Ngàn Vạn Lần Yêu Em

Ngàn Vạn Lần Yêu Em - Chương 69




Chu Phí cho người mang nước như thường lệ lên phòng hắn, nhưng hôm nay cô đã bỏ một chút thuốc ngủ vào trong đó. Mong là thành công mỹ mãn. Cô không biết bản thân mình đang tiếp đường cho cha mình làm những chuyện tàn nhẫn gì ở phía trước.



Còn về phía tôi, đêm hôm nay bụng tôi cứ đau lên âm ĩ. Mặt tái xanh, chân tay rụng rời vì đau nhứt. Để có sức tỉnh táo hơn, tôi mở cửa ra lấy chút nước uống. Thật không thể diễn tả cơn đau nào như cơn đau tôi đang gặp phải. Hình như....nước ối tuôn trào ra rất nhiều, tôi không còn nhìn thấy trời trăng gì xung quanh mình nữa...



- thầy ơi, mau lên....Thể Hy....



Mắt tôi nhắm nghiền lại. Trong cơn mê, tôi mơ về hình ảnh gia đình mình hạnh phúc đi cùng nhau, hắn bế đứa nhỏ trên tay, tay còn lại ôm tôi vào lòng. Đầu tôi xà vào vai hắn. Chúng tôi cùng nở nụ cười thật tươi.....Nước mắt tôi cứ tuôn lã chã, lòng đau như cắt từng thớ thịt khi tâm trí mình bị cuốn về thực tại. Hắn không bên cạnh, một mình tôi lặng lẽ nơi đó...



Bên tai tôi vẫn nghe thoảng tiếng gọi "Lâm Thể Hy, anh yêu em" , "Lâm Thể Hy, cả đời này may mắn khi gặp em..." .....



Đến khi không gian trong kí ức tôi sụp tối hẳn, tôi không biết con đường nào để đi về nữa thì tiếng khóc của đứa trẻ cất lên dữ dội như gọi tôi về "oa....oa...oa....."



Mở mắt ra, tôi thấy mình ở phòng hồi sức tại bệnh viện. Mọi người đều đi mất rồi sao? Tôi đang mơ đúng chứ?



- em thức rồi à? Để anh đi lấy chút gì đó cho em tẩm bổ lại...



Tôi cố gắng nói to tiếng vì giọng mình cứ như có ai đang bóp chặt lại.



- con em...



- đứa trẻ rất kháu khỉnh, đang được bác sĩ chăm sóc riêng rồi.Em ngồi đây đợi một chút nhé! Em giỏi lắm.



Tôi an lòng khi nghe thấy tin đó và chắc là...cha của đứa trẻ cũng sẽ như tôi? Tôi hy vọng là vậy.





Từ ngày sang đây, mọi việc đều có thầy bên cạnh chăm sóc cho tôi, dù là nhỏ hay lớn, một tay thầy làm được hết. Tôi mang ơn thầy vì điều này thật sự.



- cám ơn thầy....



- đừng nói việc ơn nghĩ ở đây, em cứ nằm đó, anh bật nút điều chỉnh ghế sẽ tự động đưa người em dậy.



Ngoài trời trở giông, đối với một người phụ nữ sau khi sinh sẽ càng nhạy cảm hơn. Bỗng nhiên, cơn co giật kéo đến, máu huyết chảy lênh láng, tôi nhướng người rồi thiếp đi trong cơn mê sản...



Không còn tiếng động nào quanh đây, tiếng soạt của những tờ giấy bệnh án trên bàn càng gần hơn.



Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có tiếng người nói chuyện cùng nhau.



"cô Lâm Thể Hy hiện tại mất máu khá nhiều"



"truyền máu nhanh đi, các người điên à? Còn chần chờ gì nữa? Chê tiền không đủ sao?"



Giọng nói này....



"không, không...thật sự...máu này chúng tôi hiện tại không còn nữa, nếu chờ chuyển đến e rằng...."



