Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 18: Chương 18 :




Trí nhớ của Bùi Duẫn không phải tốt lắm.

Đối với người không quan trọng thì từ trước đến nay cậu đều không ghi nhớ ở trong đầu, chuyện bị đột nhiên chặn lại rồi khiêu khích cũng không ít, Bùi Duẫn đều dùng câu nói vạn năng làm lời dạo đầu —— Mày là tên bại tướng nào dưới tay tao?

Nam sinh có vóc dáng cao lớn ném ghế về phía cậu chậm rãi đi ra, dưới tai có một vết sẹo.

Trong khi hắn ta di chuyển, mấy người trong quán thịt nướng cũng đứng lên, đi theo phía sau hắn ta.

Bùi Duẫn híp mắt, thầm nghĩ đúng là trùng hợp, vừa hay quen biết.

Trong lý lịch một chọi mười huy hoàng, tên này trong truyền thuyết, là một nét mực đậm màu nhất, biệt danh của hắn ta là Lý Mặt Sẹo, là người dẫn đầu.

Tuổi của Lý Mặt Sẹo cũng không lớn, lớn hơn Bùi Duẫn hai tuổi, bỏ học từ lâu rồi ra ngoài lăn lộn với mấy tên côn đồ, rất nổi tiếng ở khu trường này, nổi tiếng ở chỗ chỉ chọn nam sinh nhỏ gầy yếu thu phí bảo kê, thu xong còn ăn bớt, vô cùng ghê tởm.

Từ nhỏ đến lớn, Bùi Duẫn bởi vì dung mạo mà đánh nhau không ít, lúc cậu vừa đến trường trung học phụ thuộc thì đã bị Lý Mặt Sẹo theo dõi.

Lý Mặt Sẹo bí mật theo dõi cậu rất lâu, bị thái độ ngoan ngoãn ngay từ đầu của Bùi Duẫn ở trường học đánh lừa, vào một buổi tối nào đó kết thúc tiết tự học thì đã chặn cậu trong một ngõ nhỏ.

Lý Mặt Sẹo thèm cậu đã lâu, lần đó không dắt theo đàn em, chính là vì muốn có một khoảng thời gian vui vẻ.

Sau đó thì sao?

Lý Mặt Sẹo cố gắng hết sức không muốn nhớ lại, nhưng trước sau không quên được bàn tay với khớp xương rõ ràng kia phóng đại ở trước mắt, sau đó nắm lấy cổ áo của hắn ta, tàn nhẫn nhấn mặt hắn ta đập vào tường xi măng.

Bên tai đều là giọng điệu khinh thường của Bùi Doãn: “Mày là Lý Mặt Sẹo? Là cái tên nhát gan chỉ dám chọn những người đi lẻ rồi ra tay kia?”

Mọi tâm tư phấp phới đều tan thành tro bụi.

Lý Mặt Sẹo vì dưỡng thương, mấy ngày không ra khỏi cửa, hắn ta càng nghĩ càng tức, vết thương lành thì triệu tập đám lông vàng dưới tay, chặn Bùi Duẫn thêm một lần nữa. - Editor: Eudora T Y T

Kết quả…

Lý Mặt Sẹo nhớ tới chuyện cũ, nhìn đồng phục trường trung học số 3 của cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao đã đến trường trung học phụ thuộc tìm mày từ lâu, vậy mà mày lại chuyển trường.”

Lớp tự học buổi tối của trường trung học phụ thuộc kết thúc sớm hơn một chút, đầu óc Lý Mặt Sẹo không biết thay đổi, chỉ dẫn người chặn ở cổng trường trung học phụ thuộc, mấy ngày nay cũng không gặp được.

Trong lòng Bùi Duẫn không có chút gợn sóng gì với sự xuất hiện của Lý Mặt Sẹo, chỉ cảm thấy phiền, trì hoãn cậu chọn thịt nướng.

