Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 3: Tình Yêu Như Cá Nhám Voi (1)




Tụng Tây cầm một chiếc ly thủy tinh, cho vào một viên đá, lấy từ giá rượu một chai Rum Havana Club 7 năm, rót đầy rồi đưa cho Trần Gia Tuấn. Anh nâng ly lên: “Cùng uống đi.” Tụng Tây vui mừng lấy ra hai cái ly nữa, rót rượu, còn thêm vào ly của Diệp Phi nửa ly Coca, sau đó đẩy đến trước mặt cô, nháy mắt một cái: “Cuba Libre (Cuba tự do).”

Cô đang muốn cầm lấy ly rượu thì một bàn tay đột nhiên duỗi đến trước mặt, đẩy ly rượu trên quầy bar ra chỗ khác: “No spirits for her (Rượu mạnh thì không phần của cô ta).” Trần Gia Tuấn cất giọng nhàn nhạt, anh lấy từ tủ lạnh ra một chai soda, không nói gì mà đặt trước mặt cô.

“Keo kiệt.” Diệp Phi thấp giọng lẩm bẩm một câu.

Trần Gia Tuấn uống rượu, mắt nhìn thẳng, tiếp tục dùng tiếng Anh nói chuyện: “Lần trước là làm mất xe máy, nếu cô còn uống say nữa thì quán này cũng bị cô làm mất luôn.” Ngữ điệu của anh rất bình đạm, nhưng nói chuyện lại vô cùng lưu loát, không hề có chút khẩu âm địa phương nào.

“Sẽ không, sẽ không đâu.” Tụng Tây hòa giải: “Phi rất nỗ lực đấy.”

“Cậu chắc chắn là cô ta không ở chỗ này ăn không ngồi rồi chứ?” Trần Gia Tuấn lại liếc nhìn cô một cái: “Mạt Lị đi visa run(*), chắc hai ngày nữa sẽ về chứ?”

(*)Visa run là thuật ngữ có nguồn gốc từ những người nước ngoài sống ở Thái Lan. Việc cấp visa run thường sẽ được sử dụng với những chuyến đi nhanh chóng, thông thường một ngày qua biên giới của một nước láng giềng và trở lại. Điều này sẽ được thực hiện vào trước ngày hết hạn của visa

Tụng Tây đáp: “Cô ấy nói cần thêm hai ngày nữa.” Sau đó anh ta lại lặp lại một lần nữa: “Phi rất cố gắng.”

Trần Gia Tuấn nhíu mày: “Rất đơn giản, muốn lấp đầy bụng thì phải làm việc.” Anh nhìn về phía Diệp Phi, hơi hếch cằm: “Ngày mai đến cửa hàng độ lặn hỗ trợ, 7 giờ rưỡi.”

Vẻ mặt của anh rất kiêu căng, vênh mặt hất hàm sai khiến cô, Diệp Phi vốn định chống đối hai câu nhưng lại nghĩ đến việc hiện tại mình có chỗ ăn, có chổ ở, đối phương cũng không ép cô lập tức trả nợ. Thân phận của cô đã không còn là khách hàng nữa mà là nhân viên thiếu nợ ông chủ, cô chẳng có quyền gì mà nói điều kiện. Tuy rằng trong lòng rất bực bội, tay không ngừng xoay chai nước soda nhưng cô vẫn nhịn xuống, rầu rĩ ừ một tiếng.

Mấy ngày nay cô đều ăn cơm ở Monkeybar, Tụng Tây mua về đủ loại cà ri, gà rán từ khu chợ gần đó, chúng được đựng một cái túi ni-lông nhỏ, dùng giấy dầu và cơm bao lại, ăn kèm với cá khô và dưa chuột, hành tây, vừa ngon vừa rẻ, là hương vị bản địa chính gốc. Nhưng Diệp Phi ăn không nhiều lắm, mỗi khi nhai thức ăn, cô đều cảm thấy tai phải và phần nối liền với má hơi nhói đau. Ban đêm khi nằm nghiêng người ngủ, dường như có chất lỏng gì đó chảy ra từ trong tai, cô lo là mình bị viêm tai giữa, nhưng cô còn phải trả nợ hai trăm đô la, gần như là không còn một xu dính túi. Cô giật nhẹ lỗ tai, hình như cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu nên cô cũng không để ý đến nữa.

Lúc ăn cơm vào buổi tối, nghĩ đến việc phải làm việc dưới trướng Trần Gia Tuấn hai tuần, không biết mình sẽ bị ăn mắng bao nhiêu lần, cô lại cảm thấy lỗ tai mình càng đau hơn. Cô thở dài, chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt.

