Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 242: Uy hiếp




Tất cả mọi người đều nhìn, băng Sơn dường như kéo mấy ngàn dặm, dưới ánh mặt trời chính ngọ phản chiếu hào quang chói lọi. hình thành một tấm bình phong khổng lồ ngăn cách trước sau thành hai thế giới hoàn toàn cách biệt.



Tống Minh Nguyệt vừa nhìn cảnh sắc hùng vĩ trước mặt vừa kéo tay Lăng Tiêu khẽ nói:



- Hùng vĩ quá!



Người bình thường có lẽ suốt cuộc đời cũng chẳng tới nổi đây một lần, căn bản là không thể nào được nhìn cảnh tượng tráng lệ như thế này, dãy núi cao vạn trượng, kéo dài ngút tầm mắt, nhưng lại hoàn toàn do băng trong suốt cấu thành.



Núi băng gần như hoàn toàn làm bằng băng tuyết này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, lộ vẻ thê lương cổ kính. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me



Lăng Tiêu cũng nheo mắt, nghĩ cách tiếp cận đám mạo hiểm trước mặt.



Những người đó đều cởi những bộ áo da nặng nề trên người, chỉ còn lại bộ quần áo nhẹ. Tuy thời tiết cực kỳ lạnh giá nhưng lúc này trên đỉnh đầu có ánh mặt trời chiếu vào, trước mặt có núi băng chắn gió, cho nên ấm áp hơn rất nhiều so với lúc ở trên cánh đồng tuyết mênh mông, mờ mịt.



- Bọn họ muốn làm cái gì?



Tống Minh Nguyệt nhìn những người đó hành động, trong lòng có chút khó hiểu, quay sang hỏi Lăng Tiêu



- Muốn leo núi!



Lăng Tiêu trả lời một cách rất chắc chắn. Lúc này, đám người đó cũng vừa lấy ra búa, đục và dây thừng từ trong nhẫn.



... muốn trèo lên đỉnh núi băng này sao?



Tống Minh Nguyệt đặt bàn tay trăng nõn lên trán Lăng Tiêu, sau đó ngẩng đầu nhìn ngọn núi hùng vĩ trước mặt, líu lưỡi hỏi:



- Vậy thì bao lâu mới có thể lên tới đỉnh?



Lăng Tiêu nhẹ nhàng trả lời:



- Cái này cũng giống với việc người lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng, cũng sẽ cảm thấy biển rộng lớn như vậy thì làm sao mà tìm được bờ bên kia.



Tống Minh Nguyệt lè lưỡi một cách tinh nghịch. Ở lâu một chỗ với Lăng Tiêu, giờ nàng đã khôi phục lại bộ điệu của một thiếu nữ, nàng nói:



- Biển rộng vốn chính là vô biên vô hạn, rất ít ai có thể đi được từ bên này sang tới bên kia.



- Được rồi, chúng ta cũng nên xuất hiện rồi!





Lăng Tiêu mỉm cười tự tin nhìn Lăng Tiêu. Lúc này, đám mạo hiểm đã bắt đầu chậm rãi trèo lên trên núi băng.



Tống Minh Nguyệt cũng không biết Lăng Tiêu muốn làm gì, còn đang tưởng rằng vẫn tiếp tục theo dõi đám mạo hiểm kia nên cũng không hỏi nhiều. Thân mình hai người chợt động, lập tức hiện ra dưới chân núi băng.



Hai người vừa xuất hiện liền bị phát hiện. Vẻ mặt gã đoàn trưởng trẻ tuổi lập tức trở nên xanh mét, khóe miệng giật giật kịch liệt, sâu trong ánh mắt còn ánh lên một tia sợ hãi!



Đối phương có thể đi theo dấu vết của mình lâu như vậy khiến đám mạo hiểm, vốn tự xưng là "vương giả" trên băng nguyên phương bắc, tự xưng là không ai có thể lọt qua nổi tai mắt của mình, cảm thấy bản thân ngây thơ tới mức buồn cười.



Những người này vừa mới leo lên được mấy mươi thước. Núi băng này dốc đứng lạ thường, cực kỳ trơn nhẫn, dưới tình huống bình thường, căn bản là không có cách nào leo lên.



Bọn họ phải dùng đục sắt, đóng thật sâu vào trong băng, sau đó dùng dây thừng cố định, đồng thời, tay và chân họ đều mang những công cụ đặc biệt, mũi giầy là mũi thép sắc nhọn, trên bao tay cũng cắm đầy những mũi nhọn. Mặc dù được trang bị đầy đủ như vậy nhưng tốc độ bọn họ leo lên vẫn rất chậm.




