5 giờ 30 sáng, Bùi Duẫn đang ngồi trong nhà vệ sinh.
Cậu đặt bệ toilet xuống, ngồi xổm trên đó suy nghĩ về cuộc đời.
Lúc nằm trên giường, Bùi Duẫn nhìn thấy mấy hình ảnh rải rác.
Tất cả đều là lịch sử đen tối.
Còn thảm hơn cả quả táo đỏ.
Mặt cậu đỏ bừng, trực tiếp xốc Tần Trú dậy.
Tần Trú ôm cậu không dễ dàng gì mới vào giấc, giờ lại bị đánh thức: “Yên tĩnh một chút.”
Câu “Yên tĩnh một chút” này khiến Bùi Duẫn trốn đi ngay lập tức.
Cậu luôn cảm thấy Tần Trú ám chỉ đến mình.
Tần Trú nói với giọng có chút khàn: “Cậu làm gì đó?”
Bùi Duẫn không quay đầu lại, ngay lập tức lao vào toilet: “Đau bụng.”
Tần Trú bất lực nhìn cậu chạy vào toilet như một con thỏ đang tìm hang trốn.
Đi vào, khóa cửa, ngồi xổm trên bệ toilet.
Một loạt thao tác liên tục.
Đôi mắt của Bùi Duẫn trống rỗng, cảm thấy thật sự muốn chửi thề.
Tại sao người ta uống say thì sẽ không nhớ những chuyện vụn vặt, còn cậu tại sao lại nhớ chứ?!
Tại sao khi say cậu lại thô tục như vậy, bình thường ham muốn nhan sắc của người khác thì thôi đi, nhưng khi say lại chạy đến hôn anh...
Không khác gì kẻ háo sắc.
Không thở nổi.
Muốn chết.
Cậu còn cắn một vết đỏ vào mặt Tần Trú, trách anh không giống trong meme.
Kết quả người ta rất rộng lượng, không hề tức giận, thậm chí còn cho cậu uống canh giải rượu, còn cho cậu ăn mì.
Bùi Duẫn chợt nhớ ra, lúc mình mơ mơ màng màng đã nhìn thấy, đôi mắt vừa dịu dàng vừa bất lực hiếm hoi của Tần Trú.
Bùi Duẫn: “...”
Dường như họ có hơi gay.
Bùi Duẫn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề xu hướng tính dục.
Bởi vì cậu chưa gặp được người mà cậu thích.
Nhưng khi cậu hôn Tần Trú, cậu lại không có cảm giác phản cảm.
“Bùi Duẫn.”
Tần Trú gõ cửa hai lần.
Bùi Duẫn định thần lại, hét lên: “Tôi bị táo bón, cậu muốn rửa mặt thì đi ra bên ngoài đi.”
Tần Trú đứng hình mất hai giây mới trả lời: “Phải mất bao lâu?”
Bùi Duẫn liếc mắt nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng rồi, cậu nói: “Ba tiếng.”
Tần Trú: “...”
Từ lúc Bùi Duẫn trốn vào nhà vệ sinh, Tần Trú biết cậu đã nhớ lại mọi chuyện.
Nghĩ rằng Bùi Duẫn đã nhận phải cú sốc không nhỏ, cho nên anh cũng không quấy rầy thêm.
Vốn dĩ anh muốn đợi Bùi Duẫn ra ngoài để nói chuyện một chút, nhưng người bên trong không có dấu hiệu muốn ra.
Tần Trú đi nhà vệ sinh ở bên ngoài tắm rửa xong rồi quay lại, Bùi Duẫn vẫn còn đang ngồi xổm ở bên trong.
Tần Trú: “Cậu không đói à?”
Sao có thể không đói chứ.
Tối qua cậu chỉ ăn một chén canh gà nhỏ, đã đói không chịu được từ lâu rồi.
