Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 30: Chương 30 :




Bên trong hộp là một mặt dây chuyền pha lê rất nhỏ.

Kiểu dáng là một cái nồi, trong suốt bằng pha lê, rất dễ thương.

Dưới nồi còn có củi lửa, cùng với một ngọn lửa nhỏ đang cháy.

Tần Trú nhớ tới câu nói lần trước Bùi Duẫn thuận miệng bịa ra《Cuộc phiêu lưu mạo hiểm của Chúc Chúc và Phạn Phạn》, tình tiết Chúc Chúc và Phạn Phạn bị té ngã cùng nhau, sau đó bị cho vào nồi.

Anh dám tin rằng với trí nhớ của Bùi Duẫn, cậu đã quên mất rằng ngoài cháo ra, còn phải nấu cơm nữa.

Tân Trú dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào nó, nói với Bùi Duẫn đang giả vờ ngủ: “Cảm ơn, rất đáng yêu.”

Bùi Duẫn thả lỏng người, cậu ôm chăn ngồi dậy: “Còn phải nói, trình độ chọn quà của tôi là số một, đồ tôi tặng chưa có ai chê xấu.”

Tần Trú nhướng mày: “Thiệp chúc mừng.”

Bùi Duẫn: “Ừm...”

Tần Trú: “Có thể phát ra biểu tượng trái tim, có thể ca hát.”

Bùi Duẫn ném chiếc gối tới: “... Im miệng, không cần miêu tả.”

Tần Trú chụp lấy chiếc gối, nhẹ nhàng ném về.

Kết quả là Bùi Duẫn vừa định nằm xuống, cho nên trực tiếp bị gối rơi trúng đầu cậu.

Bùi Duẫn : “...”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “Anh Chúc, cậu nói xem có phải là cậu không phúc hậu lắm không?”

Tần Trú mỉm cười: “Vậy cậu ném lại đi.”

Bùi Duẫn nhớ ăn nhưng không nhớ đánh, thuận miệng trêu chọc một câu: “Vậy không được, cậu mỏng manh lắm, bị trầy xước thì tôi sẽ rất đau lòng.”

Dù biết đôi lúc Bùi Duẫn sẽ nói ra những câu tra nam tương tự như “Em ăn cơm chưa?”, nhưng trong lòng Tần Trú vẫn run rẩy.

Anh nhìn tên thối tha nằm ở giường đối diện: “Vậy phải làm sao đây, mời cậu ăn kẹo bông gòn để tạ lỗi nhé.”

Bùi Duẫn: “…”

Bùi Duẫn cảm thấy một luồng khí nóng từ dưới chân chạy lên, nếu đục vài cái lỗ ở đỉnh đầu thì bây giờ đã bốc khói rồi.

Cảnh tượng đã lờ đi cả một ngày nay lại hiện lên trong đầu, khoảng cách của hai người rất gần, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Tần Trú, cũng có thể nhìn thấy hàng lông mi dài giống như cánh quạt của anh.

Nhưng kẻ thua lại không muốn thua cuộc.

Bùi Duẫn với vẻ mặt như bình thường đưa ra lời mời: “Có muốn ăn cùng nhau không anh ơi? Kẹo bông gòn phải ăn cùng nhau mới ngọt.”

Tần Trú: “...”

Xét về độ lẳng lơ, anh vẫn không thể so sánh được với Bùi Duẫn.

Không ai vô sỉ bằng.

Bùi Duẫn lẳng lơ xong thì ngủ mất.

Cùng không phải bởi vì bầu không khí kỳ lạ giữa cậu và Tần Trú, cậu là người rộng lượng, sau khi tặng quà xong thì không còn quan tâm gì nữa.

Hơn nữa Tần Trú có thể lấy chuyện này làm trò đùa, cậu cảm thấy đối phương cũng không để trong lòng lắm.

Cậu bị mất ngủ, luôn cảm thấy mình đã quên điều gì đó.

Bùi Duẫn trằn trọc trên giường một lúc, sau đó mới mở mắt ra nhìn bạn cùng bàn đang quay lưng về phía mình, hô hấp đều đều.

