Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 241: Cực địa băng hải




Lăng Tiêu nằm ở trên mặt tuyết, thiếu chút nữa bật cười. Tuy biết rằng hai gã này chỉ là đám tôm tép, nhưng lúc này cơn tức giận trong lòng Lăng Tiêu đã tan biến, không gì khác bởi chính hai kẻ dở hơi trong đội ngũ đối phương này. Ở nơi gian khổ, nguy hiểm thế này mà họ vẫn có thể khôi hài sinh động như vậy, cho dù bọn họ có tâm tư khác, Lăng Tiêu cũng không hề muốn giết họ. Lăng Tiêu cảm nhận được trong đội ngũ mạo hiểm này, không có ai siêu việt hơn mình và Tống Minh Nguyệt, một khi đã như vậy, cứ thả cho họ một lần xem thế nào. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng nghe được từ miệng của họ ba chữ khiến hắn phi thường hứng thú "người nuôi tằm"!



Lúc này, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng của một nam nhân trẻ tuổi:



- Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Cả ngày gây sự với nhau, sợ rằng người khác không biết sao? Ta tìm theo hai người đó là bởi vì lương thực của chúng ta sắp không còn đủ nữa rồi!



- A, chẳng phải nói có thể duy trì được một tháng sao? Giọng lớn tiếng của A Khổ lại vang lên.

Giọng nói eo éo khinh thường nói:



- A Khổ, ngươi là một con lợn! Một tháng nếu không ra khỏi cánh đồng tuyết này thì chúng ta chẳng phải là sẽ chết đói hoặc chết rét sao?



A Khổ ngơ ngác, cũng không cãi lại mà chỉ cười nói:



- Chẳng phải một tháng là đủ để chúng ta thoát ra khỏi vùng hàn địa này sao?



Nam nhân trẻ tuổi hừ một tiếng, hơi thở hổn hển:



- Đủ cái rắm! Các ngươi đều chưa từng đến đây! Ta mười lăm tuổi đã từng cùng với phụ thân đến đây một lần. Trong tình huống chúng ta biết đường đi, mắt tới hai tháng đi vội vã mới từ vùng địa cực băng hải bên kia trở về được. Mà chỉ một lần đó chính là ký ức sâu nhất trong cả đời này của ta, cho nên lần này ta chuẩn bị đồ ăn cho đủ ba tháng, ai ngờ lại gặp phải đám người của gia tộc Tử Kinh Hoa, bị chúng vơ vét mất một nửa số tài sản của chúng ta. Mẹ nó, Tần gia bọn chúng thế lực lớn mạnh, quả thực là vương giả ở phương bắc này. Ở đây mà nhắc tới quốc vương bệ hạ ở đế đô, cũng chẳng ai thèm để ý, nhưng nếu nói tới Tần gia, cho dù chỉ là một chân nghi trượng bình thường, chúng ta cũng chẳng thể đắc tội nổi.



Giọng nói eo éo của Lãnh Vũ lại vang lên:



- Lão đại, lại nói tiếp, chẳng phải phương bắc này đã bị quốc vương bệ hạ cắm một cây đỉnh vào rồi sao? Tần gia thoạt nhìn cũng thường thôi! Chúng ta việc gì phải sợ bọn chúng! Chúng ta đến vô ảnh đi vô tung!



- Cái đỉnh?



Gã thủ lĩnh trẻ tuổi cười lạnh:



- Cái đỉnh cái rắm ấy! Chỉ bằng Lăng gia sao? Mười Lăng gia cũng không phải là đối thủ của gia tộc Tử Kinh Hoa! Ngươi tưởng gia tộc Tử Kinh Hoa chỉ có chút sức mạnh bề ngoài đó thôi sao? Hừ, tộc trưởng đương đại của gia tộc Tử Kinh Hoa thậm chí còn không đạt tới nổi tu vi Ma Kiếm Sư, nhưng các ngươi có biết rằng đệ đệ của ông ta là Tần Trạm lại có thực lực Kiếm Tông bậc năm không?



Từ trong tuyết truyền đến tiếng kinh hô của đám người đó. Giọng nói lảnh lót của Lãnh Vũ lại vang lên:



- Sao có thể? Đế quốc Lam Nguyệt chỉ có hoàng thất mới có hai gã cao thủ Kiếm Tông! Sao Tần gia bọn chúng lại có thể xuất hiện một gã?



- Đó là do ngươi kiến thức nông cạn thôi! A Khổ khó được có một cơ hội, vội vàng nói móc Lãnh Vũ.