Khi Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt tới dưới chân bọn họ thì người thấp nhất trong số họ cũng đã leo lên cách mặt đất mấy chục thước. Độ cao này đối với những người luyện võ thì không tính là gì. nhưng vấn đề là nếu hai người dùng kiếm chờ ở đó, hoặc trong tay có cung nỏ, vậy thì toàn bộ những người ở trên núi băng lập tức biến thành bia sống



Trong lúc nhất thời, tất cả những kẻ mạo hiểm trên núi băng đều lâm vào trầm mặc, cũng không hề có động tác nào, tất cả đều dừng lại tại chỗ. Gã trưởng đoàn trẻ tuổi nhíu mày, hỏi như không hề có việc gì:



- Hai vị từ đâu tới vậy? Cũng tới vùng địa cực băng hải này tìm vận may à? Hai người quả thật là can đảm mới có thể tới được đây. Đến đây, nếu gặp nhau rồi thi chính là bằng hữu. Tại hạ là đoàn trưởng Trương Đại Niên của mạo hiểm đoàn. Nếu hai vị bằng hữu cần vượt qua núi băng để tới băng hải thi chúng ta không ngại hỗ trợ hai vị cùng đi!



Trương Đại Niên nói ra những lời này khiến thuộc hạ của gã đều thả lỏng tâm tư, thầm nhủ lão đại quả nhiên có dũng có mưu, cứ như thể từ trước tới giờ chưa bao giờ biết tới hai người này. Mà có lẽ, hai kẻ đó cũng chẳng biết bọn mình là ai đâu! Chỉ có điều khả năng này dường như không cao, bởi vì hai người này rõ ràng là đi cùng một đường với bọn họ đến đây. Ở địa phương quỷ quái này, tinh thế rất bất lợi cho đám người bọn mình, đoàn trưởng chủ động giao hảo như vậy quả thực là cực kỳ hợp lý.



Lăng Tiêu cười nói:



- Đâu có, chỉ có điều không biết trước đó vài ngày, chư vị hao hết tâm tư tìm hai người chúng ta làm gì?



Trái tìm Trương Đại Niên trầm xuống, thầm nhủ quả thực đối phương đến là có mục đích. Hắn hơi giãn đôi mày, thu búa và đục và trong nhẫn, quay người lại đối diện với hai người Lăng Tiêu, cứ để mình treo lơ lửng trên dây thừng như vậy, mỉm cười ôn hòa, nói một cách vô cùng thẳng thắn và thành khẩn:



- Không dối gạt hai vị bằng hữu, đoàn đội chúng ta bị người vơ vét tài sản, tiếp tế tiếp viện không đủ. Gặp hai vị bằng hữu liền muốn mua một ít đồ của hai vị, ai ngờ hai vị lại đều là cao thủ. Hành động của chúng ta quả thực là làm trò cười cho người trong nghề. Đắc tội! Chúng ta xin nhận lỗi với hai vị!



Tống Minh Nguyệt thậm chí có chút bội phục gã đoàn trưởng tên là Trương Đại Niên này. Thoạt nhìn thì thực lực của gã không quá cao nhưng nói năng trầm ổn giỏi giang, cơ trí khéo léo, khiến người ta có cảm giác không hề có gì sai. Vì vậy, ban đầu nàng vốn định trực tiếp uy hiếp bọn họ, tra hỏi về những người nuôi tằm nhưng trong lúc nhất thời, không cách nào nói ra được.



Lăng Tiêu cười thản nhiên, đôi mắt lóe sáng:



- Đứng trước mặt danh nhân thì đừng có nói tiếng lóng. Nếu bằng hữu đã nói vậy, ta cũng không nhiều lời nữa. Tại hạ chỉ có một chuyện muốn hỏi, nếu thẳng thăn thành khẩn nói ra, tại hạ sẽ quay người đi thẳng, quyết không khó xử...



Lăng Tiêu nói xong, nhìn vẻ không chút tin tưởng trong mắt đại hán thô lỗ A Khổ, nụ cười chợt tắt, sau đó chỉ tay vào bên cạnh núi băng. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chợt hiện ra trong tay, phát ra một đạo kiếm khí màu đỏ dài mười mấy thước, ở nơi thuần băng tuyết trắng xóa thế này trở nên cực kỳ chói lọi. Lăng Tiêu khẽ vung tay. đạo kiếm khí bay thẳng tới bên cạnh băng sơn ở độ cao mấy chục thước.




Két két két két két két két!



Theo những tràng âm thanh đó, đám đội viên của mạo hiểm đoàn khẽ nhếch miệng, mở to hai mắt nhìn chăm chú. Bắt đầu có một tảng băng lớn bóc ra, tiếp theo, càng ngày càng nhiều!



Ào ào ào ào ào ào!



Vó số tảng băng lớn nhỏ không đồng nhất trút xuống như mưa rào. vách núi băng đó bắt đầu sụp xuống.



Trong nháy mắt, băng dưới chân núi không ngờ chất thành một lóp cao tới hơn mười thước, rộng mấy chục thước.



Không có thanh âm rung động nhưng lại mang đến hiệu quả mua động.



