Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 26: Chương 26 :




Ở trong mắt bạn học lớp A5, Tần Trú là học sinh nghèo nhưng lại rất thích sĩ diện.

Mỗi ngày đều ngăn nắp, cũng chưa bao giờ để ý người khác nói anh cho dù có thành tích tốt nhưng cũng chỉ là một con ma ốm.

Hơn nữa dường như anh còn có chút thanh cao, không muốn đi xin học bổng cho học sinh nghèo, bởi vì nằm viện nên thành tích không ổn định, học bổng cứ thế rơi vào tay người khác.

Mọi người đều ăn ý không nhắc đến vấn đề tiền bạc trước mặt anh, để tránh học thần bị tổn thương lòng tự ái.

Kết quả hôm nay, người theo đuổi học thần đã lâu hào phóng tặng anh một món quà có vẻ rất đắt.

Tới rồi, tình tiết kinh điển.

Con gái nhà giàu ngàn dặm xa xôi theo đuổi cậu trai nghèo, bởi vì liên tiếp vấp phải trắc trở mà tức giận nện số tiền lớn xuống, cậu trai nghèo không chịu được nhục nhã, rống giận: “Sao cậu có thể lấy tiền vũ nhục tôi!”

Tinh thần quần chúng ăn dưa tỉnh táo, hưng phấn xoa xoa tay.

Dáng vẻ Tần Trú trông không sao cả: “Không cần, cậu cầm về đi.”

Trang Du Lam thấy anh không nhận, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên cô ta tặng quà cho người khác mà lại bị từ chối, còn là ở trước mặt công chúng, vốn tưởng rằng Tần Trú sẽ vì mặt mũi cô ta mà nhận quà.

“Có phải cậu ghét bỏ nó quá rẻ hay không?” Trang Du Lam không cam lòng, muốn thử lại một lần.

Cô ta cũng không phải cố ý mua đồ rẻ tiền, ba cô ta nói Tần Trú ở trường học cực kỳ khiêm tốn, không ai biết thân phận thật của anh, vậy nên cô ta mới mua món quà hơn mười mấy vạn để tặng.

Tần Trú có chút không kiên nhẫn, nâng mí mắt: “Đúng vậy.”

Trang Du Lam: “…”

Quần chúng ăn dưa: “?”

Người anh em, cậu lấy tự tin ở đâu ra vậy?

Tần Trú: “Trở về đi.”

Anh mặc kệ sắc mặt xanh trắng của Trang Du Lam, cầm cặp sách đi ra ngoài phòng học.

Không nghe được lời kịch kinh điển, Bùi Duẫn cũng cảm thấy rất đáng tiếc, cậu chạy hai ba bước đuổi theo: “Đừng đi nhanh như vậy.”

Ba người ngồi nhờ xe từ trong mộng tỉnh lại, cũng đi theo ra ngoài.

Còn chưa đi đến cửa cầu thang, Trang Du Lam đã đuổi tới.

“Tần Trú…” Trong mắt cô ta ngập tràn nước mắt, dùng sức ném hộp quà cầm trong tay ra ngoài: “Ai thích thì đi mà lấy!”

Hộp quà bay một đường cong ở trong không trung, biu một cái đánh vào đầu Bùi Duẫn, rơi xuống trong lòng ngực cậu, cậu theo bản năng bắt lấy.

Bùi Duẫn: “…”

Người cô ta gọi là Tần Trú, kết quả người bị đánh trúng lại là cậu.

“Anh Bùi, cậu không sao chứ?”

“Đệch mợ, cũng may không phải hộp sắt.”

“Đập vào chỗ nào?” Tần Trú phủ tay lên đầu của cậu, sờ soạng một vòng, không sờ thấy cục u, nhẹ nhàng thở ra: “Có đau không?”

