Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 4: Tình Yêu Như Cá Nhám Voi (2)




Diệp Phi vẩy những giọt nước trên tay rồi đi vào trong cửa hàng. Sau khi nhóm thợ lặn rời, TV trong sảnh tầng một vẫn đang mở, trên màn hình đang chiếu một đoạn video lặn biển: Một bầy cá cảnh nhiệt đới sặc sỡ nhẹ nhàng lướt qua ống kính, Diệp Phi còn chẳng nhận biết hết tên của chúng; cảnh tiếp theo là một chú rùa biển, nó đang ghé vào một tảng san hô lớn, ra sức nhấm nháp; tiếp đó là vách đá dưới đáy biển, bốn năm con cá mập lớn bằng con người chầm chậm bơi qua, con gần nhất dường như kề sát camera, người ta có thể thấy rõ ánh mắt nguy hiểm của nó, đôi mắt nó cứ như đang nhìn chằm chằm vào ống kính.

Diệp Phi sợ run cả người, lui về phía sau một bước. Lúc này ống kính hướng về phía làn nước xanh ngắt như trải dài vô tận, phối thêm một đoạn nhạc âm u trầm thấp, đi kèm với tim đập dồn dập như nhịp trống, rồi sau đó, một giọng nữ như ẩn như hiện truyền đến, khẽ khàng cất lên một câu hát: “Love love is verb, love is a doing word”. Giai điệu du dương mang theo một chút thần bí, bên trong màn hình, dưới lớp đất cát rộng lớn, một hình bóng mơ hồ mà rất lớn dần dần hiện lên. Đầu của nó vuông vức, xẹp lép, những đốm trắng rải rác khắc thân mình màu xanh thẫm, ống kính chậm rãi di chuyển men theo thân mình hình giọt nước của nó, dường như qua rất lâu sau, người ta mới nhìn thấy chiếc đuôi đang thong thả đong đưa. Đây là một loài cá khổng lồ, vô số những con cá nhỏ bơi lội xung quanh nó.

Diệp Phi không biết đây là cá gì, cô chỉ cảm thấy nó rất to lớn, nếu so với những thợ lặn xung quanh thì nó giống một con thuyền nhỏ. Nhưng nó không hề mang lại một chút cảm giác áp bức nào cả, tuy rằng nó há chiếc miệng lớn của mình, nhưng bên trong lại chẳng hề có hàm răng sắc bén. Ánh mặt trời xuyên qua những sóng gợn trên mặt nước, vẽ lên lưng nó những vầng sáng lốm đốm. Nó nhàn nhã bơi lội trong nước, trên lưng cõng theo cả một bầu trời đầy sao.

Diệp Phi ngây người đứng trước màn hình, dường như cô quên cả việc hô hấp, đây là sinh vật ưu nhã nhất mà cô từng thấy, là loài sinh vật dường như chỉ tồn tại trong những bức họa tinh tế hoặc nơi cõi mộng mờ ảo, cô cảm thấy trái tim mình đang hòa nhịp đập cùng với nhịp điệu của bài hát, nước mắt như rưng rưng muốn trào ra.

Cô cảm thấy có người đang đứng bên cạnh mình, rồi sau đó cô nghe được một giọng nói tang thương: “It’s amazing, isn’t it?”

Diệp Phi xoay người, cô nhìn thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ, trên mặt phủ kín nếp nhăn, nhưng đôi mắt sâu màu xanh vẫn trong suốt như cũ.

Cô gật gật đầu: “Là động vật kỳ diệu nhất mà cháu từng thấy.”

Ông lão mỉm cười: “Cháu làm việc ở đây sao?”

Diệp Phi sửng sốt một chút rồi đáp: “Cũng coi như là thế đi.”

“Ở đây có thể thường xuyên nhìn thấy cá nhám voi không?”

Bởi vì chữ “kình”(*) trong tên, Diệp Phi nhanh chóng biết được thứ to lớn ôn hòa trong video chính là cá nhám voi trong miệng của ông lão. Cô lắc lắc đầu: “Cái này… cháu cũng không rõ lắm.”