Bùi Duẫn không biết nghĩ gì, cậu nhìn quanh nhà vệ sinh một lượt, ngoại trừ gừng và thảo mộc dùng để tắm ra thì chẳng có gì để cho vào miệng được.
Bùi Duẫn thương lượng với anh: “Hay là cậu ném một ít thức ăn vào được không? Tôi muốn ăn bánh sandwich khoai tây.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn lùi một bước: “Bánh quy cũng được.”
Tần Trú không nói nên lời: “Có muốn uống nước không?”
Bùi Duẫn: “Tôi muốn uống sữa bò, cảm ơn.”
Tần Trú: “...”
Tần Trú thấy cậu có ý định ăn một ngày ba bữa trong toilet, Tần Trú lại gõ cửa, gia tăng ngữ khí hơn: “Ra ngoài.”
Thấy mình không thể trốn được nữa, Bùi Duẫn chỉ có thể nhảy xuống bồn cầu, tắm rửa một hồi sau đó mở cửa.
Đại ca phải có dũng khí để đối mặt với mọi thứ.
Không cúi đầu trước bất kỳ thế lực nào.
Bùi Duẫn điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mở cửa ra.
Tần Trú muốn nói cái gì đó, nhưng lại thấy Bùi Duẫn đỏ mắt, giống như sắp khóc đến nơi.
“...”
Bùi Duẫn mở chiếc khăn ăn bị cậu nhàu nát trong lòng bàn tay ra, đưa lên lau nước mắt: “Tôi sai rồi, thật đó, đầu óc tôi nhất thời bị mê muội, không thể cưỡng lại được cám dỗ, tất cả là do màn đêm mơ hồ và ánh trăng quá đẹp, nhưng mà cậu còn đẹp hơn cả ánh trăng, tôi... Hức...”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Cậu lấy tay ôm mặt, vai run lên từng cái một, tiếng nức nở vang ra từ các kẽ ngón tay.
Nếu bỏ qua những lời nói thừa thãi, dáng vẻ này trông có vẻ rất đáng thương.
Tần Trú nhướng mày, hỏi với vẻ thích thú: “Đã chuẩn bị mấy lý do biện minh rồi?”
Bùi Duẫn giơ “hai”: “Cái còn lại giả quá.”
Tần Trú: “Nói thử xem.”
Bùi Duẫn: “Sóng não của tôi bị nhiễu loạn, thần linh không cho phép tôi giữ lại nụ hôn đầu.”
Tần Trú: “Thần gì? Thần thi cử?”
Bùi Duẫn: “…”
Cậu phát hiện Tần Trú hơi nham hiểm.
Tần Trú lại bổ thêm một dao: “Cậu cho rằng những lời cậu vừa nói rất thật sao?”
Bùi Duẫn lặng im trong phút chốc: “Cậu quá đẹp trai, chỉ số thông minh của tôi offline nên tôi bị cậu dụ dỗ, giả ở chỗ nào chứ?”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn: “Xét thấy đều là lỗi của cậu, chúng ta bỏ qua chuyện này nhé.”
Nồi to từ trên trời rơi xuống.
Nhưng Tần Trú vẫn nhận lấy.
Anh nhìn thấy sự căng thẳng trong mắt Bùi Duẫn cùng sự xấu hổ mà có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, Tần Trú mềm lòng, nói: “Tôi vốn chỉ muốn nói với cậu, đừng để trong lòng.”
Bùi Duẫn thở phào một hơi.
Tần Trú: “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đã qua thì hãy cho qua đi.”
Bùi Duẫn nói theo: “Phải, xem như đã cắn miếng kẹo bông gòn đi.”
Tần Trú sửng sốt.
Bùi Duẫn phản ứng lại điều mình vừa nói, xém nữa đã cắn lưỡi.
Nói giống thịt lợn là được rồi.
Kẹo bông gòn nghe như…
Thực sự có chút ngọt.
