Vừa nãy chưa gọi đồ uống, Sở Hạo quét mã, cầm di động tìm kiếm menu, lúc nhìn thấy bia Stingtao, tay cậu ta ngo ngoe rục rịch.
Ở tuổi này, mọi người đều muốn làm chút chuyện mà người lớn không cho phép.
Ví dụ như uống bia.
Ví dụ như yêu sớm.
Sở Hạo thấy trên mặt mọi người đều lộ vẻ do dự thì hỏi: “Không dám uống à?”
Khâu Chính Hào không chịu nổi phép khích tướng: “Ai không dám uống, toàn bộ đều uống. Anh Bùi, cậu nhất định sẽ uống phải không?”
Bùi Duẫn đặt tay muốn gọi nước vải có ga xuống.
Trong lòng nói, uống rượu gì chứ, bia có uống ngon như nước vải có ga sao?
Nhưng đại ca không thể nói không được.
Bùi Duẫn bình tĩnh nói: “Tùy tiện gọi đi.”
Khâu Chính Hào: “Anh Bùi chính là anh Bùi, một két có đủ hay không?”
“…”
Bùi Duẫn yên lặng: “Một két là mấy chai?”
Khâu Chính Hào: “Mười hai chai.”
Đừng nói mười hai chai, mười hai ngụm cậu cũng chưa uống qua.
Bùi Duẫn: “Chỉ mười hai chai? Hoàn toàn không đủ uống, nhiêu đó chỉ đủ súc miệng mà thôi.”
Bạn học trên bàn vô cùng bội phục, dựng thẳng ngón cái với cậu.
“Nhưng mà…”
Bùi Duẫn xoay chuyển: “Hôm nay tới đây là để ăn cơm, tùy tiện uống hai ngụm là được, sau này có cơ hội rồi uống sau.”
Sở Hạo chờ mong nhìn cậu: “Anh Bùi muốn mấy chai?”
Bùi Duẫn vươn một ngón tay.
“Mười chai?”
“Một chai.”
Sở Hạo: “…”
Mười đến một, số lượng chênh lệch có chút lớn.
Sở Hạo nghĩ trong lòng, hay là anh Bùi không uống được bia, vừa rồi chỉ là nói khoác?
Nhưng cậu ta nhìn Bùi Duẫn không quan tâm, lại cảm thấy mình thật quá đáng, sao lại có thể dùng lòng dạ hẹp hòi như vậy đi phỏng đoán người khác.
Sau khi Bùi Duẫn gọi một chai, các bạn học khác cũng sôi nổi gọi một chai.
Lát nữa phải đi ca hát nên uống ít chút, muốn uống cũng phải đến KTV lại uống.
Lâm Dật Gia nói: “Học thần không uống đúng không, cậu muốn gọi cái gì? Tôi mới vừa nhìn qua, có trà hoa cúc cẩu kỷ, cậu có uống không?”
Tần Trú: “Được, cho nhiều đường phèn.”
Lâm Dật Gia chốt đơn, sau khi viết ghi chú thì cười nói: “Học thần thích ăn ngọt sao?”
Tần Trú: “Cũng tạm.”
Có người thích ăn.
Bọn người Lâm Dật Gia đều rất dễ ở chung, tuy có chút tò mò nhưng không ai đi hỏi chuyện giữa Tần Trú và Trang Du Lam, nói chuyện rất vui vẻ.
Bùi Duẫn nghe xong vài câu thì cười, cũng không nhiều lời.
Một hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua tai, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên tai cậu: “Biết uống không?”
Bùi Duẫn bị tiếng hít thở của Tần Trú làm cho ngứa ngáy lỗ tai, cậu hừ hừ một tiếng: “Sao tôi có thể không biết uống cơ chứ.”
Tần Trú: “Ồ, vậy là không biết.”
Bùi Duẫn: “Này!”
Giọng nói Tần Trú mang theo ý cười không rõ ràng: “Bạn học nhỏ thích uống nước quả vải, uống bia gì chứ.”
Lỗ tai Bùi Duẫn đỏ lên, ngoài miệng lại nói: “Trong cuộc sống phải nếm thử nhiều loại, nói không chừng thể chất của tôi là ngàn ly không say, nếu không được khai quật thì đó là một tổn thất lớn.”
Tần Trú: “Tổn thất cái gì?”
Bùi Duẫn thuận miệng nói: “Nếu cậu bị mời rượu, tôi có thể chắn thay cậu.”
