Bùi Duẫn đã tắm rồi, trên người không còn mùi rượu.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Tần Trú lại cảm thấy mình đã say.
Bùi Duẫn hôn rất nhẹ, Tần Trú cảm thấy mình như vừa hôn một đám mây.
Đám mây này còn không biết khi nào sẽ nhanh nhẹn bay đi.
Tim Tần Trú đập nhanh bất thường, có lẽ anh muốn đẩy Bùi Duẫn ra, nhưng cánh tay như bị buộc vào quả cân, không nhấc lên nổi.
Hầu kết anh lăn lộn, có một cảm giác xúc động nhanh chóng lan tràn, gần như đốt cháy hết sạch lý trí của anh.
Anh muốn ôm tên lưu manh ỷ vào việc uống say mà giờ trò trước mặt, muốn giữ lấy cái ót cậu, dùng sức hôn trả.
Anh muốn cảm nhận được Bùi Duẫn thật sự tồn tại.
Muốn giữ cậu lại bên người mãi mãi.
Không phải một năm, không phải ba năm.
Mà là lâu lâu dài dài.
Con người đều có bản năng theo đuổi ánh sáng.
Chùm ánh sáng này đột nhiên xuất hiện ở trong thế giới của anh, từ đó hấp dẫn ánh mắt của anh.
Chỉ mới quen biết Bùi Duẫn không bao lâu nhưng lại giống như đã quen thật lâu.
Lâu đến mức muốn cùng cậu trải qua cả đời.
Tần Trú cũng không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của làm cái gì.
Dường như Bùi Duẫn hôn đủ rồi, lui lại vài bước.
Tần Trú đang muốn nói cái gì thì đột nhiên nghẹn lại, khóe miệng run rẩy.
Bùi Duẫn chắp tay trước ngực, thành kính vái anh hai vái.
Khi muốn vái lần thứ ba, Tần Trú đè vai cậu lại ngăn cản cậu.
Tần Trú: “… Cậu làm cái gì vậy hả?”
Bùi Duẫn: “Bái thần thi cử.”
Tần Trú trầm mặc vài giây: “Vậy vừa rồi…”
Bùi Duẫn: “Chuẩn bị để cầu thần, nghe nói bái thần thi cử cần phải hôn ngài ấy, ngài ấy mới có thể nghe thấy lời cầu nguyện của mình, xem ra thật sự hữu dụng nha, ngài ấy động đậy rồi.”
Tần Trú: “…” Mấy thứ này nghe ai nói vậy?
“Thần thi cử hiển linh, tín nam Bùi Duẫn tại đây hứa nguyện, bài tập Quốc Khánh có xác suất hơn một nửa, nếu thành, con sẽ báo đáp ngài, ngài muốn cái gì đều được, con sẽ đến làm lễ tạ thần.”
“Cầu ngài phù hộ.”
Một lần nữa, Bùi Duẫn sửa sang lại vẻ mặt, nghiêm túc nói ra nguyện vọng.
Thần thi cử: “…”
Tần Trú cảm thấy trường hợp này có chút buồn cười.
Nhưng anh cười không nổi, hít sâu một hơi, hỏi: “Nếu vừa rồi không phải tôi thì cậu cũng hôn sao?”
Bùi Duẫn thấy anh không vui, vội nói: “Bởi vì là cậu nên mới hôn, tôi phân biệt rõ.”
Tần Trú sửng sốt, trái tim đập nhanh hai nhịp.
Bùi Duẫn nghĩ rồi nói: “Không đúng, sao lại gọi là hôn chứ, vậy là khinh nhờn.”
Tần Trú cạn lời: “Cậu đã hôn lên rồi, đây không gọi là khinh nhờn sao?”
Bùi Duẫn: “Cậu không cần trả đũa, đây không phải quy định của cậu sao?”
Tần Trú bị hắt một bát nước bẩn, thái dương nhảy lên.
Anh nhìn Bùi Duẫn mặt đầy ngây thơ, trái tim bỗng dưng mềm nhũn, lại cảm thấy buồn cười.
Sao lại đi giảng đạo lý với người say cơ chứ?
Nhưng Bùi Duẫn không biết đủ thì dừng, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Cậu không còn gì để nói chứ gì?”
Tần Trú: “Cậu không sợ tôi không phù hộ cho cậu à?”
