nhưng bây giờ mới hơn mười một giờ, Bùi Duẫn nhìn đống bài tập, cũng không thể không biết xấu hổ mà đi ngủ.
Tần Trú thấy cậu không nhúc nhích, cũng ngồi xuống lại: “Làm nữa sao?”
Bùi Duẫn: “Làm, vẫn chưa mệt.”
Sau đó, hai người đồng thời im lặng.
Đây là cuộc đối thoại quỷ dị kiểu gì vậy?
Bọn họ hai mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn sang hướng khác.
Bùi Duẫn ho nhẹ một tiếng: “À thì… cậu đi ngủ đi, lát nữa tôi ngủ.”
Tần Trú: “Tôi ngồi cùng cậu.”
Bây giờ đã đến giờ ngủ của Tần Trú rồi.
Bùi Duẫn không định để anh ngồi với mình, đứng dậy kéo anh: “Đừng nhây nữa, tôi làm bài tập xong thì chẳng biết đã mấy giờ rồi.”
Tần Trú để cậu kéo mình đi, anh nhìn lọn tóc vểnh lên trên đầu Bùi Duẫn: “Tôi không ngủ được.”
Bùi Duẫn thuận miệng nói: “Còn phải dỗ cậu ngủ à.”
Tần Trú: “Ừ.”
Bước chân Bùi Duẫn khựng lại, rồi như không có gì mà bước về phía trước, ấn anh lên giường: “Được rồi, cậu nằm xuống, tôi kể cho cậu nghe《Cuộc phiêu lưu mạo hiểm của Chúc Chúc và Phạn Phạn》phiên bản 2.0.”
Vốn Tần Trú còn tưởng rằng sẽ lại phải nghe câu chuyện kỳ quái gì đó, không ngờ lại rất bình thường.
Bối cảnh câu chuyện là ở một thế giới tu chân, trong một thôn nhỏ vắng vẻ linh khí đứt đoạn trên núi, có hai thiếu niên, bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, rồi trải qua một loạt những kỳ ngộ, rời khỏi thôn, đi về phía tương lai rộng mở hơn…
Tần Trú chậm rãi nhắm mắt.
m thanh kể chuyện của Bùi Duẫn cũng nhỏ dần.
Hơi thở của Tần Trú đều đặn, đã ngủ rồi.
So với sắc mặt tái nhợt hồi mời gặp, Bùi Duẫn phát hiện sắc mặt Tần Trú đã tốt hơn không ít.
Không đến mức hồng hào như quả đào mật, nhưng cũng không đến nỗi tràn đầy bệnh tật.
Sẽ tốt hơn đúng không?
Ban đầu đại sư Hà chân thành thề thốt, nói rằng sức khỏe của anh chắc chắn sẽ tốt hơn.
Lúc ấy Bùi Duẫn nghĩ rằng, nếu nhờ xung hỉ mà sức khỏe của một người tốt lên thì hai người bọn họ cũng phải khiêm tốn một chút chứ, lỡ bị bắt đi nghiên cứu thì phải làm sao?
Bùi Duẫn thưởng thức nhan sắc bạn cùng bàn một chút, không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào lông mi anh.
Lông mi Tần Trú hơi run, hình như cảm thấy nhột, anh đưa tay lên dụi một cái rồi nghiêng người, vùi mặt vào trong gối.
Được rồi.
Không nghịch cậu nữa.
Bùi Duẫn rón rén trở lại bàn học, cũng không vội làm bài tập.
Cậu lấy một tập giấy A4 trong ngăn kéo ra, viết nội dung câu chuyện vừa kể với Tần Trú xuống.
Câu chuyện vừa rồi là do cậu đột ngột bịa ra.
Nhưng Bùi Duẫn đang có linh cảm nên vẫn nhớ kĩ nó.
Sau khi ghi được đại khái, cậu lại lấy bài tập ra.
Là một học tra chính hiệu, từ trước đến nay Bùi Duẫn chưa từng được cảm nhận cảm giác lội ngược dòng là như thế nào.
Nhưng mà nghĩ đến thì cũng thấy hăng đấy.
Chẳng qua vừa mở bài ra, một chậu nước lạnh đã dội thẳng lên đầu Bùi Duẫn, dập hết bao hăng hái hồi nãy.
— Tiền đề của lội ngược dòng, cậu đọc đề phải hiểu đã.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bùi Duẫn lại không dậy nổi.
Lần này Tần Trú đã có kinh nghiệm, ghé sát vào tai cậu kể một loạt tên món ăn.
