Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 25: Chương 25 :




Cả lớp nhất thời không kịp phản ứng.

Hàng thứ tư ở cuối hành lang, đó là...

Một cái tên hiện lên.

Cả lớp không dám quay đầu lại, thầm nghĩ, cô gái ơi, cậu mạnh mẽ quá.

Đoạn video Bùi Duẫn đánh nhau ở cổng trường đã bị Tần Trú ép xuống, nhưng đoạn video nhỏ này nhanh chóng được bí mật lan truyền.

Giống như xem vài clip kích thích, đổi vài cái tên tiếng anh, dặn nhau giữ im lặng khi truyền tin vậy.

Mọi người trong lớp ít nhiều đều từng nhìn thấy và biết Bùi Duẫn bình thường vui vẻ nhưng khi đánh nhau lại rất tàn nhẫn.

Chính vì vậy, ngay cả một số người gan góc cũng không dám khiêu khích cậu.

Bọn họ chờ xem phản ứng của Bùi Duẫn.

Nhưng làm họ thất vọng rồi, Bùi Duẫn không có phản ứng gì, thậm chí còn không thèm ngước mắt lên bục giảng mà tựa vào người bạn cùng bàn, kéo Tần Trú lẩm bẩm: “Cậu nhìn lão Tôn kìa, nút áo trên bụng sắp bung luôn rồi.”

Tần Trú: “Ngồi yên.”

Bùi Duẫn: “Nhìn đi mà, anh trai thưởng cho cưng.”

Tần Trú liếc cậu một cái, nói: “Ai là anh trai hả?”

Bùi Duẫn: “Là cậu là cậu.”

Lão Tôn: “...”

Trang Du Lam: “...”

Những người khác:“……”

Ồ wow.

Lão Tôn bình tĩnh cài cúc áo, tức giận nói: “Bùi Duẫn, đứng lên.”

Bùi Duẫn ngoan ngoãn đứng dậy: “Xin lỗi thầy, em xin chân thành kiểm điểm bản thân với thầy ạ...”

Lão Tôn cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Ngoan, im lặng.”

“Em có không muốn nghe cũng đừng làm phiền Tần Trú, người ta tốt tính, không đẩy em ra, sao em lại không cần mặt mũi thế hả? Giáo viên vật lý phàn nàn với tôi hai bạn nam ngồi ở hàng ghế sau ngày thường không nghe giảng mà chỉ lo nắm tay, không biết là đang làm gì, em nói xem, bọn em đang làm gì hả?”

Bùi Duẫn giải thích: “Không phải hàng ngày.”

Lão Tôn chờ cậu nói tiếp.

Bùi Duẫn suy nghĩ một lúc: “Chỉ ba bốn lần thôi, bọn em cùng nghiên cứu thảo luận bí mật.”

Lão Tôn: “...”

Đại diện môn toán đã quen với việc này nên lao tới ôm lấy lão Tôn: “Thầy ơi, bỏ đi bỏ đi mà.”

Lão Tôn vung tay mấy cái, tức giận nói: “Em, em chuyển qua tổ một cho tôi, nhường chỗ cho Trang Du Lam đi.”

Bùi Duẫn: “...”

Đây có được tính là tự hố mình hay không?

Cậu liếc nhìn bục giảng, Trang Du Lam mỉm cười vô cùng nhã nhặn, không có chút ngạc nhiên nào.

Bùi Duẫn có chút không vui.

Cuộc hôn nhân của cậu và Tần Trú đúng là giả, nhưng hôn nhân dù có giả đến đâu thì hai người cũng đã làm hôn lễ, gặp mặt ba mẹ, tốt xấu gì cũng phải vượt qua thời hạn hợp đồng.

Cô ta ỷ vào việc biết rõ mọi chuyện mà muốn chen vào giữa bọn họ.

Bùi Duẫn hơi bối rối, một mặt cậu cảm thấy mình và Tần Trú không phải một cặp đôi thực sự, mặt khác lại không muốn đối phương đạt được điều mình mong muốn.

“Em...” Bùi Duẫn vừa mở miệng, tay cậu đã bị nhẹ nhàng nắm lại.

Da đầu cậu tê dại, lập tức im miệng.

Mượn mặt bàn che chắn, Tần Trú nắm chặt tay cậu, xoa xoa tay cậu an ủi.

Bùi Duẫn còn chưa kịp cảm nhận cảm giác kỳ diệu trên tay thì Tần Trú đã đứng dậy.

“Thầy ơi, em không muốn.”

Lão Tôn không ngờ người phản đối không phải Bùi Duẫn mà là Tần Trú, ông ấy lập tức sửng sốt: “Tại sao? Bùi Duẫn luôn làm ồn cho em còn gì.”

“Không ồn ào chút nào, cậu ấy sẽ không làm chuyện thừa thãi.” Tần Trú nhìn Trang Du Lam, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh lẽo nói: “Sức khỏe em không tốt, em cần bạn cùng bàn khỏe mạnh.”

Trang Du Lam: “...”

Toàn thể lớp học: “...”

Bùi Duẫn trượt tay đang chống vào bàn, suýt nữa thì ngã.

Anh trai à, đây là cách hay của cậu đấy à?

Người ngạc nhiên nhất vẫn là lão Tôn.

Ông ấy biết mặc dù Tần Trú có bề ngoài lạnh lùng nhưng lại rất lễ phép, chưa bao giờ ghét bỏ ai công khai như vậy.

Đôi mắt của Trang Du Lam đỏ hoe, gượng cười nói: “Cậu không chào đón tớ đến vậy à.”

Cô gái nhỏ trông như búp bê Barbie, dáng vẻ khóc lóc khiến người ta thương yêu.

Có người bắt đầu cảm thấy lời nói của Tần Trú có chút quá đáng.

Tần Trú không hề động lòng, thản nhiên nói: “Tại sao người khác phải làm theo sở thích của cậu?”

Trang Du Lam cúi đầu: “Tớ không có.”

Tần Trú: “Vì muốn có được vị trí của cậu ấy, cậu liền nói người khác đổi chỗ, còn tôi không muốn cậu tới đây thì không được nói sao?”

Trang Du Lam rơi nước mắt, nức nở nói: “Xin lỗi, là tớ làm không đúng, khụ khụ khụ khụ…”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!

Cô ta đột nhiên che miệng ho khan, che ngực thở hổn hển.

Lão Tôn hoảng hốt: “Em không sao chứ?”

Trang Du Lam vừa khoát tay vừa rơi nước mắt: “Em… em không sao...”

Có người nói: “Bùi Duẫn, cậu nhường cho cậu ấy đi.”

Bùi Duẫn nhướng mày nói: “Vậy tôi ngồi cùng bàn với cậu nhé?”

Tên đó lập tức ngậm mồm lại.

