Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 11: Chương 11 :




Ân oán giữa Bùi Duẫn và Hồ Gia Vinh cũng khá đơn giản.

Lúc đó lớp 10 mới vào học chưa lâu, Bùi Duẫn cũng chưa trở thành trùm trường, vẫn an phận thủ thường.

Do vẻ ngoài xuất sắc, ảnh của Bùi Duẫn được đăng lên diễn đàn của trường, có đàn chị khóa trên còn tìm thông tin và phương thức liên lạc của cậu.

Trùng hợp thay, đàn chị này lại là người mà Hồ Gia Vinh đang theo đuổi.

Hồ Gia Vinh hơn Bùi Duẫn một lớp, đã “lăn lộn” trên diễn đàn trường từ lâu. Ngay khi cậu ta thấy bài đăng của đàn chị thì đã tức nổ phổi, đổi ngay sang nick phụ rồi bình luận bên dưới.

— Năm cấp hai tôi có học cùng trường với tên này, hút thuốc đánh bạc tán gái chẳng có gì mà cậu ta không biết, lại còn thường xuyên giao du với đám đầu đường xó chợ ngoài kia, bóc lột học sinh trong trường.

— Tất nhiên là người nhà của tên này cũng chẳng thèm để ý tới cậu ta, từ nhỏ tên này đã không có ba, ai mà biết có phải là phạm phải tội gì hay không, mẹ của cậu ta thì chẳng bao giờ ở nhà, làm cái công việc mà mọi người đều hiểu ấy, cái loại rác rưởi như này thì ai mà thèm quan tâm chứ.

— Năm lớp 9, cậu ta làm cho một đàn chị lớp 10 có bầu, đợt đó cũng rúng động lắm, cậu ta cũng suýt bị đuổi học.

Hồ Gia Vinh càng viết càng hăng, đã sắp quên luôn việc cậu ta vốn còn chẳng quen biết gì Bùi Duẫn, thậm chí còn không biết tên của cậu.

Cậu ta ngồi giữa quán net mịt mù khói thuốc, mắt đỏ rực, gõ bàn phím lách cách, chỉ có một suy nghĩ… Không thể để cho đàn chị nhìn trúng kẻ khác.

Cậu ta trả lời rất nhiều bình luận, đã hoàn toàn theo kịp tiết tấu của bài thảo luận.

Từ khen Bùi Duẫn đẹp trai cho tới nhổ nước bọt khinh bỉ Bùi Duẫn, bài thảo luận càng lúc càng sục sôi.

Hồ Gia Vinh nhìn bình luận chửi rủa đầy màn hình, lộ ra nụ cười mãn nguyện, cậu ta xoa bóp ngón tay mỏi nhừ, lướt tin tức một chút.

Ngay giây sau, nụ cười của cậu ta đông cứng lại.

Một nick có id là PYNZS trả lời: “Kể chuyện sôi nổi thật đấy, thế cậu nói thử xem, cậu ta tên là gì thế.”

Hồ Gia Vinh cắn răng trả lời: “Tên của loại rác rưởi đó, tôi sợ nói ra làm bẩn mắt mọi người.”

PYNZS: “Ồ, không sao cả, cứ hét thật to vào, chúng tôi giúp cậu mắng tên đấy.”

Hồ Gia Vinh khịt mũi, chẳng có ý định để ý tới cái nick ấy.

Nhưng không biết tại sao, càng ngày càng có nhiều người gia nhập, muốn cậu ta nói ra tên của người kia.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Bởi vì bị Hồ Gia Vinh lờ đi nên dần dần có người bắt đầu nghi ngờ.

10 phút sau.

PYNZS: “Ừm… Hồ Gia Vinh có phải không, cậu đổi sang nick phụ mà không biết đổi cả địa chỉ IP à?”

Dưới phần bình luận đã hoàn toàn bùng nổ.

Hồ Gia Vinh vốn đã chẳng che giấu việc cậu ta theo đuổi đàn chị nên ai chơi diễn đàn cũng đều biết việc này.

Hơn nữa mọi người đều biết, Hồ Gia Vinh học cùng trường cấp 2 với đàn chị, thế nên việc cậu ta đổi nick phụ giả làm người biết rõ sự tình thì vô cùng tế nhị.

Vốn Bùi Duẫn cũng chẳng thèm để ý đến mấy chuyện này nhưng thấy cậu ta càng nói càng quá đáng, còn liên lụy đến cả Chung Lam Tâm thì đã không tính tha cho cậu ta rồi.