Tần Trú không thể thức khuya nên phải làm xong mọi việc vào ban ngày.

Bùi Duẫn lật lại bài tập mà mình đã làm lúc sáng, cảm thấy tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn như vậy, một ngày của học bá có 48 giờ à?

Ồ đúng.

Quyển bài tập.

Cậu không làm bài tập.

Sáng ngày hôm sau, Bùi Duẫn không thể dậy nổi.

Tần Trú mỗi ngày đều dậy sớm hơn cậu mười phút, ăn sáng xong mới ra khỏi cửa.

Bùi Duẫn nắm bắt giờ giấc rất tốt, sau khi anh ăn xong là có thể nhìn thấy Bùi Duẫn đang ngáp ngắn ngáp dài đi loanh quanh để chọn đồ ăn rồi gói lại, đem lên lớp ăn.

Hôm nay Tần Trú ăn xong còn đợi một phút, nhưng vẫn chưa thấy Bùi Duẫn đi xuống.

Kết quả khi lên lầu liền nhìn thấy, Bùi Duẫn vẫn đang nằm liệt trên giường như một xác chết, cả người quấn trong chăn, chỉ lộ ra một cánh tay.

Tần Trú tiến lên đẩy cậu hai cái: “Dậy đi, trễ rồi.”

Bùi Duẫn nhấc tay lên, rồi lại thả xuống.

Tần Trú: “Hôm nay có bản nâng cấp của sandwich khoai tây.”

Có tiếng vo ve phát ra từ trong chăn bông.

Tần Trú đến gần để nghe: “Cái gì?”

Bùi Duẫn: “Đỡ… Đỡ trẫm dậy…”

Tần Trú: “...”

Năm phút sau, Bùi Duẫn cùng với quầng thâm dưới mắt, cầm chiếc bánh mì sandwich khoai tây đã được nâng cấp, nằm liệt trên ghế sau của Minibus, mơ màng buồn ngủ.

Tần Trú: “Sau khi tôi ngủ cậu đã làm gì?”

Bùi Duẫn mơ màng trả lời: “Đi làm thêm sau lưng cậu.”

Tần Trú: “...”

“Đừng ồn.” Bùi Duẫn dựa vào cửa sổ xe: “Tôi ngủ một lát.”

Tần Trú nghĩ thầm, còn có ngày cậu nói người khác không được ồn ào.

Bình thường cậu là người nói nhiều nhất.

Khi xe khởi động, cửa sổ rung lên như lên cơn động kinh.

Đầu của Bùi Duẫn không ngừng lắc lư.

Cậu thiếu kiên nhẫn ngã vào người Tần Trú.

Đợi nhóm người Sở Hạo lên xe, họ vốn định chào hai vị đại lão ngồi đằng sau một tiếng nhưng khi thấy cảnh này, tất cả đều nghẹn họng.

—— Mặt anh Bùi đang vùi vào trong ngực học thần, ngủ ngon lành.

Hướng Vũ: “Một ngày không gặp, tình cảm hai người tốt hơn rồi.”

Sở Hạo: “Nghỉ thêm hai ngày nữa, có phải hai người sẽ phát kẹo mừng luôn hay không?”

Khâu Chính Hào: “Nghe nói gắt gỏng khi ngủ dậy là một thứ rất đáng sợ.”

Hai người kia còn định trêu đùa lập tức không nói nên lời, im lặng như gà đi lên trên xe.

Nhưng họ cũng không im lặng được bao lâu, ba người đều có chút phấn khích, nén giọng thảo luận điều gì đó.

Bùi Duẫn thành công bị đánh thức.

Cậu dụi dụi mắt, cũng không có không vui khi bị đánh thức: “Các cậu đang nói cái gì thế? Thứ hai vui vẻ đến vậy à?”

Sở Hạo nói: “Chuyện bị mời lên nhận đồ bị mất đó anh Bùi, kế hoạch do một tay cậu diễn đấy.”

Bùi Duẫn mới nhớ đến có chuyện này: “Tôi quên rồi.”