Bùi Duẫn quơ quơ tay, tỏ vẻ nghe thấy rồi.
Đêm hôm qua cậu làm bài đến hơn hai giờ, thật ra thì cũng không phải là làm, hầu như chỉ trong trạng thái “Bỏ qua, nhìn một cái thôi”, nhưng cũng vắt não ra làm.
Hơn nửa đêm qua Bùi Duẫn suýt nữa bị mình làm cảm động đến bật khóc.
Rửa mặt xong, Bùi Duẫn hơi tỉnh ngủ một chút.
Cậu chọn đồ ăn ở trên bàn, lúc muốn lấy ly sữa bò, một bình giữ nhiệt được nhét vào tay cậu.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Bình giữ nhiệt này màu trắng, Tần Trú có một cái màu đen.
“Đây là cái gì?”
Tần Trú nói: “Cà phê.”
Bùi Duẫn mở nắp ra ngửi thử, rất thơm.
Cậu dè dặt nếm một chút…
Xin lỗi, quấy rầy rồi.
Bùi Duẫn buông bình giữ nhiệt, muốn tìm kẹo ăn.
Tần Trú nhìn vẻ mặt câu: “Sao vậy?”
Bùi Duẫn không tìm được kẹo nên lột vỏ một quả nho: “Sao lại đắng như vậy?”
Tần Trú: “Cà phê đen.”
Bùi Duẫn từ chối không có hiệu quả, bị ép mang cà phê đen đi.
Tần Trú nói: “Không cho phép ngủ trong giờ học.”
Bùi Duẫn nhướng mày: “Ngủ thì sao? Bị phạt gì à?”
Cậu cố ý đấy.
Hai chữ “bị phạt” cố ý kéo dài âm đuôi, giọng nói hơi khàn lúc sáng sớm lộ ra vài phần lưu luyến mập mờ.
Bỗng nhiên Tần Trú nắm cằm cậu, lạnh nhạt nói: “Cậu thử xem.”
Bùi Duẫn: “...”
Rồi sao, thử một phát là đi đời luôn hả?
Bùi Duẫn sờ cằm nói: “Cậu biết mà, con người của tôi ấy, chẳng có tí tiết tháo nào.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn: “Tới nào anh trai, chờ anh nhó.”
Tần Trú: “...”
Dù đã quyết định bắt đầu học tập thật chăm chỉ, nhưng vừa ngồi vào bàn học thì mệt rã rời đã trở thành phản xạ có điều kiện.
Mới vào học được năm phút, Bùi Duẫn đã ngáp cả chục lần.
Đây là tiết tiếng Anh, cô dạy tiếng Anh luôn nhìn cậu, nhưng nhìn kiểu gì thì cũng không cản được cậu ngáp thêm một cái.
Cô ấy tức giận nói: “Bùi Duẫn, em buồn ngủ thì cứ ngủ, đừng ảnh hưởng đến giờ học của cô.”
“Em không buồn ngủ…” Bùi Duẫn vừa nói vừa ngáp một cái: “Thật sự không nhịn được, cô, cô đừng nhìn em.”
Cô giáo tiếng Anh: “...”
Nhưng cô giáo tiếng Anh không nhìn thì mấy người ngồi xung quanh Bùi Duẫn cũng không nhịn được mà nhìn cậu.
Hậu quả là ngoại trừ Tần Trú, tất cả đều bị lây hết, một vòng người bắt đầu ngáp.
Cô giáo tiếng Anh: “...”
Tần Trú: “...”
Cuối cùng Bùi Duẫn bị bắt đứng lên nghe giảng.
Cô giáo tiếng Anh nói: “Em đứng cho tỉnh lại đi, chừng nào không ngáp nữa thì ngồi xuống.”
Sự thật chứng minh, mệt rã rời chẳng có liên quan gì với việc đứng hay ngồi.
Bùi Duẫn đứng hết khoảng thời gian còn lại của lớp học.
Hết giờ học, cậu úp mặt lên bàn: “Tôi thật sự không được.”
Tần Trú thở dài: “Cà phê của cậu đâu?”
Vẻ mặt Bùi Duẫn uể oải: “Không ngon.”
Bùi Duẫn nghe được tiếng sột soạt, sau đó là âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Tần Trú: “Há miệng.”
Cậu không hiểu gì mà há miệng, một viên kẹo được nhét vào trong miệng.
Ngón tay Tần Trú đè lên đôi môi mềm mại của Bùi Duẫn, tham luyến dừng lại hai giây rồi mới rời đi.
Bùi Duẫn lại không phát hiện ra.