Ngày hôm sau, một mình cậu đi đến tầng học của khối 11, cười tít mắt kéo Hồ Gia Vinh đi.

Khỉ Mập: “Đây là chìa khóa dẫn lối đến con đường vinh quang của cậu mà, sao cậu quên được hay vậy?”

Bùi Duẫn kê đầu lên gối, cậu mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, nước chảy dọc từ trên tóc xuống dưới xương quai xanh.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước lạch bà lạch bạch, Bùi Duẫn có hơi buồn ngủ.

Bùi Duẫn: “Thế cậu có thấy ai thành boss lớn xong lại cứ nhớ mãi không quên một cái bia thế mạng không? Cũng chẳng phải người yêu của tớ, nhớ nhung cậu ta làm gì?”

Khỉ Mập: [Nắm đấm]

Khỉ Mập: “Thế cậu có tính xử lý cậu ta không?”

Bùi Duẫn: “Kẻ cọ nhiệt của tớ thì không cần phải để ý tới. Có điều cậu ta nghĩ về tớ như thế thì để lần tới đi gặp cậu ta thử xem.”

Hồ Gia Vinh là người đầu tiên mà Bùi Duẫn đánh sau khi đến Trường trung học phụ thuộc.

Sau đó thì bị phạt, cả trường đều hay.

Bởi vì vừa vào học không lâu đã bị xử phạt nên toàn trường đều xôn xao.

Sau này Hồ Gia Vinh còn định kiếm chuyện với cậu nhưng nghe bảo còn chưa tìm được đủ đàn em thì sự tích Bùi Duẫn một chọi mười đã được lưu truyền, bọn họ lập tức yên tĩnh lại ngay.

Cho đến ngày hôm nay, Bùi Duẫn cũng đã sắp quên béng luôn là còn có người như thế này rồi.

Cái tên Hồ Gia Vinh này đúng thật là mồm miệng bẩn thỉu.

Không để ý đến cậu ta thì cậu ta sẽ càng nói chuyện quá đáng hơn.

Bản thân Bùi Duẫn thì chẳng sao cả, nhưng Tần Trú đối xử với cậu không tệ, cậu không mong Tần Trú bị bôi nhọ.

Khỉ Mập: “Anh Bùi, chơi game không?”

Bùi Duẫn: “Không, chuẩn bị đi ngủ rồi.”

Khỉ Mập: “??? Cậu có phải là anh Bùi của tớ không? Mới mười rưỡi thì ngủ gì chứ?”

Bùi Duẫn: “Bạn cùng phòng sắp ngủ rồi, không làm ồn đến cậu ta nữa.”

Khỉ Mập: “????????”

Khỉ Mập: “Bạn cùng phòng nào thế? Cậu có em chó khác ở bên ngoài rồi phải không, anh Bùi?!”

Tiếng nước ngừng lại, cửa phòng tắm kêu lên “lạch cạch”, Tần Trú đang lau tóc bước ra.

Anh mặc một bộ đồ ở nhà thật thoải mái, cả người trông cũng mềm mại đi không ít.

Bùi Duẫn bất giác bỏ điện thoại xuống.

Tần Trú đi đến mép giường bên phía cậu rồi đặt máy sấy tóc cạnh tay cậu: “Sấy khô.”

“Hả?” Bùi Duẫn nhìn bóng lưng đang quay người đi vào nhà tắm kia, ngồi thẳng người dậy.

Bùi Duẫn tắm xong thì vẫn luôn theo thói quen lau bừa vài cái rồi cũng lười không thèm lau mà cứ thế ngủ luôn.

Cậu định nói không cần, để đợi chút nữa là khô rồi, nhưng rất nhanh Tần Trú lại cầm một cái máy sấy tóc bước ra.

Lời đến bên miệng Bùi Duẫn lại nghẹn lại.

Thôi bỏ đi, cũng đã cầm ra rồi.

Bùi Duẫn cắm phích cắm, hai người ngồi bên mép giường rồi sấy tóc phù phù.

Sấy tóc xong thì ánh mắt hai người chạm vào nhau rồi lại lần lượt tách ra.

Bùi Duẫn thì có hơi không thoải mái nhưng Tần Trú thì lại vô cùng tự tại, anh chỉ lo đến việc đi lựa sách của mình.

Bùi Duẫn tự thấy bản thân hơi có bệnh, cậu vò vò đầu rồi cất máy sấy tóc đi, xoay người lên giường.

Cả người Bùi Duẫn đắm chìm trong chiếc giường mềm mại, cậu kéo chăn mỏng lên qua đầu.

