Tông Minh Nguyệt ở phía dưới, thấy Lăng Tiêu có làm ra vẻ uy hiếp người, suýt nữa thì phá lên cười. May mắn là nàng hiểu, Lăng Tiêu làm tất cả những điều này đều chỉ vì phụ thân mình, vì vậy nàng mới miễn cưỡng không chế được. Chàng vốn không phải một ác nhân! May là thực lực của chàng khiến bọn mạo hiểm này kinh sợ. Nếu đối phương có thực lực nhất định sẽ phản kích, tin rằng chúng sẽ phản công chứ không chịu thỏa hiệp.
Bởi vi không dịch dung nên thoạt nhìn Lăng Tiêu rất trẻ, cũng quá mức anh tuấn, diện mạo không hề có chút hung ác nào, căn bản khó có thể khiến người ta sợ hãi.
Tống Minh Nguyệt nghĩ vậy hoàn toàn bởi vì nàng có quan hệ thân cận với Lăng Tiêu. Nhưng Trương Đại Niên thì khác, gã hoàn toàn cảm nhận rất rõ sát khí phát ra từ người Lăng Tiêu. Gã không chút nghi ngờ, nếu mình có nửa điểm không hợp tác, tên trẻ tuổi này chắc chắn có thể một kiếm chém đứt dây thừng, khiến cả đám mình đều ngã xuống. Cho dù không chết cũng khó tránh khỏi bị thương tật. Làm trò trước mặt tên tuổi trẻ có thực lực biến thái này, khó có thể có được kết cục tốt!
Trương Đại Niên cũng là lưu manh, biết thực lực của mình và đối phương cách nhau quá xa, vì vậy cũng không ôm hy vọng có gì may mắn. Hắn nói thẳng:
- Mười năm trước, khi ta 15 tuổi, ta đã từng đi theo cha tới đây một lần, gặp chủng tộc thần bí ở vùng địa cực băng hải. Nghe nói, bọn họ là thượng cổ di dân, nhiều thế hệ định cư ở đây. Bất cứ ai trong số những người của băng hải bí tộc đều có thực lực hùng mạnh. Bọn họ dựa vào việc bắt các ma thú trong băng hải để sống, ngoài ra còn nuôi một loại ma thú vô cùng kỳ quái. Bọn họ gọi ma thú đó là băng tằm. Nó nhả ra một loại tơ cực kỳ chắc chắn. Ma thú bậc bốn trở xuống nếu lọt vào lưới do tơ của tuyết tằm tạo nên thì cũng không có cách nào trốn thoát. Nếu là lưới do tơ của băng tằm vương nhả ra thi ngay cả ma thú bậc năm, bậc sáu cũng không thể trốn thoát.
- Năm đó cha ta đổi được một tấm lưới từ người của băng hải bí tộc, bởi vì những người đó rất yêu thích đồ của đất liền. Chẳng những có thể đổi lấy lưới tơ tằm của họ, còn có thể đổi lấy rất nhiều tinh hạch ma thú! Chẳng qua, những người đó cực kỳ cảnh giác, căn bản là không hề tin tưởng người ngoài. Năm đó bọn họ chỉ trao đổi với một mình gia phụ, những người khác căn bản không thể đạt được tín nhiệm của bọn họ. Hơn nữa, những người nuôi tằm này có hành tung rất bất định, rất khó tìm được. Năm xưa khi gia phụ qua đời từng để lại cho ta một tấm bản đồ và biện pháp để đạt được sự tín nhiệm của bọn họ.
- Hiện giờ gia phụ đã qua đời nhiều năm, cho nên ta lần này đến đây, chẳng qua muốn thăm dò tiếp tục giao dịch với những người nuôi tằm đó thôi. Ta đã nói hết rồi, các hạ có thể thực hiện lời hứa. buông tha cho chúng ta không?
Lăng Tiêu nghe Trương Đại Niên nói xong, bỗng nhiên nhớ tới tấm lưới tơ tằm mà mình cướp được từ trong tay Tần Kiên. Theo lời ca ca Lăng Chí, thứ đó là của Tần Kiên đoạt được. Nhưng theo lời Trương Đại Niên, gã mới chính là chủ nhân tấm lưới. Ở đây chắc có gì đó không chính xác, bởi vì hắn nhớ rõ ca ca lúc đó còn khẳng định, toàn bộ gia tộc Tử Kinh Hoa chỉ có duy nhất một tấm lưới tơ tằm như vậy.
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu cười cười, vỗ vỗ bả vai Trương Đại Niên nói:
- Được. Bất đầu từ giờ, ta và bằng hữu của ta là đội viên của ngươi. Chúng ta không hề có nửa điểm hứng thú đối với lưới tơ tằm hay tinh hạch ma thú. chúng ta chỉ có chút tò mò về người của băng hải bí tộc. muốn xem náo nhiệt mà thôi, cho nên ngươi không cần lo lắng. Chúng ta không có ác ý gì!