Hướng Vũ vỗ tay nói: “Tàn nhẫn, thật là tàn nhẫn, còn tưởng cậu xem cậu ta là tình địch, ai ngờ cậu lại xem cậu ta như người qua đường.”

Bùi Duẫn bình tĩnh nói: “Phong thái của chính cung, cậu không hiểu đâu.”

Ba người: “...”

Chính cung cái mẹ nó.

Bọn họ muốn xem phản ứng của học thần, kết quả Tần Trú không những không tức giận, mà còn nở nụ cười nhẹ trên môi.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!

Hướng Vũ và Sở Hạo nhìn nhau, trong lòng nói không phải chứ?

Sở Hạo thận trọng dò hỏi: “Thứ bảy chúng ta đều hơi say, anh Bùi, cậu và học thần sau đó đã làm gì vậy? Chỉ có hai người là còn tỉnh táo.”

Trong lòng Bùi Duẫn nói cái hay thì không nói, chỉ nói cái dở.

Cậu nói: “Đến giúp mẹ Tần Trú bày quầy hàng.”

Tần Trú: “...”

Sở Hạo không nghe được tin nóng thì có chút thất vọng: “Lợi hại lợi hại, còn có thể đi được, dù sao còn trộn bia lại với nhau, vậy mà lại không ngã sấp xuống.”

Hướng Vũ khó hiểu hỏi: “Trộn cái gì chứ? Không phải đều là bia sao?”

Sở Hạo giải thích: “Bia Stingtao pha với bia sệt, tôi cảm thấy hơi lâng lâng.”

Bùi Duẫn: “... Đây cũng được gọi là trộn sao?”

Hướng Vũ nói: “Đương nhiên, đối với anh Bùi mà nói phải có chút màu đỏ với trắng, mới gọi là trộn.”

Bùi Duẫn theo bản năng muốn khoe khoang theo, nhưng tay bị Tần Trú nhéo một cái: “...”

Bỏ đi.

Không khoe khoang về việc uống bia nữa.

Nhận thua.

Bùi Duẫn nói: “Không, tôi cảm thấy học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, thay vì uống bia thì nên uống nước ngọt.”

“Việc uống bia có gì đáng khoe khoang à? Không phải, việc này chỉ khiến các cậu sớm thành những ông chú trung niên béo phì thôi.”

“Có thể uống bia, nhưng hãy mời một cách lịch sự, đừng chuốc say.”

Tần Trú liếc nhìn cậu.

Lén mang theo hàng giả cũng thật quang minh chính đại.

Nhưng vì bị uy hiếp bởi tửu lượng “phi thường” của cậu, nên ba người không phát hiện ra điều gì bất thường, tự suy ngẫm.

“Anh Bùi nói đúng.”

“Đã học được rồi.”

Sau khi xuống xe, Sở Hạo đột nhiên kêu lên: “Anh Bùi, học thần, giày của các cậu...”

Giày?

Bùi Duẫn cúi đầu xuống nhìn: “...”

Hôm nay Tần Trú đổi giày vải, mang giày thể thao giống với cậu.

Sở Hạo: “Cái này, cái này, đôi giày này...”

Tần Trú lại còn thêm dầu vào lửa: “Ừ, tôi mua.”

Bùi Duẫn: “...”

Sở Hạo trợn to mắt.

Trong lòng Bùi Duẫn căng thẳng, muốn tìm một lý do cho qua nhưng lại nghe anh thừa nhận.

Sở Hạo: “Mua trên app Điềm Ngư đúng không? Làm rất giống như thật, bao nhiêu tiền một đôi vậy?”

Tần Trú nói: “Hai đôi một trăm đồng, mới 90%.”

Hướng Vũ nói: “Nhìn như hàng thật vậy, rất đáng giá, còn link mua không?”

Tần Trú nói: “Không, đây là hai đôi cuối cùng.”

Ba người cũng chưa nghĩ tới giày đôi mà lại ghen tị với sự may mắn của anh.

“Bán hàng với giá rẻ hơn, kiếm lợi nhuận.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “...”