Bởi vì toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt trên viên kẹo trong miệng: “Đây là cái gì, sao lại ngon vậy?”
Là một viên kẹo sữa.
Vị sữa rất đậm đà, ngọt mà không ngấy, bên trong có bọc hạt macca, cũng có vị thơm mát của quả hạch vụn lẫn bên trong.
Hoàn toàn hợp với khẩu vị của Bùi Duẫn.
Tần Trú không trả lời, nói: “Uống đi rồi cho cậu ăn thêm.”
Bùi Duẫn do dự một chút: “Được rồi, đời là bể khổ mà.”
Cà phê trong bình giữ nhiệt vẫn còn nóng, Bùi Duẫn chạy tới phía điều hòa không khí thổi vài cái, mới chịu nóng mà uống một ngụm.
Bùi Duẫn được ăn kẹo như mong muốn, vị sữa đậm đà nhanh chóng áp đi vị đắng của cà phê.
Cậu nhai viên kẹo, ậm ờ nói: “Nói thật cơm nhà cậu ngon thật đó, sáu múi của tôi sắp biến mất rồi.”
Tần Trú cạn lời: “Cậu có thể ăn ít đi.”
Quả thực Bùi Duẫn ăn không ít, Tần phu nhân nhìn cậu ăn cũng cảm thấy ngon miệng hơn nên càng liều mạng gắp cho cậu ăn, chỉ sợ cậu ăn không đủ no.
“Không được.” Bùi Duẫn vẫn không ngừng nhai viên kẹo: “Phải tôn trọng đồ ăn. Còn không?”
Tần Trú: “Còn, tiết sau cậu nghe giảng cẩn thận thì sẽ cho cậu một viên.”
Bùi Duẫn: “...”
Cậu cảm thấy mình như con lừa có củ cà rốt buộc trên đầu.
Kẹo là do đầu bếp làm lúc trước, Tần Trú giấu một túi trong cặp sách.
Với Bùi Duẫn mà nói, đồ ăn ngon còn quan trọng hơn đi ngủ.
Không biết là tác dụng của cà phê, hay tác dụng của “củ cà rốt” Tần Trú cho.
Tiết vật lý tiếp theo, dù thầy giáo nói vù vù vù, Bùi Duẫn vẫn rất tỉnh táo.
Kiến thức trong sách giáo khoa rất cơ bản, thật sự thì Bùi Duẫn cẩn thận nghe thì vẫn có thể hiểu được một chút.
Cậu bị hỏng rất nhiều chỗ, dùng một quyển vở mới mới ghi các câu hỏi của mình.
Đây là bài tập Tần Trú giao cho cậu, tan học sẽ kiểm tra, vừa để xem cậu có nghiêm túc nghe giảng không, vừa để dựa vào những câu hỏi đó để học đúng trọng điểm.
Tần Trú nhờ quản gia đi mua tài liệu học tập và sách bài tập, buổi tối sẽ bắt đầu ôn tập lại cho cậu.
Ban đầu Bùi Duẫn từ chối, sợ ngủ dậy là cả hai người nhập viện.
Tần Trú nhìn cậu, giọng rất nghiêm túc: “Cậu không tin tôi, hay không tin chính cậu?”
Bùi Duẫn: “Tôi…”
Tần Trú: “Cậu không giống với người khác.”
“Vậy nên, không cần lo lắng.”
Trong đầu Bùi Duẫn lại hiện ra vẻ mặt Tần Trú nói: “Cậu không giống những người khác.”
Vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng không thay đổi chút nào, nhưng lại như một lưỡi câu, nhẹ nhàng móc vào tim Bùi Duẫn một cái, khiến cậu đơ người trong chốc lát.
Bùi Duẫn không tự chủ mà dừng bút.
Trong đầu cậu nghĩ, nếu Tần Trú muốn nghiêm túc theo đuổi người khác, ai có thể từ chối anh chứ?
Không biết ai lại may mắn như vậy.
Bùi Duẫn vừa nghĩ, vừa viết lên phần giấy trắng trên trang giấy một chữ “Đang” không trọn vẹn, lại viết thêm một nét, lại viết thêm một nét nữa.
Đây là trong lúc thất thần, cậu đã viết mấy chữ “Đang”.
Cũng không biết cậu nghĩ gì, Bùi Duẫn còn vẽ thêm một quả chanh bên cạnh chữ “Đang” cuối cùng.
Vẽ xong cậu mới hoàn hồn, cảm thấy mình có bệnh gì à, tự nhiên vẽ quả chanh làm gì?