Ngón tay hơi lạnh mơn trớn da đầu, cơ thể Bùi Duẫn mềm nhũn, vội vàng nắm lấy cổ tay của anh: “Không sao không sao, cậu sờ vào thì không đau nữa.”

Hướng Vũ: “Chậc chậc.”

Sở Hạo: “Chậc chậc.”

Khâu Chính Hào: “Sờ chỗ nào?”

Bùi Duẫn: “Các cậu cứ phải hỏi trắng ra như vậy sao?”

Hướng Vũ cười hắc hắc nói: “Muốn, nói đi.”

Bùi Duẫn: “Không nói cho cậu biết.”

Sở Hạo: “Thật là.”

Hộp quà rất nhẹ, đồng hồ cũng chẳng nặng được bao nhiêu, sau khi đau đớn ban đầu qua đi, Bùi Duẫn đã không có cảm giác gì.

Chỉ là cái hộp quà này có chút phỏng tay.

Trang Du Lam ném xong liền chạy, giống như Tần Trú không cần thì cô ta cũng không cần.

Bùi Duẫn ước lượng hộp quà: “Giá trị con người của tôi cũng không cao như vậy, có chút hưng phấn, có chút căng thẳng.”

Tần Trú bình tĩnh nhìn cậu một cái.

Bùi Duẫn “…”

Được rồi anh trai, biết anh rất đáng giá.

Cậu là bất động sản đó.

Cuối cùng hộp quà được đưa tới nơi trả đồ bị mất.

Sau khi Bùi Duẫn nói ra quyết định này, bọn Hướng Vũ trợn mắt há hốc mồm: “Anh Bùi, bàn về tàn nhẫn vẫn là anh tàn nhẫn nhất.”

Nơi trả đồ bị mất ở trường trung học số 3 rất biến thái, ngay cả người ở trường trung học phụ thuộc cũng được nghe danh.

Sau khi đồ vật được nộp lên, mỗi lần nghỉ giải lao đều sẽ thông báo một lần, nếu là notebook, còn sẽ đọc vài đoạn văn.

Này còn chưa tính là cái gì đâu.

Thời gian nhận lại đồ là vào giờ học hàng ngày.

Sau khi tập thể dục buổi sáng, chủ nhiệm giáo dục đều sẽ cầm đồ bạn học hoặc thầy cô đánh rơi, lớn tiếng thông báo ở trên đài chủ tịch, xong rồi thì nói: “Cho mời người mất đồ lên đài.”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!

Bùi Duẫn vừa tới trường trung học số 3, còn tưởng rằng chủ nhiệm giáo dục là đệ tử cửa phật.

Mở miệng sẽ gọi người khác một tiếng “Thí chủ”.

Nếu không ai tới nhận đồ vật thì sẽ lặp đi lặp lại truyền phát thông báo, còn sẽ bị chủ nhiệm giáo dục dỗi: “Sao các em lại thế này hả, không biết mình bị rơi đồ sao? Thầy nói cho các em nghe #¥@#¥…”

Bởi vì không muốn bị chủ nhiệm giáo dục dong dài chiếm mất thời gian nghỉ ngơi, các bạn học học được cách tố cáo.

Nếu có người lên đài, mọi người sẽ phản xạ có điều kiện vỗ tay.

Vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt, còn có một đám người ồn ào trầm trồ khen ngợi.

Tóm lại mặc kệ thế nào đều vô cùng mất mặt.

Mới đầu, Bùi Duẫn rất khó hiểu: “Vì sao lại như vậy?”

Sở Hạo nói: “Bởi vì quá mất mặt, mọi người mới có thể bảo quản đồ vật của mình cho cẩn thận.”

Vì thế, xác suất trường trung học số 3 rơi đồ thẳng tắp giảm xuống.

Bùi Duẫn cũng vừa điền phiếu xong.

Thầy phụ trách nhận lấy, vừa nhìn vào đã nói: “Ôi trời, thật là kỹ càng tỉ mỉ.”