Cũng đúng.

Những thứ trên người Tần Trú, họ sẽ không cảm thấy là hàng thật.

Ví dụ thỉnh thoảng đeo vòng hạt trầm hương trên tay, các bạn học đều nghĩ rằng mua ở trên Taobao.

Bùi Duẫn vào lớp chuẩn bị ngủ bù, vừa đặt cặp sách xuống thì đã nhìn thấy Trang Du Lam đi tới.

Đầu cậu lập tức to như cái phễu.

Bùi Duẫn choàng vai Tần Trú: “Anh Chúc, cậu cố gắng lên, tôi rút đây.”

Tần Trú nắm lấy cổ tay cậu: “Không phải nói là chính cung sao?”

Bùi Duẫn vẫy vẫy, nhưng không ném tay anh ra được, Tần Trú trông gầy gò yếu đuối nhưng sức lực lại rất khỏe.

“Cậu biết đấy, vợ chồng khi họa đến đều sẽ tự bay đi.” Bùi Duẫn thấy không thể né được, hít một hơi.

Thành thật mà nói, cậu không biết làm thế nào để ở chung với Trang Du Lam.

Cậu luôn lịch thiệp phong độ với các nữ sinh, nhân duyên với nữ sinh cũng không tệ, ví dụ như Thu Đồng và hội chị em của cô ấy, họ thường đến đùa giỡn với cậu.

Nhưng vị thiên kim tiểu thư này, Bùi Duẫn thực sự có chút phiền.

Nhưng cậu lại phát hiện Tần Trú cũng cảm thấy rất phiền, cho nên cậu rất vui vẻ.

Muốn phiền não thì cùng nhau phiền não.

Người một nhà phải cùng nhau chia sẻ.

Trang Du Lam thực sự rất khó chịu, bất luận là dáng vẻ trốn tránh như rắn rết của Bùi Duẫn, hay là vẻ mặt lạnh lùng của Tần Trú khi nhìn thấy cô ta.

Cô ta nghĩ, mình không được chào đón đến vậy sao?

Trang Du Lam đã quen với cuộc sống được mọi người vây quanh, ở trường trung học số 3 chênh lệch thực sự quá lớn.

Cô ta thường dành những ân huệ nhỏ cho những người xung quanh, bảo họ làm việc thay mình.

Cô ta chỉ cần thoải mái đợi là được.

Nhưng cách này không có tác dụng ở lớp A5.

Tần Trú và Bùi Duẫn rất được các cô gái yêu thích.

Nhưng sự yêu thích này khác với những gì cô ta nghĩ.

Trang Du Lam mới nhận ra, bọn họ đa số đều đang ship CP?!

Tại sao lại muốn ship CP?

Tự mình theo đuổi không vui sao?

Tại sao lại bỏ qua một nam sinh tốt như vậy?!

Điều khiến cô ta khó chịu hơn nữa là, nghe nói hôm chủ nhật Tần phu nhân đưa Bùi Duẫn đi mua sắm, đích thân bà thừa nhận cậu là con dâu hai.

Người trong giới đều đang lan truyền.

Còn có người hỏi Bùi Duẫn là thiếu gia nhà nào.

Trang Du Lam cắn chặt môi dưới: “Bùi Duẫn, tôi có một chiếc đồng hồ có thể đang ở chỗ cậu, chiếc đồng hồ này tuy chỉ trị giá mười mấy vạn, nhưng cũng rất quan trọng, hôm thứ sáu trong lúc tức giận tôi đã ném nó đi, nhưng khi tôi quay lại tìm thì không thấy nó đâu, cậu có thể trả lại cho tôi không?”

Cả lớp im lặng.

Tất cả đều quay lại nhìn Bùi Duẫn, thì thầm to nhỏ với nhau.

Các nữ sinh tụ tập xung quanh.

“Cốt truyện này nghe quen quá.”

“Tớ vừa xem nó trên phim truyền hình ngày hôm qua.”

“Lớp chúng ta cũng có người giữ kịch bản này sao? Diễn xuất cũng rất thật, có cần phải phối hợp một chút không?”