Bởi vì không nhìn thấy gì cả nên tai cũng thính hơn bao giờ hết.

Bùi Duẫn lắng nghe tiếng Tần Trú lật sách.

Nghe thấy cả tiếng bước chân của anh.

Sau đó thì là tiếng anh nằm xuống.

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng thở của Tần Trú cũng rất nhẹ, tiếng lật sách cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Bùi Duẫn nằm im trong chăn, tiếng thở của bản thân dội lại bên tai, nhưng cậu vẫn luôn có thể nghe rõ động tĩnh bên phía Tần Trú.

Tự cậu cũng thấy kỳ lạ, chẳng qua chỉ là có thêm một người bạn cùng phòng thôi mà, sao cậu lại thấy căng thẳng và ngượng ngùng cơ chứ.

Hồi Bùi Duẫn học cấp hai, huấn luyện quân sự là kiểu quản lý khép kín, cả nửa tháng trời cùng ăn cùng ở với bạn học trong đó, lúc đó một phòng có cả thảy sáu người, cũng chưa thấy cậu không thoải mái bao giờ cả.

Cái từ “đêm tân hôn” lại nảy ra, in đậm và phóng to trong đầu cậu rồi xẹt qua như ánh sáng bảy sắc của đèn neon, đã không dằn xuống được mà lại còn tự phối thêm một bản BGM vận may tới rồi.

Bùi Duẫn: “…”

Cậu nghĩ: Mình có bệnh thật đấy à?

Không khí trong chăn loãng dần.

Bùi Duẫn vạch chăn ra rồi thở hổn hển.

Cậu nhảy xuống giường, lấy ra một lon nước vải từ trong chiếc tủ lạnh mini trong phòng ngủ, nghĩ ngợi đôi chút rồi lấy cốc từ trong tủ khử trùng, rót ra một cốc nước ấm.

Vào lúc mà cậu rời giường thì sự chú ý của Tần Trú đã chẳng còn đặt trên sách nữa, anh dõi mắt nhìn cậu bận bịu.

Bùi Duẫn cầm nước đi tới, đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ rồi lại lấy từ trong ngăn kéo ra một gói đậu phộng Tửu Quỷ.

Bùi Duẫn rút một tờ giấy ăn, bóc gói đậu phộng ra rồi đổ một ít lên giấy ăn.

Đậu phộng không nghe lời mà rơi vãi tứ lung tung.

Tần Trú vô thức vươn tay ra đỡ nhưng lại bị Bùi Duẫn đè lại.

“Để tôi.”

Tay của thần tiên thì không được phép làm việc, chỉ cần đẹp đẽ đứng mình đó là được rồi.

Bùi Duẫn bày đồ ra như bày đồ cúng, cậu hắng giọng rồi mở màn bằng một câu: “Vì để kỉ niệm buổi tối tân hôn đầu tiên của chúng ta, cạn ly. Mặc dù không có đậu tương nhưng mà đậu phộng thì cũng đủ dùng rồi.”

Tần Trú: “…”

Đầu Tần Trú trống rỗng, anh vô thức giơ ly nước lên.

Bùi Duẫn cũng không khách khí cụng ly với anh, cậu uống một ngụm rồi nói tiếp: “Ba năm tiếp sau đây, chúng ta sẽ cùng hội cùng thuyền, tay nắm tay cùng tiến, vinh nhục có nhau, nào nào nào tới đi.”

“Duyên phận kéo chúng ta đến với nhau, đã định là sẽ trở thành bạn tốt của nhau, cậu có ghét bỏ tôi thì cũng vô dụng thôi, phải ngủ cùng tôi ba năm trời. Ai bắt nạt cậu thì cậu cứ nói với tôi, tôi che chở cho cậu, uống nào.”

Bùi Duẫn hoàn toàn không nhận ra trong lời nói của mình có chỗ nào không đúng, cậu nuốt xuống ngụm nước ngọt, ném hai hạt đậu phộng vào trong miệng.

Dây thần kinh trên trán Tần Trú giật giật.

Ai mà không biết thì còn tưởng là gia nhập vào tổ chức nào đó cơ, đại ca dắt đàn em đi uống một ly, đón gió tẩy trần.

Lời này của Bùi Duẫn vừa ra thì đã khéo léo khuấy tan bầu không khí cứng ngắc hồi nãy.

Ngón tay Tần Trú cọ xát miệng ly, anh nhìn dáng vẻ hưởng thụ khi uống nước ngọt kia của Bùi Duẫn, mi mắt có hơi thả lỏng.