Cậu cong môi, hòa ái nói: “Mày chê tao gần đây không có danh khí, cho nên đặt biết đến tặng độ nổi tiếng sao?”

Lý Mặt Sẹo tức giận gần chết: “Tặng độ nổi tiếng cái con mẹ mày, loại mày chỉ có cái gan báo cảnh sát, báo cảnh sát một lần nữa đi, thế mà mày cũng có thể thổi vụ một chọi mười ra khỏi miệng!”

Hắn ta đương nhiên muốn làm sáng tỏ, muốn nói với người khác Bùi Duẫn khốn nạn đến thế nào.

Nhưng rất đáng tiếc, chữ tín của Lý Mặt Sẹo đã toi đời, vốn dĩ không ai tin.

Cả con phố phút chốc yên tĩnh.

Giọng của Lý Mặt Sẹo vang dội trên con phố nhỏ, giọng hắn ta lớn, như tự mang theo loa, gào đến quần chúng vốn đang sờ trộm ăn dưa nhô đầu ra, tò mò nhìn qua.

Một chọi mười.

Từ này đã được lưu truyền đến khu trường học này đã lâu, tất cả mọi người đều biết trường trung học phụ thuộc có một vị thần tiên, một chọi mười mà không mất một cọng tóc nào, cũng không bị xử phạt.

Thì ra là do báo cảnh sát?

Lại còn nổ như vậy?

Mọi người nhìn chăm chú vào Bùi Duẫn đang nhìn Lý Mặt Sẹo: “Tao không ngờ mày là loại người này.”

Lý Mặt Sẹo: “Tao làm sao?”

Bùi Duẫn: “Lúc đầu tao tưởng là cho dù mày chỉ dám ra tay với mấy đứa yếu đuối đi lẻ, nhưng dù gì cũng là một thằng đàn ông. Tao hiểu mày mất mặt, nhưng sao mày có thể nói như vậy? Thua không phục?”

Lý Mặt Sẹo bị sự trơ tráo của cậu làm cho kinh sợ: “Đệch, mày có biết xấu hổ không?”

Quần chúng ăn dưa: “Ồ…”

Trong lòng bọn họ càng nghiêng về Bùi Duẫn, bởi vì cậu đẹp.

Lời nói của Lý Mặt Sẹo cũng làm cho bọn họ hoài nghi, đều muốn xem Bùi Duẫn nói như thế nào.

Bùi Duẫn không giải thích gì cả, cậu cởi cúc cổ áo, ngoắc tay về phía Lý Mặt Sẹo: “Tốc chiến tốc thắng, tao đói rồi.”

Lý Mặt Sẹo hiển nhiên là đến gây rắc rối, vung tay lên với đám lông vàng, đến gần Bùi Duẫn.

Khỉ Mập bị đẩy sang một bên, cậu ta không thích hành xử một mình như Bùi Duẫn, quen biết không ít người.

Cậu ta vốn định gọi người, nhưng Bùi Duẫn nói không cần.

Sau đó, tất cả mọi người ở phố ăn vặt đều nhìn thấy đám Lý Mặt Sẹo kiêu ngạo lại bị Bùi Duẫn đánh đến kêu ba gọi mẹ.

Tất cả mọi người đều hốt hoảng.

Mặt Lý Mặt Sẹo hướng xuống đất, cũng hốt hoảng.

Động tác đánh nhau của Bùi Duẫn rất sạch sẽ lưu loát, khuôn mặt vẫn mỉm cười của thiếu niên nhuốm chút tàn bạo, ra tay không chút lưu tình nào.

Bất kể quá khứ một chọi mười là thật hay giả.

Nhưng trước mắt bao người, Bùi Duẫn đã chứng thực truyền thuyết.

Dưới hoàng hôn, gió cuốn lên cát bụi, phố ăn vặt hoàn toàn yên tĩnh.