Gã thủ lĩnh trẻ tuổi vừa cẩn thận điều tra dấu vết trên mặt đất vừa thản nhiên nói:



- A Khổ nói đúng đó! Là do ngươi kiến thức nông cạn thôi! Phụ thân ta năm xưa cũng là một thủ hạ của Tần Trạm, đáng tiếc là trong một lần săn bắt ma thú bậc bảy, cực đại lục vĩ hồ, nên hy sinh trong chiến đấu. Lúc đó Tần gia đã trả cho chúng ta một khoản trợ cấp rất lớn... Lại nói tiếp, ta thật ra sẽ trở thành nô tài của Tần gia. tiếp tục bán mạng cho bọn họ mới phải. Đáng tiếc, khi còn sống, cha ta đã nói rằng con người chỉ có dựa vào chính mình mới có thể có đường ra, làm nô tài nhà người khác, bất kể ngươi có hoành tráng thế nào cũng vĩnh viễn là nô tài.



- Lão đại, sao từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe ngài nói việc này bao giờ vậy?



Một giọng nữ cất lên, trong giọng nói mang theo một tia sùng bái.



- Đều chuyện quá khứ, nói nhiều mà làm gì. Tóm lại, thực lực chân chính của Tống Minh Nguyệt là rất khó lường, chúng ta tuyệt đối không thể đụng vào, lại càng không thể trêu chọc, tốt nhất là nên trốn chạy từ xa.



- Hừ, chỉ có những đám mạo hiểm ít người, thực lực yếu ớt mới là mục tiêu của chúng ta. Dám đến nơi thế này tìm vận may thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần tử vong đi!



Gã thủ lĩnh trẻ tuổi ác nghiệt nói.



Trên mặt Lăng Tiêu thoáng mỉm cười, gã thủ lĩnh này nói chuyện thực ra cũng có vài phần đạo lý, đáng tiếc chính là những nhóm mạo hiểm ít người, thường thường đều có thực lực mạnh mẽ! Làm gì có kẻ nào thực lực yếu ớt lại chắn sống tới mức dám tiến vào nơi tuyết trắng mênh mông, mờ mịt thế này?



Lăng Tiêu nghĩ thầm, trong lòng quyết định chủ ý, thân mình bỗng nhiên khẽ động nhẹ. Bên kia lập tức phát hiện, quát hỏi: - Ai?



Thân hình Lăng Tiêu như một làn khói nhẹ, phi thân rời đi. Ở phía sau, những người đó lập tức nhanh chóng đuổi theo.



Trong đó vang lên giọng nói thô cuồng của A Khổ và giọng nói the thé sắc nhọn của Lãnh Vũ:



- Nhất định là bọn họ, mau đuổi theo. Chúng ta có lương thực rồi!



Gã thủ lĩnh trẻ tuổi mím chặt một, ánh kiên nghị lạnh như băng. không có một tia tình cảm. Ở nơi thế này, nhân từ với người khác cũng chính là tàn nhẫn với bản thân. Ở nơi băng tuyết mênh mông này, không có tinh cảm ấm áp, chỉ có cá lớn nuốt cá bé!



Trong khoảnh khắc đã đuổi theo mười mấy dặm đường, gã thủ lĩnh trẻ tuổi và mười mấy người ở sau đều mệt mỏi thở hổn hển. Lúc này gã thủ lĩnh trẻ tuổi khoát tay chặn lại, quay người thở hổn hển mắng:



- đừng đuổi nữa, chúng ta trúng kế rồi.



- Cái gì? Là điệu hổ ly sơn sao? Nữ nhân kia hỏi



- Có lẽ vậy, hắn trêu đùa chúng ta. Có lẽ ta trông nhầm rồi, con mẹ nó, dám tới nơi này, quả thật không có một ai là kẻ yếu. Quên đi. người ta cũng không muốn làm khó xử chúng ta.



Thanh niên thủ lĩnh ai oán hít hà vài tiếng rồi nói: - Chúng ta đi thôi. Từ hôm nay trở đi, lương thực giảm phân nửa. nếu có thể gặp được dã thú là tốt nhất.



***



Tống Minh Nguyệt nhìn bề ngoài càng ngày càng tối đen, trái tim thấp thỏm. Từ trước tới giờ, nàng thường mặc giả nam trang, tự nhận thấy là có phong độ, cử chỉ hào hoa, phóng khoáng, thinh thoảng còn gặp phải nữ tử ái mộ, Tống Minh Nguyệt đều quay người thản nhiên rời đi, không hề lưu lại nửa phần tình cảm. Nguồn:



Không ngờ hiện giờ lại có dáng vẻ và tâm tinh nhi nữ như vậy, tuy nhiên vẫn cố thầm trấn an mình:

"Chàng không thể gặp gì nguy hiểm, chàng sẽ trở về sớm thôi." Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn không ngừng lo lắng.



Cho đến khi Lăng Tiêu hiện ra trước mắt nàng, Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên nhào vào lòng hắn xúc động. Nhìn Lăng Tiêu cầm theo xác một con dã thú dài hơn nửa thước đã được lột sạch lông và vứt bỏ nội tạng, thoạt nhìn rất sạch sẽ, hai má nàng hơi ửng đỏ, khẽ nói:



- Chàng đã về à!