Bùi Duẫn định tẩy đi, nhưng lại mê mệt trong kỹ thuật vẽ cao siêu của mình.
Không nỡ xóa, kệ.
Tan học rồi cho Tần Trú xem.
Viết đến lúc vào học mới dừng lại, kín ba bốn trang giấy.
Cậu ghi bài lẫn với các câu hỏi, kết quả lại phát hiện hầu hết đều là câu hỏi.
Bùi Duẫn vừa cảm thấy rất có thành tựu, vừa nảy sinh nghi ngờ với IQ của mình.
Tại sao lại lắm câu hỏi như vậy?
Cậu xem vở ghi của Tần Trú, trừ nháp ra thì chẳng còn gì cả.
Tần Trú vốn chẳng thèm ghi bài.
Ở nhà cũng không có tài liệu học tập, kiến thức của cấp 3 bây giờ đều tự học hết ở cấp 2, sau đó không biết là đã cho họ hàng nào rồi, bây giờ cũng chẳng đòi lại được, cho nên tất cả tài liệu học tập đều phải mua lại lần nữa.
Lúc Tần Trú nói chuyện này với cậu.
Đến cả Bùi Duẫn cũng kinh ngạc, không ngờ mình vẫn còn mặt mũi để ngồi đối diện anh.
“Đưa vở ghi cho tôi.” Tần Trú cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.
Bùi Duẫn đưa quyển vở tới: “Tôi mà nghiêm túc thì cực kỳ đỉnh, vở ghi đây, cậu nhìn đi, chữ viết trôi chảy, nét bút hoàn hảo…”
Tần Trú nhìn cậu thất thần mấy lần, lại nhìn mấy quả chanh không hề ăn khớp trong đó.
Anh nhìn một lúc, nói: “Sao cậu lại vẽ chữ O?”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú: “Tính là mấy lần?”
Bùi Duẫn: “...”
Tần Trú không đợi được câu trả lời của cậu, tự nói: “Một hình tính là một lần.”
Cuối cùng Bùi Duẫn không nhịn được, chỉ quả chanh bị nhìn thành “O”: “Cậu không thấy bên trên còn có hạt mè sao?”
Tần Trú: “Vẽ rất tốt, cộng thêm mười lần nữa, coi như là mười một lần.”
Bùi Duẫn: “...”
Được.
Cậu đẹp trai.
Cậu quyết định.
Đối với số lần lơ đãng thảm đến không nỡ nhìn của Bùi Duẫn, Tần Trú cũng không trách, lại nói một câu: “Có thể ý thức được mình lơ đãng là có tiến bộ, sau này nên cố giảm bớt lại.”
Bùi Duẫn: “...”
Cậu vẫn đang thương tiếc cho quả chanh của cậu.
Trong giờ học không có thời gian để bổ túc lại, nên phải dời lại buổi tối.
Nền tảng của Bùi Duẫn quá kém, bổ sung một lúc cũng không xong luôn được.
Tần Trú biết không thể gấp nên lấy cho cậu một viên kẹo.
Bùi Duẫn lập tức được an ủi, cậu vui vẻ nói: “Vị matcha.”
Ánh mắt Tần Trú trở nên mềm mại: “Ừ, có cả vị chocolate.”
Hạnh phúc thật ra rất đơn giản.
Bùi Duẫn bị một viên kẹo thu mua: “Đầu bếp nhà cậu là thần tiên ở đâu vậy, bao nhiêu tuổi rồi? Có người yêu chưa? Kết hôn chưa?”
Tần Trú ngước mắt nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Bùi Duẫn ngửi được mùi nguy hiểm.
“Giới thiệu đối tượng cho chị gái tôi.”
Tần Trú hơi dừng lại: “Tôi hỏi giúp cậu.”
Bùi Duẫn ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn anh Chúc, cậu thật sự là một người tốt siêu cấp vô địch.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn kiềm lại tâm tình, nghe giảng cả giờ học.
Đến nghỉ trưa, cậu thực sự không chịu được nữa, thiếu chút nữa đã ngủ quên.
Ban đầu Tần Trú định không đánh thức cậu, nhưng sợ lại thành công dã tràng, nên phải gọi cậu dậy.
Gần tới giờ học, trong lớp rất ồn ào, lúc đó Bùi Duẫn đã hơi tỉnh lại, sau khi bị đánh thức cậu xoa mặt, đi tới nhà vệ sinh rửa mặt mới tỉnh táo lại.
Bùi Duẫn ngồi phịch xuống, giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt cậu làm ướt cổ áo: “Nghỉ trưa ngắn quá, dài thêm một chút nữa là tốt rồi.”