Tần Trú giật mình, không nói gì nữa, ngồi ngay ngắn lại.
Dù hai người bọn họ không tham gia nói chuyện phiếm thì cũng là hai ngôi sao lóe sáng nhất.
Hướng Vũ lau mặt nói: “Các cậu có thể kiềm chế lại chút hay không? Mỗi ngày đều dính lấy nhau còn chưa nói hết chuyện nữa à.”
Bùi Duẫn há mồm đáp trả: “Bởi vì cuộc sống mỗi ngày đều mới mẻ.”
Hướng Vũ: “…”
Được lắm.
Chịu thua.
Người phục vụ đưa bia lên, cắt ngang lời bọn họ.
Đối với những thứ mới mẻ, Bùi Duẫn đều thích nếm thử, cậu hứng thú bừng bừng mở một chai ra, ra vẻ thuần thục nhấp một ngụm.
Bùi Duẫn: “…”
Cậu ngậm ở trong miệng, không muốn nuốt vào, lại không thể nhổ ra.
Vì sao lại khó uống như vậy?
Vì sao lại đắng như vậy?
Vì sao lại có người thích uống thứ này cơ chứ? Nước quả vải có ga không ngon hơn sao?
Trong lòng Bùi Duẫn vô cùng rối loạn.
Sở Hạo ngồi ngay bên cạnh cậu, nhìn cậu mới uống một ngụm đã bất động thì hiếu kỳ nói: “Làm sao vậy?”
Bùi Duẫn cứng mặt, gắng gượng nuốt từng chút xuống, nói giọng khàn khàn: “Không có gì, chỉ là tôi nhớ tới chuyện uống bia lần nọ, có chút cảm khái.”
“Nói nói nói!”
“Quả nhiên anh Bùi có chuyện xưa.”
Ở trong mắt bọn họ, Bùi Duẫn tràn ngập cảm giác thần bí, cảm thấy trên người cậu có vô số chuyện xưa.
Tần Trú rót cho cậu một ly trà hoa cúc.
Bùi Duẫn cảm kích nhìn anh một cái, duỗi tay lấy qua định uống, lại bị Sở Hạo đưa tay ấn xuống.
“Uống nước gì chứ, lại đây uống rượu, tiếp tục nói đi anh Bùi, một lần anh uống rượu là sao vậy?”
Bùi Duẫn: “…”
Tần Trú: “…”
Sở Hạo đưa bia tới bên miệng Bùi Duẫn, Bùi Duẫn bị bắt uống hai ngụm.
Trước lạ sau quen, đầu lưỡi Bùi Duẫn đã chết lặng.
“Lần trước, cũng chính là năm trước, lúc tôi còn ở trường trung học phụ thuộc, trùm trường của các cậu tới tìm tôi lần thứ ba, nói không thể so đánh nhau, mà phải so uống bia.” Bùi Duẫn nhớ lại chuyện ngày hôm đó, sau đó lặng lẽ thay đổi phương hướng của bia, đưa vào trong tầm tay Tần Trú.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
“Bia là tôi tự mang theo, lúc cậu ta nhìn thấy còn rất kinh ngạc, bọn tôi tìm một chỗ nào đó rồi bắt đầu uống.”
Bùi Duẫn nói tới đây, khe khẽ thở dài: “Không có gì đáng nói, đều là chuyện đã qua rồi.”
Bọn họ cũng nghĩ tới.
Giống như một lần kia, trùm trường lúc trước khóc lóc chạy về nói cậu thật quá đáng, từ đây rửa tay gác kiếm.
Trước đây trùm trường rất bạo, uống rượu tự nhiên cũng không phải nói chơi.
Bùi Duẫn có thể thắng cậu ta, như vậy thì tửu lượng phải siêu đỉnh.
Sở Hạo là người đầu tiên vỗ tay: “Tôi hiểu rồi, đều không cần nói gì, người trâu bò không cần nhiều lời.”
Hướng Vũ là người thứ hai: “Đúng vậy, anh Bùi, chỉ có một chai có đủ cho cậu uống không? Thật sự không cần mười chai?”
Bùi Duẫn: “Hôm nay Lâm Dật Gia lớn nhất, muốn chuốc say cũng phải chuốc nhân vật chính của hôm nay.”
Lâm Dật Gia: “???”
Sở Hạo: “Đúng vậy, tới đây nào Ban Ban, uống đi nào.”
