Chap 26: Một trong hai
Lão giả Dương Nam đối đáp với nữ phụ Trần Lệ, đang không biết phải làm sao, chợt thấy một bóng người ngự không bay tới.
Người có thể được phi hành bên trong này, ít nhất đều là Trúc Cơ trưởng lão. Nhưng khi nhìn thấy người này cả Dưỡng Nam cùng Trần Lệ không kịp kinh ngạc vội cúi đầu cung kính hành lễ.
"Bái kiến chưởng môn!"
Người tới là một nam tử trung niên có vóc dáng khôi ngô, khuôn mặt uy nghiêm, râu đen để ngắn. Hắn là Thái Học Minh- chưởng môn hiện tại của Liễu Hà Tông, là người quản lý chung tất cả mọi sự vụ trong tông môn. Thường ngày kể cả những quản sự như Dương Nam cùng nữ phụ ở đây đều ít có cơ hội được gặp mặt.
Thái Học Minh cũng không tính dừng lại, nhưng nhìn thấy phía dưới có hai đứa trẻ phàm nhân, có chút hiếu kỳ đáp xuống.
"Hai đứa trẻ này là ai? Sao lại đưa tới nơi này?"- Hắn hướng Dương Nam hỏi.
Dương Nam nghe thấy không dám chậm trễ đáp lời:
"Bẩm chưởng môn! Bọn họ vừa đem tới lệnh bài thu đồ của Triệu trưởng lão Triệu Lạc Thanh. Ta muốn đem chúng tới bái phỏng nhưng ngài ấy không có mặt."
Thái Học Minh nghe vậy có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một hồi nhớ lại nói:
"Hình như đúng là Triệu sư đệ từng nhắc qua chuyện này. Hiện tại hắn thật là không có nơi này....Được rồi, ngươi đưa bọn chúng theo ta về Trắc Linh Đài kiểm tra linh căn."
Dương Nam lại có chút chần chừ nói:
"Hồi bẩm trưởng môn, hai người bọn họ thế nhưng... chỉ chỉ có một tấm lệnh bài mà thôi."
Thái Học Minh hơi nhăn mày nói:
"Quy định của chúng ta mỗi lệnh bài chỉ nhận một đệ tử, không có ngoại lệ, ngươi làm quản sự lâu như vậy vẫn còn không rõ chuyện này hay sao?"
Trần Lệ nhìn thấy một màn này như được chứng kiến kịch vui.
Dương Nam ấp úng không biết nên trả lời ra sao. Hắn thầm mắng mình xui xẻo. Vốn dĩ định đưa cả hai tới gặp Triệu Lạc Thanh, mặc dù chỉ có một người trong số đó được vị trưởng lão này nhìn trúng thu làm đệ tử cũng đáng công sức mình bỏ ra. Ai ngờ hiện giờ lại gặp phải tình cảnh như vậy.
Thái Học Minh thấy vậy cũng không thèm truy cứu mà hướng hai người Trương Thiên Vũ nghiêm mặt hỏi:
"Hai người các ngươi có quan hệ gì với Triệu Lạc Thanh, trưởng lão Liễu Hà Tông chúng ta? Tấm lệnh bài này là của ai mang tới?"
Trước uy nghiêm cùng khí thế của một cường giả Trúc Cơ, lại giữ chức vụ gần như cao như trung niên nhân trước mặt, Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao hiện tại cũng chỉ là hai đứa trẻ phàm nhân đều không khỏi mặt tái nhợt, tim đập chân run. Dù là so với lúc bị đám sơn tặc bắt lên núi cũng không hề có phản ứng rõ ràng như vậy. Đó dường như là uy áp đến từ trong linh hồn, không phải là điều lý trí có thể kháng cự được.
Tuy nhiên, đối với hai người mà nói, đây thực sự là một câu hỏi không ai muốn trả lời. Không khí im lặng như có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Muôn vàn suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, Trương Thiên Vũ cũng lên tiếng.
"Hồi bẩm tiên gia đại nhân, lệnh bài đó là của muội ấy. Vãn bối chỉ là người đi cùng đến mà thôi!" Hắn chỉ vào Tần Ngọc Dao nói.
"Nhưng mà...."- Tần Ngọc Dao muốn nói điều gì, lại bị Trương Thiên Vũ ngắt lời xen vào.
"Tiên gia đại nhân, chúng ta cha mẹ mất sớm, may mắn gặp được Triệu tiền bối. Chúng vãn bối cũng không biết ý nghĩa của tấm lệnh bài này, cả hai mới lặn lội đường xa tới nơi này, âu cũng là vì đều mong muốn được trở thành tu tiên giả! Kính mong tiền bối thành toàn!"
Trương Thiên Vũ nói xong liền cảm thấy cả người nổi lên một tầng da gà, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình giống như tìm ra từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt hắn. Cũng may, hắn cũng hiểu được mình đang đứng trước những người "phi thường" thế nào, lời nói ra đều có cơ sở sự thật, không phải do hắn tự bịa ra. Người ngoài có thể phát hiện được cái sai trong đó có lẽ chỉ có thể là thanh niên Triệu Lạc Thanh kia.
Hắn không muốn trực tiếp nói ra sự thật, cũng là vì muốn tìm kiếm cho mình một cơ hội. Tấm lệnh bài này dù Tần Ngọc Chi đưa trực tiếp cho hắn, hắn cũng không muốn chiếm làm của riêng. Tuy nhiên lặn lội đường xa như vậy tới nơi này, hắn cũng không cam lòng cứ như vậy mà bỏ cuộc. Nếu có cơ hội gặp được Triệu Lạc Thanh liền tốt, có thể nhờ vào vị thế của Tần Ngọc Chi, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng hết sức tìm kiếm cơ hội.
