Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 17: Chương 17 :




Lão Tôn vô thức viết tên Bùi Duẫn lên bảng đen.

Chữ Bùi vừa mới viết được phần đầu, phấn trong tay lão Tôn bị gãy, đột nhiên quay đầu: “Em nói ai?!”

Diệp Lãng Tinh lặp lại một lần: “Em đề cử Bùi Duẫn.”

Rầm!

Phía sau truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Bùi Duẫn vốn đang ngồi không ra ngồi, một chân gác trên xà ngang dưới bàn, một chân đạp đất, coi ghế ngồi thành ghế đu.

Nghe Diệp Lãng Tinh nói xong, chân cậu trượt một cái, cả người lẫn ghế ngã sấp xuống đất, đầu còn đập vào tường.

“Đệch...” Bùi Duẫn xoa đầu, ngồi dưới đất ngơ ngác.

Cả lớp cũng ngơ ngác, đều dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Lãng Tinh, trong mắt đầy vẻ “Cậu cho tôi một lời giải thích“.

Diệp Lãng Tinh không nhanh không chậm nói: “Em cảm thấy nếu lớp trưởng có thể thúc đẩy không khí học tập, thì Bùi Duẫn làm việc này vô cùng tốt. Lúc tự học buổi sáng, cậu ấy dạy Sở Hạo cách học, còn cổ vũ cậu ấy. Lúc đó Sở Hạo đã có thêm sự nhiệt tình trong học tập.”

Sở Hạo suy nghĩ một chút, thế mà lại nói theo: “Cũng đúng.”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú: “...”

Không, mọi người nghe tôi giải thích, tôi chỉ chém gió mà thôi.

Bùi Duẫn không để ý đến cái mông đau, ba chân bốn cẳng bò dậy khỏi mặt đất: “Thầy, em cảm thấy mình không thể đảm nhiệm được.”

Lão Tôn thấy hứng thú, hỏi: “Em ấy cổ vũ thế nào?”

Diệp Lãng Tinh: “Cậu ấy nói học tập không có đường tắt, mỗi ngày tiến bộ một chút, mười ngày tiến bộ nhiều chút.”

Lão Tôn thấy hơi ngoài ý muốn: “Ừ, nói rất hay.”

Bùi Duẫn: “...”

Ngắt đầu bỏ đuôi vậy có được không?

“Thầy...” Bùi Duẫn còn muốn khuyên, nhưng lại bị bàn tay dựng thẳng lên của lão Tôn cắt ngang.

Lão Tôn trầm ngâm một lát rồi nói: “Diệp Lãng Tinh, em ngồi xuống trước đi. Để thầy nghĩ một chút, chúng ta có thể thêm một chức mới, người khuyến khích học tập.”

Cả lớp: “??”

Lão Tôn hào hứng nói: “Có một nghề gọi là người khuyến khích lập trình viên, chính là... chính là khích lệ nhân viên dùng thái độ tích cực nhiệt tình với công việc, thầy cảm thấy chúng ta có thể thêm chức người khuyến khích học tập. Bùi Duẫn, sau này công việc của em là khuyến khích các bạn học tập.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lão Tôn nghĩ rất đơn giản, Bùi Duẫn mỗi ngày khuyến khích các bạn học tập, nói không chừng bản thân cũng muốn học, một công đôi việc.

Bùi Duẫn đờ đẫn ngồi xuống, cậu biết không còn đường cứu vãn nữa rồi.

Cậu muốn nói với Diệp Lãng Tinh, chúng ta không thù không oán, sao lại làm thế với tôi?

Cái tên người khuyến khích học tập mang theo một chút quê mùa này được đặt trên người trùm trường, tràn ngập cảm giác vui mừng.

Ban đầu tất cả mọi người đều nhịn, nhưng thật sự nhịn không được, rất nhanh trong các góc lớp học truyền đến “Ha ha ha”, “Phụt phụt phụt“.

Bùi Duẫn nghe mà mệt tim, thấy Tần Trú thờ ơ, cậu chuẩn bị hố bạn cùng bàn một phen.

Tay phải cậu vừa nâng lên mấy cm, tay trái đặt trên bàn đã bị đè xuống.

Tần Trú: “Muốn làm gì?”

Bùi Duẫn nhìn tay mình, cảm thấy mình xong rồi.

Tay Tần Trú rất lạnh, ngón tay hơi tách ra, đặt lên tay Bùi Duẫn, mười ngón quấn lấy nhau.

Bùi Duẫn thất thần trong chốc lát, cậu nghĩ tới ngày hôn lễ, lúc bị Tần Trú nắm tay thắt cà vạt, xúc cảm như ôn ngọc.

Trên bục giảng, lão Tôn nói: “Không ai tranh cử hả? Vậy được, đến lúc đó thống nhất bỏ phiếu, chúng ta đến với chức tiếp theo, lớp phó học tập...”

Bùi Duẫn đã không còn lòng dạ nào chú ý đến lão Tôn nữa, nhưng không nhớ nổi chuyện muốn hố Tần Trú.

“Cậu..” Bùi Duẫn muốn nói bớt dùng tay quyến rũ người khác, nhưng vừa ngẩng đầu đã nghẹn lại.