Các bạn học: “Đúng, uống đi.”
Lâm Dật Gia: “…”
Hay cho chiêu gây họa này.
Bùi Duẫn tạm thời an toàn, giúp Tần Trú gắp vài miếng thịt bò, lúc tính gắp cho mình vài miếng thì phát hiện trong chén đã chất đầy.
Cậu cười cười, khuấy đồ chấm lên.
“Tôi cảm thấy đồ ăn cậu gắp cho tôi mềm cực kỳ.” Bùi Duẫn trêu chọc anh một câu.
“Chưa chín thì nấu tiếp đi.” Tần Trú không nhìn cậu.
Được thôi.
Thật ra nghĩ đến lần đua bia đó, cũng không biết nên khóc hay cười.
Cậu mua một chai rượu Cocktail hoa hồng quả vải, đôi mắt đối phương đều sắp trợn trừng, chỉ vào cậu nửa ngày không nói chuyện.
Trận thi đấu này cậu thắng.
Bởi vì trong lúc vô ý Bùi Duẫn biết được, mẹ cậu ta là bạn chơi bài với Chung Lan Tâm, thường xuyên ở sòng bạc gần nhà cậu đánh bài.
Bùi Duẫn không biết xấu hổ, khi đi tìm Chung Lan Tâm đã tiết lộ một câu, trứng gà đường XX đang giảm giá, chỉ hơn ba đồng một cân, chỉ kéo dài đến chiều ngày hôm sau.
Sau đó, đương nhiên bị bắt gặp.
Không nghĩ tới nam sinh kia ở trường học hổ báo như vậy mà lại còn rất sợ mẹ, khóc trời gọi mẹ bị đánh một trận, sau đó bị mẹ cậu ta kéo cổ đi.
Không chiến mà thắng thì không tính, cậu ta còn không dám lại khiêu khích, Bùi Duẫn được yên bình không ít.
Câu chuyện của Bùi Duẫn một khi đã mở đầu thì không dừng lại được, cậu nói hết mọi chuyện cho Tần Trú.
Đối với những gì mà cậu nói, Tần Trú đã không còn cảm thấy kỳ quái: “Thứ đó vẫn có độ.”
“Tôi biết…” Sắc mặt Bùi Duẫn trở nên rất kỳ quái: “Tôi vốn dĩ định tự mình uống hết, nhưng hương vải uống rất ngon, hương hoa hồng lại quá khó uống, cuối cùng tôi đưa cho mẹ tôi.”
Vì vậy, cậu cũng không có hoàn toàn uống bia lần nào.
Sự tích trùm trường tất cả đều là hơi nước.
Cố tình lại đúng lý hợp tình, không đỏ mặt chút nào.
Tần Trú bật cười: “Có câu nào của cậu là thật không?”
Trên bàn cơm rất rộn ràng.
Mọi người chỉ cầm một chai bia cũng có thể uống đến hô mưa gọi gió, Sở Hạo đang đè người bên cạnh uống bia, nhất thời không ai chú ý tới bọn họ.
Bùi Duẫn nhìn nụ cười nhạt trên môi anh, có một khoảnh khắc cậu đã thất thần.
Tâm trạng gần đây của anh có vẻ không tệ.
“Tôi hả…” Bùi Duẫn cũng cười với anh: “Nói với cậu đều là nói thật.”
Tần Trú cứng lại, thấp giọng nói: “Đúng vậy không?”
“Đúng vậy, lần nào cậu cũng có thể nhìn thấu, không lừa được.” Bùi Duẫn tiếc nuối nói.
Thật ra có một lần.
Khi ở phòng bệnh, cậu cũng không phải thật lòng muốn gả cho anh để xung hỉ, chỉ là cho rằng Chung Lan Tâm sẽ từ chối.
Nhưng cậu cũng không hối hận, còn thấy rất thích thú.
Một chai bia này cuối cùng vẫn vào trong bụng Bùi Duẫn.
Lần đầu tiên Bùi Duẫn phát hiện Sở Hạo thật sự rất khó đối phó, sợ bị phát hiện nên cậu chỉ có thể uống hết.
Uống xong Bùi Duẫn mới phát hiện, tửu lượng của mình thật kém.
Không đến mức say, nhưng có chút hơi say, mặt không đỏ hơi thở không gấp, cậu còn có thể giấu diếm được những người khác.
