Bùi Duẫn nhìn chằm chằm vào “chân ruồi” chừng năm phút.
Cậu cảm thấy bị đe dọa.
Khỉ Mập đe dọa địa vị bậc thầy ẩn dụ của cậu.
Trong vòng năm phút, Khỉ Mập liên tục gửi tin nhắn hỏi ý kiến.
Bùi Duẫn dùng ngón tay chạm vào màn hình, chuẩn bị trả lời tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất của Khỉ Mập hiện ra: Được rồi, anh Bùi, cậu không cần khen tớ đâu, thật tự hào quá, tớ cảm thấy cho dù có là cậu thì câu này cũng không thể sửa hay hơn được nữa.
Trán Bùi Duẫn hiện lên một đường gân xanh, cậu điên cuồng chọc vào màn hình, trả lời: Từ “phấp phới đón gió” rất có vấn đề, hoàn toàn không thể phản ánh sự mạnh mẽ được nêu ở trên.
Khỉ Mập: Khiêm tốn thỉnh giáo, dâng trà cho đại lão.
Bùi Duẫn: Đổi thành, khi chớp mắt, lông mi tựa như đang gập bụng.
Khỉ Mập nửa phút sau cũng không trả lời.
Bùi Duẫn kiên nhẫn chờ đợi, bắt chéo chân.
Khỉ Mập: Tớ tỉ mỉ xem xét một chút, anh Bùi đúng là anh Bùi, quá là lợi hại.
Khỉ Mập: Từ gập bụng này vô cùng sinh động, tiếp nối câu trước, dẫn đến câu sau, đồng thời còn mang chút man lỳ, quá đỉnh. Thế cậu có viết câu này không? Không phải cậu có việc cần cậu ấy giúp à? Viết câu này đảm bảo thành công.
Bùi Duẫn: Không viết đâu, ví von mỹ miều như vậy tớ muốn tự mình từ từ thưởng thức, tớ sợ Tần Trú quá cảm động.
Khỉ Mập tiếc cho học thần không thể nhìn ẩn dụ tuyệt đỉnh như vậy.
Cậu ta lại nhớ đến một người khác: Có thể đưa cho người yêu cậu xem giúp.
Bùi Duẫn: “...”
Cậu không nói với Khỉ Mập hai người họ là một.
Sau khi Bùi Duẫn giữ chắc địa vị bậc thầy ẩn dụ xong thì cất điện thoại di động vào.
Cậu chắc chắn sẽ không bao giờ viết chân ruồi vào.
Thứ này và quả táo đỏ có gì khác? Lại đem tới cho cậu vết nhơ quá khứ à?
Bùi Duẫn định dùng một màn tâng bốc mới toanh động lòng người thay thế cho quả táo đỏ, lần này cậu chắc chắn sẽ không để Tần Trú có cơ hội chạm vào điện thoại.
Quay video hai lần là đủ rồi, thêm lần nữa cậu sẽ nhảy xuống ngọn đồi sau trường, buông xuôi hết mọi chuyện.
Bản thảo này mất trọn của cậu một ngày.
Bùi Duẫn cảm thấy không hài lòng nên đã tìm kiếm trên mạng rất nhiều từ ngữ, câu văn hay mô tả về ngoại hình của các nhân vật trước khi ghép lại thành một bài viết hoàn chỉnh.
Còn thiếu thứ gì đó.
Bùi Duẫn nhìn núi cao, mây trắng, mưa xuân, tuyết mùa đông lạnh, lâm vào trầm tư.
Cảm giác thiếu linh hồn.
Cậu quay sang hỏi đại lão: “Học thần, cậu thấy văn phong của tôi sao hả?”
Đại lão không thèm nghĩ ngợi: “Kinh hãi thế tục.”
Bùi Duẫn lại rất vui vẻ: “Cảm ơn người anh em.”
Tần Trú: “...”
Buổi tối, Bùi Duẫn đi tắm trước, lúc Tần Trú đi tắm thì sờ tới mảnh giấy tâng bốc kia.