Diệp Phi rời khỏi phòng vào lúc 7 giờ 15 phút, trên bãi biển không có bao nhiêu du khách, phần lớn các cửa hàng còn chưa bắt đầu buôn bán. Đi được vài phút là đến cửa hàng đồ lặn, đập vào mắt cô là cánh cổng sừng sững. Cô đi lên cầu thang, nhìn ngó xung quanh, cũng không quên cởi dép lào ra để lại trên bãi cát. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy tên của cửa hàng, một hàng chữ "Scuba Libre" rất lớn, được sơn xen kẽ đỏ trắng. Cô đọc hai lần, Scuba Libre, Scuba Libre, cứ cảm thấy có chút quen tai. Đến khi nhớ tới ly rượu ngày hôm qua Tụng Tây đẩy đến thì cô mới chợt nhớ hiểu ra, Cuba Libre, thì ra tên cửa hàng mượn từ đồng âm với Cuba Libre, cô không khỏi cười thầm trong lòng, ông chủ còn nói sợ người khác uống say, chẳng phải chính mình cũng là một con sâu rượu hay sao?

Phía trên cửa kính có treo một tấm biển trắng, bên trên là bảng biểu. Diệp Phi lại gần xem kỹ, hẳn là lịch thuê mấy ngày nay của cửa hàng, rất nhiều cái tên được viết trên đó bằng các màu bút khác nhau. Cô xem không hiểu nên lùi về sau, trên chiếc giá gỗ cao nửa người được đặt bên cạnh sân phơi có khoét một lỗ tròn, có lẽ là chỗ để của bình khí dùng để lặn. Diệp Phi dựa vào giá, trong lòng có chút bứt rứt không yên.

Đến khoảng 7 giờ rưỡi, một nam một nữ sóng vai đi tới. Chàng trai là dân bản xứ, đầu cạo trọc, trên má phải có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến xương gò má, mặt mũi rất nghiêm túc. Anh ta liếc nhìn Diệp Phi một cái, cũng không chào hỏi, lấy chìa khóa ra mở cửa. Cô gái có thân hình yểu điệu, mái tóc dài vàng óng xõa sau đầu, trong đôi mắt trong trẻo màu xanh nhạt có mang theo ý cười. Cô ấy nhiệt tình mà vẫy tay, đi tới nói: “Hi, chắc cô là cô gái đã làm mất xe máy nhỉ?”

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Diệp Phi có chút xấu hổ: “Đúng vậy, là do tôi sơ xuất quá.”



“Là do cô xui quá thôi, phần lớn thời gian hòn đảo này vẫn rất an toàn.” Cô ấy đưa tay ra: “Tôi là Khắc Lạc Y.”

“Tôi tên Phi.” Diệp Phi bắt tay với cô ấy, nói theo nội dung mà mình đã luyện tập từ trước: “Rất vui được làm quen với cô.”

“Tôi cũng thế.” Khắc Lạc Y cười rộ lên: “Tôi rất vui khi trong cửa hàng lại có thêm một cô gái nữa, mỗi ngày tôi đều phải đi dạy, lúc tôi không có ở đây, đám đàn ông chưa bao giờ biết giữ gìn vệ sinh là cái gì hết.” Cô ấy khoa trương lắc đầu.

“Ấy, đây là vu khống.” Không biết từ khi nào mà Trần Gia Tuấn đã đứng phía sau hai người: “Tôi cũng quét rác, lau bàn. Nhưng luôn có một vài người không chịu tuân thủ quy tắc, gây rối khắp nơi.” Nói xong, anh còn cúi đầu nhìn chân Diệp Phi.

Diệp Phi đắc ý hếch cằm, ý bảo mình đã để dép lào dưới cầu thang.

“Anh là ông chủ, tôi nào dám phê bình anh?” Khắc Lạc Y nhún vai, quay mặt về phía Diệp Phi: “Chỗ này tuyệt đối là cửa hàng đồ lặn đỉnh nhất trên đảo, cô sẽ yêu nơi này cho mà xem! Chỉ là trong cửa hàng của chúng ta có ba người mặt gỗ. Ông chủ,” cô ấy nhấc ngón cái, chỉ chỉ vào sau lưng Trần Gia Tuấn, sau đó lại nhìn về phía chàng trai đầu trọc đến cùng cô ấy, “Bạn trai của tôi - Đao Ba; còn có chú Vấn Tạp, lái thuyền của chúng ta. Có điều cô không cần lo lắng, tiếng Anh của chú Vấn Tạp không được tốt, Đao Ba thì không thích nói chuyện, còn ông chủ ấy hả, anh ấy chỉ đang giả bộ lạnh lùng thôi.”

