Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 23: Chương 23 :




Bàn tay mịn như ngọc, vô cùng đẹp mắt.

Nhưng ngoại trừ Bùi Duẫn ngày ngày nhìn chằm chằm vào tay người khác, mấy người ăn dưa lại càng quan tâm nội dung trên tờ giấy hơn, ai nấy đều vô cùng háo hức.

“Học thần, nhìn này.”

“Anh Bùi viết thư tình cho cô gái nào thế?”

“Anh Bùi đã phấn khích nhìn tờ giấy này nửa ngày rồi, cho bọn tôi coi chung với.”

Tần Trú không làm theo ý họ.

Anh không đọc nội dung trên tờ giấy, lật nó lại và đặt nó lên bàn của Bùi Duẫn, dùng cốc giữ nhiệt của mình đè vào.

Những người khác: “…”

Lạnh lẽo.

Vô tình.

Trái tim sắt đá.

Không ai dám chạm vào kết giới mà Tần Trú dựng lên.

Kế hoạch nhìn trộm thất bại, bọn họ định giải tán trước khi Bùi Duẫn quay lại để tránh phải giải thích.

Nhưng quá trễ rồi.

Một giọng nói nham hiểm vang lên từ phía sau: “Các cậu đang làm gì vậy?”

Sở Hạo và những người khác cứng người.

Hướng Vũ phản ứng nhanh nhất: “Anh Bùi, bàn của anh đổ rồi, bọn em giúp anh đỡ lên.”

Bùi Duẫn sắc mặt vô cảm, cũng không biết có tin hay không, cậu lấy ra một mảnh giấy lau nước trên tay, nhìn mặt bàn, bĩu môi nói: “Giúp tôi kiểu này sao?”

Hướng Vũ: “Tai họa ập đến thì tòa nhà cũng chỉ mất một giây là sụp đổ rồi mà.”

Bùi Duẫn cuộn khăn ăn thành một quả bóng, ném vào túi rác buộc trên bàn, nhỏ giọng nói: “Các cậu nghĩ tôi bị ngu à?”

Anh liếc nhìn tờ giấy trên bàn được đè lên bằng cốc giữ nhiệt, liền hỏi bạn cùng bàn: “Anh trai ngồi cùng bàn, bọn họ đến đây làm gì vậy?”

Ngay cả bản thân Bùi Duẫn cũng không nhận ra giọng nói của mình có chút căng thẳng.

Anh trai ngồi cùng bàn phản bội họ không thương tiếc.

“Xem cậu viết thư tình cho ai.”

Sở Hạo, Hướng Vũ: “...”

Tại sao học thần vốn không màng thế sự lại vu khống bọn họ chứ.

Tòa nhà CP dường như lại nhiều thêm một viên gạch.

Bùi Duẫn suýt thì sặc: “Ai bảo tôi viết thư tình?”

Sở Hạo không tin: “Không viết thư tình mà giấu kỹ như vậy làm gì?”

Bùi Duẫn: “Tôi sợ tài năng văn chương của tôi khiến các cậu tự ti.”

Tần Trú mím môi.

Bùi Duẫn tình cờ nhìn thấy: “...”

Cmn.

Muốn cười cũng phải kìm lại.

Hướng Vũ thực sự tò mò muốn điên rồi, càng không cho thì càng muốn nhìn: “Thế thì tôi không cần đôi mắt này nữa, cầu xin cậu chọc mù mắt tôi đi.”

Bùi Duẫn liếc nhìn Tần Trú như đang chặn thế giới bên ngoài, nói: “Không giấu các cậu nữa, quả thực cũng coi như thư tình.”

“Ồ ~” Những người xung quanh la ó.

Tần Trú ngẩng đầu.

Bùi Duẫn đã rời mắt đi, dựa vào mép bàn: “Nhưng loại thư tình này rất đặc biệt, phần tâm ý này đối phương phải là người đầu tiên nhìn thấy mới được, nếu không sẽ thất bại.”

Mặc dù chưa từng nghe cách nói kỳ quái như vậy nhưng Hướng Vũ và Sở Hạo vẫn giữ thể diện cho cậu.

Hướng Vũ cũng không khăng khăng muốn xem nữa: “Vậy được, đến lúc đó thành công thì báo cho bọn tôi ăn mừng nhé.”

Bùi Duẫn nói: “Được.”