(*) Tên gốc tiếng trung là “kình sa”, “kình” ở đây để chỉ những thứ to lớn, khổng lồ

Tiếng bước chân của Trần Gia Tuấn truyền tới từ cầu thang gỗ, anh đi xuống lầu hai, chào hỏi với ông lão: “Chào ngài, tôi là huấn luyện viên KC của nơi này, cô ấy chỉ vừa tới cửa hàng, có chuyện gì cứ hỏi tôi là được.”

“Hi, tôi là Paul. Đi ngang qua thì nhìn thấy video, nên tôi mới tới đây chào hỏi một cái.” Ông lão chỉ chỉ TV: “Đoạn video này được quay ở đây sao?”

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Trần Gia Tuấn gật đầu: “Là một cuộn phim mấy năm trước. Nơi này không phải là lộ tuyến mà cá nhám voi thường đi, nên cũng không dễ để gặp được. Ngài biết đó, có thể nhìn thấy cá nhám voi hay không, mọi người đều không dám chắc chắn.”

“Đương nhiên, đây là do cậu quay sao?” Paul cảm khái: “Tôi đã lặn hơn hai mươi năm rồi, đương nhiên là có đôi khi một năm chỉ lặn vài lần, nhưng tôi chưa từng gặp được cá nhám voi.”

Trần Gia Tuấn gật đầu: “Ta biết được ở trong biển nhưng lại chẳng biết được nó rốt cuộc ở đâu.”



“Giống như tình yêu vậy, đúng chứ?” Paul cười: “Ta biết nó tồn tại, nhưng không biết phải tìm nó ở chốn nào.” Ông ấy nhìn quanh cửa hàng đồ lặn, nói: “Cũng đã bảy tám năm rồi tôi không xuống nước, không biết có thể tham gia một khóa ôn tập rồi cùng mọi người ra biển hay không.”

“Nếu tình hình sức khỏe của ngài vẫn tốt thì đương nhiên là không thành vấn đề.” Trần Gia Tuấn tỉ mỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông lão, cuối cùng lập ra kế hoạch ôn tập và đi lặn trong hai ngày cho ông ấy.

Paul chỉ chỉ Diệp Phi: “Cô gái tuổi trẻ này có đi cùng với tôi không?”

Cô vội vàng xua tay, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Trần Gia Tuấn. Hiếm khi anh lại không lộ ra ánh mắt chế giễu: “Phi phải trông coi cửa hàng, chúng tôi sẽ căn cứ thời gian của huấn luyện viên để tiến hành sắp xếp, bọn họ đều rất có kinh nghiệm, ngài cứ yên tâm.”

Sau khi Paul rời đi, Trần Gia Tuấn khoanh tay đứng trước tấm bảng trắng, nghiên cứu kế hoạch lặn của ngày hôm sau. Diệp Phi sáp đến hỏi: “Ông chủ, còn việc gì muốn tôi làm nữa không?”

“Đương nhiên.” Anh chỉ hai quyển sách vừa mới cầm xuống từ lầu hai: “Có thời gian thì xem chúng đi. Tránh việc cô bảo cô làm việc ở đây mà khi khách hỏi thì cô lại chẳng biết cái gì.”

Diệp Phi đi qua lật xem, một quyển là tài liệu nhập môn lặn bằng bình dưỡng khí, một quyển là tuyển tập sinh vật rạn san hô. Cô bừng tỉnh: “Bảo sao lúc nãy anh lại cho cho tôi thể diện.”

Trần Gia Tuấn khinh thường một tiếng: “Cho cô thể diện? Nếu nói với khách hàng rằng nhân viên của tôi chẳng biết cái gì thì quả là mất mặt.”

Diệp Phi đứng sau lưng anh, cô nhăn mũi, thè lưỡi, giơ quyển sách trên tay lên, quơ quào hai cái với bóng lưng của anh.

Dường như anh mọc một đôi mắt ở sau lưng: “Đừng có làm mặt quỷ. Ugly.”