Bùi Duẫn: “Tôi cảm thấy tôi không yêu đương đúng thật là một mất mát lớn.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn tự luyến: “Kẹo vải còn không ngọt bằng tôi.”
Tần Trú: “Ừ.”
Bùi Duẫn bị từ “Ừ” này làm cho hoảng loạn bỏ chạy.
Bùi Duẫn chạy đến trước cửa rồi ngoảnh đầu lại nhìn một cái.
Chàng trai lạnh lùng thường ngày dựa vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ cau mày, băng tuyết tan chảy, cảnh xuân rực rỡ.
Bùi Duẫn nắm lấy tay cầm cửa, trong lòng có bao nhiêu cảm xúc đều bộc phát ra.
Nhưng cậu không dám chạm vào, nhẹ nhàng ép xuống.
Bởi vì chuyện uống say lần này là ngoài ý muốn, chuyến đi lãng mạn của hai người đã tan thành mây khói
Bùi Duẫn dường như đã bỏ qua, nhưng khi ăn cơm xong cậu liền xung phong đi mua sắm với Tần phu nhân, ném Tần Trú sang một bên, không dám nhìn anh.
Tần Trú không nói gì, dặn dò cậu: “Đổi một đôi giày đế mềm đi, chỗ của tôi có đôi mới đó.”
Bùi Duẫn: “Hả? Tại sao?”
Nhìn một cái đã biết không có kinh nghiệm đi mua sắm với phụ nữ.
Tần phu nhân cười nói: “Đổi đi, nếu không chân con mà bị phồng thì dì sẽ đau lòng lắm đấy.”
Bùi Duẫn: “...” Đáng sợ như vậy sao?
Bởi vì sự kiên trì của Tần Trú, Bùi Duẫn cuối cùng vẫn đổi.
Cậu cất đôi giày cũ vào phòng thay đồ trong phòng ngủ, Bùi Duẫn mới phát hiện, trong phòng thay đồ còn có một cánh cửa bí mật, bình thường sẽ trông như một bức tường, sau khi mở cửa đi vào, bên trong có một căn phòng nhỏ, đều là kệ giày, để đầy giày.
Lần trước Bùi Duẫn mua giày là vào năm ngoái.
Khi Chung Lan Tâm sắp xếp quần áo cũ đã không cẩn thận vứt mất một chiếc, nên mới phải mua một đôi mới.
Nhìn thấy nhiều giày như vậy, Bùi Duẫn đứng ở trước cửa nửa ngày trời vẫn không vào: “Anh trai, anh bán sỉ giày sao?”
Tần Trú cũng không ngờ lại tích trữ nhiều giày như vậy.
Bản thân anh không có chấp niệm đối với giày, nhưng mỗi lần Tần phu nhân đi mua sắm đều sẽ mua cho anh một đôi.
Làm cho Tần Diệp nghĩ anh thích giày, cho nên mỗi lần ra phiên bản giới hạn, dù đẹp hay xấu, tất cả đều mua về gửi cho anh.
Hầu hết ngay cả hộp giày cũng được đặt cùng trên kệ giày.
Tần Trú hỏi cỡ giày của cậu, nói câu “Đợi một chút” rồi bắt đầu lật tìm trên kệ giày.
Bùi Duẫn tò mò hỏi: “Còn có những cỡ giày khác nhau nữa sao?”
Tần Trú nói: “Có những đôi kích thước nhỏ.”
Cuối cùng chọn một đôi giày thể thao màu đen trắng kiểu dáng đơn giản, Bùi Duẫn đi thử một chút, thấy rất vừa vặn.
Đi được vài bước, cậu cảm thấy đôi giày mình mang bao năm qua đúng là shit.
Tần Trú: “Được chứ?”
“Được lắm.” Bùi Duẫn nhảy lên hai cái: “Khi trở về tôi giặt xong sẽ trả lại cho cậu.”