Vẻ mặt Bùi Duẫn chân thành: “Em không thể gọi cậu ấy lại kịp, trong lòng thấy rất băn khoăn, cho nên cố hết khả năng miêu tả hình dáng cậu ấy, thuận tiện cho việc tìm kiếm.”

Thầy phụ trách khích lệ cậu: “Học sinh tốt bụng có trách nhiệm như em không nhiều lắm đâu.”

Bùi Duẫn: “Đâu có, đâu có ạ.”

Những người khác: “…”

Tần Trú cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

Bùi Duẫn giải thích: “Tôi phải dùng hoạt động sôi nổi nhất của trường trung học số 3 để chào mừng cậu ấy đến.”

Hướng Vũ: “Anh Bùi, cậu thật là nham hiểm.”

Sở Hạo: “Xong rồi, sau này tôi không dám trêu chọc cậu nữa đâu.”

Khâu Chính Hào: “Làm như ngày thường cậu dám trêu chọc cậu ấy vậy.”

Tần Trú thả chậm bước chân.

Bùi Duẫn thấy anh đi chậm thì cũng đi chậm theo.

Ba người bọn họ vẫn không phát hiện ra, vừa đi vừa cãi nhau ầm ĩ phía trước, ồn ào cực kỳ.

Tần Trú: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Ý của anh là vì sao chỉ đưa hộp quà đến chỗ mất đồ.

Bùi Duẫn lười biếng duỗi người, bóp bả vai cứng đờ: “Lão Tôn dự họp rồi, tôi là người có trách nhiệm như vậy, chắc chắn phải giao cho người tín nhiệm.”

Thật ra cũng không phải là đều như thế.

Bùi Duẫn không muốn đem đồ vật của cô ta về.

Mang về… phòng của cậu và Tần Trú.

Trong lòng Bùi Duẫn nghĩ vậy, nhưng không mảy may lộ ra: “Tôi chính là người lương thiện như vậy đó, có phải làm cậu rất xấu hổ hay không?”

Tần Trú châm chọc nói: “Chờ thứ hai nhìn xem cậu ta có cảm thấy cậu lương thiện hay không.”

Sinh nhật lớp trưởng sẽ tập hợp lúc 10 giờ rưỡi vào thứ 7.

Nhà hàng ở trung tâm thương mại vào cuối tuần có rất nhiều người, không tới sớm thì rất khó có chỗ.

Đi vào quảng trường Sơn Duyệt, Bùi Duẫn kéo lấy góc áo Tần Trú: “Sao tôi cảm thấy chỗ nào cũng là nhà cậu vậy.”

Tần Trú: “Thành phố A là trung tâm.”

Bùi Duẫn cảm thán: “Thường xuyên có ảo giác kề cạnh người giàu có.”

“Kề cạnh người giàu có gì vậy?” Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, sau đó một người treo trên người Bùi Duẫn: “Cậu muốn kề cạnh người giàu có? Cậu không cần học thần nữa hả?”

Hướng Vũ câu lấy cổ Bùi Duẫn, mới được vài giây đã từ bỏ: “Cậu cao quá.”

“Đâu có, chỉ hơn 1 mét 8, cũng không tính là cao.” Bùi Duẫn ra vẻ bình tĩnh ngắm chân mình.

Hướng Vũ: “…”

“Cậu còn chưa nói đâu, cậu muốn kề cạnh người giàu có sao?”

“À…” Bùi Duẫn liếc mắt nhìn Tần Trú: “Đúng vậy, tôi muốn mang theo bạn cùng bàn của tôi đi kề cạnh người giàu có.”

Tần Trú: “…”

Hướng Vũ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: “Các cậu đều chơi lớn như vậy sao?”

Bùi Duẫn đánh giá cậu ta vài lần: “Tuy rằng không có đẹp trai bằng tôi, nhưng cậu cũng miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn, cậu có đi không?”

Hướng Vũ trợn trắng mắt: “Đi cái rắm ấy.”

