Úc Khải Tôn không ngờ kế hoạch lúc trước của hắn vừa được thành lập thì nay Chu Thiên đã nhanh chóng đánh nhanh, rút gọn. Quả không thể nào đề phòng được chuyện gì từ phía họ Chu đó.
- mày còn chuyện gì giấu tao đúng không? Về chuyện của Lâm Thể Hy?
Tử Phi Long không ngần ngại hỏi thẳng vào những vấn đề khiến hắn nặng lòng như vậy. Cũng chẳng muốn che đậy cảm xúc, hắn thở dài rồi nói.
- tao sẽ lo phần Chu Thiên 1 mình, còn mày, mày nhất định phải bảo vệ cô ấy chu đáo.
- mày biết nơi Thể Hy đang sống sao? Sao mày không đến đó cùng cô ấy? Mày trốn tránh điều gì?
Anh tỏ vẻ khá bực tức khi nghe hắn nói ra lòng mình, nhưng ngặt nỗi tại sao hắn biết được tất cả những thứ thuộc về người hắn yêu nhưng một mực chỉ đứng từ xa nhìn và cảm nhận? Hắn đang lo lắng cho an nguy của Lâm Thể Hy sao?
- một ngày chưa giải quyết Chu Thiên, Úc Khải Tôn này cảm thấy bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót. Ngày mai, mày bắt đầu sang địa chỉ t đã đưa để đến đó với Thể Hy. Còn tao, đêm nay tao sẽ đi.
- mày đi như vậy, tao chẳng an tâm chút nào cả!
Tử Phi Long thật sự lo sợ về tính mạng của hắn bởi vì trước giờ hiếm có ai vượt qua được sự thâm độc của Chu Thiên mà sống sót. Lỡ như...
- đừng lo, vỏ quýt dày thì phải có móng tay nhọn. Tao không tin trên đời này, Chu Thiên có thể đứng vững mà chờ mở được cánh cửa bí mật của dòng họ Úc này.
*
Tình hình ở khu tập đoàn Thừa Thiên đang ăn mừng một bữa rất linh đình. Nhân viên đương nhiên không biết vì sao lại được thưởng thức bữa tiệc lớn như thế này nhằm 'không ngày đặc biệt nào cả'. Nghe thì có vẻ như khác thường, nhưng mọi người chẳng mấy ai ngờ được, bữa tiệc này lại là bữa chiêu đãi cho sự thắng lớn của Chu Thiên vì sắp được nắm hết toàn bộ liên kết.
Mọi người thì vui mừng ca hát bên ngoài, riêng Chu Phí đang ngồi đó bàn chuyện cùng cha mình với vẻ mặt khá căng thẳng.
- đứa trẻ đó đâu rồi? Giao mau cho ta!
Ông hậm hực nói
- con biết điều đó, nhưng với đứa trẻ mới sinh chưa tròn 2 tháng như thế, cha có thể dùng để làm gì? Đe dọa tính mạng của Úc Khải Tôn sao? Ngay cả việc Lâm Thể Hy mang thai, anh ấy còn không biết, huống hồ là việc...
- đó là lý do vì sao đàn bà không thể đứng lên nắm quyền trong tay. Suy nghĩ nông cạn như con suốt ngày chỉ biết vặt mũi những đứa trẻ cỏn con 3 tuổi. Đó không phải là máu mủ của chúng ta, còn không mau đưa ta để 'diệt trừ" hậu quả sau này!
Cô có vẻ chần chừ, lời định nói ra chợt ngừng lại.
- chuyện lúc trước... cha yêu cầu con dùng mưu sách dụ dỗ Úc Khải Tôn để ngủ cùng, cuối cùng...con ...con bị thất bại...
Nét mặt đang mãn nguyện chuyển sang giận dữ, chỉ vì đứa con chuyên phá hỏng chuyện này đến chuyện khác quan trọng của ông mà công sức bấy lâu nay đổ sông đổ biển thì không được! Thuyết phục hơn, ông nghiêm chỉnh nghĩ ra 1 kế hoạch còn hay ho hơn việc đó.
- bất tài! Ta rất tức khi có đứa con như con! Nhưng nếu con muốn lấy công chuộc tội, cũng không phải là khó. Mau giao đứa trẻ ra đây, ta sẽ nói cho con nghe cái cách mà con có thể giành lại được những gì con đã bị Lâm Thể Hy lấy mất.
- đứa trẻ đó hiện giờ đang được chăm sóc ở khu A ở căn cứ của chúng ta, Tương Dạ đang giữ cửa ở đó.
- cho người lạ vào trong căn cứ? Con bị điên rồi sao? - ông quát lớn
- cha bình tĩnh đã. Khi hoàn thành xong việc này, Thuyên Yên và Tương Dạ sẽ được "bịt miệng" mãi mãi.
*
Sau khi được giao nhiệm vụ đến Mỹ tìm Lâm Thể Hy theo địa chỉ mà hắn đưa, Tử Phi Long cuối cùng cũng tìm ra một cửa hàng bán hoa ở cuối đường. Mặc dù chẳng thấy buôn bán gì trước cửa, anh vẫn liều mình gõ thật mạnh để tham thính tình hình.
- Lâm Thể Hy...Lâm Thể Hy...cô có ở trong đó không?
Tôi nghe có tiếng gọi, lập tức chạy ra như có được vàng. Trong đầu tôi lúc này chỉ hướng đến một việc, đó chính là tìm ngay con mình. Tôi đã quẩn quanh trong ngôi nhà, trong thành phố này suốt một tuần nay rồi...Bất lực, vô vọng, không một ai bên cạnh hỏi han...
- Lâm Thể Hy, là...là...cô sao? Nhìn cô xem...
Tử Phi Long hoàn toàn không nhìn ra tôi là ai cho đến khi nghe câu chuyện của tôi thuật lại. Anh ấy ngạc nhiên há hốc miệng, không chịu nỗi lũ người vô liêm sỉ ấy, liền chửi
- mẹ nó! Đứa nhỏ có tội tình gì chứ!
Tôi lại khóc, nước mắt cứ rơi khiến đôi mắt ngày càng sưng to lên. Đầu tôi sắp vỡ tung ra khi phải nghĩ đến việc con mình đang nằm trong tay bọn người xấu đó.
- làm ơn...làm ơn...hãy tìm lại đứa nhỏ...tôi xin anh ...xin anh
Tôi đang bấn loạn thật sự, tôi bị mất niềm tin, cô đơn và bị ép vào con đường cùng. Tôi không còn điểm tựa nữa. Làm sao sống tiếp nữa đây?
- đừng làm vậy, cô mau đứng lên ngay đi, đừng làm vậy mà... Chuyện đó tôi hứa sẽ giúp cô được chứ?
- anh....-tôi đưa đôi mắt sưng vù nhìn anh ta - anh...nói thật chứ, anh đừng lừa tôi, xin đừng....
Từ lúc đứa trẻ ra đời đến nay, tôi không còn gặp mặt Hoàng Bách Niên như bao ngày nữa. Có phải thầy ấy cũng đang gặp trục trặc gì không? Hay là tôi đã luyên lụy thầy ấy nữa rồi? Trời ơi...đừng làm tổn hại thêm bất kì người nào bên cạnh tôi nữa....
Những ngày trước, tôi lang thang khắp con phố, tôi gào thét hỏi thăm từng người có từng nhìn thấy những người như tôi miêu tả hay không. Họ đều lắc đầu rồi quay lưng đi. Vô vọng!