Có nam sinh chen vào một câu: “Nói không chừng Bùi Duẫn thật sự đã lấy nó.”

Mười mấy ngàn vạn mà, ai có thể không động lòng chứ?

Cậu ta vừa dứt lời, vài cô gái đã chộp lấy đồ đạc trên bàn đập cậu ta.

“Cậu cút đi, chết tiệt, lo chép bài tập của cậu đi.”

“Lần trước Bùi Duẫn nhặt được thẻ ăn ở sân bóng, còn đứng đó đợi nửa tiếng mới đợi được chủ nhân.”

“Cậu thích gái đẹp thì cũng đừng lôi Bùi Duẫn xuống nước nhé, hừ!”

Nam sinh: “...”

Động tĩnh bên đó không ít, Bùi Duẫn cũng nghe thấy.

Cậu vui vẻ nói: “Tôi quả nhiên đang hot, Chúc à, cậu có nghe thấy tiếng hô của quần chúng không?”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn lại nhìn vẻ mặt khó coi của Trang Du Lam: “À thì, tôi biết cái đồng hồ đó, cậu cần gấp sao? Hay là đợi thêm đi, đợi thêm hai tiết nữa.”

Trang Du Lam có một dự đoán không hay, khó khăn nói: “Tại sao?”

Bùi Duẫn mỉm cười vô hại: “Tôi nộp nó cho nơi trả đồ thất lạc rồi.”

Trang Du Lam: “…”

Chết tiệt!

Cô ta đã học ở trường trung học số 3 được hai ngày, nên đương nhiên cũng biết về truyền thống chấn động của trường trung học số 3.

Đôi môi của Trang Du Lam run rẩy, cô ta hung hăng nhìn cậu: “Sao cậu lại làm như vậy?”

Bùi Duẫn: “Sao tôi lại tốt bụng như vậy á? Tôi cũng nghĩ vậy, không cần khách sáo.”

Trang Du Lam tức giận không nói nên lời, bước đi không vững rời đi.

Cả lớp bị cảnh này làm cho sửng sốt.

Mở đầu tràn đầy hương sen, kết cục lại là mùi cợt nhả của trùm trường.

Thật nham hiểm.

Rõ ràng biết chủ nhân của nó là ai, nhưng cậu lại giao đến nơi trả đồ thất lạc, nơi mà ai cũng không muốn đến nhất.

Họ không thể không thừa nhận rằng chiêu này của Bùi Duẫn rất đẹp mắt.

Bất kể chiếc đồng hồ mười mấy vạn mà cô ta nói có phải là thật hay không, nhưng nếu Bùi Duẫn chạm tay vào thì sẽ rất phiền phức.

Bảo quản thay? Ai cũng không biết có phải cậu muốn giữ nó cho riêng mình hay không.

Lão Tôn không có ở đấy? Vậy còn có những giáo viên khác, cậu giữ nó để làm gì?

Cho dù nói thế nào đi nữa, nếu giữ nó trong tay thì rất dễ hủy hoại danh tiếng.

Bùi Duẫn rất thông minh trong vấn đề này, trực tiếp ném củ khoai tây nóng hổi ra khỏi tay.

Bùi Duẫn cảm khái với Tần Trú: “Có cái đầu thông minh của tôi ở đây thì có gì khó giải quyết đâu.”

Tần Trú: “Bớt diễn lại.”

Sự việc này vừa xảy ra, cả lớp đều lơ đãng trong tiết học, nóng lòng đợi xem giờ giải lao.

Bùi Duẫn không bị ảnh hưởng gì, ngủ ngon lành trong lớp, ngay cả đầu phấn cũng không đánh thức được cậu.

Hôm qua cậu dùng điện thoại chụp ảnh, nằm sấp trên giường viết bài.

Giường hơi mềm, cho nên luôn không khống chế được sức lực, lấy quyển sách kê lên nhưng cũng viết lộn xộn trên đó, trên bài thi còn có vài lỗ thủng.

Bùi Duẫn viết rất say sưa.