"lấy máu tôi thử nghiệm ngay đi! Đừng lãng phí thời gian nữa. Mẹ kiếp!"




-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------



Tử Phi LOng chạy cấp tốc đến Úc gia tìm Úc Khải Tôn nhưng người làm nói hắn đã đi công tác mấy hôm nay chưa về. Lạ thật! Hắn có công tác nào lâu như vậy sao?



- không được! Phải nhanh lên thôi, Chu Thiên đã tiến hành kế hoạch khác rồi, kì này...nguy to! - lấy điện thoại ra với vẻ mặt nghiêm túc - ngăn chặn và khóa toàn bộ tài khoản liên kết lại đi! Không có sự cho phép của tôi thì không ai được mở nó lên.



Tử Phi Long đứng đó, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng nhận ra một điều quan trọng.



- chẳng lẽ...đang ở cùng Lâm Thể Hy ? Không được, phải ngăn lại, không thể manh động như vậy được!



Tại bệnh viện,



Hoàng Bách Niên vừa nghe bác sĩ nói có người đã hiến máu cho tôi, nhưng không muốn tiết lộ danh tính của mình ra. Cuối cùng thì tôi cũng đã được trở lại bình thường sau 5 tiếng nằm trong phòng cấp cứu.




Đứa trẻ đang được hộ sinh chăm sóc. Nhìn khuôn mặt của nó kìa, má phúng phính hồng hào, đôi mắt và chân mày chẳng khác gì hắn. Đôi môi nhỏ bé đó cũng vậy....



- cậu về phòng nghĩ ngơi đi, 2 ngày nữa là được xuất viện rồi, đừng cố quá sức, cậu vừa phẫu thuật xong đó.



Thuyên Yên đi từ xa mang thức ăn lên cho tôi, sau đó đẩy chiếc xe lăn tôi đang ngồi dể đưa tôi về phòng hồi sức. Tạ ơn trời phật, cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn thỏa. Con của tôi cũng bình yên vô sự.



- đã đặt tên đứa trẻ là gì chưa Thể Hy?




Thuyên Yên nhìn tôi rồi nhẹ nhàng xoa vào lòng bàn tay tôi.



Tôi nhìn ra xa xa, mây trắng nhè nhẹ, gió hững hờ thổi qua tán cây. Tiếng thở dài chấm dứt những tháng ngày đen đuổi, tôi nhất định phải mạnh mẽ để làm lẽ sống cho con.



- Úc Thiên Khánh.



Cái tên này đáng lẽ phải do hắn đặt cho đứa trẻ, nhưng thật sự trong hoàn cảnh này lại không cho phép điều đó. Giọt máu của hắn, tôi không đành đoạn tướt bỏ đi quan hệ huyết thống này. Mong rằng sau này lớn lên, Thiên Khánh sẽ hiểu lý do vì sao cha lại không ở cạnh mình.



- Úc? Cậu lấy họ của Úc Khải Tôn luôn sao? Như vậy sẽ rất khó ....



Thuyên Yên nói tôi nghe vài luật pháp ở Mĩ sẽ rất khó để làm việc này nếu như chỉ có người mẹ ra đặt tên con lại mang một họ khác.



- Dù sao đi chăng nữa, Úc Thiên Khánh vẫn là cái tên mình chọn cho con. Nhưng để bảo vệ và che giấu đi thân phận của con, mình nghĩ nên đặt thêm một tên gọi khác, hay gọi tên thân mật là "Daniel Lâm".



- Tuyệt! Cái tên này nghe hay đó. Giờ cậu mong chóng nghĩ ngơi đi. Thầy vừa đi làm thủ tục xuất viện cho cậu rồi, chẳng mấy chốc cậu sẽ về lại nhà thôi. Chợp mắt một chút đi nhé.



Vừa ra khỏi phòng, Thuyên Yên nhìn ngang dọc, ánh mắt đâm chiêu rồi nhấc máy gọi



- chị Chu Phí, là em đây.