Cậu ta lại nhịn không được phỉ nhổ: “Cũng không nhìn lại xem học thần có muốn đi theo cậu kề cạnh người giàu có hay không.”

Bùi Duẫn: “Cậu ấy không muốn đi cũng không sao, tôi cầm tiền của người giàu có về nuôi cậu ấy.”

Tần Trú: “…”

Hướng Vũ nghẹn một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu: “Tình nghĩa thật là cảm động trời đất.”

Bởi vì nhiều người cho nên chỗ ăn có thể lựa chọn đã ít đi rất nhiều.

Trung tâm thương mại chủ yếu là cửa hàng diện tích nhỏ, bọn họ chọn lựa nửa ngày, cuối cùng lựa chọn ăn lẩu.

Nồi lẩu trong phòng không đủ lớn, trong đại sảnh có một cái bàn lớn, có thể đặt hai cái nồi, lại dùng bình phong ngăn cách với những người khác.

Mọi người ngồi vây quanh bàn, mồm năm miệng mười gọi món ăn.

Tính cả lớp trưởng thì có mười ba người, đáng lẽ là mười bốn, nhưng mà Trang Du Lam có lẽ là do bị Tần Trú chọc tức nên không tới tìm khó chịu.

Lớp trưởng tên là Lâm Dật Gia, Bùi Duẫn không thường tiếp xúc với cậu ta, chỉ nhớ rõ cậu ta viết chữ rất đẹp, viết bảng đều là do cậu ta làm, mọi người đều trêu ghẹo cậu ta dứt khoát bỏ chức lớp trưởng, đi làm ủy viên tuyên truyền đi.

Bùi Duẫn lấy ra món quà đã chuẩn bị từ trước, cùng với một tấm thiệp chúc mừng ra: “Sinh nhật vui vẻ.”

Lâm Dật Gia đưa hai tay ra nhận lấy: “Cảm ơn anh Bùi.”

Quà được gói lại cẩn thận, lớp trưởng không có khui ra, mở thiệp chúc mừng ra trước.

Một thiếu nữ xinh đẹp trong phim hoạt hình xuất hiện mỉm cười với cậu ta.

Bên trong được lắp một cái đèn cảm ứng, chỉ cần mở thiệp chúc mừng ra thì sẽ sáng lên trái tim tình yêu màu đỏ, phát bài sinh nhật vui vẻ.

Lâm Dật Gia: “…”

Những người khác đều cười điên.

Sở Hạo vừa cười vừa nói: “Cái thứ đồ chơi này bây giờ cũng gần như biến mất rồi, không dễ mua nhỉ?”

Bùi Duẫn: “Đúng vậy, không kịp đặt mua trên mạng, phải đi vài văn phòng phẩm mới tìm thấy.”

Lâm Dật Gia gian nan nói: “Thật ra cũng không cần vất vả như vậy.”

Bùi Duẫn chân thành nói: “Cần, một năm chỉ có một lần sinh nhật, cần phải phải bất ngờ một chút.”

Lâm Dật Gia: “…”

Bùi Duẫn chơi sướng rồi, nói: “Chê trước khen sau, sau khi xem qua cái này, cậu sẽ không chê quà của tôi quê mùa.”

Lâm Dật Gia nghe vậy thì nổi lên lòng hiếu kỳ với quà tặng: “Tôi có thể bóc ra không?”

Bùi Duẫn: “Mời.”

Mọi người sôi nổi duỗi dài cổ.

Lớp giấy bọc rất nhanh được mở, Lâm Dật Gia mở nắp hộp ra rồi “A” một tiếng.

Bên trong hộp là hai tấm phiếu mua ngũ cốc và dầu ăn trong siêu thị, mỗi tấm trị giá hai trăm, sử dụng một lần.

Lâm Dật Gia: “… May mà còn bình thường.”