Đối mặt với người như vậy, Trương Đại Niên còn có thể nói gì, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, thầm càu nguyện tất cả những gì thiếu niên này nói đều là sự thật!
Chẳng qua xét về góc độ khác, Lăng Tiêu cùng Tống Minh Nguyệt gia nhập cũng là chuyện tốt. ít nhất an toàn của toàn đội bọn họ đều được tăng cường lên rất nhiều. Bởi vì vùng địa cực băng hải tồn tại vô số ma thú hùng mạnh, tuy rằng rất khó gặp nhưng nếu gặp bất cứ con nào, cả đoàn bọn họ đều khó có thể chống nổi!
Cho nên Trương Đại Niên bản tính lạc quan, lập tức tự an ủi, vậy là có hai vệ sĩ cao thủ không mất tiền đến giúp mình.
Còn các đội viên, ai dám nói ra nửa chữ không? Huống chi vẻ đẹp quốc sắc thiên hương của Tống Minh Nguyệt khiến tất cả các nam nhân trọng đội đều không dám nhìn thẳng, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng mà thầm nuốt nước miếng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Nữ nhân duy nhất trong đoàn của bọn họ mà đem so với Tống Minh Nguyệt thì đúng là đom đóm so với trăng rằm.
Lăng Tiêu đi trước, theo hướng dẫn của Trương Đại Niên, cầm đục sắt, căn bản là không cần búa, cứ thế cắm thẳng vào trong mặt băng. thậm chí còn chắc chắn hơn cả dùng búa đóng mà lại không hề bắn ra chút vụn băng nào!
Vừa nhìn thấy, Trương Đại Niên đã cảm thấy choáng váng, thầm nhủ, đây là người sao? Lão tử dùng búa đóng còn phải mất cả buổi. Nếu mình không biết rõ mức độ cứng rắn của mặt băng này, còn tưởng rằng hắn cắm vào trong đậu hủ nữa cơ!
Gã tự nhủ, may là mình chưa phát sinh xung đột với đối phương, hợp tác với họ quả là một chuyện sáng suốt.
Trên thực tế, Trương Đại Niên không hoàn toàn nói thật. Hắn biết cách liên hệ với băng hải bí tộc từ lâu rồi. Quả thật, điểm này chính là bí mật do Trương Đại Niên và phụ thân gã cùng nắm giữ. Tử Kinh Hoa Tần gia năm xưa không thể lấy được bí mật từ phụ thân gã. càng không thể lấy được từ gã.
Bởi vi Trương Đại Niên đã sớm thoát ly khỏi phạm vi thế lực Tần gia, cho nên lần này bị người của Tần gia vơ vét đồ cung ứng nhưng không ai nhận ra được thanh niên anh tuấn này lại chính là đứa con trai của "Thiết Thủ Nhi" năm xưa!
Thực lực của người băng hải bí tộc không phải là hơi mạnh mà là rất hùng mạnh! ít nhất, giữ đôi nam nữ này lại là tuyệt đối không thành vấn đề!
Trương Đại Niên nghĩ thầm, trước hết cứ cho các ngươi đắc ý nhất thời, đợi khi tìm được người của băng hải bí tộc, các ngươi sẽ biết thực ra mình cũng rất yếu ớt!
Lăng Tiêu lại hồn nhiên như không có gì, bố trí các đục sắt rất nhanh, do đó tốc độ trèo núi của cả đoàn tăng lên gấp mấy lần. Khi lên đến đỉnh núi băng, Lăng Tiêu cũng không kìm nổi phát ra một tiếng tán thưởng.
Rất hùng vĩ!
Nếu nói, lúc trước ở phía dưới nhìn thấy băng sơn lóng lánh dưới ánh mặt trời khiến người ta có cảm giác cực kỳ chấn động thì hiện giờ đứng trên đỉnh núi, quay đầu nhìn lại phía sau, cảm giác này xông thẳng vào nội tâm, thậm chí khiến người ta đầu váng mắt hoa!
Bầu trời xanh trong dường như giơ tay lên là với tới, sau đó nhìn mây trắng nhanh chóng xẹt qua dưới chân, tầm mắt dường như có thể nhìn xa nghìn dặm, tất cả đều mênh mông tuyết trắng. Giờ khắc này. gằn như tất cả mọi người đều không kìm nổi sinh ra cảm giác kính sợ thiên nhiên thần bí, hùng mạnh và kì diệu.
Chỉ sợ thần mới có thể làm ra được cảnh tượng hùng vĩ như vậy! Trước mặt nó, nhân loại thật sự nhỏ bé tới mức đáng thương!
Quay đầu nhìn, phía bên này băng sơn là băng nguyên dường như vô tận. Gần như nhìn hết tầm mắt đều là vô số sông băng, vực băng lớn nhỏ, trong đó có vô số vực băng sâu không thấy đáy! Nếu có ai ngã xuống, thậm chí không biết mất bao lâu mới rơi xuống đến đáy!