Bùi Duẫn: “Vừa rồi nếu cậu không muốn thì tôi cũng không có cách nào hoàn thành công tác chuẩn bị.”
Tuy không phải nói với cùng một chuyện Tần Trú, nhưng Bùi Duẫn nói đúng.
Nếu bản thân anh không muốn, Bùi Duẫn sẽ không thể hôn được.
“Sao cậu lại phiền phức như vậy chứ.” Bùi Duẫn ném cho anh một ánh mắt bất đắc dĩ: “Có phải muốn làm công tác chuẩn bị thêm một lần nữa hay không?”
Lại làm một lần nữa…
Ánh mắt Tần Trú sâu thẳm: “Nếu tôi nói phải thì sao.”
Vẻ mặt Bùi Duẫn như muốn nói tôi sợ cậu chắc, vẫy tay với anh.
Tần Trú lại bất động, sau đó chậm rãi nói: “Là cậu cầu xin tôi.”
“Lại đây.”
Bùi Duẫn nghĩ cũng đúng, đi đến trước mặt anh.
Đầu óc cậu có chút mông lung, lúc nhấc chân cơ thể còn lung lay, Tần Trú suýt nữa bị cậu dọa sợ.
Bùi Duẫn lung lay hai bước rồi đứng vững lại, đắc ý nói: “Năng lực cân bằng của anh Bùi rất giỏi, có thể dùng một chân đi qua cầu độc mộc.”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Tần Trú: “Sau đó mặt chạm đất.”
Bùi Duẫn không vui: “Cậu có thể vũ nhục thành tích của tôi, nhưng không thể vũ nhục thần kinh vận động của tôi.”
Cậu nghiêng đầu suy nghĩ: “Rõ ràng là cái ót chạm đất.”
Tần Trú: “…”
Khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần, Bùi Duẫn đi không đầy hai bước thì đã tới trước mặt Tần Trú.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên Bùi Duẫn thấy ngượng ngùng: “Cậu nhắm mắt lại đi.”
Tần Trú phối hợp nhắm mắt lại.
Chỉ nghe bên tai truyền tới âm thanh sột soạt, ngay sau đó, Tần Trú cảm thấy trên mặt tê rần.
—— Bùi Duẫn cắn mặt anh, dùng sức mút một ngụm.
Tần Trú bị lăn lộn một vòng đã không biết giận là gì: “Đây lại là nghi thức gì nữa?”
Bùi Duẫn không mở miệng, hàm hồ nói: “Nghi thức mạnh nhất, có tác dụng xin vía học giỏi.”
Tần Trú: “…”
Hoàn toàn không nghĩ tới.
Còn có kiểu mới.
Bùi Duẫn cắn cũng không mạnh, nhưng cậu lại lôi kéo hai cái, thấy kéo không được mới nhả ra, buồn bực nói: “Tại sao da người khác có thể giống như phô mai kéo sợi, còn da cậu thì kéo như nào cũng không nhúc nhích, do da mặt quá dày à?”
Trên mặt Tần Trú không có lấy một biểu cảm: “Của ai.”
Bùi Duẫn sờ soạng ở trên người một vòng, lại xoay thêm một vòng: “Điện thoại…”
Tần Trú móc điện thoại ra mở khóa, đưa cho cậu.
Bùi Duẫn lấy điện thoại qua, mân mê một hồi: “Xem đi.”
Tần Trú thò lại gần.
Giữa màn hình là một meme.
Hai người lùn màu trắng dựa vào nhau, một người giống như ăn bánh gạo, mút lấy khuôn mặt của người kia.
Tần Trú: “…”
Anh mà giống cái meme kia mới có quỷ.
Tuy rằng Bùi Duẫn uống say còn rất thú vị, nhưng mà Tần Trú cảm thấy mình mới là người bị chơi.
Anh nhanh chóng quyết định nói: “Tôi sẽ giúp cậu nâng cao thành tích.”
Mục đích của Bùi Duẫn đạt thành, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị ngủ.
Điên một vòng, đại não cậu đã thành một đống bột nhão, không biết mình đang nói cái gì.
Tần Trú thấy cậu đi một bước lung lay ba cái thì duỗi tay đỡ lấy cậu.
Anh đỡ Bùi Duẫn đến mép giường, Tần Trú ấn cậu ngồi lên trên: “Được rồi, ngủ đi.”
Bùi Duẫn giãy giụa, chỉ vào giường Tần Trú nói: “Sai rồi, đó mới là giường của tôi.”