Bùi Duẫn ngồi trên người Lý Mặt Sẹo, vỗ lưng hắn ta: “Tao cảm thấy không có cảm giác thành tựu gì. Bọn mày thật sự là một lũ cùi bắp.”

Cậu cứ tưởng là hơi khó giải quyết, ai biết đám lông vàng không đánh đấm gì được như vậy.

Bùi Duẫn cảm thấy chưa đã nghiền, trào phúng với sơ hở của bọn họ một trận, thậm chí ngay cả kiểu tóc trang phục cũng bình phán một hồi, góc độ sợi tóc tung bay không đủ đẹp mắt, khoảng cách hoa văn quần áo không ngay ngắn vân vân.

Lý Mặt Sẹo không ngờ nhận lấy công kích thân thể xong, còn phải nhận lấy công kích tinh thần.

Hắn ta giãy dụa vài cái, phát hiện giãy không ra, căm hận nói: “Mày cứ chờ đó cho tao.”

Bùi Duẫn duỗi lưng một cái, lười biếng nói: “Hoan nghênh.”

Lý Mặt Sẹo còn muốn nói thêm vài câu tàn nhẫn, một giây sau, hắn ta và Bùi Duẫn đều cứng đờ.

Có người hét lên: “Cảnh sát đến!”

Một tên tóc vàng nằm trên mặt đất run rẩy thả tay, giơ di động lên: “Đại ca, anh đừng sợ, em báo cảnh sát rồi.”

Lý Mặt Sẹo: “...”

Bùi Duẫn: “... Mày nhặt được kẻ dở hơi ở đâu thế?”

Lý Mặt Sẹo cũng bị chấn động, trên người hắn ta bỗng nhẹ đi, Bùi Duẫn đứng khỏi lưng hắn ta, hắn ta vui mừng khôn xiết, đang muốn đứng dậy thì trên lưng đột nhiên trùng xuống, lại bị đè trở về.

Hắn ta tức giận nghiêng đầu, Bùi Duẫn đặt một cái bàn lên người hắn ta, sau đó cùng Khỉ Mập xoay người bỏ chạy.

Lý Mặt Sẹo: “...”

Cứ trì hoãn như vậy, cảnh sát đến.

Cảnh sát nhìn xung quanh, vẫn là gương mặt quen thuộc: “Lại là cậu à, dẫn đi dẫn đi.”

Lý Mặt Sẹo giãy dụa nói: “Còn một thằng nữa, nó chạy…”

Hắn ta chỉ về phía Bùi Duẫn đang chạy xa, cả người đều hoang mang.

Phía trước không thấy bóng dáng hai người từ lâu, chỉ có một ông cụ kéo xe bán kem.

Cảnh sát cạn lời, nói: “Cậu muốn nói cậu đánh nhau với ông cụ này sao? Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.”

Lý Mặt Sẹo chưa từ bỏ ý định: “Nó tên Bùi Duẫn, là học sinh trường trung phụ thuộc... À không phải, học sinh trường trung học số 3.”

Cảnh sát: “Không biết hối cải, còn hất nước bẩn cho người khác, ngay cả trường học của người ta cũng nói không rõ, câm miệng.”

Lý Mặt Sẹo: “...”

Cuối cùng hắn ta đã phải nhận lấy quá nhiều.

Bùi Duẫn với Khỉ Mập quẹo vào một quán lẩu cay, cầm tô nhựa lớn chọn thức ăn.

“Thật ra thịt nướng với lẩu cay cũng chẳng khác gì.” Bùi Duẫn tự an ủi mình một câu.

Không được ăn thịt nướng, Khỉ Mập cũng thấy hơi đáng tiếc: “Anh Bùi, lần sau cậu đến đi ăn thì đeo khẩu trang đi.”

Bùi Duẫn gật đầu: “Cũng đúng, khuôn mặt này của tớ thu hút ánh mắt của quá nhiều người, không khiêm tốn.”

Khỉ Mập: “...” Cậu ta cũng không có ý này.

