Ngàn Đảo Ngàn Tìm

Chương 5: Tình Yêu Như Cá Nhám Voi (3)




Ánh mặt trời vẫn gay gắt như cũ, tuy cô cười nhưng lòng cô đã nguội lạnh, lạnh đến mức đóng băng, nụ cười cũng cũng đông cứng lại trên mặt. Lúc đó khi cô để ý đến Hứa Bằng Trình chẳng phải cũng từng như vậy sao. Mặc dù Hứa Bằng Trình nói rằng sau khi thấy cô ở bể bơi, anh ta đã đi nghe ngóng khoa của cô, sau đó kiểm tra lịch học, đợi đến khi tan học thì đi ngang qua, đến cùng một nhà ăn với cô, ngồi bên cạnh cô ăn cơm. Nhưng lúc đó Diệp Phi không hề hay biết.

Cô phát hiện, không biết từ khi nào, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà cô luôn có thể nhìn thấy chàng trai đẹp trai lịch lãm kia trong đám đông. Giữa họ dường như có một sự ăn ý không nói nên lời, nhìn thấy nhau từ xa, hai người đều mỉm cười và gật đầu với đối phương. Thậm chí cô còn cảm thấy ánh mắt người kia nhìn cô tràn đầy sự quan tâm và vui vẻ. Trong lòng cô có chút vui mừng, vừa nóng lòng muốn chia sẻ với bạn bè, lại vừa sợ cô tự mình đa tình.

Đó là một đoạn tình cảm đẹp đẽ biết bao, khi họ xuất hiện trước mặt nhau, họ đều trùng hợp là dáng vẻ mà đối phương thích nhất. Sự khởi đầu của hai người không có gì mới mẻ, một ngày nọ thư viện đóng cửa, hai người bước xuống từ cầu thang hai bên, đồng thời đi đến lối vào đại sảnh. Cả hai đồng thanh hỏi: "Cậu cũng ở đây à?"

Sau đó, Hứa Bằng Trình hắng giọng: “Hay là ngày mai chúng ta cùng nhau đến tự học nhé.”

Một câu nói đơn giản cùng với bộ dạng vừa lo lắng vừa ngượng ngùng của anh ta lúc đó đã khiến cô kích động đến mức muốn hét lên. Đó chính là cảnh tượng lãng mạn nhất trong ký ức của cô, cho dù có qua bao lâu, cho dù cô có chạy trốn khỏi thế giới đến cái góc xó xỉnh nào đi chăng nữa thì nó cũng sẽ đi theo cô.

Cô cứ đi, cứ đi, nước mắt lại không thể kiểm soát mà không ngừng tuôn rơi, tầm nhìn của cô dần trở nên mờ đi. Diệp Phi dừng lại, không ngừng lau mắt. Cô vẫn không thể tin nổi tất cả những điều này đều là sự thật, cho dù khoảng cách khiến người ta cảm thấy xa lạ và cách trở, nhưng thứ tồn tại nhiều hơn ở trong lòng chính là sự nhung nhớ, là hi vọng được ở bên nhau, cô cứ luôn ngu ngốc nghĩ rằng cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là khi mùa hè đến, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, cô sẽ kết hôn với Hứa Bằng Trình và tiến hành các thủ tục đi du học ở Mỹ. Đây là điều mà họ đã tưởng tượng vô số lần, cô cho rằng những cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh là phép thử mà tất cả các cặp đôi yêu xa đều phải trải qua, chỉ cần họ ở bên nhau một lần nữa, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.

Khi cô đang tràn ngập hy vọng thì anh ta lại lặng lẽ rời bỏ cô, cũng có thể là trong khi cãi nhau với cô, anh ta đã tìm được sự an ủi từ người khác. Giả dối như thế, bẩn thỉu như thế.