Không phải ai cũng có thể chịu đựng được việc ngồi chung bàn với trùm trường.

Bùi Duẫn không ngờ Tần Trú lại dùng cách thẳng thắn như vậy.

Cậu lo lắng kéo Tần Trú: “Cậu ta không sao chứ? Đừng có mệnh hệ gì nhé.”

Tần Trú: “Không sao đâu, cậu ta khỏe mạnh lắm.”

Ý chỉ cô ta đang giả vờ thôi.

Bùi Duẫn nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, lo lắng: “Cậu chắc chắn như vậy à? Mới gặp mặt có một lần mà hiểu rõ thế?”

Khóe môi căng chặt của Tần Trú thả lỏng đi, buồn cười nói: “Cậu không nghĩ xem, Tần Phi sao có thể tìm con dâu có sức khỏe không tốt chứ.”

Tấn Phi mặc dù có nhiều điểm khiến người ta chán ghét nhưng Tần Trú thừa nhận ông ấy thật lòng muốn tốt cho anh.

Các ứng cử viên cho cuộc hôn nhân đều được ông lựa chọn kỹ càng, yêu cầu đầu tiên là sức khỏe tốt.

Việc khám sức khỏe bị Tần Phi theo dõi nên không giấu được.

Trang Du Lam có thể được Tần Phi chọn trúng thì đương nhiên không hề bị bệnh.

Bùi Duẫn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu sức khỏe cô ta thực sự không tốt thì cậu nhất định sẽ nhường chỗ của mình.

Chỉ là rất không cam tâm.

Lão Tôn cố gắng an ủi Trang Du Lam, cảm thấy vô cùng khó xử.

Nếu như Bùi Duẫn phản đối, ông ấy vẫn có thể tranh luận với cậu, nhưng người có ý kiến lại là học sinh yêu thích nhất của ông.

Bùi Duẫn đúng lúc lên tiếng: “Thầy ơi, em nhường cũng được.”

Trang Du Lam nghe được điều muốn nghe, khóe môi hiện lên nụ cười khó nhận ra.

Lão Tôn thấy cậu chịu lùi một bước, sắc mặt dịu đi, đang muốn mở miệng thì nghe thấy cậu nói tiếp: “Em có biện pháp thỏa đáng, em và Tần Trú cùng đi, thầy sắp xếp cho cậu ta một người bạn cùng bàn khác là được.”

Trang Du Lam thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, nghe vậy thì suýt chút nữa đã bĩu môi.

Cô ta nói với vẻ mặt cứng đờ: “Nhưng...”

Bùi Duẫn nhìn cô ta chằm chằm, mỉm cười: “Cậu muốn chỗ ngồi của tôi, hay là muốn ngồi cạnh Tần Trú?”

Lão Tôn cũng tỉnh táo lại, nếu là vế sau thì ông tuyệt đối không để hai người ngồi chung một chỗ.

Trang Du Lam không còn cách nào khác đành rút lui nhận thua.

“Không sao ạ, thầy ơi, thầy xếp chỗ khác giúp em nhé ạ, lần này là lỗi của em.”

“Ừm...” Lão Tôn xoa xoa cằm: “Tổ 4 điều hòa không thổi tới mấy, em ngồi ở hàng thứ ba, cạnh Thu Đồng nhé.” Xung quanh đều là nữ sinh, như này ổn đấy.

Trang Du Lam ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”

Bạn cùng bàn của Thu Đồng được sắp xếp ngồi chỗ khác, Trang Du Lam ngồi xuống cũng không nói thêm gì.

Trong lòng của lão Tôn cũng thầm thở phào, đổi chỗ ngồi thôi mà cũng mệt tim như vậy, ông ấy khó hiểu hỏi: “Tần Trú, em thật sự không cảm thấy em ấy ồn ào sao?”

Sau khi sự việc được giải quyết, thái độ của Tần Trú dịu lại: “Không ồn ạ.”

Bùi Duẫn nói: “Thầy bỏ cuộc đi lão Tôn, ai cũng không thể chia rẽ em và bạn cùng bạn của em, cậu ấy không thể rời khỏi em được.”

Lão Tôn: “…Em còn cần mặt mũi nữa không?”

Bùi Duẫn: “Em đã dùng sự nhiệt tình của bản thân để khiến cậu ấy tan chảy, chỉ có em mới có thể khiến cậu ấy cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân thôi.”

Lão Tôn: “Ha ha.”

Tần Trú nửa dung túng nửa bất đắc dĩ nói: “Đừng quậy nữa.”

Nhưng lại giống như thừa nhận điều đó.

Trang Du Lam nghe vậy thì trong lòng cảm thấy hụt hẫng.

Cô ta im lặng một lúc, chuẩn bị sách vở cho buổi học tiếp theo, sau đó lại lấy ra mấy túi kẹo nhập khẩu, nở nụ cười, nói với Thu Đồng: “Chào cậu, đây là kẹo chú tôi mang từ nước ngoài về, mời cậu ăn.”

Thu Đồng khách sáo cười: “Cảm ơn bạn yêu, nhưng không cần đâu bạn yêu, cậu tự ăn đi.”

Thu Đồng quay đầu lại, sắp xếp lại bàn học chuẩn bị sách vở, chỉ là không nhìn cô ta lấy một cái.

Sinh ra trong gia đình hào môn, Trang Du Lam từ nhỏ đã rất hiểu nhìn lòng người.

Cô ta nhạy bén phát hiện Thu Đồng không thích mình.

Trang Du Lam không cưỡng cầu, đi vòng quanh chào hỏi nhưng rất trắc trở.

Cô ta không tặng được viên kẹo nào cả.

Cô ta cảm thấy hơi hụt hẫng, chuyện như vậy là lần đầu tiên xảy ra, rốt cục là tại sao chứ?

Thu Đồng suy nghĩ rất đơn giản.

Hủy CP của tôi thì mau cút cút cút!

Mỗi ngày cô và các bạn bên cạnh đều ship CP trùm trường và học thần, sau một ngày học tập vất vả, cô mong bọn họ sẽ có câu chuyện mới mẻ để cô giải tỏa áp lực, kết quả Trang Du Lam vừa tới đã muốn đẩy Bùi Duẫn ra, nói thẳng ra là muốn đốt kho lương thực.

Cô có thể nhìn ra được, Trang Du Lam quen biết Tần Trú, mục đích của cô ta rất rõ ràng.

Sức khỏe không tốt? Tin được mới lạ.

Bùi Duẫn đang ngâm nga hát, lên diễn đàn gõ chữ.

Màn hình tràn ngập các bài viết cậu đăng lên.

Cậu thêm mắm dặm muối chuyện vừa xảy ra, miêu tả hai người họ là đôi uyên ương nhỏ bé đáng thương sắp bị chia cắt, cuối cùng dựa vào tình yêu đích thực mà cứu vãn tình thế.

