Nắng Hạ Nhất Phương

Chương 23: Trúng đạn.






Tên đại ca đón lấy vali tiền liền ngay lập tức vứt tôi xoay vòng vòng, thật may Lục Phong phản xạ nhanh ôm tôi vào lòng, tránh xây xát nhất có thể.

Có vẻ vali tiền kia có vấn đề, hai tên bắt cóc háo hức mở vali ra xem, nhưng là bên trong chẳng có gì ngoài mấy tấm vải vóc dày cộp cũ mèm.

Đại ca hít sâu một tiếng, thấp giọng chửi thề:

“Con mẹ nó! Ông đây chơi công bằng với bọn mày, vậy mà còn không biết điều! lại dám đem cái vali rách này ra lừa ông!”

Lục Phong thấy như vậy thì cười lạnh, một mặt đem tôi dúi qua phía sau, hắn làm tấm lá chắn đứng phía trước, một mặt đấu võ mồm với hai tên đằng kia.

“Nói dễ nghe quá nhỉ, bắt người là mày, đe dọa cũng là mày, vậy mà vẫn đòi chơi công bằng? Mặt cũng không khỏi dày quá đi.”

-“Thằng này không cần biết! Nếu bọn mày đã chán sống như vậy, cả đôi cùng nhau xuống hoàng tuyền đi!”

Hắn nói xong thì rút súng, lên đạn rồi nhắm vào đầu tôi, Lục Phong chỉ kịp thét lên một tiếng sau đó đẩy tôi ra, viên đạn trúng ngay vai trái của anh ta, cách trái tim chỉ có ba xangtimet, sau này bác sĩ nói, chỉ một chút nữa Lục Phong sẽ không được may mắn như vậy.

Tên bắt cóc còn muốn bắn thêm phát thứ hai, nhưng lại bị tay bắn tỉa nhà họ Lục kết liễu trước, sau cùng là tiếng còi cảnh sát và tiếng la hét đòi gọi cấp cứu của tôi.

Tôi không biết bản thân đã ra khỏi đó bằng cách nào, chỉ là sau khi đã lấy lại được ý thức thì đã ngồi trước phòng cấp cứu, chung quanh là gia đình tôi và cả nhà họ Lục, đèn trong phòng cấp cứu vừa vụt tắt. Bác sĩ trưởng vừa đi ra vừa tháo khẩu trang, chưa có ai kịp hỏi, ông nói trước:

“Bệnh nhân tạm thời đã thoát khỏi cơn nguy kịch, trạng thái vẫn còn khá ổn định, viên đạn ghim trong vai chỉ cách trái tim cậu ấy ba xangtimet, chúng tôi nghi ngờ thêm các triệu chứng như chấn động não nhẹ và có khả năng mất trí nhớ hoặc ý thức tạm thời nhưng hiện tại vẫn chưa thể khẳng định hoặc chắc chắn, về sau cần người nhà của bệnh nhân phối hợp để ý và theo dõi thêm.”

Bác sĩ nói xong, Lục tổng và Lục phu nhân đồng loạt thở phào, liên tục nắm lấy tay bác sĩ ríu rít cảm ơn, những người họ hàng xa của Lục gia bày ra biểu cảm yêu thương ngượng nghịu, liên tục tiến lên nịnh nọt an ủi Lục phu nhân.

Nhà họ Lục mỗi thế hệ dường như chỉ đẻ có một đứa con, nam nữ đều không quan trọng, thứ mà nhà họ quan tâm chỉ có năng lực có thể dẫn đầu cả gia tộc, Lục lão phu nhân đã mất từ lâu, lại thêm đầu năm nay ông cụ cũng vừa mới mất, để lại Lục gia chỉ còn có ba người, người kế thừa duy chỉ có Lục Phong, bọn họ bảo hộ hắn mười ngón chân không chạm đất, ngày hôm nay lại một lần được trải nghiệm thời khắc sinh tử, hắn lại bởi vì cứu tôi mà suýt chết, chỉ sợ là cả nhà tôi sắp không xong rồi!

Lục Phong được đẩy vào phòng bệnh vip, các thiết bị y tế trong phòng vô cùng đầy đủ và hiện đại, mấy người họ hàng xa đã bị Lục phu nhân đuổi khéo về từ lâu, lấy lí do rằng muốn để Lục Phong yên tĩnh nghỉ ngơi. Duy chỉ có nhà tôi, từ đầu tới cuối Lục tổng và Lục phu nhân đều chưa từng nhìn ngó qua, lại càng làm cho trái tim nhỏ bé của tôi đang như ngàn cân treo sợi tóc!

Lục phu nhân: “Khiết hạ.”

A! bà ấy gọi tôi đấy à? Sao nghe có vẻ như là không giống giọng điệu muốn hỏi tội tôi cho lắm?