Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 22: Chương 22 :




Cô gái cầm phần cà phê còn sót lại rời đi.

Tần Trú vuốt tờ giấy ghi chú, anh còn chưa kịp làm gì thì đã bị hai ngón tay kẹp đi.

“Chữ viết không tệ.” Sau khi Bùi Duẫn đánh giá xong, cậu cười nửa miệng nhìn Tần Trú: “Trông cũng có vẻ rất xinh đấy.”

Tần Trú: “Tôi không để ý.”

Bùi Duẫn “Ồ” một tiếng rồi nói: “Tôi để ý rồi, nhìn cũng rất đáng yêu, khuôn mặt tròn tròn cực dễ thương.”

Tần Trú trầm mặc hai giây, đưa tay nắm lấy cổ áo của cậu, kéo cậu đến trước mặt, lạnh lùng nói: “Xếp hàng.”

Bùi Duẫn sờ cổ, hơi bối rối.

Giọng điệu lạnh lùng của Tần Trú như một cây kim, xuyên qua cảm xúc khó hiểu vừa thoát ra khỏi trái tim cậu, Bùi Duẫn cười ngốc.

Tần Trú bị cậu cười thì khó hiểu.

Bùi Duẫn cười xong rồi hỏi: “Cậu cần thông tin liên lạc của cô ấy để làm gì? Mai mối cho em họ à?”

Tần Ngọc Thành giẫm lên chân cậu, vừa ngại vừa tức: “Nói nhảm.”

“Hít…” Bùi Duẫn nhanh chóng rút chân lại, chỉ vào cậu ta: “Độc ác thật đấy em trai.”

Tần Trú thản nhiên giải thích: “Phải đền tiền.”

Bùi Duẫn sửng sốt: “Sao lại cần bồi thường? Có mất mặt không hả?”

Tần Ngọc Thành khinh thường nói: “Bởi vì không thể giặt được, thường ngày bộ quần áo rẻ tiền nhất của anh họ tôi đã có giá năm chữ số rồi, dựa vào đâu mà không đền?”

Bùi Duẫn sờ sờ mặt: “Không đắt vậy chứ.”

Tần Ngọc Thành: “Người như anh sao mà hiểu được?”

Sắc mặt Tần Trú tối sầm: “Tần Ngọc Thành, nói thêm một câu nữa thì em tự về đi.”

Tần Ngọc Thành bất mãn ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Tần Trú: “Em nói sai sao?”

Bùi Duẫn cảm thấy hai anh em vì mình mà cãi nhau cứ kỳ kỳ, giống như cậu là hồng nhan họa thủy, cho nên vội vàng kéo Tần Trú, sau đó lại an ủi em họ: “Không có không có, đôi mắt nhỏ sáng ngời của em đã nhìn thấu thế giới mê muội, nhìn thấy được sự thật.”

Cậu không để ý tới lửa giận đang tăng vọt của Tần Ngọc Thành, quay qua nói với Tần Trú: “Ai bảo thân hình cậu đẹp như vậy, mặc bộ quần áo trị giá 29 tệ lại khiến người ta cảm nhận khí chất 290.000 tệ.”

Tần Trú liếc cậu một cái: “Trách tôi à?”

Bùi Duẫn: “Cậu thật sự muốn cô ấy trả tiền à? Chỉ là một bộ quần áo thôi mà.” Còn chỉ là chút tiền như vậy.

Tần Trú: “Ừ, cô ấy không mang theo tiền mặt, buổi tối tôi bảo Tần Ngọc Thành đi lấy.”

Tần Ngọc Thành nghe xong cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nghe đến câu cuối cùng thì bùng nổ: “Sao lại là em?”

Tần Trú lạnh lùng nói: “Kiếm việc gì làm đi, đừng quấy rầy anh.”

Tần Ngọc Thành đau lòng.

Bùi Duẫn hơi khó xử, bộ quần áo Tần Trú mặc hôm nay là của cậu, không đáng bao nhiêu tiền, miễn phí vận chuyển chỉ còn 29 tệ, vừa mới giao tới hôm qua, người bán gửi thừa một bộ thì đã bị Tần Trú lấy đi rồi.

Không thể giặt chắc là sẽ phai màu...

Cậu thì thầm: “Có thể giặt sạch đó.”