Cậu phát hiện việc làm bài thực sự thú vị.

Nếu bài đó cậu không hiểu thì chỉ cần đổi lối suy nghĩ khác, vậy là có thể làm ra rồi.

Đặc biệt là những bài toán, cậu làm một cách nghiêm túc nhất.

Đáng tiếc cậu yêu lão Tôn nhưng lão Tôn lại không yêu cậu.

Rất kỳ lạ, tiết giải lao vào buổi sáng hôm nay lại không có thông báo trả đồ thất lạc.

Lâm Dật Gia nói: “Hình như có lãnh đạo kiểm tra, nhà trường cảm thấy không dễ nghe, trước hết không thông báo nữa.”

Được rồi.

Không sao, vẫn còn giờ nghỉ giải lao khác.

Giờ giải lao mà học sinh lớp A5 đang chờ đợi đã đến rồi.

Trang Du Lam vốn định giả vờ ốm xin nghỉ, nhưng cô ta chưa kịp mở miệng thì lão Tôn đã nói: “Hôm nay có lãnh đạo cấp trên sẽ đến kiểm tra, không ai được trốn khỏi lớp, vực tinh thần dậy đi, ai không nghiêm túc là tôi trừ điểm đấy.”

Trang Du Lam: “...”

Sau khi tập thể dục xong, chủ nhiệm giáo dục dặn dò vài điều kỷ luật, có một học sinh bưng một cái khay, trên đó đặt vài thứ.

Chủ nhiệm giáo dục họ Đinh, khuôn mặt đầy thịt, tóc cạo sát da đầu, trông giống như một hòa thượng.

Chủ nhiệm Đinh: “Tiếp theo, là một số đồ thất lạc đã được tìm thấy.”

“Đầu tiên, là một tấm thẻ ăn…”

“Thứ hai…”

Chủ nhiệm Đinh: “Cái cuối cùng, cũng là cái mà tôi muốn nhấn mạnh.”

“Đây là chiếc đồng hồ kiểu nam, trị giá mười mấy vạn…”

Khi vừa nhắc đến mười mấy vạn, trên sân thể dục đã xôn xao cả lên.

Chủ nhiệm Đinh: “Yên lặng. Người mất đồ là một bạn học nữ, có mái tóc dài bồng bềnh, đuôi tóc xoăn tự nhiên, đường kính lọn tóc không quá năm centimet.”

Có lẽ là cảm thấy hơi vô nghĩa, nên chủ nhiệm Đinh dừng lại một chút, rồi tiếp tục đọc.

“Cô ấy xinh đẹp kinh thiên động địa, lông mi của cô ấy giống đồ giả, thân hình mảnh mai, đôi mắt trong như viên bi, vừa to vừa sáng, mũi của cô ấy… cái gì vậy chứ.” Chủ nhiệm Đinh không đọc được nữa, phát ra một câu bằng tiếng địa phương, sau đó nhảy qua đoạn miêu tả khó hiểu này: “Khi mất đồ, cô ấy cao 164cm, mặc đồng phục trường trung học số 3, trên đầu kẹp một cái nơ con bướm, chân mang một đôi giày trắng size 37, trên đó có những hình vẽ nguệch ngoạc.”

“Vị trí mất đồ, ở cầu thang tầng 3 của tòa dạy học số 1, nam sinh đẹp trai nhất trường đã nhặt được. Mong bạn nào gặp được nữ sinh như vậy thì nhanh chóng liên hệ với nhà trường.”

Chủ nhiệm Đinh: “…”

Viết cái quái gì vậy?

Toàn bộ học sinh trong trường: “...”

Ai còn dám lên nhận nữa?

Sắc mặt của Trang Du Lam tái nhợt.

Cũng chỉ là món đồ có giá mười mấy vạn mà thôi, có chết cô ta cũng không đi lên.

Nhưng, cô ta xem thường nhóm người kia rồi.

Một nhóm người thiện lương.

Các bạn học bên cạnh cô ta đồng loạt giơ tay lên, dưới ánh nắng trông giống như lúa mì bay trước gió.