Bên môi Tần Trú xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, giống như gió xuân phất tuyết, đột nhiên mùa xuân quay về khắp nơi.

“Còn khoác lác nữa không?” Nụ cười của Tần Trú thoáng qua rồi biến mất, thu tay về.

Bùi Duẫn mất tự nhiên cuộn tròn ngón tay, nghĩ thầm cũng may người này không thích cười, nếu không thì còn tranh giáo thảo cái rắm ấy.

“Tôi cảm thấy...” Bùi Duẫn quay đầu, nhìn gáy Diệp Lãng Tinh nói: “Vẫn là Tiểu Diệp hiểu tôi, biết tôi thiếu một sân khấu diễn thuyết.”

Tần Trú khựng lại một chút, trong lòng có suy đoán.

Bùi Duẫn vượt qua cơn hoảng loạn kia, cũng đã lấy lại tinh thần, vui rạo rực nói: “Đương nhiên phải khoác lác rồi, lúc trước chỉ là tiến công đơn thể, bây giờ có thể tiến hóa thành tấn công nhóm.”

Tần Trú: “...”

Trên người Bùi Duẫn vẫn luôn có một loại lạc quan mù quáng, chuyện không tốt cậu cũng có thể nhìn thấy những chỗ tốt.

Tần Trú nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của cậu, bỗng nhiên giơ tay, như chuồn chuồn lướt nước chạm vào khóe mắt cậu.

Bùi Duẫn chỉ cảm thấy khóe mắt chợt lạnh: “?”

Cậu dụi dụi mắt: “Không có ghèn mà, làm sao vậy?”

Tần Trú không trả lời.

Đầu ngón tay còn giữ độ ấm trên người Bùi Duẫn.

Nóng.

Rất bỏng người.

……

Lão Tôn thử xem, để đảm bảo cảm giác nghi thức, thứ hai tuần sau sẽ dán danh sách cán sự lớp lên cửa, hôm nay không công bố.

Các bạn học đều rất cạn lời, nhưng lại bởi vì cuối tuần sắp đến mà cảm thấy hào hứng.

Nhiều bài tập hơn nữa cũng không dập tắt hết niềm hào hứng của kỳ nghỉ.

Thời gian còn sớm, Khỉ Mập hẹn cậu đi ăn xiên nướng, nói đã mấy ngày không gặp nhau rồi.

Bùi Duẫn nghĩ cũng phải, nói với Tần Trú: “Cậu về trước đi, tôi ăn xong sẽ về.”

Người trong lớp vẫn chưa đi hết.

Bọn Sở Hạo vì nhờ xe về nên chưa đi, đang tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.

Bùi Duẫn quên thấp giọng, phòng học đột nhiên yên tĩnh.

Hướng Vũ thấy mình phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt phức tạp: “Hai cậu ở chung?”

Lòng tò mò của Sở Hạo rục rịch ngóc đầu dậy, nhìn Bùi Duẫn một cái, rồi nhìn Tần Trú một cái.

Bùi Duẫn mặt không đổi sắc nói: “Hàng xóm, suy nghĩ của cậu đừng bỉ ổi như vậy.”

Hướng Vũ: “Vậy cậu không ăn cơm còn phải báo với học thần làm gì?”

Bùi Duẫn nói: “Không có gì, đây là thù lao tôi bảo kê cho anh Tần của cậu.”

Hướng Vũ nghiêng đầu: “Nhưng không có ai bắt nạt cậu ấy cả, không phải cậu lấy phí bảo kê vô ích sao?”

Bùi Duẫn: “...”

Mắt thấy câu chuyện đã phát triển trở thành “Trùm trường cưỡng ép thu phí bảo kê ăn ké nhà học thần.”, Tần Trú tiếp lời: “Cuối tuần cậu ấy giúp nhà tôi bày hàng, bình thường buổi tối còn đưa mẹ tôi về.”

Người biết một chút “nội tình” đều sôi nổi hiểu ra.

Bùi Duẫn duy trì vẻ mặt ẩn sâu công lao, trong lòng đầy hoang mang, chuyện gì xảy ra? Bày hàng là cái gì? Sao cậu không biết?

Sở Hạo nói: “Anh Bùi, tôi muốn xin lỗi cậu, không ngờ cậu lại có tấm lòng yêu thương như vậy. Bọn tôi vẫn luôn lo rằng, cô nhi quả mẫu trong nhà anh Tần đi ra ngoài bày hàng sẽ bị bắt nạt, có cậu ở đây thì yên tâm hơn rồi, cậu gọi bao nhiêu người đi?”

Bùi Duẫn giật giật khóe miệng, cậu luôn hành xử một mình, rốt cuộc đám đàn em móc từ đâu ra vậy.

Hơn nữa Tần Trú còn diễn nhiều như vậy?

Gia cảnh nghèo khó cần mở quán ăn đêm để kiếm thêm một chút tiền, các bạn học thế mà đều biết.

“Yên tâm, bọn họ chắc chắn an toàn.” Bùi Duẫn chắp tay sau lưng, ra vẻ thâm trầm nói.