Tần Trú dừng lại một chút: “Nhưng quần áo của cậu bạc màu nhiều quá.”

Giặt xong có khi hỏng luôn cũng nên.

Bùi Duẫn: “... Không đâu, tin tưởng kinh nghiệm của tôi đi.”

Tần Trú ấn đỉnh đầu của cậu: “Việc nào ra việc đó.”

Vết cà phê trên ngực đã khô, nhưng tâm trạng của Tần Trú vẫn không khá hơn.

Nếu là bình thường, anh nhất định sẽ không gây khó khăn cho cô gái đó, quần áo có đắt tiền đến mấy cũng chỉ là quần áo, thế nhưng bộ đồ này là do Bùi Duẫn tặng anh.

Tần Ngọc Thành muộn màng nhận ra, vẻ mặt phức tạp.

Cậu ta cảm thấy hơi mệt tim, cố gắng tìm lại mặt mũi cho Tần Trú, kết quả anh họ cứ luôn làm khó cậu ta.

Bùi Duẫn nhìn có vẻ dễ nói chuyện, nhưng toàn thân đầy gai, chỉ cần không chú ý sẽ bị chọc cho tức chết.

“Mấy người còn đứng mãi ở đây à.” Phương Khả Tâm ôm hai cái túi lớn: “Nhanh lên, Tần Ngọc Thành, anh giúp em xách một chút đi, mọi người cũng thật là, nói chuyện đến nỗi ra khỏi hàng luôn rồi mà không biết sao?”

Bùi Duẫn nhìn ra đằng sau, thấy họ đã bị đẩy ra khỏi hàng từ lâu.

Phương Khả Tâm lấy ra một tấm vé nhỏ, cười nói: “Anh họ, thanh toán.”

Tần Trú: “Được.”

Phương Khả Tâm vui vẻ nói: “Anh dâu, anh họ quen anh sớm thì tốt rồi, lúc trước có thể cùng bọn em đi chơi.”

Bùi Duẫn sờ mũi, lén nhìn sang.

Vừa lúc Tần Trú cũng nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của cậu.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bùi Duẫn: “Đây là tình yêu~~”

Tần Trú: “... Câm miệng.”

Phương Khả Tâm và Tần Ngọc Thành được tài xế riêng đón, còn lại Bùi Duẫn và Tần Trú chờ thêm hai phút cũng đợi được tài xế Lý.

Trên đường trở về, Tần Trú trầm ngâm nói: “Hôm nay không gặp được ai cả.”

Bùi Duẫn khó hiểu: “Mấy người cậu gặp trên đường là ma chắc?”

Tần Trú không tiện giải thích với cậu.

Lần trước Tần phu nhân đưa vé xem kịch cho bọn họ, trên mặt bà có biểu cảm kỳ quái, Tần Trú có chút lo lắng.

Anh luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tần Phi.

Tần Phi không chịu thừa nhận cuộc hôn nhân giả này, cho nên sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu, sắp xếp cho anh đối tượng cần kết hôn trong tương lai.- Bản edit được thực hiện và đăng tải miễn phí tại t y t, user HD vui lòng không giở thói chôm chỉa và thu phí. Cảm ơn!

Câu hỏi này mãi đến nhà họ Tần mới được giải đáp.

Bọn họ dừng xuống xe ở trong sân, một cô gái có nét mặt xinh xắn bước ra từ trong nhà, trông chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, rất giống búp bê Barbie.

Cô gái nhìn thấy bọn họ thì mỉm cười chào hỏi: “Nhị thiếu, cậu còn nhớ tớ không?”

Tần Trú nhận ra cô ta: “Chào cậu.”

Cô ta mỉm cười với Bùi Duẫn: “Chào cậu, tôi tên là Trang Du Lam. Tôi từng nghe kể về cậu, cảm ơn cậu đã giúp Tần Trú, hai năm này làm phiền cậu rồi.”

Đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nói đến cuộc hôn nhân trên giấy tờ trước mặt cậu.

Bùi Duẫn tận tâm tận trách diễn theo: “Với tình cảm giữa tôi và cậu ấy, nói cảm ơn có chút dư thừa.”

Trang Du Lam: “...”

Tần Trú bình tĩnh nói: “Còn chuyện gì không?”

Trang Du Lam nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, nụ cười cứng đờ, có chút bất đắc dĩ: “Ừm, tớ đang đợi cậu.”