Tần Trú nói: “Không cần, tặng cậu đó, chân tôi nhỏ hơn một chút.”
Bùi Duẫn không muốn lấy nó miễn phí: “Vậy tôi lấy gì để đổi nhé.”
Tần Trú nhìn cậu thật sâu: “Tôi cho cậu nợ trước.”
Bùi Duẫn luôn cảm thấy câu này của anh có ẩn ý gì đó.
Lúc Bùi Duẫn đi xuống lầu, vừa hay Tần phu nhân đã trang điểm xong cũng đi xuống.
Bà rất có kinh nghiệm trong việc trang điểm, chỉ vài nét vẽ bà đã trang điểm thành người đẹp cổ điển, lựa chọn cho mình một chiếc sườn xám cắt xẻ khéo léo.
Tần phu nhân nhìn thấy hai người, hỏi: “Phạn Phạn, con thấy dì có đẹp không?”
Bùi Duẫn nói: “Đẹp lắm ạ, giống như thiên kim tiểu thư bước ra từ trong tranh vậy.”
Tần phu nhân tươi cười: “Ôi trời, thiên kim tiểu thư gì chứ, con trai dì đã lớn như vậy rồi.”
Tần Trú bị làm lơ: “...”
Đừng cười vui như thế, sẽ có độ đáng tin hơn.
Tần phu nhân cũng nhìn thấy đôi giày của cậu: “Đôi giày này…”
Bà nhìn Tần Trú đầy ẩn ý.
Tần Trú đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Bùi Duẫn khó hiểu: “Sao vậy ạ?”
Tần phu nhân: “Nó rất hợp với con, rất đẹp.”
Bùi Duẫn không phải ngốc, biết chắc chắn là có nội tình gì trong đó.
Rất nhanh cậu đã biết.
Khi Tần phu nhân đang chọn giày cao gót, Bùi Duẫn liếc nhìn vào trong, chợt nhìn thấy một đôi giày rất quen thuộc.
Đôi giày này được đặt cạnh đôi giày vải mà Tần Trú thường đi, rất giống đôi giày cậu đang đi, có hai màu đen và trắng, chỉ là trong tủ giày đa phần đôi đen nhiều hơn đôi trắng.
Bùi Duẫn: “...”
Rất giống giày đôi.
Cậu trộm nhìn gương mặt vô cảm của Tần Trú gì, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi.
......
Bùi Duẫn cũng từng đi mua sắm với Chung Lan Tâm.
Chung Lan Tâm mua sắm cũng không quá một tiếng.
Họ không đến các trung tâm mua sắm mà chỉ đi đến những con phố nhỏ có nhiều cửa hàng quần áo.
Bởi vì lý do dáng người của Chung Lan Tâm nên quần áo không dễ mua, cho nên chỉ có vài cửa hàng mà bà hay đến, tùy tiện thử một bộ, có thể mặc được liền rời đi.
Do đó Bùi Duẫn mới biết được, việc đi mua sắm với phụ nữ mệt mỏi ra sao.
Tần phu nhân dẫn cậu thẳng đến trung tâm mua sắm, ghé thăm mọi cửa hàng thường lui tới, thử tất cả các mẫu mới.
Bùi Duẫn còn bị hỏi ý kiến.
“Cái này đẹp hay cái kia đẹp?”
Bùi Duẫn muốn nói có gì khác nhau sao, đều là màu đỏ, cũng đều là váy.
Nhưng cậu phản ứng rất nhanh: “Nếp váy bên trái vừa phải, rất thuần khiết và trang nhã. Đường viền bên phải được thiết kế rất hợp thời trang.”
Tần phu nhân: “Được, vậy mua hết.”
Bùi Duẫn: “...”
Phía sau họ là hai vệ sĩ, trên cánh tay của họ đã đầy túi lớn túi nhỏ.
Bùi Duẫn theo phía sau sắp ngốc đến nơi rồi.