Trần Gia Tuấn nghiêm mặt: “Khắc Lạc Y, cô nói nhiều quá rồi đấy. Học sinh của cô sắp đến rồi đó.”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Cô cười rộ lên, nói với Diệp Phi: “Hoan nghênh đến với cửa hàng đồ lặn. Tôi chuẩn bị ra biển trước đây, trở về lại nói tiếp!”

Tuy Khắc Lạc Y nói ông chủ giả vờ lạnh lùng, nhưng Diệp Phi cũng chưa đến mức thân thiết với anh mấy. Cô đang muốn hỏi Trần Gia Tuấn mình phải làm gì thì có một người đàn ông châu u thân hình cao lớn đến, nhiệt tình chào hỏi với Trần Gia Tuấn, nói hai ngày sau mình sẽ rời đảo, hôm nay là tới cửa hàng để thanh toán. Trần Gia Tuấn đưa ông ta vào trong văn phòng, để lại một mình Diệp Phi đứng ngây ngốc tại chỗ, cô nhìn qua bên cạnh, Đao Ba và Khắc Lạc Y đang bận bịu sắp xếp lại trang bị, Khắc Lạc Y vẫn luôn miệng nói cái gì đó, tốc độ nói rất nhanh, động tác tay khoa trương, nói chưa được vài câu là đã tự mình bật cười. Đao Ba gần như không hề trả lời, chỉ ngẫu nhiên gật đầu, nhưng khi nghe được thứ gì đó thú vị thì anh ta sẽ ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn Khắc Lạc Y, anh ta hơi mỉm cười, vết sẹo trên mặt cũng không còn dữ tợn nữa.

Cái ánh mắt dịu dàng tràn đầy sự cưng chiều ấy, Diệp Phi đã từng vô cùng quen thuộc. Lòng cô trở nên ảm đạm, cô xoay người sang chỗ khác, vòng qua cửa hàng đi đến sân sau. Mới vừa rẻ qua một cái, cô đã suýt đụng trúng một người đàn ông trung niên đang cởi trần, khuôn mặt ông ấy đen sạm, để râu quai nón, người không cao lắm, thoạt nhìn rất cường tráng, hai tay xách theo bình khí lặn. Ông ấy vội vàng dừng lại, nói liên phanh một từ “sorry”. Diệp Phi vội vàng xua tay: “Tôi không sao hết. Tôi tên Phi, từ hôm nay trở đi, tôi cũng tới giúp đỡ cửa hàng.”

“À, tôi biết.” Ông ấy buông bình khí xuống, quẹt tay lên quần bơi: “Tôi tên Vấn Tạp.”

Diệp Phi bắt tay với ông ấy, cô nói: “Để tôi giúp chú.”

Vấn Tạp liên tục xua tay, nói một chuỗi từ “no” rồi xách bình khí lên nhanh chóng rời đi.

Diệp Phi nhìn ông ấy đi như bay, liền học theo ông ấy, đến lều che nắng ở sân sau lấy bình khí lặn. Bình khí màu trắng bạc cao gần nửa người, hai tay cô nắm lấy cổ bình, nhấc về phía trước, lúc này cô mới phát hiện bình khí nặng hơn tưởng tượng của cô rất nhiều, cô đứng thẳng lưng, ưỡn bụng, hai tay đặt trước người, miễn cưỡng túm lấy một cái bình khí, thất tha thất thểu đi về phía trước, lòng bàn chân bị cát đá cộm đau điếng. Vất vả lắm cô mới đến được trước cửa hàng, Vấn Tạp đã đặt hai cái bình khí lên giá, nhìn thấy cô liền vội vàng xoay người, nhận lấy bình khí.

“Để tôi thử một chút đi.” Diệp Phi kiên trì.

Vấn Tạp vẫn nói ra một dãy từ “no”.



“Đưa nó cho Vấn Tạp đi.” Giọng nói lạnh lùng của Trần Gia Tuấn vang lên: “Tôi đã bảo cô phải làm gì chưa?”

“Là anh bảo tôi tới đây làm việc mà.” Diệp Phi buông bình khí xuống, nhìn thẳng vào mắt anh.