Bùi Duẫn nhắc nhở: “Đầu tháng sau sẽ hết hạn, nhớ phải đi sớm một chút.”

Lâm Dật Gia hàm hồ nói: “Được, cảm ơn.”

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta nhận được quà tặng như vậy, còn rất… Đặc biệt.

Bởi vì Diệp Lãng Tinh thông báo tương đối muộn, bọn họ đều không kịp đi mua quà, cho nên chỉ lấy đồ trong nhà để tặng.

Đồ trong nhà của Tần Trú cậu không tiện lấy đi tặng, may mà quản gia Hứa nói, siêu thị Sơn Duyệt đưa tới phiếu mua sắm, trong nhà có rất nhiều, hỏi cậu có muốn hay không.

Các bạn học sôi nổi cạn lời.

Hướng Vũ phỉ nhổ: “Cậu đang tặng quà đó hả, đây không phải là phúc lợi của đơn vị sao?”

Bùi Duẫn: “Phúc lợi của đơn vị không phải quà sao?”

Lâm Dật Gia tiếp nhận phần quà này, còn rất vui vẻ: “Cảm ơn nha, anh Bùi, trong nhà không có bột mì, đang muốn đi mua.”

Ngoại trừ quà của Bùi Duẫn, quà của những người khác tặng đều rất bình thường.

Hướng Vũ tặng một cái bàn chải điện, Sở Hạo tặng tai nghe bluetooth, còn có áo thun sam, lắc tay đồng hồ, vân vân.

Tới lượt Tần Trú, lúc anh đưa hộp quà qua, Lâm Dật Gia nói: “Học thần, tốn kém quá, cậu chúc sinh nhật tôi là được rồi.”

Tần Trú: “Một chút đồ vật nhỏ mà thôi.”

Thứ anh tặng là một chiếc khăn tay.

Khăn tay là hàng giới hạn của nhãn hiệu xa xỉ, là quà sinh nhật năm trước không biết ai tặng, vẫn chưa khui, bây giờ cũng mua không được.

Logo khăn tay của cửa hàng này ở trên nhãn, Tần Trú xé nhãn đi, làm thành một món đồ ở cửa hàng bình dân.

Lâm Dật Gia thích thu thập khăn tay, nhìn thấy khăn tay thì vô cùng vui mừng, cậu ta sờ cảm nhận, trong lòng có chút hoài nghi, đây thật sự là đồ bình dân sao?

Cậu ta nhìn khuôn mặt vô cảm của Tần Trú, trong lòng nghĩ chắc là bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.

Mở quà xong, đồ ăn vừa gọi cũng lục tục mang lên.

Trước mặt Bùi Duẫn là canh sườn nấu nấm, cậu lấy chén của Tần Trú qua, múc cho anh chén canh.

Tần Trú: “Tôi tự múc được.”

Bùi Duẫn: “Vậy cậu múc giúp tôi đi.”

Tần Trú: “… Được.”

Đúng là không để người khác vào mắt.

“Hai người các cậu có buồn nôn hay không?”

“Không nghĩ tới đi ăn cơm ở bên ngoài còn phải nhìn hai người thân mật.”

Bùi Duẫn nói: “Vậy ai giúp nhân vật chính múc canh?”

Khâu Chính Hào xung phong nhận việc: “Để tôi, để tôi.”

Cậu ta múc một chén canh cay, cười dữ tợn nói: “Bạn học nhỏ à, đây.”

Lâm Dật Gia: “Cậu tránh ra!”

Bùi Duẫn nhìn bọn họ ồn ào, nói với Tần Trú: “Bạn cùng bàn phúc hậu giống như tôi chạy đi đâu tìm mới có được chứ.”

Tần Trú cười khẽ: “Vậy tôi thật may mắn.”

Bùi Duẫn nhìn sườn mặt anh, muốn nói anh gần đây rất thích cười.

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy Sở Hạo nói: “Muốn uống bia hay không?”