Sở Hạo lần này nhạy cảm hơn Hướng Vũ, cậu ta liếc nhìn vị học thần lạnh lùng, rồi lại nhìn Bùi Duẫn cái gì cũng không biết, cảm thấy đôi bạn cùng bàn này sắp giải tán rồi.

Sau khi Bùi Duẫn lừa người xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Cậu trả lại cốc nước cho Tần Trú: “Vẫn là bạn cùng bàn có nhân tính nhất.”

Tần Trú không nhìn chiếc cốc.

Thật lâu sau, anh đột nhiên nói: “Thư tình?”

Bùi Duẫn: “...”

Rút lại câu vừa rồi còn kịp không?

Sao ai cũng hóng chuyện vậy nhỉ.

Đối mặt với Sở Hạo và những người khác, Bùi Duẫn có thể tự tin nói rằng đó là một bức thư tình, ăn không nói có.

Nhưng đối mặt với đôi mắt mờ sương của Tần Trú, Bùi Duẫn lại lắp bắp, hàm hồ nói: “Không có, chỉ là lừa bọn họ thôi.”

Tần Trú không hỏi thêm nữa.

Bùi Duẫn phát hiện tâm trạng của anh không tốt lắm.

Còn lạnh lẽo hơn cả trước đây.

Cậu hơi khó hiểu, có ai chọc tức anh đâu chứ?

Chỉ qua một tiết học, tin tức Bùi Duẫn theo đuổi một cô gái đã lan truyền khắp cả khối.

Trừ người trong cuộc ra thì ai cũng biết.

Không ít bạn học đang thảo luận sôi nổi.

Trên thực tế, việc Bùi Duẫn độc thân đến bây giờ khiến bọn họ rất ngạc nhiên, đại ca trước đây bị cậu dọa tè ra quần từ lớp mười đã đi thả thính tán gái, trung bình một tháng thay một người.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!

Còn đại ca hiện giờ bề ngoài tuyệt sắc, vậy nhưng trái tim lại cứng như đá, đến một người tiễn một người.

Đối tượng dính tin đồn duy nhất lại là một tên con trai.

Hiện tại Bùi Duẫn chủ động theo đuổi một cô gái chẳng khác nào tự hủy CP học thần x đại ca.

Ứng cử viên cho đối tượng được theo đuổi kiểu nào cũng có, từ hoa khôi trường học đến người đẹp trong lớp, mấy lời khoa trương viết trong đoạn văn nhỏ chỉ nói đến việc có mắt có mũi.

Diễn đàn lập CP trường trung học số 3 sương mù ảm đạm.

Lầu 467: Tôi mới nhảy hố mà đã nói với tôi be* rồi? Đùa à?!

(*) be: bad ending.

Lầu 468: TÔI! KHÔNG! NGHE! Trùm trường trông như em gái nhỏ ấy! Tôi không tin cậu ấy sẽ theo đuổi con gái, làm gì có cô gái nào thích cậu ấy.

Lầu 469: Lúc đầu cũng buồn lắm, đọc của lầu trên xong tôi cười chết, sao chị em lại tấn công cá nhân vậy?

Lầu 479: Học thần không chỉnh đốn cậu ấy sao? Dám công khai trèo tường luôn? Ồ không, vậy học thần cũng tự hủy CP à?

Lầu 480: ??? Đừng mà, cả hai nhân vật chính đều tự hủy CP như vậy thì còn gì vui nữa.



Lầu 513: Đừng gào thét nữa! Tôi vừa mới đi hỏi bạn học của trùm trường là Sở Hạo, cậu ta nói Bùi Duẫn không có tán em gái nào hết! Chị em à, chúng ta vẫn còn hy vọng!

Lầu 517: Má nó, thật không? Còn có chuyện tốt như vậy à, ngồi xổm xem trùm trường tự dâng bản thân cho học thần thôi.

Lầu 518: Ngồi xổm chung đi.

Bùi Duẫn lướt qua bài đăng cp, tự hỏi sao sự việc lại biến chuyển thành như vậy.

Lúc đó cậu chỉ muốn lừa bọn họ thôi, lại quên mất bản thân có lượng người theo dõi quá lớn, dễ gây bùng nổ.

Bùi Duẫn ảm đạm nói: “Làm người nổi tiếng, phải chịu đựng những điều không cần chịu đựng.”