Câu chuyện được Bùi Duẫn miêu tả vừa sóng gió vừa thăng trầm.

Mọi người đều nhao nhao ship CP.

Không lâu sau khi Bùi Duẫn đăng lên, Khỉ Mập lại đến tìm cậu.

Thực ra Khỉ Mập vẫn luôn chú ý đến các bài viết về CP, với tư cách là một xạ thủ thỉnh thoảng muốn khoác lác với Bùi Duẫn, cậu ta cần phải biết tất cả động thái của Bùi Duẫn.

Khỉ Mập: Anh Bùi, tớ có câu này không biết nên nói không.

Bùi Duẫn: Vậy thì đừng nói nữa.

Khỉ Mập: Nhưng tớ vẫn muốn nói.

Bùi Duẫn: Thế cậu còn hỏi tớ làm gì?

Trên hộp thoại tin nhắn cứ hiển thị đang nhập mấy lần rồi lại ngừng, Bùi Duẫn dường như nhìn thấy được dao động phức tạp trong nội tâm của cậu ta.

Năm phút sau, cậu nhận được tin nhắn.

Khỉ Mập: Tớ nghĩ cậu như vậy không ổn lắm, không công bằng đối với người yêu của cậu.

Khỉ Mập: Thực ra lần trước nghe cậu nói, mặc dù có hơi làm quá, nhưng người yêu của cậu đối xử với cậu khá tốt, cậu ship CP với với người khác như vậy có tính là ngoại tình tư tưởng không?

Khỉ Mập: Xin lỗi anh Bùi, có lẽ tớ hơi thẳng thắn, cậu đừng tức giận nhé.

Bùi Duẫn: “...”

Chết tiệt, làm sao để giải thích đây?

Trên thực tế, “người yêu” của cậu chính là Tần Trú?

Mấy cái thứ bát tự cũng chả thể hiện được gì, Bùi Duẫn cũng ngại nói ra.

Bùi Duẫn suy nghĩ một lúc, dứt khoát nhận mình là một tên cặn bã rồi trả lời: Không sao, anh ấy không giận.

Khỉ Mập: Anh Bùi, tớ hơi nhớ cậu, cậu chụp một tấm selfie cho tớ xem khuôn mặt ngầu lòi của cậu đi.

Bùi Duẫn đương nhiên sẽ thỏa mãn cậu ta.

Cậu đưa điện thoại cho Tần Trú, nhờ anh chụp ảnh cho mình.

“Chụp snapshot đi, chụp tự nhiên một chút, tốt nhất là phải chụp ra được ba phần hờ hững, ba phần hormone thiếu niên, ba phần em trai dễ thương nhé.” Bùi Duẫn đưa ra yêu cầu.

Tần Trú mặt không biểu cảm, nghe xong ném điện thoại về.

Bùi Duẫn vội vàng đỡ lấy chiếc máy nhỏ: “Đừng ném, cái thứ đồ chơi này rơi xuống sẽ ngủm đấy.”

Tần Trú: “Cậu tự chụp đi.”

Bùi Duẫn cầu xin anh: “Tôi không chụp ra được.”

Tần Trú: “Vậy tôi chụp ra được à? Cậu dán mấy tờ giấy lên người cậu thì còn miễn cưỡng chụp được.”

Bùi Duẫn giảm bớt yêu cầu: “Vậy cứ chụp đại đi.”

Tần Trú vẫn còn quá non.

Nếu là Khỉ Mập, nghe cậu nói cứ chụp đại đi, cậu ta nhất định sẽ quay người bỏ đi.

Cái kiểu tùy ý này mãi đến tiết sau mới xong.

Tiết tiếp theo là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh phát bài kiểm tra tuần trước.

Cô giáo tiếng Anh có lỗi nói: “Xin lỗi các em, cô quên phát bài, cô còn tưởng là giảng xong rồi.”

Các bạn học sinh: “Không sao đâu ạ, cô quên tiếp cũng được.”

Cô giáo tiếng Anh đưa bài cho lớp trưởng phát, vừa đi vòng quanh lớp: “Cô cũng phát bài này cho lớp A1. Nói thế nào nhỉ, điểm của lớp bọn họ tương đối ổn định, còn lớp chúng ta lại khá tệ.”

“Người đứng đầu và người đứng cuối đều ở đây.” Giáo viên tiếng Anh liếc nhìn tổ 4, thở dài: “Còn vừa hay là bạn cùng bàn, các em nói xem có trùng hợp không?”

Người đứng cuối vỗ tay phối hợp: “Trùng hợp ạ!”

Giáo viên tiếng Anh: “…”

“Bài kiểm tra này hơi khó.” Cô giáo tiếng Anh khen ngợi mọi người: “Tần Trú đạt điểm tối đa, 150. Những người khác cũng làm khá tốt, Bùi Duẫn, em phải cố gắng hơn nữa nhé.”

Cùng lúc đó, Bùi Duẫn nhận được bài kiểm tra.

Điểm 55 sáng chói.

Bùi Duẫn cầm bài kiểm tra, không nói gì.

Tần Trú còn tưởng cậu bị đả kích: “Không...”

Trước khi từ “sao đâu” thốt ra khỏi miệng, Bùi Duẫn đã hoài nghi hỏi: “Thành tích của các cậu đều cao vậy sao?”

Tần Trú: “Cũng bình thường.”

Bùi Duẫn chỉ vào 55 điểm, nói: “Tôi, từ lúc nhập học cấp ba, đây là thành tích tốt nhất từ trước đến giờ của tôi, vậy mà lại bét bảng?”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn còn muốn nói cái gì, nhưng Tần Trú lại nói: “Bài thi này là cậu đoán mò đấy.”

Hàm ý chính là, nếu cậu tự làm thì còn chưa đến 55 điểm.

Bùi Duẫn cảm thấy hơi tổn thương.

Cậu cầm bài thi của Tần Trú lên, toàn bộ không có dấu tích hay dấu gạch chéo, trực tiếp viết 150 vào cột điểm.

Có chút kiêu ngạo.

Cũng có chút sảng khoái.

“Trước tiên chúng ta nói về phần làm văn.”

“Lần này đề viết khá đơn giản, kể về ước mơ của các em. Bởi vì chủ đề rất đơn giản nên những câu đơn giản tôi sẽ không cho điểm, các em bình thường vẫn cứ chú ý tích lũy nhé. Có một bạn học, cô sẽ không nói tên bạn ấy ra ở đây, ước mơ của bạn ấy là thu tiền thuê nhà.”

Các bạn học sinh: “Ha ha ha ha ha.”

Bùi Duẫn cũng cười: “Ai cùng tần sóng với tôi thế?”

