Nắng Hạ Nhất Phương

Chương 22: “Đến cứu em.”






Sau khi tên đàn em của bọn chúng bị bắn chết ngay tại chỗ, tên đại ca nâng cao cảnh giác, nhìn vào khoảng không rồi rống to:

“Là thằng nào giết đàn em của tao! Con mẹ nó nếu mày có dũng khí thì phắn ra đây, tao sống còn với mày!”

Một lúc sau tiếng rống của hắn, mới nghe được tiếng lộp cộp của đế giày da va chạm với mặt đất vang lên rồi tiến đến gần, có lẽ do quá sợ hãi cho nên tôi bị ảo giác rồi, bằng không tôi làm sao có thể thấy một bóng dáng đang đi ngoài hành lang lại giống Lục Phong tới như vậy?

A! Thật sự là Lục Phong kìa?

Tôi không hiểu, tại sao trong giây phút tôi biết người đến gần chính là Lục Phong, trong lòng tôi vừa an tâm vừa hoảng hốt, không đúng! Tại sao anh ta biết tung tích của tôi? Hơn nữa còn mò đến đây làm gì?

Trong cổ họng khô khốc của tôi bất tri bất giác tuôn ra một câu hỏi xà lơ:

“Anh đến đây làm gì?”

Lục Phong nghe xong thì rất bất ngờ, sau lại dịu dàng nâng khóe miệng cười nhẹ, kiên nhẫn trả lời tôi.

“Đến cứu em.”

Thánh thần thiên địa ơi, tôi đã là một bà cô đầu hai mươi tư rồi, sao mà nghe được câu kia của hắn tôi vẫn còn rung động được chứ!! Cái thứ trái tim yếu ớt vô dụng! Lí trí còn không mau lôi đầu nó về cho bà!

‘Đoàng..’

Tôi vừa lấy lại thần trí, hai tên bắt cóc này đã nhắm đến ra tay nổ súng, Lục Phong từ nhỏ đã được Lục gia hướng đến vị trí gia chủ cao cao tại thượng kia, làm sao trong danh sách các môn học của hắn có thể thiếu mấy chiêu phòng vệ này chứ?

Tên đại ca đang cầm dao kề cổ tôi cả chân lẫn tay đã run tới mức sắp tè ra quần, thở từng ngụm phì phò, cái tay run run cầm dao kia rạch một vết nhỏ ngay cổ tôi, những giọt máu đỏ tươi, tanh nồng át chế cơn đau mà xộc thẳng vào mũi tôi, đỏ tươi như cánh hoa bỉ ngạn.

Làm xong một loạt hành động, nhìn vết thương ở cổ tôi được hắn làm ra, hắn thỏa mãn cười cười, hất cằm gọi một tiếng, thu hút sự chú ý của Lục Phong.

“Tên kia, mày nhìn cho kĩ, con tin vẫn ở trong tay tao nhưng lá gan mày cũng thật lớn, vẫn còn dám làm càn! Bỏ súng xuống”

Lục Phong nhìn thấy vết thương của tôi thì kinh sợ, vội vàng gật đầu đáp ứng, vứt súng xuống đất, còn rất thành ý mà đá văng nó ra xa. Chết tiệt! sao tên này ngốc thế! Mồ hôi của hắn đã đủ ướt đẫm áo rồi, còn bày đặt đá súng ra cho ngầu lòi nữa chứ!

Tôi thét lên: “Lục Phong! Anh bị ngốc sao, hắn bảo vậy mà anh cũng dám làm? Còn không mau ra nhặt súng!”

Tên đại ca bực mình với cái mỏ của tôi, tay trái hắn cấu véo cánh tay tôi, tay phải lại kề dao thêm vài milimet, gân xanh hắn nổi lên, quát tháo:

“Con đĩ này mày câm mồm, đây là chuyện của đàn ông bọn tao, muốn cái cổ mày còn liền thì biết tiến biết lùi chút đi.”

Má nó chứ! Bắt cóc bây giờ còn trọng nam khinh nữ thế à? Bà đây không phục!

Lục Phong: “Mày đứng im! Không được làm hại cô ấy, mày muốn tiền phải không? Chúng ta một tay giao tiền một tay giao người.”

-“Ồ, xem ra tiên đàn ông này biết điều hơn mày nhiều, cô bé ạ.”

-“Mày mang bao nhiêu tiền đến đây?”

“Năm tỷ.”

-“Xem ra là lão già Khiết gia kia cử mày đến đây, còn nói cái gì mà không liên quan, lại biết rõ số tiền như vậy! thôi được, mày vứt tiền ra đây, tao cũng chẳng giữ con nhãi này làm gì, phiền phức.”

“Được, tôi đếm từ một đến ba, chúng ta chơi công bằng.”

Tên bắt cóc nghe vậy, nhìn chằm chằm vào chiếc vali trên tay Lục Phong, cảm thấy Lục Phong là một người có nghĩa khí, nói được làm được, hắn mới khoái chí gật gật đầu, tỏ vẻ đã đồng ý.

Một.

Hai.

Ba.