Gã đoàn trưởng trẻ tuổi Trương Đại Niên ngơ ngác nhìn vách núi băng bị tước mất một mảng, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài!



Một mảng núi đó bị cắt bằng phăng vuông góc, bóng loáng trong như gương, không ngờ không có chút gồ ghề nào!



Mười mấy đoàn viên đều không kìm nổi hít một hơi thật sâu, lưng trở nên lạnh toát khiến bọn họ đều nhất tề rùng mình. Trong mắt gã thô lỗ A Khổ cũng lóe lên vẻ sợ hãi, ngơ ngẩn.



Thật lâu sau, đoàn trưởng Trương Đại Niên mới tràn ngập chua xót nói:



- A.... Thực lực của bằng hữu thật sự là hùng mạnh, làm cho người ta thán phục không thôi. Không biết các ngươi muốn hỏi cái gì? Nếu tại hạ biết nhát định sẽ nói.



Lúc này, trong lòng Trương Đại Niên đã kết luận, có lẽ cho dù Tần Trạm là Kiếm Tông bậc năm tới đây cũng chưa chắc có thể thi triển được một kiếm thần kỳ như vừa rồi của người trẻ tuổi đó.




Tạo thành thương tổn như vậy không khó, cho dù là bản thân gã. chỉ có thực lực Ma Kiếm Sĩ bậc hai, toàn lực một kích, tin tưởng cũng có thể chém xuống một mảng băng lớn.



Nhưng nếu cắt một góc núi băng trong phạm vi mấy chục thước một góc vuông vức, thành một mặt bằng phẳng, có lẽ Trương Đại Niên chỉ có thể đùa một câu "hôm nay trời đẹp quá". Đừng nói là gã. Trương Đại Niên tin rằng cho dù Tần Trạm tự mình ra tay cũng không thể nào làm được chính xác như thế.



Không cần thiết nói, đối phương nhất định là đệ tử đến từ thế gia ẩn thế!



Còn trẻ như vậy không ngờ đã có thực lực thế này! Con mẹ nó! Trương Đại Niên điên cuồng thầm mắng chửi.



Tuy rằng đã sớm nhìn thấu nhưng vẫn mắng, thế giới này chẳng bao giờ có công bằng! Công bình đều là lừa quỷ!



- Ta chỉ muốn biết, người nuôi tằm là ai? Nuôi loại tằm gì?




Cổ tay Lăng Tiêu run lên, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chợt biến mất. Chỉêu thức ấy lại khiến đối phương trắng mắt: quả nhiên là cao thủ, tinh thần lực hùng mạnh quá!



Lời Lăng Tiêu khiến vẻ tươi cường gượng gạo của Trương Đại Niên lập tức cứng lại. Hắn quanh co hồi lâu mới nói:



- Cái... cái gì mà người nuôi tằm? Ha ha, ở nơi băng tuyết ngập trời thế này, làm gì có tằm nào sống được. Bằng hữu cũng quá đùa.



Nói xong, gã gượng cười hai tiếng, gương mặt anh tuấn dài ra. thầm tự hận hành động của mình làm hại mình. Nếu ngày đó mình không tự tìm phiền toái thi sao giờ lại bị người không chế?



Lăng Tiêu lạnh lùng cười, nói:



- Ngươi không thành thật!



Nói xong, thân mình hắn chợt bay lên không, lơ lửng bên cạnh người Trương Đại Niên, thản nhiên cười nói:



- Ngươi xem, ngọn núi băng này rất khó trèo đối với bọn ngươi, nhưng đối với ta, căn bản chẳng là chướng ngại gì cả.



- Cho nên, nếu ngươi không nói, ta có rất nhiều loại biện pháp. Để ta nói cho ngươi!



Nói xong, Lăng Tiêu thoáng nhìn sợi dây đang treo lơ lửng Trương Đại Niên, mỉm cười nói:



- Nếu chặt đứt nó, quăng lên độ cao hơn một trăm thước, tin rằng ngươi cũng không ngã chết được nhỉ!



- Ngươi... ôi, cứ coi như là ta đen đủi!



Trương Đại Niên vẻ mặt ủ rũ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:



- Ta nói thật, ngài phải cam đoan buông tha chúng ta. Ngài là cao nhân, căn bản không cùng thế giới với đám mạo hiểm nghèo khổ chúng ta. Cho nên, ngài không thể nói không giữ lời!



- Vậy còn phải xem câu trả lời của ngươi có khiến ta hài lòng hay không.



Lăng Tiêu lơ lửng giữa không trung, vừa nói vừa cười cười khiến Trương Đại Niên vừa có ý nghĩ mình may mắn lại lập tức như rơi xuống đáy vực.



"Người này có lẽ ít nhất cũng phải tu vi Ma Kiếm Sư đỉnh phong, thậm chí có lẽ là một Kiếm Tông"