Tần Trú liếc nhìn cậu.

Giáo viên tiếng Anh nói: “Đừng cười, cô cho bạn ấy điểm rất cao, vì bạn ấy phân tích từ điều kiện hiện có để đưa ra những ý tưởng khả thi và đề ra một số phương án, cô đọc mà còn muốn thử xem, cô chọn lọc ra vì lời văn bạn ấy viết rất hay, để cô đọc cho các em nghe...”

Nghe xong, nụ cười của Bùi Duẫn dần nhạt đi.

Không những điểm rất cao mà còn không bị trừ điểm gì cả.

Giáo viên tiếng Anh đọc bài, Bùi Duẫn mới nhìn lướt qua.

Tờ giấy kiểm tra vẫn còn trong tay.

Dù không hiểu được bao nhiêu nhưng vẫn có thể nhận ra.

Lớp học im lặng, chỉ còn tiếng viết lách cách.

Tất cả mọi người đang cố gắng viết lại những phần hay nhất.

Bùi Duẫn có điều muốn nói nhưng lại kìm lại.

Cậu kiên nhẫn lắng nghe hết bài văn này.

Khi âm thanh cuối cùng kết thúc, các bạn học đều vỗ tay.

“Đỉnh thật, vị đại lão kia là ai thế?”

“Có nhiều từ đơn chưa từng nghe luôn ấy.”

“Buồn cười nhất là câu nói kia, nếu phá dỡ các hộ thì mọi việc đơn giản hơn nhiều.”

Giáo viên tiếng Anh không phải là người cứng nhắc, kiểu trắc nghiệm ngẫu nhiên này thích chấm bao nhiêu cũng được.

Cô ấy cười, nói: “Khi nhìn thấy câu này, lòng cô cũng lạnh đi.”

Bùi Duẫn nhìn Tần Trú, có chút do dự nói: “Thu tiền thuê nhà chính là việc lần trước tôi nói đấy.”

Tần Trú: “Không được viết à?”

Bùi Duẫn: “Được chứ...”

Tần Trú dừng một chút: “Cậu muốn làm gì, tôi giúp cậu.”

Anh biết Bùi Duẫn không phải muốn thu tiền thuê nhà.

Anh cũng biết rằng Bùi Duẫn đang trong giai đoạn không biết phải làm gì.

Không sao cả.

Bùi Duẫn muốn gì anh cũng sẽ thỏa mãn cậu.

Bùi Duẫn vuốt ve tờ giấy kiểm tra xa lạ này với một cảm giác khó tả.

Cậu biết Tần Trú nói được làm được, cũng biết tương lai anh có thể làm được.

Giống như cái gì cũng không làm, đột nhiên một ngày lại nhặt được tờ vé số.

Cậu im lặng một lúc rồi nói: “Tôi muốn chụp bức ảnh mà cậu không chụp ra được.”

Tần Trú: “...”

Mấy phút sau, Tần Trú nghe được một tiếng thì thầm “cảm ơn“.

Tần Trú nói lời này như cho Bùi Duẫn uống thuốc trợ tim vậy.

Có người dùng phương thức của mình cổ vũ cậu.

Bùi Duẫn lại có cảm giác xúc động muốn học tập.

Thành tích tăng lên, mới có sau này.

Bùi Duẫn hiếm khi không ngủ, cắn bút kiên nhẫn lắng nghe.

Nhưng thật sự vì không nghe giảng quá lâu nên vừa nghe vừa lơ đãng, khi định thần lại thì bài giảng đã kết thúc.

Cậu nhét điểm tâm vào miệng, lật bài kiểm tra.

Sau khi tan học, Bùi Duẫn toàn thân tràn đầy sinh lực, nói với Tần Trú: “Chúng ta tiếp tục đi.”

Diệp Lãng Tinh quay người lại hỏi Tần Trú mượn bài thi: “Tiếp tục cái gì?”

Bùi Duẫn: “Chuyện chưa làm xong.”

Hướng Vũ cũng nghe thấy, nhắc nhở: “Còn ở trong phòng học đấy, nhưng nếu nhất định phải làm gì đó, bọn tôi có thể coi như không nhìn thấy.”

Bùi Duẫn: “Các cậu lại gần xem cũng được, tham gia cũng được.”

Sở Hạo đang uống nước, sặc một ngụm: “Khụ khụ khụ... Không phải chứ, chơi lớn như vậy sao?”

Bùi Duẫn chọc xong, nói: “Đúng vậy, chụp một bức ảnh kinh thiên động địa quỷ thần, các cậu có thể thay tôi nghĩ mấy tư thế tuyệt diệu.”

Mọi người đồng loạt “Chậc” một tiếng.

Bùi Duẫn dạy đời bọn họ: “Suy nghĩ của các cậu thật bẩn thỉu.”

Hướng Vũ mỉm cười mờ ám: “Tư thế nào, một người hay hai người?”

Bùi Duẫn: “Một mình, một mình, anh Tần của cậu ngượng ngùng.”

Tần Trú thấy càng nói càng đi xa, liền để điện thoại xuống, hỏi: “Còn muốn chụp ảnh không?”

Bùi Duẫn: “Chụp, chụp, chụp.”

Cuối cùng, trước giờ học, bọn họ đã chụp được một bức ảnh bút kê cằm, trong ảnh, đôi mắt của chàng trai trống rỗng, trên môi hờ hững ý cười, ánh nắng chiếu vào anh khiến cả bức chân dung như đang tỏa sáng.

Bùi Duẫn thoáng nhìn thấy anh cầm điện thoại rất lâu không nhúc nhích liền thúc giục: “Được chưa? Góc mặt trời sắp tắt rồi.”

Tần Trú: “Được rồi.”

Bùi Duẫn cầm điện thoại lên ngắm nghía rồi gửi cho Khỉ Mập.

Khỉ Mập đã chờ đợi rất lâu, nóng lòng kể ra tin tức.

Khỉ Mập: Tớ biết rồi, người yêu của cậu là Siri.

Bùi Duẫn:?

Khỉ Mập: Hoặc là Tiểu Ái.

Bùi Duẫn: Cậu coi thường ai đấy?

Khỉ Mập: Trên trán cậu sáng lên hai chữ “độc thân” kìa.

Bùi Duẫn: Đó là tia sáng!

Khỉ Mập hoàn toàn không nghe cậu nói gì: Tớ biết, đàn ông cần thể diện, không có người yêu cũng không sao, anh Bùi, thế giới độc thân rất tuyệt vời, trong mắt người khác cậu vô cùng bí ẩn.

Bùi Duẫn được coi là nửa độc thân, người yêu thật không có nhưng lại có một người chồng giả.

Cậu cũng không thể ấn đầu bắt Khỉ Mập tin được, chỉ có thể nhéo mũi thừa nhận “người yêu” của mình không phải con người.

