Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 16: Chương 16 :




Thứ sáu phải thi tiếng Anh, từ sáng sớm đã bắt đầu tiết tự học, giáo viên tiếng Anh đã không ngừng nhấn mạnh với bọn họ rằng độ khó của bài thi tiếng Anh đợt này không hề thấp, để bọn họ chuẩn bị tốt tinh thần.

Bầu không khí của cả lớp đang không tập trung đột nhiên căng thẳng lên.

“Bùi Duẫn.” Giáo viên tiếng Anh bất lực thở dài: “Em có thể ghi nhớ nhiều từ đơn hơn.”

Nhưng trên thực tế đối với Bùi Duẫn, rất nhiều giáo viên đều bất lực với cậu.

Làm một trong những học sinh yếu kém, biểu hiện của Bùi Duẫn phải nói là gương mẫu —- tự mình làm bài tập, đi học yên ổn không cãi nhau ầm ĩ.

Nếu như không ngủ không chơi game, chịu nghe bài một chút thì tốt rồi.

Bùi Duẫn làm một động tác “OK”, cầm cuốn sách tiếng Anh xem một cách nghiêm túc.

Cậu vừa học thuộc lòng, vừa làm phiền bạn cùng bàn: “Cậu học thuộc xong chưa?”

Tần Trú đang làm một bộ bài tập trong cuốn luyện tập tiếng Anh, không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Chỉ cần nhìn một lần là nhớ rồi.”

Ẩn dụ rằng, còn cần học sao?

Được thôi.

Làm phiền rồi.

Bùi Duẫn nhìn chằm chằm vào sách vở một lúc, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới.

Cậu thật sự nhịn không được, mỗi lần muốn nhìn sách nghe giảng bài, khoảng thời gian chờ lấy lại tinh thần thì đã ngủ một giấc tới khi tan học.

“Anh Bùi.” Sở Hạo đặt sách vở lên bàn, cúi người kêu cậu một tiếng.

Bùi Duẫn giật mình, tỉnh dậy: “Cái gì?”

Thật ra là Sở Hạo không có việc gì cả, thành tích của cậu ta dưới trung bình, hơi lo lắng về điểm bài trắc nghiệm lần này.

“Anh Bùi, cậu học tiếng Anh như thế nào rồi?”

Bùi Duẫn dõng dạc: “Tôi cảm thấy khá tốt, trong tất cả các môn, điểm cao nhất là môn tiếng Anh.”

Tần Trú: “...”

Sở Hạo chưa từng thấy thành tích của Bùi Duẫn nên không biết rõ sự thật, thở dài nói: “Lợi hại như vậy sao?! Cậu kiểm tra được bao nhiêu điểm?”

Bùi Duẫn hơi im lặng, bình thản nói: “Điểm của ngày hôm qua đã không quan trọng nữa, điều quan trọng là chúng ta phải tập trung vào bài kiểm tra mới, cố gắng thi tốt hơn.”

Sở Hạo cũng không dễ dàng bị lừa như vậy, cậu ta không hiểu nên hỏi tiếp: “Vậy tại sao giáo viên chỉ yêu cầu mỗi cậu ghi nhớ từ đơn?”

Bùi Duẫn nói: “Bởi vì từ đơn đang kìm hãm tôi, ngữ pháp của tôi tạm được, số lượng từ vựng thì hơi ít.”

Cậu suy nghĩ một chút, để có thể tăng thêm độ tin cậy nên bổ sung: “Hôm trước tôi vừa mới ký một bản hợp đồng toàn là tiếng Anh.”

Tần Trú viết tiếp chữ “C”, bỗng giật mình làm trượt bút, viết lệch ra ngoài: “...”

Sở Hạo hoảng sợ: “Thật sao? Sao cậu lại làm được?”

Bùi Duẫn: “Thiên phú. Nhưng mà cậu không nên nản chí, cần cù bù thông minh. Cậu nghĩ rằng tôi cầm điện thoại trong giờ học là để chơi sao? Không phải, đó là tôi đang học thuộc từ đơn nào đó. Trong khoảng thời gian trên đường đến trường, có thể nghe radio tiếng Anh, cậu yếu chỗ nào thì bổ sung chỗ đó, cố gắng lên, học tập không có con đường tắt nào cả, mỗi ngày tiến bộ một chút, mười ngày tiến bộ nhiều chút.”

Tần Trú nghĩ thầm, da mặt dày cỡ nào mới có thể nói như vậy.

Những lời này đều rất hữu ích, nhưng lại do Bùi Duẫn nói ra, chung quy cảm thấy rất kì lạ.

Nhưng vào lúc này Sở Hạo cũng cảm thấy có chút được an ủi, cậu ta nghĩ, hạng hai đếm ngược còn cố gắng như vậy, còn cậu ta có tư cách gì mà không cố gắng?

Sở Hạo biết ơn nói: “Anh Bùi, cảm ơn.”