Cậu cầm tờ giấy đi quanh phòng, lẩm bẩm một mình.
Vốn dĩ Bùi Duẫn muốn học thuộc, như vậy có vẻ chân thành hơn.
Nhưng mà thật sự khó quá.
Việc cầm tờ giấy đọc trước mặt anh cũng rất kỳ quái.
Bùi Duẫn đột nhiên nhanh trí.
Cậu chạy vài bước tới cửa phòng tắm, gõ cửa, hét lớn: “Nghe thấy không?”
Tiếng vòi sen dừng lại.
Tần Trú nói: “Muốn đi vệ sinh thì đi ở bên ngoài.”
Bùi Duẫn ngồi xổm ở cửa: “Không có gì, cậu tắm đi.”
Tần Trú không biết cậu muốn làm gì, cũng không biết có nên tiếp tục tắm hay không.
Tiếng nước một hồi lâu sau vẫn không vang lên, ngược lại là tiếng người ngoài cửa thúc giục: “Cậu tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tần Trú nhìn cửa hai giây, mở vòi nước, dội nước ấm lên đầu.
Bùi Duẫn ngồi ở cửa phòng tắm, xé tờ giấy thành từng dải, chọn ra vài mảnh nhỏ rồi gấp thành hình ngôi sao.
Cậu gấp sao rất khéo, ngón tay thoăn thoắt một lúc đã xuất hiện trên tay một ngôi sao to bản.
Cậu nhanh chóng gấp xong mấy cái, cầm chúng trong tay, thuận theo vết nứt trên cửa ném chúng vào như những viên bi.
Bùi Duẫn cảm thấy mấy ngôi sao có chút đơn điệu nên tìm một tờ giấy mới và gấp lại hình bông hồng.
Tiếng nước dừng lại.
Hoa của Bùi Duẫn đã gần xong rồi.
Cậu im lặng đếm thời gian, khi cậu dừng lại, cánh cửa sau lưng cậu mở ra.
Mùi bạc hà bao trùm lấy Bùi Duẫn, cậu ngẩng đầu mỉm cười đưa cho Tần Trú như bảo bối: “Hoa tươi xứng với người đẹp.”
Giấy là giấy A4 màu đỏ nhạt, hoa giấy sống động như thật, tinh tế vô cùng.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Trú nhận được hoa, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa giấy.
Tần Trú ngơ ngác ngửi thấy hương hoa.
Trong lòng bàn tay anh cầm được rất nhiều ngôi sao.
Hầu kết của anh di chuyển, anh đưa tay lấy bông hoa từ lòng bàn tay thiếu niên.
Tần Trú cho rằng cậu có việc muốn nhờ.
Cho dù như vậy, anh vẫn đầu hàng trước trò của Bùi Duẫn.
“Rất đẹp.” Tần Trú khen ngợi.
Bùi Duẫn đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, sở trường của tôi mà.”
Khi còn nhỏ, cậu hay gấp nhiều kiểu dáng và bán chúng trong lớp để kiếm tiền ăn vặt.
Tần Trú: “Sở trường của cậu là gì? Gấp hoa hay tặng hoa?”
Ngữ điệu của anh rất bình thường, tựa như chỉ đang thuận miệng hỏi.
Thần kinh của Bùi Duẫn hơi căng thẳng, cậu thản nhiên mỉm cười: “Hoa của anh Bùi cậu đều đem đi bán, chỉ tặng cho cậu, duy nhất một đóa này.”- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!
Tần Trú không nói thêm gì nữa.
Nhưng Bùi Duẫn biết rằng mình qua ải rồi.
Bùi Duẫn bối rối: Tại sao mình lại chột dạ như vậy?
Còn nữa, Tần Trú là hũ dấm sao, như này cũng không vui à?
Bùi Duẫn có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui sướng.
Tần Trú cúi người kéo cậu lên: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Bùi Duẫn chỉ vào tay anh: “Cậu không thấy chữ viết trên ngôi sao à?”
“Nhìn thấy rồi.” Tần Trú không có ý định mở ra: “Cậu đọc lại đi.”