Lấy đồ ăn xong, trả tiền, hai người lấy số thẻ rồi tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Khỉ Mập còn nhớ chuyện của Lý Mặt Sẹo, nói: “Có phải lần tớ báo tin cho cậu không?”

Khỉ Mập có thể trở thành bạn với Bùi Duẫn, chính là vì đã báo tin cho Bùi Duẫn biết.

Ngày đó cậu ta đúng lúc xin nghỉ, lúc ra cổng trường còn sớm, tình cờ nhìn thấy Lý Mặt Sẹo triệu tập đám lông vàng, nghe bọn họ nói chuyện thì biết muốn tìm Bùi Duẫn gây rắc rối.

Khỉ Mập căn cứ vào tâm lý giúp đỡ bạn học cùng lớp, gửi cho Bùi Duẫn một tin nhắn.

Ngày hôm sau Bùi Duẫn tìm được cậu ta, cười híp mắt nói: “Có chuyện cần cậu giúp một chút.”

Sau đó, Khỉ Mập viết bài đăng rác cho Bùi Duẫn một năm.

Bài đăng một chọi mười cũng là do cậu ta đảm đương người qua đường chứng kiến đầu tiên, viết xuống “Ghi lại sự thật”, tuyên truyền đến mọi người đều biết.

Có thể nói danh trùm trường của Bùi Duẫn, là do chính hai người bọn họ marketing.

“Vậy tối hôm đó cậu thật sự báo cảnh sát à?” Khỉ Mập nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý đến bọn họ, thấp giọng hỏi.

“Ông chủ, thêm đồ uống, lát tính tiền.” Bùi Duẫn hô một câu với quầy thu ngân, vớt chai thủy tinh đựng Sprite trên bàn, vừa mở nắp vừa nói: “Đúng vậy, hôm đó tay tớ bị trật, không tiện.”

Khỉ Mập im lặng: “Anh Bùi, cậu thật sự là cho tớ ngạc nhiên.”

Cậu ta không ngờ da mặt của Bùi Duẫn thật sự có thể dày như vậy, nói không thành có mà mặt một chút cũng không đỏ.

Bùi Duẫn chắp tay: “Quá khen.”

Thật ra thì không có lý do gì khác, chính là phiền.

Lúc Bùi Duẫn mới vừa học lớp 10, thật sự muốn học tập thật tốt, hoàn toàn thay đổi không đánh nhau.

Đỡ cho Chung Lan Tâm suốt ngày đau lòng với đống thuốc Vân Nam.

Lúc Lý Mặt Sẹo tìm tới cửa, Bùi Duẫn đã cảm thấy phiền.

Dứt khoát làm một việc lớn, trực tiếp đánh thanh danh ra ngoài, mọi chuyện xong xuôi.

Sau khi mánh khoé một chọi mười truyền ra, số lần đánh nhau chợt giảm.

Bùi Duẫn cũng phát hiện ra niềm vui mới, phát hiện viết bài đăng rác còn vui hơn đánh nhau nhiều.

Cậu nói, Khỉ Mập lấy góc độ người qua đường mà viết bài đăng.

Càng viết càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Danh tiếng ngày càng vang dội.

Bùi Duẫn nhớ đến một chuyện: “Vừa rồi cậu muốn nói gì? Diễn đàn có gì giữa tớ và Tần Trú?”

Khỉ Mập cũng nhớ ra, lấy di động ra cho cậu xem: “Topic CP của các cậu.”

Tiêu đề: Yếu ớt hỏi một câu, có ship học thần X trùm trường không?

Tác giả: Tác giả là bạn học cùng lớp của bọn họ, trùm trường với học thần làm bạn cùng bàn tôi còn đổ mồ hôi, sợ học thần chịu thiệt, tôi lén lút quan sát vài ngày, cảm giác bọn họ rất ngọt, trông quan hệ có vẻ rất tốt. Trước tiên không nhắc đến sự kiện ba mà mọi người đều biết, tôi phát hiện bọn họ trừ đi nhà vệ sinh, cơ bản đều dính lấy nhau, không nói nhiều, đăng mấy tấm ảnh.