Bùi Duẫn mỉm cười: “Chuyện nhỏ.”

Tần Trú ngẩng đầu, liếc nhìn Sở Hạo một lần nữa rồi cắm đầu ôn tập, cạn lời liếc nhìn bạn cùng bàn: “Lại chém gió.”

Dù sao Bùi Duẫn cũng là người ngày ngày đăng những thứ rác rưởi trên diễn đàn, không xấu hổ chút nào: “Mặt mũi của đại ca cần phải được bảo vệ, cậu không hiểu đâu.”

Tần Trú cũng không muốn hiểu.

Lần này bài thi tiếng Anh có 150 điểm, đối với Bùi Duẫn mà nói cũng không khác gì.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Bài kiểm tra tiếng Anh mất nhiều thời gian nhất, cậu làm xong cả bài thi cũng mới trôi qua hai mươi phút.

Bởi vì kiểm tra trong lớp, không đổi vị trí ngồi, chỉ là khoảng cách giữa các bàn học được dãn ra một ít.

Bùi Duẫn có chút buồn ngủ, liếc nhìn đến chỗ giáo viên tiếng Anh đang canh gác, viết tờ giấy đặt ở góc bàn, dùng cục gôm để đè lại, yên tâm nằm xuống ngủ.

Khi giáo viên tiếng Anh đi đến bên cạnh Bùi Duẫn, Bùi Duẫn đã ngủ say.

Cô ấy đang muốn đánh thức cậu thì nhìn thấy tờ giấy ở góc bàn, cô ấy cầm lên nhìn, trên đó viết: Ôn tập suốt một đêm, kết quả rất tốt, xin để em ngủ bù một chút, cảm ơn cô.

Mặt trên còn vẽ một hình ảnh “Làm ơn” đơn giản.

Giáo viên tiếng Anh dở khóc dở cười.

Bùi Duẫn ngủ một giấc cho đến khi buổi kiểm tra kết thúc, cậu nhéo nhéo cái cổ cứng ngắc, cầm bàn học đẩy trở lại.

Cậu vừa ngồi, Sở Hạo không chờ được nữa chạy tới hỏi: “Anh Bùi, cậu thi thế nào?”

Bùi Duẫn nói một cách thành thật: “Cũng không tệ lắm, rất tự tin.”

Sở Hạo khóc lóc thảm thiết: “Tôi lại nghĩ thật là khó đó, không hiểu toàn bộ phần điền vào chỗ trống, phần đọc hiểu cũng có hai câu không tìm được, phần viết văn thì hình như lạc đề, lần này lại thi trượt rồi.”

Bùi Duẫn cũng không thể nói với cậu ta rằng một chữ cậu cũng không hiểu, toàn dựa vào đoán mò.

Sở Hạo lại hỏi: “Anh Bùi, câu ba của phần điền vào chỗ trống cậu chọn đáp án nào?”

Bùi Duẫn không chút do dự: “B.”

“Hả…” Sở Hạo không từ bỏ ý định lại hỏi Tần Trú: “Học thần, cậu chọn đáp án nào?”

Tần Trú: “B.”

Đáp án của Tần Trú thì tương đương với đáp án chính xác.

Sở Hạo bị sốc, chíp chíp chíp trở về chỗ ngồi, tự cô lập bản thân.

Tần Trú chờ cậu ta đi rồi mới nói: “Toàn bộ đều chọn B?”

Bùi Duẫn nói: “Đúng vậy, lần trước thì tôi chọn toàn bộ đều là A.”

Tần Trú nhìn cậu trong chốc lát: “Cậu không muốn cải thiện thành tích của mình lên sao?”

Bùi Duẫn nằm úp sấp trên bàn, miễn cưỡng nói: “Có nghĩ tới, sau rồi lại ngủ vô cùng bình thản.”

Nói đến chuyện nâng cao thành tích này, đường nhiên Bùi Duẫn nghĩ đến rất nhiều lần.

Nhưng chuyện mua một cuốn sách tham khảo rồi tự học, sau đó trở mình không ngừng vươn lên trong nghịch cảnh, thành tích một bước tăng vọt này, chỉ tồn tại ở trong mơ.

Bùi Duẫn nhớ rất rõ ràng, đó là vào học kỳ 2 của lớp 9, cậu trở về nhà với đầy thương tích ở trên người.

Chung Lan Tâm hiếm khi không mắng cậu khi cậu lại đi đánh nhau, im lặng nấu cơm xong, nhìn cậu ăn cơm, bản thân mình lại chưa ăn.

Bùi Duẫn ăn vài miếng, buông đũa xuống: “Mẹ sao thế?”

Chung Lan Tâm lo lắng phiền muộn mà nói: “Vừa rồi giáo viên gọi điện thoại cho mẹ, nói rằng với thành tích của con thì muốn vào trường phổ thông thì có chút khó khăn, chỉ có thể chọn vào trường nghề có bầu không khí tốt hơn một chút mà học.”