Bùi Duẫn ngẩng đầu khỏi điện thoại, đúng lúc Diệp Lãng Tinh trả lại bài kiểm tra.

Cậu chợt phát hiện ra điều gì đó: “Sao các cậu không hỏi bài Tần Trú?”

Sắc mặt Diệp Lãng Tinh trở nên rất kỳ quái: “Bọn tôi muốn lắm, nhưng... không dám.”

Bùi Duẫn không hiểu logic của cậu ta: “Cậu hỏi mượn bài kiểm tra nhưng lại không dám hỏi bài?”

Diệp Lãng Tinh thấy Tần Trú đặt bút xuống, nhìn sang, biết anh cũng tò mò nên mới giải thích.

“Là như thế này, năm lớp mười có một người bạn cùng lớp hỏi cậu ấy một câu, ngày hôm sau học thần liền phải nhập viện.”

Tần Trú cau mày, anh không nhớ rõ nữa.

Diệp Lãng Tinh nói tiếp: “Lúc đầu không có chuyện gì, sau khi học thần xuất viện, trong vòng hai ngày, lại có người tới hỏi, sau đó...”

Bùi Duẫn: “Lại nhập viện à?”

Diệp Lãng Tinh gật đầu: “Cho nên bọn tôi không dám hỏi học thần nữa.”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú: “...”

Đã từng nghĩ đến nhiều khả năng, chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân là vì lời nguyền bí ẩn này.

Diệp Lãng Tinh nói xong liền quay người lại.

Hai người còn lại nhìn nhau.

Bùi Duẫn cảm thấy có chút buồn cười: “Năm lớp mười sức khỏe của cậu không tốt sao?”

Tần Trú thản nhiên nói: “Lúc nào cũng vậy.”

Bùi Duẫn hiếm khi thấy anh uống thuốc.

Ngoại trừ khi bị bệnh, anh chủ yếu điều trị bằng chế độ ăn kiêng.

Sau khi gặp Tần Trú, anh bị bệnh hai lần, một lần phải nhập viện vài ngày, lần thứ hai bị sốt vào cuối tuần với các triệu chứng nhẹ.

Bùi Duẫn luôn rất khỏe mạnh, cậu không thể tưởng tượng được cuộc sống bệnh tật từ nhỏ đến lớn.

“Vậy bây giờ thì sao?” Bùi Duẫn thận trọng hỏi.

“Không tệ.” Tần Trú dừng lại hai giây, xem xét lời nói của cậu: “Vì ​​cậu đấy.”

Bùi Duẫn: “?”

Lúc đầu cậu không hiểu.

Nhưng nghĩ kỹ hơn...

Bùi Duẫn: “...”

Hơi nóng nhỉ.



Người khuyến khích học tập ngày thường không cần phải làm gì, chỉ cần trong lúc bạn bè hoang mang, bối rối làm một đại lão tri kỷ khuyên bảo bọn họ một chút, khơi dậy niềm say mê học tập của họ.

Bùi Duẫn rất tâm đắc việc này.

Đại lão không thể tự bộc lộ khuyết điểm được.

Tất cả các nhân vật chính đều là “Tôi có một người bạn/hàng xóm/họ hàng”.

Mấy người bạn cõi âm đó, ai nấy đều thi đứng bét, ai cũng tỉnh táo lại, lau khô nước mắt vùi đầu vào học tập, cuối cùng lội ngược dòng khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng, tất cả những người từng xem thường đều hối hận trước đó không tạo quan hệ với người đó, mà bọn họ một bước lên mây, càng tiến càng xa.

Một đống người vây quanh Bùi Duẫn, thích thú lắng nghe.

Có người nói: “Thật lợi hại, bây giờ bọn họ đang làm gì vậy?”

Bùi Duẫn mở mắt nói nhảm: “Bọn họ đã trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực của mình, có người năm nay vừa được thăng chức trưởng phòng.”

“Wow!”

Câu chuyện kể cũng đại khái rồi, Bùi Duẫn cho chủ đề thăng hoa.

“Cho nên, các cậu muốn đạt được thứ gì đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân, hiện tại vất vả một lúc, tương lai nhẹ nhàng cả đời, các cậu có cảm thấy mình thua kém hạng bét không?”

“Không hề!”

Bùi Duẫn vỗ tay, nói: “Tốt, cố lên nào.”

Nghe xong câu chuyện súp gà*, mọi người đều hài lòng giải tán.

(*) Súp gà: trong “Chicken soup for the soul, tức là súp gà cho tâm hồn, hay còn được gọi với cái tên hạt giống tâm hồn, là một series về những câu chuyện truyền cảm hứng có thật trong cuộc sống.

Đứng trước cửa lớp, tâm trạng của lão Tôn phức tạp, nếu như bỏ qua mấy chuyện lộn xộn này thì cũng coi như khá ổn.

Nhưng nếu không có câu chuyện để chèo chống thì sẽ không có ai ủng hộ.

Tần Trú đưa một chai nước ra: “Mới bịa ra à?”

“Cảm ơn anh Chúc Chúc, vẫn là bạn cùng bàn tốt bụng.” Bùi Duẫn nói chuyện một lúc lâu, vô cùng khát nước, vì vậy cầm lấy chai nước, một ngụm uống gần cạn.

Cậu lau giọt nước trên môi: “Nào có, tiểu thuyết mạng không phải đều viết như vậy sao?”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “Mặc dù tôi không đọc nhiều, nhưng tôi am hiểu rất nhiều kịch bản cậu đưa bàn phím cho tôi đi, tôi có thể viết được《Cuộc phiêu lưu mạo hiểm của Chúc Chúc và Phạn Phạn 》luôn.”

Tần Trú: “Ở nhà có máy tính, cậu có thể viết.”

Bùi Duẫn có chút hứng thú.

“Chúc Chúc đang đi trên đường, Phạn Phạn trèo tường trốn khỏi nhà, ngã vào người Chúc Chúc, sau đó bị một cái nồi lớn từ trên trời rơi xuống mang đi.”

Tần Trú thấp giọng nói: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cho vào nồi nấu, Phạn Phạn mềm thành Chúc Chúc.”

Tần Trú đột nhiên bật cười.

Bùi Duẫn: “Sao thế?”

Tần Trú dường như rất vui vẻ: “Không có gì.”

Bùi Duẫn không thể hiểu được.

Mềm thành Chúc Chúc...

Mềm…

Tai của Bùi Duẫn đỏ bừng.

Cậu nghẹn ra một câu: “Sao cả cậu cũng vậy?”

Tần Trú: “Cậu tự nói mà.”

Quả thật là cậu tự nói.

Bùi Duẫn nhắm mắt lại, vốn dĩ cậu muốn nói, bạn cùng bàn hòa làm một ở trong nồi.