Vốn tưởng rằng tới đây là kết thúc, kết quả khi tới KTV, Lâm Dật Gia uống trước, sảng khoái gọi người phục vụ khiêng lên một rương.
Lâm Dật Gia: “Anh Bùi, vừa rồi ở tiệm lẩu cậu uống không đủ đúng chứ? Cứ việc uống, yên tâm uống, KTV này là anh trai tớ mở, bia nhất định đủ!”
Bùi Duẫn: “…”
Lúc này đèn phòng bao tắt hết, loa đang phát một ca khúc trữ tình, Hướng Vũ cầm microphone gào khóc thảm thiết.
Ánh sáng xanh thẳm hắc vào trên mặt Lâm Dật Gia, cậu ta lộ ra hàm răng trắng bóc: “Anh Bùi, uống đi.”
Bùi Duẫn: “…”
Nói thật, có chút sợ hãi.
Tần Trú không thể cứu cậu được.
Lời nói dối của Bùi Duẫn cũng mất đi tác dụng.
Khi bầu không khí đang vui vẻ, hào quang của học thần và trùm trường cũng không dùng được.
Cuối cùng Bùi Duẫn bị chuốc cho ngốc luôn.
Cậu uống cũng không quá lên mặt, cũng không uống say phát điên, tràn đầy tinh thần ngồi nói nhảm.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không nhìn ra.
Các bạn học khác cũng có chút men say, dựng thẳng ngón cái lên: “Anh Bùi vẫn trâu bò nhất.”
Sắc mặt Bùi Duẫn thản nhiên: “Tôi mà, anh Bùi của các cậu đấy.”
Có người nói: “Anh Bùi, cậu không hát tặng học thần nhà cậu một bài sao?”
Bùi Duẫn: “Hát, nhất định phải hát, để tôi chọn.”
Cậu ngồi vào chỗ máy chọn bài, chọn một bài hát.
Hướng Vũ rất nể mặt Bùi Duẫn, cậu ta dừng bài đang hát lại, lại đẩy bài Bùi Duẫn chọn lên.
Phòng bao lập tức tràn ngập âm nhạc vui tươi.
Mọi người: “…”
Bùi Duẫn cầm microphone, thâm tình nói với Tần Trú: “Bài hát này, là ca khúc thể hiện rõ nhất tâm tình của tôi từ khi quen biết cậu tới nay, sau đây, tặng cho cậu.”
Giây tiếp theo, giọng Bùi Duẫn vang vọng khắp phòng bao.
“Vận may đến, chúc cậu vận may đến! Vận may đến mang tới may mắn và tình yêu…”
Tần Trú: “…”
Bạn học: “Hay!”
Sở Hạo còn vỗ tay theo giai điệu.
Tần Trú: “…”
Lúc tan cuộc đã hơn 7 giờ.
Tần Trú là người duy nhất còn tỉnh táo, đưa đám bọn họ lên xe taxi, lại gọi điện thoại cho tài xế Lý, bảo tài xế Lý lái xe vững vàng, sợ Bùi Duẫn đang say thấy khó chịu.
Bùi Duẫn cũng không thấy khó chịu, vừa lên xe đã ngủ luôn.
Lúc xuống xe cũng rất an phận, gặp được Tần phu nhân cậu còn nói một câu: “Chị gái tiên nữ ở đâu ra vậy?”
Dỗ cho Tần phu nhân vui đến mở cờ trong bụng.
Tần Trú dở khóc dở cười, đưa cậu lên lầu.
Bùi Duẫn vô cùng ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm đó, chỉ là khi tắm rửa có chút khó khăn.
Tần Trú: “Cậu có thể tự tắm không?”
Bùi Duẫn: “Hay là cậu giúp tôi tắm đi?”
“Đừng quậy.” Tần Trú suy nghĩ biện pháp vẹn toàn nhất: “Đừng khóa cửa, có gì thì gọi tôi.”
May mà không xảy ra chuyện gì, ý thức Bùi Duẫn vẫn có chút mơ hồ, toàn dựa vào bản năng của mình.
Tần Trú thấy cậu đi ra, thở phào nhẹ nhõm: “Cậu đi ngủ đi.”
Bùi Duẫn híp mắt, như là đang phân biệt người trước mắt.
“Làm sao vậy?”
Giây tiếp theo, trên môi Tần Trú mềm nhũn, một làn gió mang theo hương chanh nhẹ nhàng xâm nhập vào lòng ngực.