Tần Trú ra hiệu cho cô ta nói chuyện.

Trang Du Lam: “Tớ sắp chuyển đến trường trung học số 3 rồi, cho nên đến đây để chào hỏi.”

Tần Trú gật đầu: “Biết rồi, còn chuyện gì nữa không?”

Trang Du Lam thấy anh không muốn nói thêm nữa, biết mình không thể nóng vội nên lễ phép chào tạm biệt, sau đó lên xe rời đi.

Bùi Duẫn ôm cổ Tần Trú, nói: “Anh trai có diễm phúc thật đấy.”

Tần Trú không quá để ý: “Chỉ mới gặp một lần, là con gái của bác trai.”

Bùi Duẫn kệch cỡm bấm ngón tay hoa lan của mình, khóc hu hu: “Tên chồng thối nát của tôi sắp bỏ tôi rồi sao?”

Tần Trú dừng chân lại, thấp giọng nói: “Cầu xin tôi thì tôi sẽ không bỏ cậu.”

Giọng nói lạnh lùng của anh trầm xuống, âm cuối có phần mập mờ, khàn khàn.

Bùi Duẫn sửng sốt, liếm môi: “Có mua một tặng một không?”

Tần Trú đoán được phần nào, trong lòng buồn cười: “Muốn xóa đến vậy sao?”

Bùi Duẫn nghiến răng nghiến lợi: “Cậu nói xem? Nếu là cậu, cậu có muốn xóa nó đi không?”

“Không muốn.”

“Không tin.”

“Xóa đi mà Chúc Chúc, kêu tôi làm cái gì cũng được hết.” Bùi Duẫn thực sự không muốn nhớ lại quả táo đỏ đó, nghĩ đến thứ đáng xấu hổ như vậy còn ở trong điện thoại của Tần Trú, cả người cậu liền muốn nổ tung.

Lỡ có ai đó nghe thấy.

Nghĩ đến khả năng này, Bùi Duẫn xấu hổ dùng ngón chân chà xuống sàn.

Tần Trú: “Cậu muốn dùng cái gì để đổi?”

Trong giọng điệu của anh vô thức ẩn chứa một chút dụ dỗ: “Tôi hài lòng thì sẽ tha cho cậu.”

“Tôi…” Lông mi Bùi Duẫn khẽ run lên.

“Hửm?”

Bùi Duẫn đột nhiên đập tay, nói: “Để tôi dạy cậu học.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “Mặc dù thành tích của tôi không bằng cậu, nhưng điểm số không thể hiện được tất cả, thứ tôi muốn dạy cho cậu là kinh nghiệm sống.”

Tần Trú nhéo chóp mũi.

Bầu không khí mờ ám bị thổi bay theo gió đêm.

Trái tim tê dại của Bùi Duẫn dần bình tĩnh trở lại, cậu không đỏ mặt cũng không thở dốc: “Cậu có biết cách giặt sạch vết bẩn trên quần áo không?”

Tần Trú thở dài: “Người giúp việc giặt.”

Bùi Duẫn không nản lòng: “Cậu có biết gấp vỏ chăn thế nào mới thuận tiện không?”

Tần Trú: “Người giúp việc xử lý.”

Bùi Duẫn: “Cậu có biết cậu có thể làm gì với những chai nhựa bỏ đi không?”

Tần Trú: “Ném đi.”

Bùi Duẫn: “...”

Nói liên tục mười mấy lần, Bùi Duẫn bỏ cuộc, ngồi xuống đất, ôm lấy chân Tần Trú.

“Đừng nói gì nữa, Chúc Chúc, Phạn Phạn của cậu chân thành cầu xin cậu đó.” Bùi Duẫn miễn cưỡng ôm bắp chân của anh, kéo dài giọng, vô cùng chân thành cầu xin anh.

Tần Trú ngồi xổm người xuống: “Phạn Phạn?”

Bùi Duẫn trợn mắt: “Đúng vậy, còn cứng hơn Chúc Chúc nữa.”

Tần Trú: “...”

Lúc này còn nghĩ tới chuyện lợi dụng.

“Các con... không vào đi, muốn quay phim truyền hình sao?”

Tần phu nhân giơ điện thoại lên quay.

Trái tim Bùi Duẫn chùng xuống: “Dì ơi…”

Không kịp nữa rồi.