Nhưng hình như, lại càng...

Tiếng Trung thực sự uyên thâm mà.



Thứ sáu, trong tiết thể dục, Tần Trú không xuống học, bị lão Tôn gọi đi.

Sau khi khởi động xong, giáo viên thể dục cho bọn họ vận động tự do.

Hướng Vũ chào hỏi: “Anh Bùi, hôm nay học thần nhà cậu không có ở đây, cậu có chơi bóng rổ không?”

Bùi Duẫn không biết tại sao cảm thấy hơi nhàm chán nhưng nhất thời lại không nghĩ ra muốn làm gì nên đồng ý ngay.

Nhiều người tụ lại, có vài người không giỏi chơi bóng rổ lắm cũng đến bù đắp số lượng.

Bởi vì trình độ không đồng đều nên không ai chơi nghiêm túc, Bùi Duẫn nhận bóng từ đối thủ rồi quay lại ném một cú ba điểm.

Mấy người đối thủ đều ngơ ra.

“Mẹ kiếp, cậu là gián điệp à?”

“Đã bao nhiêu quả rồi vậy? Ba quả à?”

Người đó ngượng ngùng nói: “Tôi còn tưởng anh Bùi là người bên chúng ta.”

Bùi Duẫn nhìn người chuyền bóng cho mình bị đè xuống đất cù lét, không khỏi bật cười: “Vũ khí bí mật của tôi đó, thế nào?”

Nam sinh hét lên: “Anh Bùi, cứu mạng!”

Ngay lúc Bùi Duẫn chuẩn bị bước tới, bên ngoài hội trường có người hét lên: “Anh Bùi, có người tìm cậu kìa.”

Cậu nhìn lại, thấy một bóng dáng xinh đẹp đứng ở rìa sân thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

Sau sự việc đổi chỗ, Trang Du Lam không nhận được nhiều sự chào đón của các bạn học nữ nhưng lại có rất nhiều bạn học nam để ý.

Cô ta có tính tình đoan trang, khi cười nhẹ lại toát lên vẻ tiểu thư nhà giàu.

Bùi Duẫn nhếch khóe môi, bước về phía cô ta.

“Anh Bùi, diễm phúc không cạn nha.”

Cậu không quay đầu lại, nói: “Không dám, không dám, bạn cùng bàn của tôi sẽ giận đó.”

Trang Du Lam nghe xong, nụ cười nhạt đi một chút.

Cô ta không ngờ có ngày mình lại tranh giành bạn trai với một tên con trai.

Trước khi đến thành phố A, ba cô ta đã dặn đi dặn lại phải lấy lòng cậu hai nhà họ Tần, bởi vì lần hợp tác tiếp theo sẽ cần đến sự rót vốn từ nhà họ Tần.

Dự án này đã được chuẩn bị rất nhiều năm, Trang Du Lam cũng biết tầm quan trọng của nó.

Hơn nữa... cô ta quả thật rất thích Tần Trú, cho nên mới cam tâm tình nguyện bỏ qua thân phận đại tiểu thư, ngàn dặm xa xôi tới đây.

Cô ta cũng biết về đám cưới của Tần Trú, nhưng cô ta không để tâm.

Chỉ là diễn thôi, không có hậu thuẫn phía sau, sao có thể thật sự gả vào nhà họ Tần được.

Trên sân có rất nhiều người, thế nên Trang Du Lam nói: “Đổi chỗ khác nói đi.”

Bùi Duẫn không quan tâm, để mặc cô ta tìm nơi khác.

Nhìn thấy cô ta càng đi càng lệch hướng, Bùi Duẫn dừng lại: “Ở đây đi, đừng đi nữa.”

Chỗ này xa sân thể dục, các bạn học đều ở phía bên kia, có thể trông thấy người nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng.

Trang Du Lam nhìn xung quanh rồi nói: “Bên kia còn có người.”

Bùi Duẫn không chiều theo cô ta: “Cậu hét lên thì bọn họ mới nghe thấy được.”

“Hơn nữa.” Bùi Duẫn lùi lại một bước: “Nhỡ đâu cậu làm gì khiếm nhã với tôi thì sao? Cậu mà làm ô uế cơ thể thuần khiết của tôi thì sao tôi có thể đối mặt với bạn cùng bàn của mình nữa?”

Trang Du Lam lần đầu tiên đụng phải cách nói chuyện này, cô ta ngẩn người, khi nhận ra thì sắc mặt tái nhợt vì tức giận: “Cậu đang nói nhảm cái gì đấy? Ai muốn quấy rối cậu?”

Bùi Duẫn: “Không có thì tốt, nếu không thì khó giải thích lắm, trai đơn gái chiếc...”

Cậu dường như thật sự lo lắng cho sự trong sạch của mình, còn chỉnh sửa lại quần áo.

Trang Du Lam: “...”

Muốn bùng nổ quá.

Trang Du Lam hít sâu vài hơi: “Cậu là con trai, thế này thú vị lắm sao? Các cậu rõ ràng không hẹn hò, tại sao lại ngăn cản tôi? Còn đi khắp nơi tỏ vẻ mập mờ, có ghê tởm không hả?”

Bùi Duẫn di chuyển lưỡi trong vòm miệng, mỉm cười: “Tôi ngăn cản cậu, không cho cậu theo đuổi sao?”

Trang Du Lam nhìn cậu chằm chằm, không nói chuyện.

Bùi Duẫn: “Muốn theo đuổi thì theo đuổi đi, theo đuổi được hay không là do bản lĩnh của cậu, theo đuổi không được thì đừng trách tôi.”

Trang Du Lam tức giận: “Sao lại không theo đuổi được? Người theo đuổi tôi nhiều không đếm xuể, với điều kiện của tôi, theo đuổi một người căn bản không cần tốn nhiều công sức.”

Bùi Duẫn đập con muỗi trên cánh tay cậu, nói: “Ồ, vậy được, tôi chờ tin tốt của cậu.”

Trang Du Lam trừng mắt nhìn cậu, cứ cảm thấy khó chịu.

Trước khi đến tìm Bùi Duẫn, cô ta đã đoán trước cuộc trò chuyện có thể nồng nặc mùi thuốc súng hoặc đối phương cực kỳ đau lòng, thế nhưng cô ta ngàn vạn không nghĩ tới lại như đấm vào bông như thế này.

Bùi Duẫn không thèm để tâm.

Cậu dường như không hề để cô ta vào mắt.

Nếu như Bùi Duẫn biết ý nghĩ của cô ta, chắc chắn cậu sẽ kêu oan.

Cậu thản nhiên cũng là bởi vì bọn họ có nói chuyện rôm rả đến đâu thì tất cả đều phụ thuộc vào ý của Tần Trú, Bùi Duẫn không thể can thiệp vào việc Tần Trú thích ai, cũng không muốn can thiệp.