Bùi Duẫn lướt qua một chút, phát hiện hình ảnh đều là chụp trộm, có hơi mờ.

Tấm thứ nhất, cậu nằm sấp trên bàn, mặt hướng về phía Tần Trú không biết đang nói cái gì, một tay còn nắm lấy góc áo của Tần Trú.

Tấm thứ hai, là ở trong căn tin, cậu gắp thịt mình mua cho Tần Trú.

Tấm thứ ba, Tần Trú hơi bất lực xoa đầu cậu...

Ảnh chụp được rất nhiều chi tiết nhỏ, Bùi Duẫn lướt lướt, bản thân cũng phải tin là đang yêu đương với Tần Trú.

Khỉ Mập làm mặt quỷ: “Cậu có cảm nghĩ gì?”

Bùi Duẫn hơi khát, cầm lấy Sprite hút hai ngụm, cắn ống hút nói: “Ship cũng khá tốt, cậu xem ánh mắt này, hàm mà không lộ, kể ra mối tình tương tư mơ hồ lại bịn rịn.”

Khỉ Mập: “...”

Bùi Duẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Vì sao tớ trông như cô vợ nhỏ vậy?”

Khỉ Mập: “Vậy phải tự hỏi chính cậu rồi, tại sao vừa đến trước mặt học thần đã mềm.”

Bùi Duẫn một lời khó nói hết nhìn cậu ta, nói: “Cũng không thể tớ vừa nhìn thấy cậu ta đã cứng chứ?”

Khỉ Mập: “...”

Đây đều là từ ngữ hổ báo gì vậy.

Cái topic này ngoài hình ảnh, còn có một số chuyện cười hàng ngày của bọn họ.

Có viết, cũng có đối thoại của hai người bọn họ.

Có rất nhiều cái đến bản thân Bùi Duẫn cũng không nhớ rõ.

Lầu 78: Hai người này thật sự muốn làm gì thì làm. Sau khi tập xong thể dục giữa giờ trở về, học thần hỏi cậu ấy muốn uống đồ uống loại gì, Bùi Duẫn nói đồ uống nào ngọt như cậu vậy, vẻ mặt của học thần thật sự là a a a!!

Lầu 98: Không phải sức khỏe của học thần không tốt sao? Có lần cậu ấy ho khan một tiếng, Bùi Duẫn gấp đến độ không chịu được, hỏi han ân cần các kiểu, lúc thì có khó chịu hay không, lúc lại kêu bọn họ chỉnh điều hòa lên cao một chút.

Lầu 99: Tôi vốn chỉ vào xem cặp đôi có chút mới lạ này, không ngờ thấy cũng có muốn ship, tiếp tục tiếp tục đi.

Lầu 100: Ăn ngon quá, cầu tiếp tục cập nhật!

Topic đã xây đến hơn ba trăm lầu, Bùi Duẫn xem đến say sưa, lưu trang web lại.

Bùi Duẫn: “Không ngờ tớ ngọt ngào như vậy, vậy mà mấy người các cậu còn nói tớ có nét độc thân?”

Khỉ Mập đã không biết bày ra vẻ mặt gì: “Bằng không thì sao, bây giờ cậu đang yêu đương với học thần à?”

Bùi Duẫn: “...”

Cũng không có.

Khỉ Mập quay lại trang đầu diễn đàn, bỗng nhiên vỗ vỗ Bùi Duẫn: “Anh Bùi, video cậu đánh nhau có người đăng lên rồi.”

Bùi Duẫn ngẩn ra, cầm lấy di động muốn xem thì nhận được một cuộc điện thoại.

Tên người gọi: Ông chủ nhỏ.