Nếu có người khiến anh không tài nào đoán ra được thì đó chắc chắn là Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn mang đến cho anh quá nhiều bất ngờ.

Tần Trú cảm thấy, nhường một nửa “lãnh địa” riêng tư của mình cho người khác cũng chẳng phải là chuyện gì khó chấp nhận cho lắm.

…..

Đến sáng, Bùi Duẫn bị chuông báo thức của Tần Trú làm cho tỉnh giấc.

Bùi Duẫn xoay người muốn ngủ tiếp thì chợt thấy đầu nặng nặng, một bộ quần áo bị ném lên người cậu.

“Dậy đi.”

“Còn kịp mà.” Bùi Duẫn mơ màng nói.

Tần Trú nhìn cái cục đang lồi ra trên giường: “Cậu đi với tôi hay tự đi?”

“Tự đi.” Bùi Duẫn còn chả thèm nghĩ.

Tần Trú cũng chẳng quan tâm đến cậu nữa.

Mười phút sau, chuông báo thức của Bùi Duẫn vang lên, cậu rời giường xuống dưới lầu, Tần Trú đã ăn sáng xong, đang đeo cặp sách chuẩn bị ra ngoài rồi.

Trong phòng khách và nhà ăn đều không thấy bóng dáng của Tần phu nhân và Tần Phi, Bùi Duẫn vui vẻ thoải mái, tóm lấy một miếng bánh sandwich và một bình sữa rồi theo sau lưng Tần Trú ra ngoài.

Trong sân nhà có một chiếc xe rất quen mắt đang đậu.

Tài xế Lý thò đầu ra rồi vẫy tay: “Cậu hai, cậu Bùi, hai người cùng đi sao?”

Đôi chân dài của Tần Trú sải bước, anh cúi đầu lên xe, khoang xe nhỏ hẹp khiến đôi chân dài của anh phải co lại đầy “tủi thân”: “Cậu ấy không đi.”

Bùi Duẫn vẫn còn đang ngẩn người.

Cái đường nét mượt mà mịn màng này, cái màu sắc xám bạc đầy cao quý kia, đến cả biểu tượng của chiếc xe cũng giống như đôi cánh đỏ tươi vậy.

Bùi Duẫn rất quen thuộc với chiếc xe này, ông chú nhà hàng xóm đã dùng chính chiếc xe này để “kéo cá vào rổ” mà.

Chiếc xe thần thánh trong truyền thuyết - Minibus Wuling.

Đỉnh đầu của Bùi Duẫn từ từ mọc ra một dấu hỏi chấm.

Tài xế Lý thấy cậu cứ đứng đần mặt ra ở đấy thì lại hỏi thêm lần nữa: “Cậu Bùi, cậu không đi thật à?”

“Đi đi đi, đưa tôi đi cùng với.” Bùi Duẫn tỉnh táo lại rồi mau chóng chui vào trong xe.

Tần Trú chiếm cả băng ghế phía sau rồi nên cậu ngồi ở ghế đơn đằng trước, Bùi Duẫn ngẩng đầu lên, khóe mắt giật giật.

Ngày thường thì tài xế Lý sẽ mặc một bộ tây trang, tay đeo găng tay màu trắng, nhìn có vẻ hơi dọa người.

Nhưng giờ đây, tài xế Lý lại mặc một cái áo sơ mi cũ không biết đào từ đâu ra và một cái quần đi biển lòe loẹt, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng bản to, cười ha hả đạp ga, cứ xóc nảy như thế mà lên đường.

Tài xế Lý nói: “Các cậu cũng kỳ lạ thật đấy, xe tốt thì không ngồi mà cứ thích chen chúc trên Minibus nhỉ.”

Bùi Duẫn: “Minibus thì không vui sao?”

Tài xế Lý: “Vui quá đi ấy chứ, còn kiếm thêm được khoản ngoài lề.”

Trong lúc nói chuyện thì tài xế Lý đã đến trước cửa một tiểu khu rồi dừng xe bên đường.

Bùi Duẫn còn chưa kịp hỏi han gì thì đã thấy cửa xe đột ngột bị kéo ra, cạnh xe có ba học sinh mặc đồng phục của Trường trung học số 3 đang đứng.

Một người trong số đó nhìn vị trí thường ngồi đã có người thì ngẩn ra, cậu ta đối mắt với Bùi Duẫn, miệng mở to: “Bùi, Bùi, Bùi Duẫn…”

Hai người đang chuẩn bị lên xe bỗng chốc khựng lại.