Diệp Phi không đi nữa, cô trốn sau gốc cây lớn bên bờ biển, khuỵu gối ngồi xổm xuống, buồn bã khóc nức nở. Bên tai cô văng vẳng cuộc nói chuyện của Trần Gia Tuấn và Paul: "Love is like' find it."

Tình yêu như cá nhám voi, sinh ra ở nơi biển cả; chỉ biết nó tồn tại đó, lại chẳng thể xác định được vị trí.

Cô vùi đầu vào giữa hai cánh tay của mình, khóc như đứt gan đứt ruột.

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Khóc cho đến khi chẳng còn nước mắt, cô cứ vùi đầu như con đà điểu, ngồi xổm trên bãi biển chẳng biết trong bao lâu, cuối cùng vì cảm thấy quá khát nước, cô mới nhớ ra đồ đạc của mình vẫn còn để ở cửa hàng đồ lặn, lúc vừa đứng dậy, cô choáng váng hết cả đầu, tay chân tê cứng, phải vịn vào thân cây đứng một lúc mới dần dần phục hồi lại. Cô đã bỏ lỡ ánh nắng rực rỡ buổi ban trưa, cũng bỏ lỡ cảnh hoàng hôn huy hoàng. Ở phía chân trời, chỉ còn lại một vạt ráng chiều cuối cùng uốn lượn trên biển, màu đỏ tươi nhanh chóng bị màu xanh xám lạnh lẽo cắn nuốt. Bầu trời tối sầm lại, Diệp Phi hồn bay phách lạc đi về phía cửa hàng đồ lặn trong lặng lẽ.

Nhóm thợ lặn đã trở về từ sớm. Nhân viên đã vệ sinh, lau khô trang bị và đưa về kho. Khi Diệp Phi quay lại, mọi người đã dọn dẹp quán sạch sẽ, đang ngồi trên sân phơi uống bia và trò chuyện.

“Chúng tôi đều đang đợi cô đó, cô có biết không?” Trần Gia Tuấn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Mọi người đều đang bận, cô chạy đi đâu thế?”

“Tôi không khỏe.” Diệp Phi trả lời với giọng điệu không tốt lắm.

"Không khỏe là có thể bỏ bê công việc? Cô không biết xin nghỉ chắc?" Anh lại lộ ra vẻ mặt giễu cợt: "Bây giờ cô đang đi làm, không phải đi du lịch, có cần tôi dạy cô viết hai chữ ''nghiêm túc" không?"

"Anh dựa vào cái gì mà đòi dạy dỗ tôi? Anh thật sự cho rằng mình là chủ của tôi chắc?!" Diệp Phi tức giận, cô chỉ muốn đập cái gì đó lên bàn, nhưng trong tay lại chẳng có gì nên cô đành phải hậm hực từ bỏ. "Bây giờ tôi sẽ gọi điện nhờ bạn bè gửi tiền đến đây. Tôi nói cho anh biết, chị đây không thiếu tiền. I quit! You understand? I quit! Tôi không làm nữa!!" Cô thở hổn hển, nói lộn xộn giữa tiếng Anh và tiếng Trung, còn lặp lại nó vài lần.

Những người ngồi quanh bàn đều sửng sốt. Chỉ có Đao Ba đang im lặng uống rượu, Vấn Tạp, Khắc Lạc Y và một số nhân viên khác đều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô. Họ chưa từng thấy ai dám nổi giận thế này với ông chủ. Trần Gia Tuấn cũng không tức giận mà lại nở nụ cười hiếm thấy: "Quit? Vừa nói cô vài câu cô đã quit your job. Thế tôi hỏi cô, nếu cô gặp phải điều không như ý lớn hơn thì cô quit thế nào? Quit your life?"

Giọng của anh không cao nhưng lại giống như đòn cảnh tỉnh cô. Nhất thời Diệp Phi không biết phải trả lời như thế nào, cô mếu máo, nước mắt lại rơi xuống. Cô không muốn để mọi người nhìn thấy nên liền xoay người đi, trốn bên cạnh hồ nước, liên tục lau nước mắt.