Tần Trú: “Lúc nào cũng ảo tưởng.”

Bùi Duẫn nghẹn họng, quên luôn mấy câu chuyện tâng bốc của mình: “Cậu sao thế, hôm nay muốn xé nát tôi lắm đúng không?”

Tần Trú không để ý tới cậu, viết xong nét cuối cùng liền gấp bài tập lại.

Bài thi bị một bàn tay đè xuống.

Bùi Duẫn lại gần, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh: “Có phải cậu không vui không?”

Tần Trú quay đầu đi “Không có.”

Bùi Duẫn: “Tại sao? Bởi vì giữa trưa tôi không cho cậu miếng thịt chua ngọt cuối cùng à?”

Tần Trú nhìn ra ngoài cửa sổ, lặp lại: “Không có.”

Bùi Duẫn tặc lưỡi, lấy bình sữa trên bàn đâm ống hút rồi đặt lên bàn anh: “Đừng giận nữa mà, tôi cũng đâu có nói không cho cậu xem.”

Tần Trú thả lỏng bàn tay cầm bài thi ra.

Bùi Duẫn cảm thấy hai người họ thú vị thật, người này dỗ dành người kia: “Không phải vẫn chưa trau chuốt gì sao, đương nhiên là tôi muốn bày ra bản hoàn hảo nhất rồi.”

Tần Trú đẩy cái đầu cách anh quá gần của cậu ra: “Không phải tài năng văn chương của cậu đỉnh cao, sợ bọn tôi tự ti sao?”

Bùi Duẫn thì thầm: “Nói cho bọn họ nghe thôi, cậu cũng đâu phải không biết.”

Cảm xúc khó tả trong lòng Tần Trú lặng lẽ tiêu tan.

Bùi Duẫn nhận ra sự thay đổi tâm trạng của anh thì đắc ý: “Dỗ xong có vui lên chưa? Vui rồi thì uống một ngụm đi.”

Tần Trú muốn nói thật trẻ con.

Nhưng anh vẫn cúi đầu, ngậm ống hút vào miệng, nhấp một ngụm.

Đôi môi nhợt nhạt ngậm ống hút màu trắng sữa trong miệng, môi hơi mím lại, hầu kết lên xuống.

Bùi Duẫn nhìn anh phàn nàn: “Chỉ là uống sữa thôi, cậu uống bình thường một chút được không?”

Tần Trú: “?”

Họa từ đâu giáng xuống, Tần Trú lại không có ý định nhận lấy: “Tôi cũng đâu có vừa đứng chổng ngược vừa uống đâu.”

Bùi Duẫn tự biết đuối lý, lẩm bẩm quay đầu, liếc nhìn giáo viên vật lý đang ồn ào rồi lấy điện thoại di động ra.

Cậu vào diễn đàn CP bình luận.

Lầu 598: Tôi vừa thấy Bùi Duẫn đưa sữa cho học thần, học thần còn uống nữa đó! Tôi nhớ học thần không uống đồ người khác đưa đâu.

Sau khi bình luận xong, cậu đăng xuất, không xem mấy bình luận phía sau được đút đường ăn đến mức vui vẻ.

Bùi Duẫn nói nhiều đến mức tự cảm thấy chân thực, chính chủ tự ship CP.

Cậu thầm cảm khái: Mình thật ngọt ngào mà.

Không lâu sau khi Bùi Duẫn thoát khỏi diễn đàn, các cửa sổ thông báo điên cuồng hiện lên.

Khỉ Mập: Mẹ kiếp, cậu làm gì thế, gặm CP nghiện rồi còn tự mình viết truyện cười à?

Bùi Duẫn: Tớ không có.

Khỉ Mập: PYNZS, Bùi Duẫn anh ngầu quá, cậu dám nói không phải là cậu sao?

Khỉ Mập: Đúng rồi, anh Bùi, cậu viết bài tâng bốc mình xong chưa? Tớ nghĩ ra một câu có một không hai, cả đời tớ cũng chưa từng nghĩ ra ẩn dụ hay như vậy, bảo đảm ba cậu đọc xong sẽ cảm động.

Khỉ Mập: Lông mi của anh từng chiếc rõ ràng, giống như chân ruồi cường tráng hữu lực, chớp mắt một cái liền phấp phới đón gió.

Khỉ Mập: Thế nào? Có phải rất đỉnh không?