Tần Trú đỡ đỡ trán: “Được.”
Bùi Duẫn cởi dép lê, bổ nhào vào trên giường Tần Trú, chỉ vừa thở một cái đã nặng nề ngủ.
Tay chân Tần Trú nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế ngủ của cậu, lại đắp chăn lên, sau đó nhẹ nhàng thở hắt ra.
Khi Bùi Duẫn nhắm mắt lại, thật giống như mang đi hết âm thanh có trong không gian này.
Rõ ràng là hoàn cảnh yên tĩnh quen thuộc, Tần Trú lại không thể nói ra không đúng ở chỗ nào
“Cốc cốc cốc!”
Cửa phòng mở ra.
“Chúc Chúc, Phạn Phạn, bọn con chưa ăn cơm chiều nhỉ, có đói bụng không?” Giọng nói Tần phu nhân cách cánh cửa truyền tới.
Cái xưng hô “Phạn Phạn” này, Tần Trú đương nhiên không gọi, nhưng Tần phu nhân cảm thấy xưng hô này rất đáng yêu, còn rất xứng đôi với Chúc Chúc, gọi một tiếng Phạn Phạn rồi lại một tiếng nữa, gọi thật sự rất thân thiết.
Tần Trú đi lại mở cửa: “Cậu ấy ngủ rồi, con đi.”
Tần phu nhân không chú ý anh nói cái gì, nhìn chằm chằm mặt anh hét lên: “Trời ơi, Chúc Chúc…”
Tần Trú: “Suỵt.”
Tần phu nhân nghẹn tiếng thét chói tai trở về: “Mặt con làm sao vậy? Bây giờ chó cũng mang răng giả của người à?”
Làn da Tần Trú rất trắng, một vòng dấu răng phiếm hồng, rất dễ thấy.
Thấy anh không nói lời nào, một suy đoán hiện lên trong đầu Tần phu nhân.
Bà mở to miệng: “Không phải là, Phạn Phạn cắn đó chứ?”
Tần Trú trầm mặc.
Cảm giác vừa phát hiện ra hiện trường bạo lực gia đình.
Tần phu nhân: “Con không đánh thằng bé đúng không?”
Tần Trú: “… Không có.”
Tần phu nhân: “Vậy là tốt rồi.”
Có đôi khi Tần Trú cảm thấy, mình giống như được nhặt về.
Bùi Duẫn rất biết nói ngọt, thường xuyên lặng lẽ vuốt mông ngựa, khi nhìn thấy Tần phu nhân là lại khen bà xinh đẹp, khen khí chất bà thanh cao.
Còn rất khoa trương, mỗi lần một bài văn khác nhau, rất có thành ý.
Tần phu nhân bị rót canh mê hồn đến nỗi không phân biệt nổi nam bắc, còn nói nếu không phải cậu gả cho Tần Trú thì sẽ nhận cậu làm con nuôi.
Tần Trú liền nói: “Cũng may mẹ không quản lý tiền bạc, bằng không thì đều bị lừa hết sạch rồi.”
Tần phu nhân giận dữ, nắm gối ôm trên sô pha điên cuồng ném qua: “Con cút đi!”
Bùi Duẫn ở bên cạnh cười ra nước mắt: “Nên đánh.”
Trong phòng bếp nấu mì súp gà, mùi hương nồng đậm, hương vị lại rất thanh đạm tươi ngon, Bùi Duẫn rất thích món này.
Tần Trú nói với đầu bếp: “Làm một chén canh giải rượu đi.”
Anh suy nghĩ, lại bổ sung: “Làm ngọt chút.”
Tần Trú ăn mì xong thì mang theo canh giải rượu và một chén mì súp gà đi lên lầu.
Lúc đi ra không đóng cửa, cửa chỉ khép hờ, anh hết tay để mở cho nên nhẹ nhàng lấy chân đẩy cửa đi vào.
Vốn tưởng rằng cần tốn chút thời gian kêu Bùi Duẫn dậy, kết quả Tần Trú mới vừa vào cửa, còn chưa đi đến mép giường đã nghe thấy cậu hít hít cái mũi, lẩm bẩm nói: “Mì súp gà.”
Tần Trú: “…”
Học tập chỉ cần có nửa sức mạnh như ăn thì làm gì đến nỗi đứng nhất từ dưới lên.