“Mọi người ăn cơm đi.” Giọng nói của Trần Gia Tuấn vang lên.



Khắc Lạc Y bước tới, nắm lấy bả vai Diệp Phi: “Cô muốn ăn gì, tôi mang cho cô?”

“Cô ta không đói.” Trần Gia Tuấn nói bằng tiếng Anh: “Mới ăn cơm chiên hồi ba giờ!”

"..." Khắc Lạc Y dậm chân.

“I' mok.” Diệp Phi hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Tôi muốn đến Monkeybar.

“Nghe thấy chưa, cô ta không sao, mọi người cứ yên tâm ăn cơm đi.” Trần Gia Tuấn cười mỉa một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Phi: “Uống rượu, cô còn tiền uống rượu không? Cô phụ trách trông cửa hàng ở đây, tiếp tục đọc sách đi. Còn có DVD hỗ trợ, cô tự xem đi."

Tiếng bước chân sau lưng dần biến mất. Diệp Phi hét lớn vài tiếng, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán đi một ít. Ánh đèn dưới mái hiên thu hút vài con côn trùng nhỏ, chúng bay quanh quẩn xung quanh chùm sáng. Vừa rồi cô hét rất to, đến mức khiến tai mình đau nhói. Cô đưa tay lên bịt tai lại, trong lòng rất khó chịu nhưng lại không thể khóc, cô đành đi tìm giáo trình lặn và xem tiếp.

Cuốn sách không có ở trên bàn, cô nhìn xung quanh, thấy một quyển sách dày có bìa màu xanh đậm trên nằm trên quầy, khi đến gần, cô phát hiện ra đó là quyển sách mà Trần Gia Tuấn mang đến cho mình, bên cạnh còn có hộp đựng đĩa DVD hỗ trợ. Trên bức tường bên trong quầy, giấy chứng nhận của một vài huấn luyện viên và cửa hàng được treo trên đó. Bên cạnh còn có một bức ảnh to cỡ một quyển sách, bên trên là một con cá nhám voi to lớn, duyên dáng, bên góc phải là một thợ lặn với tư thế thoải mái, cầm máy ảnh dưới nước mà chăm chú chụp ảnh. Trên nền nước xanh thẫm trong bức ảnh, một dòng chữ được viết bằng bút vàng: Daniel with baby whale shark. Phần đề tự được ký bằng tiếng Trung: Lyn.

Diệp Phi nhớ ra điều gì đó, ở cuối video cá nhám voi ban ngày, phần phụ đề có viết là do Daniel chế tác. Mà khi Paul hỏi Trần Gia Tuấn có quay đoạn phim này hay không, anh ta không hề phủ nhận. Nếu vậy Daniel hẳn là tên tiếng Anh của Trần Gia Tuấn, cũng có lẽ bức ảnh này được chụp vào thời điểm đó. Vậy Lyn là ai? Diệp Phi ngẩng đầu, xem xét kỹ chứng chỉ huấn luyện viên trên tường, tấm treo trên cùng hẳn là của Trần Gia Tuấn, trên đó viết là Ka-chun Tan. Tấm tiếp theo có một cái tên rất dài, trông giống như của một người Hồi giáo, nghĩ đi nghĩ lại thì nó có thể là của Đao Ba. Bên cạnh đó là của Khắc Lạc Y. Tuy nhiên, không có ai tên là Jocelyn. Cũng có thể là một nhân viên khác mà không phải là huấn luyện viên? Diệp Phi suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng xua tan ý tưởng này, bởi vì Khắc Lạc Y từng nói trước đó cô ấy là cô gái duy nhất trong cửa hàng.