Một cuộc trò chuyện quen thuộc vang lên trên điện thoại.

“Phạn Phạn của cậu chân thành cậu xin cậu đó.”

“Phạn Phạn?”

“Đúng vậy, còn cứng hơn Chúc Chúc nữa.”

Tần phu nhân bật cười, lại bấm quay: “Bọn con đang làm gì vậy? Quảng cáo cháo bát bảo hay quảng cáo gạo thế? Ha ha ha ha để mẹ nhìn lại vẻ mặt này xem.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn tâm như tro lạnh.

Không ngờ chuyện này còn có thể xảy ra lần nữa.

Bùi Duẫn lau mặt thật mạnh, cố gắng giải thích: “Dì ơi, lớp bọn con sắp diễn một vở kịch, cho nên giờ đang luyện tập ạ.”

Tần phu nhân vui vẻ nhìn điện thoại, xua tay nói: “Ồ, không sao đâu, Phạn Phạn, ha ha ha ha, dễ thương quá.”

Bùi Duẫn cảm thấy cuộc sống thật khó khăn.

Bùi Duẫn cả tối cũng không nói với Tần Trú câu nào.

Cho dù Tần Trú có gọi, cậu cũng giả vờ không nghe thấy.



Khi Bùi Duẫn đến nhà ăn ăn sáng, trên bàn có một tờ giấy bị lật úp.

Cậu lật lại xem, chữ viết cứng cỏi, phóng khoáng, là nét chữ của Tần Trú.

—— Dỗ cậu.

Bùi Duẫn mới phát hiện ra thứ trên bàn không phải là bữa sáng thông thường mà là điểm tâm cậu khen ngon đến rớt nước mắt ở Sơn Duyệt Cư.

Cậu vừa tức vừa buồn cười.

Tần Trú muốn dùng đồ ăn để hối lộ sao?

Nghĩ cậu sẽ nhượng bộ à?

Tưởng cậu sẽ...

Mặt Bùi Duẫn không biểu cảm nhét tờ giấy vào trong cặp sách, chọn món cậu muốn ăn trên bàn.

Được rồi, cậu sẽ như vậy đấy.

Ai có thể từ chối đồ ăn ngon chứ?



Tờ giấy trắng bày ra trước mặt Bùi Duẫn mấy tiết học.

Cậu dùng bút chì viết một dòng chữ, rồi dùng một cuốn sổ che nó lại, vừa nhìn đã thấy xấu hổ.

Bùi Duẫn không dám đi vệ sinh sau giờ học, thậm chí còn giả vờ đau đầu trong giờ nghỉ, ngồi mãi ở bàn học suốt thời gian đó.

Phải đến tiết thứ ba cậu mới chịu không nổi nữa, cẩn thận giấu mảnh giấy ở cuối sách rồi lao nhanh ra khỏi lớp.

Bùi Duẫn vừa rời khỏi lớp học, giây tiếp theo, mọi người đã vây quanh bàn học của cậu.

Sở Hạo không dám xuống tay: “Anh em này, tôi tò mò cả buổi sáng rồi, rốt cuộc anh Bùi viết cái gì nhỉ?”

Hướng Vũ cũng gật đầu: “Cậu ấy cũng không bị phạt mà, chẳng lẽ là viết thư tình sao?”

Tay Tần Trú đang viết chữ cũng dừng lại.

“Học thần, cậu biết không?”

Tần Trú lạnh lùng nói: “Không biết.”

Tuy rằng ở gần nhưng Bùi Duẫn cất mảnh giấy này cẩn thận như vậy, Tần Trú đương nhiên sẽ không chọc cho cậu khó chịu.

Vừa mới dỗ được cậu hết giận.

Lớp học đột nhiên hỗn loạn.

Hai chàng trai ngồi ở hàng thứ hai của tổ ba chen lấn lên, đụng phải Sở Hạo.

Do quán tính, Sở Hạo suýt chút nữa đã xô đổ bàn của Bùi Duẫn, cậu ta vội vàng đưa tay giữ lại.

Bàn học không hề đổ, nhưng đồ đạc trong bàn đều rơi xuống đất.

Một mảnh giấy nhẹ nhàng rơi xuống.

Một bàn tay nhanh chóng đưa ra bắt lấy nó.