Một nửa ý thức của Bùi Duẫn ở trong mơ, một nửa ý thức ở trên bát mì súp gà.
Tần Trú đặt đồ ăn ở trên tủ đầu giường: “Ăn hay không?”
Bùi Duẫn nhắm hai mắt, cố sức mở ra nhưng lại thất bại: “Ăn.”
“Há mồm.” Tần Trú cầm bát canh giải rượu, múc một muỗng, đưa đến bên môi cậu.
Bùi Duẫn hé miệng, kết quả bị rót một miệng canh đầy vị ngọt.
Cậu nuốt xuống: “Không phải mì.”
Tần Trú: “Ừ, ngụm tiếp theo là mì.”
“A.”
Bùi Duẫn nuốt xuống ngụm canh thứ hai, cảm giác có chút oan ức: “Cậu lại gạt tôi.”
Anh nói cái gì cậu cũng không chịu uống nữa.
Tần Trú: “Ngụm tiếp theo chắc chắn là mì.”
Bùi Duẫn bịt kín chăn.
Tần Trú đành phải múc một muỗng súp gà: “Cậu ngửi thử.”
Bùi Duẫn lộ đầu ra, ngửi thấy được mùi vị của mì súp gà mới há mồm.
Tần Trú đút một muỗng mì súp gà lại một muỗng canh giải rượu, tâm tình Bùi Duẫn cũng vì vậy mà giống như cổ phiếu, lên xuống rối loạn.
Đút canh xong, Tần Trú bắt đầu đút mì.
Mì rất khó đút, anh chỉ gắp lên một ít mì, cuốn lại rồi mới đút cho cậu.
Tuy Tần Trú lấy rất ít mì, nhưng chỉ vậy cũng đút tới nửa tiếng.
Anh đặt chén xuống, đi đến phòng vệ sinh cầm nước súc miệng giúp cậu súc miệng, sau đó lại giúp cậu lau mặt.
Dạ dày đã có ít đồ ăn, Bùi Duẫn cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
Tần Trú nhìn cậu, muốn sờ tóc cậu.
Anh duỗi tay, nhưng rồi lại thả dưới.
Giống như trước mặt chính là một ngọn lửa, quá nguy hiểm, làm người ta tuyệt vọng lui bước.
Giường chăn của mình bị Bùi Duẫn chiếm mất, Tần Trú liền lên giường Bùi Duẫn ngủ.
Thay đổi một cái giường khác, Tần Trú bị mất ngủ, rạng sáng mới mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.
Anh vẫn luôn ngủ không yên.
Ngủ một lát lại tỉnh, thẳng đến khi anh nghe thấy giường cách vách có tiếng động.
Bùi Duẫn rời giường đi vệ sinh, cậu xoa mắt trở về trên giường của mình.
Cậu trực tiếp xốc chăn trên giường lên, sau đó lại áp vào một cơ thể.
Bùi Duẫn nhanh chóng nhảy dựng lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Tần Trú ngủ không ngon, có chút đau đầu, nhíu mi lôi kéo tay cậu rồi kéo cậu vào trong lòng ngực mình, lại đắp chăn qua cho cậu rồi khàn giọng nói: “Đừng ồn.”
Ổ trong chăn không quá nóng.
Cơ thể Tần Trú cũng không phải rất nóng, tay chân anh quanh năm đều lạnh băng, khí huyết không đủ.
Bùi Duẫn ở trong lòng ngực anh sửng sốt một lát, cuối cùng cơn buồn ngủ dần dần đánh úp lại.
Cậu không tự hỏi nổi vì sao Tần Trú lại ở trên giường của cậu, định ngủ tiếp giấc ngủ nướng.
Bùi Duẫn do dự vài lần, cuối cùng vẫn ôm lấy eo Tần Trú, trong lòng nói là do anh ôm mình, mình ôm lại một chút cũng không tính là chơi lưu manh.
Cơ thể anh quá lạnh.
Không biết có thể làm nóng cho anh hay không.
Nhưng rất nhanh, Bùi Duẫn ngủ không được.
Khi cậu nhắm mắt lại, từng mảnh nhỏ ký ức đêm qua hiện ra, từng cảnh một xẹt qua mắt cậu.
Bùi Duẫn càng xem, sắc mặt càng cương cứng.
Cuối cùng dừng ở một cái hình ảnh.
Bùi Duẫn: “Đệch…”