Bùi Duẫn cảm thấy hơi buồn bực, cậu hít một hơi thật sâu, đè nén.

Bị Trang Du Lam quấy rầy, tâm tình của Bùi Duẫn không tốt, xách cặp đi vào phòng học, khi nhìn thấy Tần Trú, sự bực bội trong lòng đột nhiên biến mất.

“Bạn cùng bàn, cậu đụng chạm gì lão Tôn à?”

Tần Trú: “Tôi không phải cậu.”

“Cậu nói vậy tôi không vui đâu.” Bùi Duẫn kéo chiếc ghế bên cạnh: “Anh Bùi cậu từ khi tung hoành giang hồ đến nay số lần bị gọi lên văn phòng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi đấy.”

Thật ra cũng không có chuyện gì cả, lão Tôn sau khi ăn cơm xong thì đau bụng tiêu chảy nên gọi anh đến chấm bài tập.

Tốc độ chấm bài của Tần Trú rất nhanh, lão Tôn ngồi trên ghế: “Người trẻ tuổi mắt nhìn tốt thật.”

Lão Tôn bưng cốc sữa bò lên uống, cảm thấy để người khác làm việc của mình cũng ngại nên tâm sự.

“Cơ thể em dạo này sao rồi?”

“Cũng tạm ạ.”

“Ở nhà có gì khó khăn không? Nếu có khó khăn gì thì báo cho thầy ngay nhé.”

“Mọi thứ trong nhà đều ổn ạ.”

Lão Tôn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, đơn xin trợ cấp học sinh hộ nghèo năm mới có rồi, em có muốn lấy đơn để nộp không?”

Tần Trú dừng ngòi bút lại: “Không cần đâu ạ.”

Lão Tôn đứng thẳng lên thuyết phục: “Đừng ngại, trợ cấp trường chúng ta khá nhiều đấy, với hoàn cảnh của em, hẳn là có thể lấy được 3000 tệ một học kỳ, còn có thêm 200 tệ tiền phiếu ăn hàng tháng. Em bị bệnh cũng cần tiền, điều kiện gia đình lại không dư dả, đừng vì mặt mũi mà từ chối.”

Tần Trú có giả nghèo cũng không thể cướp danh ngạch của người khác: “Không cần đâu ạ, nhà em không thiếu tiền.”

Lão Tôn không tin: “Vậy mà em còn mặc đồ vá chỉ.”

Tần Trú: “...”

Anh cũng muốn đổi nhưng Tần phu nhân không cho.

Tần phu nhân tự khâu miếng vá này, vì khâu cái này mà tay còn bị đâm mấy lỗ kim.

Bà nào đã làm chuyện này bao giờ, bị kim đâm thì rưng rưng nước mắt: “Chúc Chúc, đã diễn là phải diễn đến cùng, tuyệt đối không được mua đồ mới, từng đường kim mũi chỉ đều chứa đựng tình yêu thương của mẹ đấy.”

Sau khi nói cho Bùi Duẫn nghe xong, cậu dựa vào bàn cười như điên, rất lâu vẫn chưa đứng dậy được.

Tần Trú bóp trán: “Đừng cười nữa.”

Bùi Duẫn cười đến sắp chảy nước mắt: “Giả vờ đi, giả vờ tiếp đi.”

Tần Trú lạnh mặt không để ý tới cậu.

“Lão Tôn khuyên cậu cả một tiết luôn à?” Bùi Duẫn cười không nổi nữa, lau nước trên khóe mắt.

Tần Trú: “...”

Nói đến đây, bên tai Tần Trú dường như nghe được giọng nói cằn nhằn của lão Tôn.

Thấy anh bướng bỉnh như vậy, lão Tôn cũng rất tức giận, kể ra vài ví dụ về mấy gia đình khó khăn, bi thảm.

Tần Trú vừa gạch bỏ trên sách bài tập vừa lơ đãng lắng nghe.

Càng nghe càng cảm thấy không đúng lắm, cảm giác như phong cách kể chuyện của lão Tôn rất giống Bùi Duẫn.

Tần Trú muốn cười một tiếng.

Thật ra lão Tôn còn hỏi anh tương lai muốn làm cái gì.

Tần Trú không có lựa chọn, đành thành thật nói: “Kinh doanh ạ.”

Lão Tôn hưng phấn nói: “Em nhìn đi, kinh doanh thì em cần vốn để khởi nghiệp, hiện giờ em bắt đầu tiết kiệm tiền đi, thầy thấy em cũng rất giản dị, bình thường chắc cũng không tiêu xài bao nhiêu đâu nhỉ? Em có thể tiết kiệm tiền trợ cấp học sinh hộ nghèo đấy.”

Tần Trú rất cảm kích lòng tốt của lão Tôn nhưng cũng không thể nói nhà anh thật sự không thiếu tiền, nghe xong mấy lời này trong lòng có chút áy náy.

Cuối cùng, anh chỉ có thể rời khỏi văn phòng dưới ánh mắt hận rèn sắt không thành thép của ông ấy.

Trong buổi họp tại lớp, lão Tôn nói xong chuyện kỷ luật lại đề cập đến việc trợ cấp cho học sinh hộ nghèo.

Ông hung hăng trừng mắt nhìn Tần Trú: “Nếu em cần đơn đăng ký thì có thể đến gặp tôi lấy. Cuối tuần nhớ chuẩn bị các giấy tờ chứng minh liên quan đưa cho tôi trước tiết học thứ tư ngày thứ hai.”

“Sắp cuối tuần rồi, gần đây thời tiết vẫn rất nóng, có một điều các em cần chú ý, không được đi bơi ở đập nước. Tuần trước có hai học sinh nam lớp mười hai suýt chết đuối, may mắn được cứu. Kể cả khi đi bơi cũng phải tập khởi động để tránh bị chuột rút ở chân.”

Nghe vậy, Bùi Duẫn tiến đến gần nói: “Hình như nhà các cậu có bể bơi à.”

Tần Trú: “Muốn đi sao?”

Bùi Duẫn gật đầu: “Cuối tuần chúng ta cùng đi chơi nhé.”

Tần Trú không thể vận động mạnh nhưng vẫn có thể bơi lội nên đồng ý.

“Cậu bơi lội sẽ không cảm lạnh chứ?”

“Không đâu, tôi tắm nước ấm.”

Bùi Duẫn phàn nàn: “Thế cậu muốn ngâm suối nước nóng hay bơi lội vậy?”

Tần Trú hỏi cậu: “Muốn ngâm không?”

Bùi Duẫn: “Nhà cậu có à?”

Tần Trú nói: “Ở thành phố C có một khu nghỉ dưỡng, Quốc khánh có thể tới đó chơi.”