Tần Trú: “Mùa đông còn ngắn hơn.”
Bây giờ được ngủ trưa, nhưng đến tháng mười một thì thời gian ngủ trưa sẽ giảm đi nửa tiếng để có thể tan học sớm hơn.
Bùi Duẫn nghĩ đến đây, cảm thấy suối nước nóng trong khu du lịch cũng không còn thơm nữa.
Cả ngày hôm nay, lần đầu tiên Bùi Duẫn tập trung học tập trở lại nên không có ai phát hiện tra.
Nhưng theo thời gian, những người xung quanh cuối cùng cũng phát hiện ra Bùi Duẫn có chỗ không đúng, sau đó cậu bị vây xem cực kỳ tàn ác.
Hướng Vũ: “Tôi không nhìn nhầm chứ anh Bùi, cậu đang học á?”
Sở Hạo: “Em không nhìn nhầm chứ anh Bùi, anh đang ghi bài á?”
Diệp Lãng Tinh lại không thể hiện ra mình giật mình lắm: “Tốt quá rồi, nên học sớm một chút, chứ đến lớp mười hai thì không kịp đâu.”
Diệp Lãng Tinh bổ sung một câu: “Nếu không hiểu thì có thể hỏi tôi.”
Tần Trú trả lời: “Không cần, tôi sẽ dạy.”
Ba người: “...”
Mặt Bùi Duẫn đầy vẻ bi tráng: “Không sao, cậu ấy sẽ dạy tôi.”
“Di thư của tôi viết xong rồi.”
Tần Trú: “...”
Diệp Lãng Tinh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Vậy học thần, cậu chú ý sức khỏe.”
Hướng Vũ: “Đúng vậy học thần, đừng để anh Bùi làm cho kiệt sức.”
Bùi Duẫn tiện tay cầm quyển sách, cuốn cuốn lại nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu ta một cái: “Nói gì vậy? Từ đầu đến chân anh Bùi nhà cậu đều là thuốc bổ, ăn xong sẽ long tinh hổ mãnh*.”
(*) Có nghĩa là một phép ẩn dụ cho sức lực và tinh thần trở nên cao hơn.
Tổ thứ tư nằm trong góc đột nhiên trở nên yên lặng.
Khóe miệng Hướng Vũ co quắp: “Vậy chúc học thần dùng bữa vui vẻ.”
Ba người bọn họ nhanh chóng giải tán.
Nhưng không khí ngột ngạt thì một chút cũng không giảm bớt.
Dù sao thì da mặt Bùi Duẫn cũng dày hơn, chủ động cho mình một bậc thang: “Cứ làm quá lên. Đúng không bạn cùng bàn?”
Tần Trú không cho mặt mũi: “Không phải.”
Bùi Duẫn: “?”
Tần Trú buông lỏng nắm tay đang lặng lẽ nắm chặt: “Tôi bị dọa rồi.”
Bùi Duẫn: “...”
Topic CP điên rồi.
Lầu 779: Tôi chết rồi, thật đó, bọn họ phát ngôn mê hoặc gì vậy? Ăn là sẽ long tinh hổ mãnh, anh Bùi lợi hại.
Lầu 800: Không thể không nói, miệng của thẳng nam thực sự không hề có giới hạn…
Lầu 801: Không tệ, tôi còn gặp cảnh quá đáng hơn, ngày nào cũng ôm lấy nhau anh anh em em.
Lầu 802: Quan tâm miệng của cậu ấy có giới hạn hay không để làm gì, đường này ngon vãi chị em ơi, tôi khóc rồi, hai người này mà không ở bên nhau thì tôi phải làm sao.
Lầu 803: Cái này mà học thần cũng nhịn được? Nếu là tôi thì sẽ đè thẳng cậu ấy xuống mà hôn e he he.
Lướt topic một hồi, mọi người ship CP thì ship CP, nhưng rất có chừng mực, không ấn đầu hai người ép hai người là gay.
Nhưng cũng không ngăn được việc hai người này quá gay.
Trong lòng rất nhiều người đang dao động.
“Cậu đang xem cái gì vậy?” Thu Đồng thuận miệng hỏi một câu.
“Không có gì.” Trang Du Lam tắt điện thoại, tỉnh bơ quay đầu lại nhìn.
Lúc này hai người đó không còn dính lấy nhau nữa, giống như còn chưa thoát khỏi sự lúng túng ban nãy, cố ý tránh đối phương.
Cô ta bĩu môi.
Giả thật.
Không có chút gì để ship cả.
... Mẹ nó chua thật.