Còn phải nhận lấy những ánh mắt đánh giá của các quý bà và nhân viên cửa hàng.
—— Bà Tần, đây là thiếu gia nhà nào vậy?
—— Con dâu hai nhà tôi đó, đẹp trai không?
—— Ồ, trông rất tuấn tú lịch sự, hai đứa rất xứng đôi.
—— Bao nhiêu tuổi rồi? Học ở đâu? Trong nhà làm gì? Tên là gì? Bla… Bla...
Bùi Duẫn: “...”
Đừng hỏi nữa.
Chỉ là dân thường nhỏ nhoi.
Cái gì cũng không phải.
May mà Tần phu nhân biết cậu không quen nên mỉm cười nói đỡ cho cậu.
Sau khi nói chuyện vui vẻ xong, Tần phu nhân nói: “Ngại quá Phạn Phạn, con cứ mặc kệ bọn họ đi.”
Bùi Duẫn: “Không sao không sao ạ.”
Họ đi mua sắm từ hơn mười hai giờ đến năm giờ chiều, điện thoại của Bùi Duẫn sớm đã hết pin.
Đáng lẽ việc mua sắm vẫn chưa kết thúc nhưng hai người vệ sĩ phía sau đã không thể cầm được nữa.
Bùi Duẫn cảm thấy hai chân của mình đã phế rồi.
Hơn nữa, Tần Trú nói không sai, nếu như bản thân vẫn còn mang đôi giày đế cứng đó thì cậu đã sớm không đi nổi rồi.
Cậu đặc biệt biết ơn Tần Trú, đúng là ba mẹ tái sinh.
Tần phu nhân thấy vẫn chưa đủ, bà nhìn mặt cậu cười nói: “Con mệt rồi chứ gì, chúng ta ăn chút gì đó rồi về.”
Họ đến một quán cà phê và gọi hai tách cà phê và một chiếc bánh nhỏ.
Tần phu nhân nói: “Ăn một chút thôi, trở về cũng đúng lúc ăn tối.”
Bùi Duẫn nghĩ gì đó, hỏi: “Có cửa hàng nào bán quà tặng không ạ, đừng đắt quá, đắt quá con không mua nổi.”
Tần phu nhân: “Có, lát nữa dì đưa con đi, cửa hàng đó giá không quá cao, đồ lại rất đẹp.”
Bùi Duẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tần phu nhân mỉm cười nhìn cậu, càng nhìn càng thấy thích.
Lúc đầu bà đối xử tốt với Bùi Duẫn là vì có tâm tư riêng, mong cậu có thể giúp Tần Trú trở nên tốt hơn.
Mối quan hệ của họ chỉ duy trì bằng một bản hợp đồng, nó mong manh đến mức gấp lại là đứt liền.
Tần Phi sợ đem trộm về nhà nên hợp đồng soạn ra rất khắt khe.
Việc này, Tần phu nhân bây giờ đã hiểu, là do lòng dạ nhà họ Tần bọn họ hẹp hòi.
Bùi Duẫn xem nhẹ đồng tiền, sống rất tùy ý.
Dù sống trong căn nhà nhỏ thường bị dột vào những ngày mưa, hay sống ở trong biệt thự, vào thời gian đầu cậu còn lúng túng, nhưng hiện tại cậu đã thoải mái hơn.
Trong mắt cậu không có sự ham muốn hay hy vọng trở nên giàu có, cậu chấp nhận sự thật rằng mình không có tiền.
Có vô số người nịnh nọt Tần phu nhân, bà đương nhiên có thể nhìn ra được Bùi Duẫn có lúc đang cố gắng làm cho bà vui vẻ.
Không phải cậu muốn đòi hỏi thứ gì, chỉ là cậu cảm thấy ba mẹ cũng cần dỗ dành, được đối xử tốt.
Tần phu nhân cảm thấy rất ấm áp.
Tốt hơn nhiều so với tên khốn chỉ biết phàn nàn.