Bùi Duẫn: “Đi đi đi!”

Cậu lệ rơi đầy mặt, sa đọa rồi.

Trước kia, lần xa xỉ nhất của cậu là mười tệ mua vé vào cửa, cùng bạn bè buổi trưa chen chúc tới bể bơi ngâm mình một chút.

“Tôi cảm thấy tôi đang lợi dụng cậu.” Bùi Duẫn rất xấu hổ.

“Không đâu, cậu cho tôi rất nhiều.” Tần Trú cụp mắt xuống, thu lại cảm xúc trong mắt.

Thế giới của anh luôn u ám và xám xịt, ngày này qua ngày khác đều là qua lại giữa bệnh viện, trường học và nhà.

Đột nhiên có một ngày, màu xám xịt tản đi, một chùm ánh sáng chiếu tới.

“Tôi không trả nổi.”

Năm chữ này anh nói rất nhẹ, Bùi Duẫn không nghe rõ.

“Cậu nói gì?”

“Nếu cậu làm đúng một nửa bài tập Ngày Quốc khánh, tôi sẽ đưa cậu đến đó miễn phí.”

Bùi Duẫn: “...Vừa nãy cậu không phải nói câu này.”

Tần Trú: “Đổi rồi.”

Bùi Duẫn nức nở nói: “Người giàu các cậu tâm tư thật bẩn thỉu.”

Thật ra Quốc khánh cũng không được nghỉ bảy ngày, trường trung học số 3 phải học bù ba ngày, thời gian vui chơi cũng bị giảm xuống.

Nếu muốn bài tập về nhà đạt độ chính xác 50%, dựa theo thói quen làm bài tập trước đây của Bùi Duẫn chắc chắn không làm được.

Hơn nữa, lên lớp chắc chắn phải nghe giảng.

Tần Trú cũng cảm thấy có chút khó khăn cho cậu, nói: “Nếu như có gì không biết…”

Bùi Duẫn kiên định nói: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không hỏi cậu, tôi thà nhảy lầu còn hơn.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn nhìn anh bằng ánh mắt trấn an: “Anh Bùi của cậu cái khác không có nhưng vẫn có nghĩa khí nhé, vì sức khỏe của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không hỏi cậu đâu.”

Tần Trú: “...Vậy cậu hỏi ai?”

Bùi Duẫn chọc vào bàn phía trước, nói: “Tiểu Diệp Diệp, cơ hội chuyển lên chính thức tới rồi.”

Diệp Lãng Tinh vẫn giữ tấm biển số viết “233”: “Điều kiện là gì?”

Bùi Duẫn: “Tôi chuẩn bị bắt đầu học tập.”

Diệp Lãng Tinh lập tức hiểu ra: “Không biết thì cứ hỏi tôi, thành tích của tôi cũng khá tốt, tuyệt đối sẽ không để cậu có cơ hội đi hỏi học thần.”

Bùi Duẫn đập tay với cậu ta.

Tần Trú: “...”

Họp lớp xong thì có thể ra về.

Mọi người đều không vội rời đi, trước đó cả lớp đã bàn bạc trong nhóm về việc đi chơi cuối tuần, hôm đó cũng là sinh nhật của lớp trưởng, bọn họ muốn vui vẻ một chút.

Trong lớp có giáo viên, bọn họ rất ít khi cùng nhau hóng chuyện, bình thường rất im ắng.

Một vài người có quan hệ tốt sẽ thành lập một nhóm riêng.

Một số kế hoạch đi chơi không nhất thiết phải tránh mặt giáo viên.

Bùi Duẫn quanh năm không dùng Q nên không đọc được, vẫn là Diệp Lãng Tinh hỏi cậu có muốn đi cùng không thì cậu mới biết được

“Lớp phó học tập, cậu hỏi thăm học thần đi.” Lớp trưởng cầu xin Diệp Lãng Tinh.

Diệp Lãng Tinh tương đối thật thà, quay sang hỏi ngay Bùi Duẫn.

Ngoài việc đi du lịch lãng mạn với Tần Trú, Bùi Duẫn cũng không còn chuyện gì khác, hỏi: “Khi nào, đi đâu?”

Diệp Lãng Tinh nói: “Trưa thứ bảy, đi trung tâm mua sắm ăn cơm, sau đó chắc là đi hát, chơi trò chơi bí ẩn giết người gì đó, cụ thể vẫn chưa quyết định xong, cậu đi không?”

Không có hoạt động mạnh, Bùi Duẫn hỏi Tần Trú: “Bạn cùng bàn có đi không?”

Hướng Vũ quay người lại: “Học thần không đi thì cậu không đi à?”

Bùi Duẫn ngạc nhiên: “Các cậu vẫn chưa quen à? Không có cậu ấy, tôi không đi đâu hết.”

Hướng Vũ ôm nắm đấm.

Tần Trú: “Cậu muốn đi không?”

Bùi Duẫn: “Được nha.”

Tần Trú: “Vậy thì đi.”

Hướng Vũ nghiêm mặt, nghĩ rằng hai người họ nhìn gay như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.

Sau khi thảo luận xong, mọi người chuẩn bị giải tán.

Đột nhiên có người nói: “Có cần gọi học sinh chuyển trường không?”

Phòng học trong phút chốc im lặng.

Người bên cạnh chọc cậu ta một cái: “Cậu mơ cũng đẹp quá.”

Người kia cũng chỉ thuận miệng nói, nhún vai.

“Được đấy.” Trang Du Lam xách cặp đi tới: “Tôi đi.”

Lớp trưởng vừa mừng vừa lo nói: “À, à, được rồi, thứ bảy mười giờ rưỡi gặp ở tầng một trung tâm thương mại Sơn Duyệt nhé.”

Trang Du Lam ngọt ngào nói: “Được.”

Cô ta lại đi tới chỗ Tần Trú, lấy ra một chiếc hộp: “Tần Trú, đây là quà tớ nhờ người nước ngoài mua về, chỉ là chút đồ thôi, cậu đừng từ chối, cảm ơn cậu đã giúp tớ.”

Tần Trú vừa lễ phép vừa lạnh lùng nói: “Cảm ơn, tôi nhận tấm lòng rồi, không cần đâu.”

Trang Du Lam mím môi: “Thật sự không đắt đâu, rất hợp với cậu đó.”

Hướng Vũ thăm dò liếc nhìn.

Gia cảnh của cậu ta không tệ, liếc mắt một cái liền nhận ra logo trên hộp.

Đó là một thương hiệu đồng hồ, chiếc rẻ nhất cũng đã có giá mấy vạn rồi.

Cậu ta chặc lưỡi nói: “Cô gái ơi, cậu đang muốn dùng tiền mở cửa trái tim của học thần phải không?”