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

“Tôi còn chưa nói cô phải làm gì mà.” Vẻ mặt của anh khá nghiêm túc: “Việc tôi không giao thì không cần làm, thứ không bảo cô đụng vào thì cô đừng có đụng, ok?”

“OK.” Diệp Phi cắn răng đáp.

“Cô yếu ớt quá rồi.” Trần Gia Tuấn đánh giá cô một phen từ đầu đến chân: “Nếu cô làm rơi bình khí, đập vào chân mình thì không có ai gánh cái chi phí chữa trị cho cô đâu. Cô hiểu chưa?”

Diệp Phi gật gật đầu, trong lòng có chút ấm ức.

Anh tiếp tục nói: “Cô đã đi làm bất hợp pháp rồi, đừng có kéo thêm phiền toái cho tôi.”

Diệp Phi có chút tủi thân, cô ngẩng đầu, bi phẫn mà nhìn anh: “Anh cho rằng tôi muốn chắc?”

Khắc Lạc Y ôm trang bị đi qua, tuy rằng không hiểu cuộc đối thoại bằng tiếng Trung của hai người, nhưng là nhìn biểu cảm thì cô ấy cũng biết Diệp Phi đang bị quở trách. Cô ấy dừng chân, khoa trương ngửa người về phía sau: “Mr.serious is just kidding.” Cô còn kéo dài âm cuối, ngữ điệu rất nhẹ nhàng.

Trần Gia Tuấn trừng mắt với Khắc Lạc Y một cái, cô ấy khanh khách cười, vừa khẽ ngân nga vừa rời đi. Anh nhíu mày, lắc đầu vài cái rồi chỉ cây chổi trong góc tường, nói với Diệp Phi: “Sáng sớm quét một lần, sau đó lúc nào cũng phải giữ vệ sinh; bên chỗ hồ nước có giẻ lau, lát nữa nhớ lau bàn ghế cho sạch sẽ.”

“Chỉ thế thôi?” Diệp Phi hỏi, cô nghĩ thầm, có gì khác với công việc ở quán bar đâu?

Trần Gia Tuấn liếc nhìn cô một cái: “Ừm, tạm thời cô chỉ cần làm nhiêu đó thôi, mấy thứ khác cô biết làm chắc?”

Anh lại lộ ra cái vẻ mặt chê bai này, Diệp Phi đè nén sự bất mãn trong lòng, lớn tiếng đáp: “Tôi sẽ học!”

Ngoại trừ Đao Ba và Khắc Lạc Y, các nhân viên khác cũng sôi nổi đến cửa hàng, còn có một anh chàng hình như bởi vì tới trễ nên bị Đao Ba răn dạy vài câu. Đến 8 giờ, học sinh và khách hàng cũng đã nhiều hơn, cửa hàng trở nên vừa náo nhiệt vừa bận rộn. Có người mặc trang bị, có người thảo luận kế hoạch lặn, mọi người đi lại khắp nơi trong cửa hàng, hỏi chiếc thuyền mà mình sẽ đi, gửi đồ, pha cà phê, mượn kem chống nắng và kem đánh răng. Diệp Phi cũng không biết vì sao lại có người muốn mượn kem đánh răng, là muốn đánh răng sau khi ăn sáng xong sao? Đúng như lời Trần Gia Tuấn nói, cô chẳng biết cái gì cả. Vì thế cô nắm cây chổi, đứng lẳng lặng bên cạnh cái trụ ở hành lang, nhìn nhân viên trong cửa hàng giải quyết từng cái vấn đề của khách như thế nào. Qua hơn nửa giờ, nhóm thợ lặn đã mặc xong trang bị, lục tục đi đến cầu tàu ngoài bãi biển. Hai chiếc động cơ của con thuyền nổ vang, chẻ đôi sóng biển, làn sóng trắng xóa bắn lên tung tóe phía sau thuyền.

Sau khi bọn họ đã đi xa, cửa hàng bỗng nhiên trở về với sự tĩnh lặng. Giấy bút, cà phê bày hỗn độn trên bàn, ghế bày tứ tung ngang dọc trên sân phơi, trên mặt đất có thêm nhiều rất nhiều đất cát và dấu chân. Trần Gia Tuấn bĩu môi, Diệp Phi rất thức thời, đi tới sắp xếp lại bàn ghế, sau khi dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, cô lại đem ly từng ly cà phê đến hồ nước rửa sạch.

Cô muốn hỏi xem ông chủ có còn việc gì giao cho mình không, nhưng khi cô xoay người thì lại chẳng thấy bóng dáng Trần Gia Tuấn đâu.