Mới hôm qua, sau khi Tần Trú chăm sóc Bùi Duẫn xong đã tìm đến bà.
Anh không nói gì cả, chỉ muốn hẹn gặp bác sĩ để kiểm tra sức khỏe, xem mình có khỏe hơn không.
Tần phu nhân rất ngạc nhiên.
Tần Trú chưa bao giờ quan tâm đến việc sức khỏe của mình có khỏe lên hay không, chỉ muốn duy trì hơi thở mà thôi.
Bà rất vui, cũng biết anh là vì ai.
Bùi Duẫn mang đến sức sống và sinh lực.
Bà phát hiện Tần Trú thích cười hơn, ánh mắt cũng dịu đi mấy phần.
Bên cạnh Tần Trú từ trước đến nay chưa bao giờ có người chân thành và đáng yêu như vậy, cho nên bị thu hút là điều hoàn toàn bình thường.
Tần phu nhân nghĩ, nếu một ngày nào đó Tần Trú nói với bà, anh thích Bùi Duẫn, bà cũng không ngạc nhiên, cũng sẽ không phản đối.
Còn về Tần Phi…
Bà thở dài.
Ăn xong, họ đi đến cửa hàng quà tặng.
Cửa hàng quà tặng chủ yếu bán đồ trang sức pha lê, trang trí trông vô cùng thiếu nữ.
Bùi Duẫn liếc nhìn giá cả, giá bình quân là vài trăm hoặc vài nghìn tệ, đối với Tần phu nhân mà nói đây đúng là một mức giá hợp lý.
Bùi Duẫn đã nhìn trúng một thứ ngay từ cái nhìn đầu tiên, đó là một mặt dây chuyền nhỏ, có thể treo trên balo, hoặc cũng có thể treo trên chìa khóa.
Cậu nhìn giá, tám trăm tám mươi tám tệ.
Được, con số cũng rất may mắn.
Bùi Duẫn không chút do dự, đi thanh toán tiền.
Tần phu nhân mỉm cười khi nhìn thấy kiểu dáng của mặt dây chuyền: “Tặng cho Chúc Chúc sao?”
Bùi Duẫn: “Dạ.”
Cũng không có mục đích nào khác, chỉ là ra ngoài một chuyến, Bùi Duẫn muốn mua cho anh một thứ gì đó.
Nếu thực sự có mục đích gì, thì đó là để tạ lỗi về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Tần phu nhân nhìn giá cả: “Con có đủ không?”
Bùi Duẫn: “Đủ ạ, trả góp bằng Hoa Bối.”
(*) APP Hoa Bối, một app tương tự như thẻ tín dụng.
Tần phu nhân: “...”
Thật đúng là một giải pháp khẩn cấp cho giới trẻ hiện nay.
Món quà này, vốn muốn tặng ngay khi nhìn thấy Tần Trú.
Nhưng không biết vì sao, Bùi Duẫn nhìn thấy anh lại có chút ngượng ngùng không dám mở miệng.
Bùi Duẫn cũng không biết đã tặng bao nhiêu món quà lớn nhỏ, nhưng món quà trên tay này, có hơi phỏng tay.
Cho đến hơn 10 giờ cậu mới tặng nó.
Tần Trú làm xong việc thì đi tắm, Bùi Duẫn lấy hộp quà ra đặt bên cạnh gối, sau đó nhanh chóng chui lên giường giả vờ ngủ.
Tần Trú tắm xong, đi ra nhìn thấy cậu ngủ sớm như vậy thì rất ngạc nhiên.
Sau đó anh nhìn thấy thứ gì đó trên gối.
Trong lòng Tần Trú như có một dòng nước ấm chảy qua, không ngờ người này đã trốn anh một ngày mà lại mang về một món quà.
Anh mở hộp đóng gói ra nhìn rõ thứ bên trong, cười nhẹ.