Tất cả mọi chuyện tưởng chừng như đi vào lối cũ của nó. Hằng ngày, vừa chăm sóc con, vừa buôn bán nhỏ. Cuộc sống không dư giả nhưng lại có sự bình yên đến lạ thường.
Gần đây, thầy ấy ít có thời gian sang đây, nhưng thường xuyên gửi những món quà quê hương cho tôi đỡ chút nhớ. Tôi cảm nhận được sự chân thành sâu sắc từ thầy ấy, một người không quản ngại chuyện lớn nhỏ mà ở cạnh tôi suốt thời gian qua.
Nghĩ đi nghĩ lại, vài hôm nay Tiểu Yên cũng chẳng ở đây, tôi lo sợ rằng cậu ấy nghĩ đến chuyện không hay nên tâm trạng cứ như ngồi trên lửa đốt.
- Thể Hy, mình về rồi đây! Ngoài trời nóng lắm, đừng mang bé Daniel ra ngoài bây giờ nha.
Vừa nhắc thì cậu ấy cũng vừa về đến. Tôi cứ nghĩ câu chuyện cuộc đời tôi đến đây đã có cái kết viên mãn rồi, nhưng không....
- chào em, còn nhớ rõ khuôn mặt chị đây chứ?
Tay tôi đang cầm chiếc kéo bỗng nhiên nhận ra khuôn mặt "chết chóc" và "bốc lột" ấy đến mức không đứng vững. Tôi có chết đi thì hình ảnh này mãi mãi không thể nào quên được. Làm sao xóa được con người tàn độc của Chu Phí ?
- chị.... - tôi nói không ra tiếng
Chị ta đi cùng với một số người khác với vẻ mặt rất linh hoạt, người thì dữ tợn, thân hình chằn chịt những vết thẹo khắp người. Người lại hả hê cười nói như đang sắp đạt được ý định vào điều gì đó. Riêng chị ấy, nét mặt muốn nuốt chửng con mồi luôn luôn kề cận cản trở đường đi.
Chị ấy tại sao biết nơi này? Chẳng phải tôi đã trả lại cuộc sống bình yên cho chị ấy rồi sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Người đang có vẻ mặt lo sợ nhất không phải là tôi mà là...Thuyên Yên!
- cậu...cậu trả lời mình nghe đi, chuyện này...chuyện này không phải do cậu đúng chứ?
Thuyên Yên ngó lơ câu hỏi của tôi vừa nãy, đứng ra xa chẳng thốt nên lời nào. Tôi như bất động đứng đó.
- Ồ? Bạn thân em chưa biết việc em làm cho chị à? Đáng thương nhỉ? Sao em lại nói chậm vậy? Nhân lúc này hãy nói vài lời với bạn em ngay đi, kẻo...người ta lại bỡ ngỡ.
Chu Phí nói đôi ba lời dành cho tôi. Trong lúc mất bình tĩnh, không biết làm điều gì, cuối cùng tôi cũng nhớ ra chuyện lúc trước khi cậu ấy đến tìm tôi có đề cập đến vấn đề "bắt lấy đứa trẻ".
Tôi chạy, tôi mặc kệ bọn họ đang bao vây khắp nơi xung quanh nhà tôi. Tôi phải ôm lấy con mình, tôi không muốn bàn tay vấy bẩn của bọn họ đụng vào con.
- Daniel? daniel? - tôi gọi tên con mình như một bản năng của người mẹ nào cũng thường hay làm.
Nào ngờ, chuyện gì đến cũng đã đến.... Bọn họ đã nhanh tay hơn tôi một chút, không phải....nói đúng hơn là Thuyên Yên đang bế Daniel trên tay để đưa cho bọn người thú dữ đó.
Tôi đã làm gì sai chứ? Tại sao ngay cả người mình tin tưởng nhất cũng phản bội mình? Thuyên Yên trước giờ tôi xem như máu mủ, như người trong gia đình, nhưng....nhưng cậu ấy đang làm gì với tôi đây?
- sao? đau lòng lắm à? thấy xót xa hay nhứt nhói khắp cả người? Mày biết được cảm giác đó thì mày cũng hiểu đó là cảm giác của tao khi bị mày dắt mũi hết lần này đến lần khác. Tao như một con ngu khi chứng kiến cảnh mày cao chạy xa bay để sang đây cùng nhân tình mới sống chung một mái nhà như thế này.
- chị.... chị làm ơn...đừng mang con em đi, xin chị...em biết em có lỗi....nhưng chị ơi...đứa trẻ nó vô tội...xin chị - tôi dập đầu xuống đất cầu mong chị ấy rủ lòng thương mà tha cho đứa nhỏ.
- mày đang cầu xin tao? mày nghĩ tao không đau sao? Nhưng đây là con của chồng tao, nó mà ở với mày sau này lớn lên lại chẳng có gì tốt đẹp, tốt nhất nên tách nó ra với mày thì hay hơn.
- chị ơi...chị ...chị..trả con lại cho em đi chị....
- Tương Dạ, đánh nó cho chị, đứng đó nhìn làm gì? Còn Thuyên Yên, em làm tốt lắm, về nhà rồi chúng ta bàn đến việc kia sau. - nhìn sang đám vệ sĩ đi cùng - đập nát cái quán nghèo nàn này đi, tốt nhất là đốt luôn cũng được.
Tương Dạ dùng chiếc giày cao gót đập mạnh vào đầu tôi, những cú tát cứ liên tiếp lên trên khắp cơ thể....Không thể chống trả nỗi, cũng chẳng thể gượng dậy để đuổi theo.
- làm ơn...làm ơn.... - tôi đưa tay lên xin chút tình thương còn lại.
- mày đang cầu xin đó hả? Xin lỗi nha, lòng thương yêu của tao không dư giả đến mức bố thí cho mày. Chết đi con điếm!
Nước mắt tôi lăn dài, máu chảy khá nhiều, khung cảnh sau khi họ đi như một đống đổ nát. Tôi cố bò ra ngoài mặc dù tay và đầu chảy máu rỉ rích.
- cứu...cứu...
Vừa dứt lời, tôi đã lâm vào trạng thái hôn mê không đủ tỉnh táo để tiếp tục.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tử Phi Long tức tốc đi đến công ty của Úc Khải Tôn thay vì đến Bạch gia như bao lần. Anh biết dù có đến đó cũng chẳng thể nào gặp đến mặt hắn.
Úc Khải Tôn bao ngày vùi đầu vào công việc, không rượu chè, cũng chẳng còn những cô đào ngó quanh. Không phải vì không có ai xung quanh hắn, mà tại vì hắn đã chán ngán cuộc sống buông thả của ngày trước quá nhiều rồi.
- Khải Tôn ... - Tử Phi Long thở không ra hơi
- có chuyện gì? Mày xuất hiện đột ngột hết lần này đến lần khác vậy?
- Chu Thiên...Chu Thiên hành động rồi, mày...mày thực hiện kế hoạch ngay đi!
- có chuyện này sao!
Hắn đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt nhìn cương trực như muốn nuốt tươi người đối diện.