Không biết vì sao mà Diệp Phi có cảm giác Lyn không phải là khách hàng bình thường. Có lẽ đối với Daniel, cô ấy cũng là “biết mà không xác định được” chăng? Trong lòng Diệp Phi có chút tò mò, lại có chút hả hê, một người mặt lạnh, mồm lạnh, tim lạnh, máu lạnh như thế, sợ là không biết cách chăm sóc người khác nhỉ.

Mọi người ăn tối khá lâu, cũng có thể là họ đã về nhà sau khi ăn xong. Nhưng cửa hàng vẫn mở, Diệp Phi cũng không dám đi xa, thế là cô làm theo lời ông chủ, bắt đầu xem video hướng dẫn. Video rất thư giãn và thú vị, có cả phụ đề tiếng Trung, cô bất tri bất giác mà xem đến ba tập. Sau đó cảm thấy hơi đói, Diệp Phi đi vòng quanh cửa hàng hai lần rồi chạy lên sân thượng, kiễng chân nhìn qua Monkeybar. Từng tốp du khách đi ngang qua bãi biển, nhưng không thấy ai trong cửa hàng đồ lặn. Cô sắp tuyệt vọng trong chờ đợi thì chợt nhớ ra cửa hàng đồ lặn có chuẩn bị sẵn cà phê hòa tan cho khách hàng, tự nhiên cũng sẽ chuẩn bị sẵn mấy viên đường. Diệp Phi thở dài, thế mà cô lại lưu lạc đến cái cảnh ăn đường để chống đói.

Truyện được dịch và edit bởi Mộ Diệp Các, được đăng tải duy nhất tại dtruyen.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy, thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất, cũng như ủng hộ nhóm dịch để nhóm có động lực hơn nhé!

Khi Trần Gia Tuấn quay lại, anh đúng lúc nhìn thấy má Diệp Phi đang phồng lên, trên tay còn đang cầm hai viên đường. Anh đặt hộp cơm bằng nhựa trong tay xuống, cười nhạo nói: “Thì ra cô ăn rồi.”

“Đây là… cho tôi sao?” Diệp Phi ngửi thấy mùi thơm, cô không nhịn được mở hộp ra. Bên trong là những khoanh mực được chiên vàng ruộm, căng mọng, tươi ngon, bên cạnh có một bịch tương ớt ngọt kiểu Thái đỏ tươi khiến cho người ta phải chảy nước miếng.

"Tôi từng nói gì? Đừng có đụng vào thứ gì không cần thiết." Giọng điệu của Trần Gia Tuấn rất gay gắt, nhưng anh cũng không ngăn cô lại.

Cái đói đã sớm chiến thắng sự rụt rè, Diệp Phi trợn mắt với anh một cái, tự mình mở gói nước sốt, cầm lấy một khoanh mực nhúng đẫm vào trong, sau đó nhét một miếng lớn vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Có gì ghê gớm đâu, cứ ghi sổ cho tôi!” Vì biên độ nhau quá lớn nên lỗ tau cô lại đau đớn.

"Ghi sổ cho cô, khẩu khí lớn nhỉ." Trần Gia Tuấn ngoắc ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây." Anh chỉ vào chiếc ghế trước mặt: "Ngồi xuống đi."

Diệp Phi cầm hộp cơm ngồi xuống theo lời anh. Trần Gia Tuấn đi tới, đứng bên cạnh cô, mùi rượu trên người anh càng ngày càng rõ ràng. Cô hơi chột dạ nhưng vẫn cố chấp nói: “Không cho tôi đến Monkeybar nhưng bản thân lại chạy đi uống rượu.”

“Thế cô đi uống rượu hay đi tìm Tụng Tây?” Trần Gia Tuấn nhếch miệng một cách mỉa mai, vẫn là độ cong quen thuộc như cũ.

Diệp Phi chợt nhận ra: "Hôm đó, buổi biểu diễn của Lôi Quỷ... Trên bãi biển..." Nghĩ đến ánh lửa lập lòe kia, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Cô mong đợi điều gì từ Tụng Tây chứ?” Trần Gia Tuấn nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc: “Cậu ta có bạn gái rồi, tên là Mạt Li, cô ấy đã trở về rồi.”