Bùi Duẫn ngừng hai giây, trầm mặc ăn.

Cậu tự mình biết thành tích của cậu như thế nào, bình thường ra vẻ giống như đứng đầu lớp, nhưng khi nói về việc mò mẫm sâu bên trong lòng, cậu cơ bản đọc không hiểu câu hỏi trên đề thi.

Có đôi khi muốn học cũng không biết bắt đầu từ đâu để học.

Bùi Duẫn không phải là người có khả năng tĩnh tâm để học tập, môi trường ở trường cấp hai vốn là như vậy, mọi người không ai muốn học, qua một thời gian dài cậu cũng bị nhiễm thói xấu, chỉ chơi game và ngủ.

Nhưng không biết vì sao, Bùi Duẫn vẫn không quên được ánh mắt sầu lo của Chung Lan Tâm.

Trong học kỳ cuối cùng của năm cấp hai, Bùi Duẫn thật sự chăm chỉ một lần, nhưng kiến thức nền tảng quá kém, cuối cùng cũng chỉ là miễn cưỡng đủ điểm vào trường trung học phụ thuộc, còn phải nộp ít tiền để được vào.

Khi thi đậu vào trường trung học phụ thuộc, Chung Lan Tâm không còn ép buộc cậu nữa: “Con cái ngu dốt cũng không còn cách nào khác, quên đi, chấp nhận vậy.”

Bùi Duẫn dồn hết sức vào năm lớp 9, bây giờ thấy sách vở là buồn ngủ, năm lớp 10 thậm chí còn từng mua một bộ Vương Hậu Hùng (một bộ sách để ôn tập), xắn tay chuẩn bị làm điều gì đó lớn lao.

Về sau đọc bộ Vương Hậu Hùng này được hai ba trang, lại ném vào một góc bụi bặm nào đó.

“Tương lai cậu muốn làm cái gì?”

Bùi Duẫn đang đắm chìm trong ký ức thì bị một giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng kéo sự chú ý lại.

Cậu chậm rãi ngồi ngay ngắn lại: “Ước mơ của tôi, là giấc mơ của hầu hết tất cả mọi người.”

Tần Trú chờ cậu đưa ra một câu trả lời thuyết phục.

Bùi Duẫn: “Thu tiền thuê nhà.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn nói tiếp: “Dựa theo kế hoạch phát triển của đô thị, nhà ở của tôi nói không chừng phải bị phá bỏ, đến lúc đó nếu như dựa vào mức bồi thường theo đầu người, có thể phân ra làm hai căn nhà, nếu như diện tích lớn còn có thể làm vách ngăn để cho thuê…”

Những lời còn sót lại bị một quyển sách đập vào mặt gián đoạn.

Bùi Duẫn vững vàng bắt lấy, không hiểu: “Cậu đánh tôi làm gì?”

Tần Trú mặc kệ cậu.

Đúng là giấc mơ mà…

Bùi Duẫn chống cằm, cầm bút vẽ những đường cong lên cuốn số tay.

Cậu không có đặc biệt thích làm cái gì, cũng không biết tương lai sẽ đi làm cái gì.

“Không vội, cậu vẫn còn thời gian để suy nghĩ.” Tần Trú giống như biết cậu đang mơ hồ, nhàn nhạt an ủi một câu.

Bùi Duẫn hồi phục lại tinh thần: “Ồ… thật sự không thể thu tiền thuê nhà sao?”

Tần Trú: “...”

Tiết cuối cùng của thứ sáu là một buổi họp lớp, có thể về nhà sau khi hoàn thành.

Lão Tôn: “Ngày hôm nay không có chuyện gì khác, chỉ chọn ban cán sự lớp, hiện tại ngoài trừ đại diện từng môn của chúng ta, các vị trí ban cán sự khác vẫn còn trống, các em nếu muốn chọn chức vụ đó thì tự mình đăng kí, những bạn học khác cũng có thể đề cử.”

Bùi Duẫn chọc chọc Tần Trú: “Cậu làm không?”

Tần Trú: “Không làm.”

Bùi Duẫn còn tưởng rằng người như anh không phải là lớp trưởng thì cũng là lớp phó học tập: “Tại sao thế?”

Tần Trú rất thẳng thắng: “Phiền phức.”

Nói thật thay vì nói phiền phức, không bằng nói rằng có ban cán sự nào cả nửa học kỳ không thấy được mặt mũi đâu chứ?

Giáo viên cũng sẽ không để Tần Trú làm những chuyện vặt, nếu không may làm quá nhiều việc dẫn đến phát bệnh, bọn họ không đủ khả năng để chịu trách nhiệm.

Vẫn luôn có học sinh đăng ký để tranh cử, lão Tôn viết tên họ lên những chức vụ tương ứng ở trên bảng đen.

“Thầy Tôn.” Diệp Lãng Tinh giơ tay lên: “Em đề cử Bùi Duẫn làm lớp trưởng.”