Diệp Phi ngồi bên cạnh bàn gỗ trước cửa hiên, đầu tiên cô mở sách sinh vật ra, ngoại trừ một vài loài cá có hình dạng đặc biệt, những loài khác trong mắt cô chỉ đơn giản là khác biệt màu sắc, lại còn sặc sỡ đủ kiểu, cô làm thế nào cũng không nhớ được tên chúng, ngược lại có vài con trông giống mấy loài cá đù vàng, cá hố ở ngoài chợ, hình như còn có cả cá mú. Nhớ tới tình cảnh của mình, cô thở dài, đặt sách qua một bên, đổi qua đọc tài liệu nhập môn. Cô lật sơ qua một lần, nội dung phần vật lý học thật ra khá đơn giản, là công thức về sức nâng và áp suất không khí cơ bản nhất, còn vài cách truyền âm thanh, ánh quang, nhiệt độ ở dưới nước; nội dung về trang bị lặn là thứ mà cô chưa hề biết, vì thế cô kiên nhẫn đọc từng chữ một.

Bên ngoài, ánh mặt trời chói lọi chiếu xuống bãi cát trắng tinh đến chói mắt, nhưng gió biển cũng không ngừng thổi, ngồi trong bóng râm chỉ cảm thấy toàn thân thư thái. Diệp Phi thức dậy từ sáng sớm, lại luôn bận rộn cả một buổi sáng, vừa xem vài tờ tiếng Anh thì mí mắt liền có chút dính vào nhau. Ban đầu cô còn ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, càng xem eo càng cong, đầu tiên là tay trái chống cằm, sau lại duỗi thẳng cả cánh tay lên bàn, gối mặt lên đó suy nghĩ, ngủ một chút, một chút thôi.

Đương nhiên là cô ngủ không yên, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cứ lo lắng ông chủ mặt than đứng bên cạnh mình, hừ lạnh một tiếng rồi gõ đầu cô một cái. Nội tâm Diệp Phi than vãn, cái cảm giác này giống như việc đang ngủ trong giờ tự học nhưng vẫn phải đề phòng chủ nhiệm bỗng nhiên đẩy cửa vào lớp ở thời trung học. Nhưng cái nhiệt độ thoải mái này lại cực kỳ giống những buổi chập tối đầu hạ của thời niên thiếu niên, cái khoảng thời gian không còn vì thi cử mà phiền não. Cửa sổ phòng học mở ra, mùi cơm chiên trứng từ nhà ai thoang thoảng bay vào, còn có chút mùi hăng của hành lá.

Diệp Phi hít hít mũi, bụng cũng không chịu thua mà ùng ục hai tiếng. Cô tỉnh táo lại, ý thức được mùi đồ ăn không phải do mình tưởng tượng ra. Cô mở mắt ra, trước mặt được bày cơm chiên, ở giữa bàn là một cái cái bát đang được úp xuống, bên cạnh còn có hai miếng cánh gà rán. Phía dưới đĩa có lót hai tờ khăn giấy, cho nên cô không nghe được tiếng đặt xuống. Cô đảo mắt qua một cái bàn khác, trước mặt Trần Gia Tuấn có một phần cơm chiên giống thế, đã ăn được một nửa. Anh đang cầm một cái cái muỗng, nhưng trên mặt bàn trước mặt Diệp Phi không chỉ có một cái muỗng inox mà còn có cả một đôi đũa.

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Không ngờ anh còn cẩn thận như thế, Diệp Phi thành tâm nói một câu: “Cảm ơn.”

“Vốn dĩ phải là cô đi mua cơm, nhưng chờ cô tỉnh ngủ thì chắc người khác đều chết đói rồi.” Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, nhanh chóng ăn xong cơm rồi đẩy đĩa về phía trước: “Ăn xong thì đem đĩa đi trả đi.”

Diệp Phi vừa xem đồng hồ thì thấy đã là hai giờ chiều. Cô lè lưỡi: “Trả cho ai?”