“Không hổ là anh Bùi!”

“Lợi hại lợi hại, đáng tiếc không thể chứng kiến lịch sử huy hoàng của anh Bùi.”

“Một chọi mười, một chọi mười!”

Tần Trú: “... Đi rồi.”

Nhóm người ra khỏi cổng trường.

Cổng trường, Khỉ Mập đã chờ từ lâu, đồng phục trường trung học phụ thuộc của cậu ta đặc biệt bắt mắt, ngậm một cọng cỏ, ngồi xổm một bên chơi game.

Trước mắt rơi xuống vài cái bóng.

Khỉ Mập rời mắt từ trong chém giết, nhìn thấy người quen lập tức thoát game: “Anh Bùi.”

Khỉ Mập phun cỏ ngậm trong miệng ra, nhìn thấy bên cạnh Bùi Duẫn có không ít đang đứng, vốn tưởng rằng Bùi Duẫn đến trường trung học số 3 phát triển sự nghiệp mới, nhưng ánh mắt dừng ở trên người một người, cậu ta phát hiện mình nghĩ sai rồi.

“Anh Bùi, người này chính là ba của cậu?” Khỉ Mập nhìn chằm chằm Tần Trú.

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “...”

Ba người khác: “Đúng đúng đúng, chính là cậu ấy.”

Họ vẫn còn nhớ rõ câu “Cậu là ba của tôi” của Bùi Duẫn ở trong giờ tiếng Anh khiến toàn bộ diễn đàn khiếp sợ, đến bây giờ vẫn còn là bí ẩn chưa được giải đáp.

Hướng Vũ từng mạo hiểm bị đánh, ngoài sáng trong tối tìm hiểu qua, nhưng cái gì cũng không tìm hiểu ra, Bùi Duẫn cười thần bí, nói là bí mật của hai người bọn họ.

Mẹ kiếp bí mật.

Quả nhiên hai người bọn họ có bí mật!

Khỉ Mập: “Ngưỡng mộ đã lâu, tôi vẫn luôn muốn gặp anh hùng có thể thu phục anh Bùi.”

Hướng Vũ miệng tiện nói: “Thu phục ở phương diện nào?”

Bùi Duẫn khoác tay lên vai Tần Trú: “Đều là người một nhà, cậu nói phương diện nào?”

Tần Trú cầm tay cậu xuống, trái lại bị Bùi Duẫn nắm chặt: “Đừng nhỏ mọn như vậy, người một nhà mà ba, cho con dựa một chút.”

Những người khác: “...”

Mắt không thấy, mắt không thấy.

Bạn học lớp A5 đều biết trùm trường với học thần gay gay, đã là hằng ngày.

Nhưng Khỉ Mập là lần đầu tiên thấy hình thức hai người bọn họ ở chung, nhưng cũng không chút kinh ngạc, trái lại là vẻ mặt quả nhiên như thế.

Chiếc minibus quen thuộc bên đường thò đầu ra, vẫy tay với bọn họ: “Mau lên xe, ở đây không cho dừng lâu.”

Bùi Duẫn chào tạm biệt bọn họ: “Vậy tạm biệt, các cậu đi trước đi.”

“Tạm biệt, anh Bùi.”

“Tuần sau gặp lại.”

Cổng trường rất nhanh chỉ còn lại hai người Bùi Duẫn với Khỉ Mập.

Bùi Duẫn đã mấy ngày không gặp Khỉ Mập nên cũng thấy nhớ, ôm cổ cậu ta đi về phía phố ăn vặt: “Bọn mình đi ăn chỗ nào? Thịt nướng Tiểu Chu hay là thịt nướng lão Thái.”

Khỉ Mập: “Thịt nướng Tiểu Chu thơm, món ăn của Lão Thái phong phú.”

Bùi Duẫn nói: “Tại sao hai người họ không hợp tác mở một cửa hàng được rồi.”

Khỉ Mập biết một chút nội tình: “Nghe nói lão Thái là mối tình đầu của vợ Tiểu Chu, ông chủ Tiểu Chu nghẹn cục tức rất lâu.”

Bùi Duẫn: “...”

Được rồi.

Trong vòng thịt nướng còn có một số câu chuyện cũ ít người biết.

Bùi Duẫn đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Mua xiên thịt của lão Thái đến Tiểu Chu nướng sẽ thế nào?”

Khỉ Mập: “Trong lúc đi học cậu sẽ không bao giờ được ăn một xiên thịt nướng nữa.”

Thịt nướng Tiểu Chu và thịt nướng Lão Thái xếp thành một hàng, bọn họ đứng ở cửa rối rắm đi chỗ nào.

Khỉ Mập bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, anh Bùi, cậu có biết trên diễn đàn có tin cậu và Tần Trú…”

“Rầm!”

Một chiếc ghế nhựa bị quăng đến trước mặt họ, ngắt ngang lời Khỉ Mập nói.

Bùi Duẫn lạnh lùng nhìn qua.

Trong cửa hàng thịt nướng chật hẹp của Tiểu Chu, có người chậm rãi thu tay ném ghế lại: “Bùi Duẫn, đã lâu không gặp.”