“Đó là lý do mà anh không cho tôi đến quán bar? Sợ tôi đi tìm Tụng Tây sao?” Diệp Phi dở khóc dở cười: “Anh nghĩ tôi là loại người gì chứ?"



“Đừng nhúc nhích, để tôi xem.” Trần Gia Tuấn thấp giọng nói, anh cúi người xuống, bàn tay to lớn mà ấm áp nhẹ nhàng đỡ lấy má Diệp Phi.

Cô sửng sốt, bật dậy khỏi ghế, vì nhảy mạnh quá nên hai con mực trong hộp cơm bật lên, lăn cù trên mặt đất. “Anh... anh cho rằng tôi là loại... loại người gì chứ?” Diệp Phi vừa tức giận vừa lo lắng, trong lòng cũng có chút sợ hãi, cô lắp bắp lặp lại câu vừa nãy.

“Xì.” Thế mà đối phương lại phụt cười. "Tôi hoàn toàn không có hứng thú với cô. Coi cô là loại người gì sao..." Trần Gia Tuấn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: "Thế cô thấy tôi là loại người nào?" Nói xong, anh dùng ngón tay chọc vào quai hàm Diệp Phi, cô đau đến mức hít một hơi thật sâu.

“Tai đau sao?” Anh hỏi.

Diệp Phi gật đầu.

“Tôi đã nhìn ra từ sớm rồi. Đã mấy ngày rồi?”

“Ba bốn ngày.”

“Vậy mà cô còn không đi khám?” Anh có chút nóng nảy, sau khi quát Diệp Phi ngồi yên, anh nghiêng trán và cằm cô sang một bên, để tai cô đối diện với ánh đèn.

"Chẳng phải do tôi không có tiền sao?" Diệp Phi tức giận đáp: "Nước vào tai khi đang đi bơi, cùng ngày bị mất xe máy."

"Vận khí của cô đúng là nát." Trần Gia Tuấn xoay người lấy đèn pin lặn: "Chỉ là bị nước vào? Hay do cô quá sâu, không cân bằng áp suất cho tai?"

Cũng may là Diệp Phi vừa xem video nên hiểu được cân bằng áp suất tai là như thế nào: cứ mỗi khi độ sâu nước biển tăng thêm mười mét, áp suất xung quanh sẽ tăng thêm một át-mốt-phe. Trong quá trình lặn, cần phải dẫn khí dần vào trong tai để đảm bảo cân bằng áp suất bên trong và bên ngoài màng nhĩ, tai mới không bị tổn thương bởi áp lực nước.

Nghĩ đến đây, cô có hơi căng thẳng: “Không phải là tôi bị thủng màng nhĩ rồi chứ.”

“Nhắm mắt lại, ánh sáng rất mạnh.” Trần Gia Tuấn bật đèn pin lên, kiểm tra kỹ lỗ tai cô: "Hơi sưng lên, tôi cảm thấy vẫn chưa bị thủng. Nhưng để an toàn thì ngày mai cô hãy đi gặp bác sĩ đi. "

"Tôi không có tiền." Diệp Phi yếu ớt trả lời.

“Không phải cô có hai trăm đô la sao?”

“ Ngoài một ít tiền lẻ thì đó là tất cả tài sản của tôi, anh cũng biết đấy thôi, chẳng phải tôi phải để lại trả anh sao?” Cô nghiến răng: “Bồi thường xe máy của anh đó!”

“Ngày mai bảo Khắc Lạc Y đưa cô đến đó, còn về phí khám bệnh thì…” Trần Gia Tuấn lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.

Diệp Phi đã đoán được nửa câu sau của anh, hai người đồng thanh nói: "Ghi vào sổ đi."