“Từ chỗ Monkeybar đi tiếp về phía trước, cái quán Joy ấy. Cô bạn cùng phòng Nhân Đạt của cô đang ở đó.” Trần Gia Tuấn uống một hớp nước: “Còn nữa, tôi đã nói với họ rồi, cô muốn ăn cái gì thì có thể ghi sổ, tính theo giá chiết khấu của nhân viên.” Anh gõ tay lên mép bàn: “Có điều tiền cơm đều sẽ được trừ từ tiền công của cô.”

“Ồ, tôi biết rồi.” Diệp Phi bĩu môi, cô nghĩ thầm còn có tiền công chắc? Dựa theo cái bản mặt nhà tư bản của ông chủ, có thể đủ tiền cơm chắc? Còn chưa biết có phải tự mình trả hay không? Vừa nghĩ đến chuyện đó, dường như lỗ tai lại càng đau hơn, cô vừa ăn cơm vừa xoa cằm, thỉnh thoảng còn sờ sờ lỗ tai để xem có mủ chảy ra hay không.

Ăn cơm chiên xong, Diệp Phi cầm hai cái đĩa đi thẳng đến Joy dưới cái nắng gay gắt, lúc đi ngang qua Monkeybar, cô thò đầu nhìn thoáng qua, Tụng Tây không có ở đó. Một người bạn mà cô quen biết đang trông quán, cô ta nói rằng hôm nay bạn gái anh ta trở về, Tụng Tây đi đón rồi. Tới quán ăn, Nhân Đạt cười tít mắt đi ra đón cô: “Roomie, hôm nay thế nào?”

“Hôm nay thế nào ấy hả?” Diệp Phi hừ một tiếng: “Không khác gì mọi ngày, chỉ là ngày dài quá, dài như kiểu forever vậy.”

“Chắc cô bận lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường. Nhưng hình như ông chủ… lại đang tức giận thì phải.”

“Cô nói anh Trần ấy hả?” Nhân Đạt nghiêng đầu, há miệng: “Anh ấy là người cực kỳ tốt luôn đó.”

“Anh ta là…” Diệp Phi không nhớ từ nhà tư bản nói thế nào trong tiếng Anh: “Anh ta rất khắt khe.”

“Nhưng anh ấy để cô làm việc trong cửa hàng đồ lặn mà.”

Diệp Phi trợn trắng mắt: “Tôi muốn đến Monkeybar, chỗ đó tự do. Đến đây cũng không tệ.”

“Nếu tôi biết lặn thì tôi cũng muốn đến làm việc trong cửa hàng, tiền lương cao hơn nhiều.” Nhân Đạt thở dài: “Nhưng tôi chẳng biết gì hết.”

“Cho nên cô đừng có đi, sẽ bị mắng chết đó. Trước nay ông chủ không hề đề cập đến tiền lương, tôi chỉ biết mình nợ anh ta hai trăm đô la..." Diệp Phi buông lỏng tay: “… Haiz, bây giờ còn có tiền cơm nữa.”

“Nếu chúng ta có thể đổi…” Nhân Đạt nói xong liền có chút xấu hổ.

“Đợi đã.” Diệp Phi đứng dậy, áp sát mặt cô ta: “Không phải là cô… Thích người nào đó chứ.”

“ y da, cô nhất định không được về cửa hàng đồ lặn nói đó.” Cô ta che mặt.

“Không phải là…KC Tan chứ.” Diệp Phi bừng tỉnh: “Thảo nào cô nói anh là người tốt.”

“Không phải, không phải đâu.” Nhân Đạt xua tay: “Cô mau về đi, mau về đi thôi. Tôi phải làm việc rồi.”

Đúng là một cô bé đơn giản, vừa thẹn thùng lại vừa không giấu được tâm tư, rõ ràng là muốn chia sẻ tâm sự cùng người khác như thế, lại e thẹn đến không biết phải mở miệng thế nào. Diệp Phi cũng không truy hỏi, cô cười cười rời khỏi quán ăn.