- Qua băng nguyên này khoảng hơn mười dặm chính là băng hải!
Trương Đại Niên đứng bên cạnh Lăng Tiêu giới thiệu:
- Trong băng hải, có rất nhiều loại ma thú hùng mạnh. Các sản phẩm của vùng địa cực băng hải này cung cấp cho các quốc gia trên đại lục cung không đủ cầu, hơn phân nửa trong số đó đều đến từ bên kia! Chẳng qua càng ngày càng ít dần bởi vì càng ngày càng ít mạo hiểm đoàn có thể binh an tới được đây. Hơn nữa, trong băng nguyên còn ẩn núp vô số nguy cơ, với thực lực như hai vị thì đương nhiên là không sợ, nhưng với những người như chúng ta thì bất cứ khe băng nào cũng đều là địch nhân trí mạng.
Lăng Tiêu thản nhiên cười nói:
- Giờ thì mang chúng ta đi tìm người nuôi tằm. Ta nói rồi, chúng ta không hề có hứng thú đối với thứ gì khác.
Trương Đại Niên âm thầm kêu khổ, vẻ mặt xui xẻo, thầm nhủ phụ thân cũng không thể bảo vệ được mình. Gã vốn định dẫn hai người này tới chỗ đó trong vùng địa cực băng hải. Dù sao ai cũng có tính hiếu kỳ, nếu nói ra bí mật, vậy thi trong vùng cực địa băng hải chính là nơi có vô số bí mật.
Có điều Trương Đại Niên cũng không nắm chắc rằng những người nuôi tằm có đối phó nổi với hai người này hay không. Nếu chẳng may tới lúc đó bị phát hiện, với thân thủ của hai người này, giết chết toàn bộ đoàn viên trong nháy mắt quả thực là chuyện quá dễ dàng. Nếu có thể, gã sẽ cố gắng tránh không để xảy ra xung đột. Quan trọng nhất là gã vẫn muốn giữ được hợp tác lâu dài với người của băng hải bí tộc, gã sợ bị hai người này phá hỏng.
Người của băng hải bí tộc cực kỳ nhạy cảm và cảnh giác, rất cẩn thận khi tiếp xúc với người trên đại lục. Nếu để bọn họ cảm thấy một chút nguy hiểm, như vậy sau này căn bản là gần như không thể đạt được sự tín nhiệm của họ.
Cho nên, trong lòng Trương Đại Niên vô cùng mâu thuẫn, không biết sau khi gặp những người nuôi tằm có nên vạch trần hai người này không phải là do mình mang tới hay không?
Suy nghĩ một hồi, Trương Đại Niên rốt cục cắn răng, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến, chấp nhận cầu may trong cơn nguy hiểm. Đã đến tận đây rồi, không thể nào từ bỏ được nữa. Hơn nữa, hai người này mà chưa gặp được những người nuôi tằm thì căn bản là không thể rời đi. Đến lúc đó, cùng lắm thì phân biệt rõ ra với bọn họ là được!
Sau khi quyết định, Trương Đại Niên cảm giác thoải mái hơn nhiều, nói:
- Được, chúng ta đi thôi!
Đến lúc này, Lăng Tiêu càng cảm thấy tán thưởng Trương Đại Niên. Ngẫm lại từ khi mình tới thế giới này, lần đầu tiên gia nhập vào mạo hiểm đoàn, vị đoàn trưởng Vương Siêu được mình chữa trị cũng không thể quyết đoán bằng Trương Đại Niên này.
Hơn nữa có thể thấy rõ, trong đoàn này, lời nói của Trương Đại Niên rất có trọng lượng! Chuyện hắn đã quyết, không hề có ai phản bác!
Lúc trước, tuy rằng Lăng Tiêu hiểu nỗi khó xử của Vương Siêu nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Không ai thích bị khinh thường, dù là khi đó Lăng Tiêu có đủ lý do để người khinh thường.
Cho nên, Lăng Tiêu âm thầm quyết định, nếu việc này thuận lợi. Trương Đại Niên không cố ý giở trò xấu, hắn sẽ không ngại giúp đỡ bọn họ.
Dù sao, người ta cũng dẫn đường cho mình, dù là bị mình cưỡng bức.
Trương Đại Niên quả nhiên rất quen thuộc địa hình nơi này, căn bản không cần bản đồ gì vẫn có thể mang mọi người đi một mạch. Đi non nửa ngày, khi ánh năng chiều cuối cùng bị màn đêm đen tối nuốt mất, mọi người tới một vùng đồi núi do băng tạo thành.
Sau đó rất nhanh, họ tìm được một cái hang động rất bình thường.
Trương Đại Niên ghé vào miệng hang, lấy từ trong túi ra một cái còi, thổi lên với một tần suất rất kỳ quái.