Bùi Duẫn: “...”
Đọc lại cái khỉ.
Cậu chỉ nhớ rõ chân ruồi gập bụng thôi.
Bùi Duẫn tạm ngừng hai giây, chỉ có thể tự do phát huy: “Cậu là món ăn tinh thần của tôi, nếu một ngày không gặp được cậu, tôi sẽ rất lo lắng.”
Tần Trú: “...”
Bùi Duẫn: “Cậu...”
Tần Trú kêu dừng lại: “Được rồi.”
Bùi Duẫn: “Không được, không đủ thành ý.”
Tần Trú: “Tôi cảm nhận được rồi.”
Bùi Duẫn thành thật nói: “Tôi chưa nói xong.”
Tần Trú: “...”
Đứng ở cửa nhà vệ sinh thật là ngu ngốc, Tần Trú bị Bùi Duẫn đẩy lên giường, cậu cũng nhảy theo lên giường, lảm nhảm suốt nửa tiếng.
Tần Trú bị ép nghe một đoạn tâng bốc.
Hơi ồn.
Nhưng tựa như muốn lấp kín gì đó, Tần Trú lặng lẽ nhìn cậu vừa nói chuyện vừa khoa tay múa chân.
Khi Bùi Duẫn nói đến khô cả cổ, cậu dừng lại một chút: “Bạn cùng bàn của tôi, chúng ta thương lượng đi, tôi moi móc tâm can viết ra mấy thứ này, đổi lại cậu xóa đoạn ghi âm đó nhé.”
“Được.” Tần Trú đồng ý.
Bùi Duẫn không dám tin: “Cậu đồng ý?”
Tần Trú: “Ừ.”
Bùi Duẫn muốn tiếp tục tâng bốc anh, lại nghe anh cất giọng: “Hôm qua đã xóa rồi.”
Bùi Duẫn: “...”
Bởi vì vừa bị ghi âm vừa bị quay hình lại, thật sự rất đáng thương.
Tần Trú vốn muốn nói cho cậu biết, kết quả Bùi Duẫn lại ngủ quên, không nghe thấy.
Không còn lời nào để nói cả.
Bùi Duẫn cảm thấy mình thực sự rất thảm.
…
Thứ năm, lớp A5 có học sinh mới chuyển đến.
Lão Tôn dẫn học sinh chuyển trường vào cửa: “Cô Đới, làm phiền cô một chút, xin phép cô cho tôi giới thiệu học sinh chuyển trường.”
Khi đối diện với lão Tôn, Đới Liên rất khách sáo: “Mời thầy.”
Cô đưa mắt nhìn cô gái phía sau ông ấy, có chút ngạc nhiên.
Cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, bộ đồng phục khó coi của trường trung học số 3 không thể che giấu được phong thái của cô.
Cả lớp hít hà một hơi.
Chỉ có Bùi Duẫn và Tần Trú sửng sốt một chút, cả hai liếc nhìn nhau.
“Tên tôi là Trang Du Lam, tới từ thành phố B.” Cô ta nhìn về phía Tần Trú, mỉm cười với anh.
Tần Trú gật đầu đáp lại, không nhìn cô ta nữa.
Bùi Duẫn thúc cùi chỏ vào anh: “Người ta vì cậu mà đến kìa.”
Tần Trú: “Đừng gây sự.”
Lão Tôn: “Mọi người hãy hòa thuận và chăm sóc bạn học mới nhé. Để tôi xem để em ngồi đâu, em ngồi ở...”
Ông ấy chợt cảm thấy có hơi khó khăn, chiếc ghế trống duy nhất là bên cạnh một cậu học sinh rất nghịch ngợm.
“Thầy ơi.” Trang Du Lam nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của em không tốt, em muốn ngồi chỗ cách xa điều hòa ạ.”
Lão Tôn gật đầu: “Được, em muốn ngồi ở đâu?”
Trang Du Lam chỉ vào hàng thứ tư: “Hàng cuối cùng, chỗ ở cạnh hành lang ạ.”