Một câu nói này như giọng điệu một người vợ ở nhà đợi chồng, nói ra khiến khuôn mặt Tống Minh Nguyệt đỏ hồng như thể sắp xuất huyết.



Lăng Tiêu ôn hòa cười, sau đó nói:




- Chờ sốt ruột à? Ta gặp phải tình huống bất ngờ.



Tống Minh Nguyệt vừa định chối, nhưng nghe thấy nửa câu sau của Lăng Tiêu vội vàng hỏi:



- Cái gì mà bất ngờ?



Lăng Tiêu liền tóm tắt lại mọi chuyện. Tống Minh Nguyệt nghe vậy ngây người một lúc, sau đó mới nói:



- Thật sự là không thể tưởng tượng được, không ngờ ở nơi thế này cũng có người. Hơn nữa, có vẻ như bọn họ tới để giao dịch với người ở địa cực băng hải bên kia, gọi là gì nhỉ? Người nuôi tằm. Lăng Tiêu. chàng nói xem, liệu có phải chính là thứ đó không?



Lăng Tiêu nhanh nhẹn xát muối lên người con thú vừa bắt được. sau đó đặt nó lên lửa nướng. Mở của nó chảy ra rất nhanh, rơi xuống đống lửa phát ra âm thanh xèo xèo, sau đó là mùi thơm mê người truyền tới.




Lăng Tiêu thuận tay dùng mấy viên tinh hạch ma thú bố trí một trận pháp cách ly ở cửa động. Từ bên ngoài nhìn vào, ở đây chỉ là một cái hố do tuyết hỉnh thành, tránh bị những người đó quay trở về tìm thấy. Lăng Tiêu không muốn phát sinh xung đột chính diện với bọn họ, bởi vi hắn còn muốn thông qua những người đó, tìm được những người nuôi tằm gì đó. Có lẽ, chính là Băng Tinh Thiên Tằm mà bọn hắn đang muốn tìm cũng không biết chừng.



Nghe Tống Minh Nguyệt hỏi, Lăng Tiêu nói:



- Ta cũng nghĩ như vậy. Nếu đúng thế, chúng ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Phía sau vài tiếng bụng sôi ục ục, Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Tống Minh Nguyệt, trong mắt mang theo một tia yêu thương, tình cảm mỉm cười nói:



- Đói bụng rồi hả?

Tống Minh Nguyệt thản nhiên cười với Lăng Tiêu:



- Món chàng nướng quả thật rất hấp dẫn!



Cửa động giờ đã bị Lăng Tiêu che lại, từ bên ngoài không thể nghe thấy chút thanh âm nào trong này. Ở trong hoàn cảnh băng tuyết ngập trời, có một nơi ấm áp như xuân thế này, lại ở cùng một chỗ với mỹ nhân, ăn món ngon, quả thực là một loại hưởng thụ lớn. Tống Minh Nguyệt ăn một cách rất rụt rè, nhưng sau khi ăn hai miếng liền phát hiện thịt của dã thú không biết tên này thực sự ngon quá mức. ngậy mà không béo, rất mềm ngon, hương vị hấp dẫn, vừa cho vào miệng đã muốn ăn thêm miếng nữa.



Vi thế, Tống Minh Nguyệt cũng học bộ dáng Lăng Tiêu, vứt bỏ vẻ rụt rè, ăn uống nhồm nhoàm thoải mái. Hai người ăn no rồi nghỉ ngơi nói chuyện một lúc, đống lửa hồng cũng biến thành đám tro than. Lăng Tiêu tùy tay thu lấy viên dạ minh châu trong hang, lập tức xung quanh trở nên đen kịt.



Tống Minh Nguyệt dường như biết kế tiếp sẽ là cái gỉ, vẻ mặt ừng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối, giống như ngượng ngùng, giống như chờ mong.



Sáng hôm sau, Lăng Tiêu dậy sớm, đi ra ngoài, phát hiện đội ngũ kia đã đi rồi. Lăng Tiêu nhếch miệng khẽ mỉm cười, thầm nhủ. những kẻ đó có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi rằng những người mà họ đang truy đuổi lại chỉ ở phía sau họ vài bước chân!



Thủ đoạn truy tung của Lăng Tiêu còn cao siêu hơn những kê đó rất nhiều.



Cho nên, liên tiếp mười mấy ngày, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt liền đi theo những người đó, ban ngày truy đuổi, ban đêm song tu. Tình cảm giữa hai người đã tăng trưởng rất nhanh chóng, từ trong đáy lòng đã hoàn toàn tiếp nhận đối phương.



Rốt cục, đến một buổi trưa, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng thấy một vùng đất xa xa sáng lên những tia hào quang màu vàng óng khiến người ta khó có thể mở nổi mắt.



Còn đám mạo hiểm ở phía trước cũng phát ra tiếng hoan hô!



Đã tới cực địa băng hải!