Thái Học Minh sau một hồi quan sát, mặt không cảm xúc nói:
"Chuyện thu nhận đệ tử của tông môn là một việc hệ trọng. Liễu Hà Tông chúng ta mười năm mới thu đồ một lần, lại càng tuyển chọn rất chặt chẽ. Mặc dù nói trưởng lão Trúc Cơ kỳ là có thể tùy ý thu nhận đồ đệ. Nhưng tài nguyên tông môn có hạn, đây cũng đã là một đặc quyền lớn đối với bọn họ rồi. Hôm nay Triệu sư đệ không có ở đây, ta sẽ thay hắn thu nhận.... người đem lệnh bài tới. Quy định là quy định, cũng sẽ không vì một người mà bị phá hư.... "
Lời nói này như con dao cắt đứt đi sợi dây hi vọng trong lòng Trương Thiên Vũ. Từ khi nhìn thấy Diêu Phong thành bị sụp đổ, thấy thanh niên hoàng sam đứng trên kiếm, thấy Tần Ngọc Chi khí thế dọa lui thanh niên, chứng kiến cha mẹ c·hết trẻ, lại tới nơi tiên môn này, khát vọng trong tim hắn càng lớn lên từng ngày. Đến hôm nay, tuy cũng chỉ là mấy năm trời, nhưng hắn đã xác định cho mình, đây chính là con đường mà hắn muốn theo đuổi. Hắn cũng đã từng nghĩ đến những khó khăn bản thân sẽ gặp phải, rồi sẽ đối đầu với chúng ra sao. Thế nhưng, hiện tại cánh cổng bước vào con đường ấy giống như đã khép chặt lại.
Trong giây lát, hắn thất thần không biết nên làm thế nào. Như trải qua một cuộc đấu tranh mạnh mẽ bên trong nội tâm. Hắn cúi đầu....đầu gối muốn trùng xuống. Tuổi hắn không lớn, nhưng hắn đã nhận thức được đạo lý "dưới gối nam nhi có vàng". Thế nhưng, như có bản năng bên trong thôi thúc, xóa đi gianh giới cuối cùng của hắn về cái gọi là "danh dự". Có lẽ chỉ có hắn mới hiểu rõ nhất quyết định này khó khăn với mình đến nhường nào.
Hắn quỳ xuống! Trước mặt một người xa lạ...
Tuy nhiên, cũng không đợi đầu gối hắn kịp chạm đất, một lực cản vô hình khiến nó dừng lại giữa không trung, sau đó đem cả người hắn đánh bật lại phía sau.
"Lời nói dễ nghe ta không muốn nói nhiều. Đừng có dở trò sướt mướt cầu xin! Không có duyên thì cũng đừng cưỡng cầu làm gì. Cố chấp chỉ là tự làm khó mình mà thôi."- Thái Học Minh hừ một cái nghiêm giọng nói.
Trương Thiên Vũ còn đang chưa kịp phản ứng, bao nhiêu lời định nói ra càng bị nuốt hết vào trong. Cả người như bao cát văng ngược ra sau.
Tần Ngọc Dao nhìn thấy vội chạy tới hỏi han. Tuy nhiên, đầu óc hắn lúc này giống như không nghe được vào điều gì cả. Có lẽ là buồn phiền, xấu hổ, có lẽ là tủi nhục...Hắn thất thần ngồi nơi đó.
"Dương Nam! Trước đem tiểu nha đầu kia qua Linh Đài kiểm tra linh căn trước. Sau đó quay lại nơi này đưa hắn xuống núi."- Thái Học Minh lại tiếp tục phân phó, giọng nói vẫn không chứa chút cảm tình nào.
Nói xong vị chưởng môn quyền thế của Liễu Hà Tông cũng xoay người bay đi.
Dương Nam nghe thấy vậy cũng không dám chậm trễ, hướng Tần Ngọc Dao đi tới nói:
" Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy. Chuyện này không phải lão phu có thể quyết định được. Chuyện đã như vậy, thiếu niên ngươi cũng cần học cách chấp nhận đi!"
Trần Lệ bên cạnh thấy vậy không khỏi thái độ khinh thường nói:
"Lão Dương ngươi hôm nay lại biết thương người quá vậy sao!"
Dương Nam làm giống như không nghe thấy lời nói của nàng mà hướng Tần Ngọc Dao như đầy thương cảm nói:
"Tiểu nha đầu, đi thôi. Nếu chưởng môn mà tức giận ta cũng phải rất khổ sở đó!"
Nhìn Trương Thiên Vũ bên canh, Tần Ngọc Dao cũng không biết nói gì, chỉ thốt được ra hai từ "bảo trọng".
Hai đứa trẻ cũng không thể hiểu được để đặt chân vào môn phái tu tiên là một điều khó khăn đến nhường nào. Bọn chúng chưa từng nghĩ đến sẽ có hoàn cảnh ly biệt như hiện tại.
Trương Thiên Vũ cố gắng kìm nén cảm xúc hỗn tạp hướng nàng mà nói:
"Ngọc Dao, ta không có chuyện gì! Muội phải cố gắng tu luyện cho tốt mới có thể đi tìm....."
Hắn đang định nói ra tên của Tần Ngọc Chi nhưng theo bản năng vẫn dừng lại kịp lúc.
"Cũng đừng cảm thấy áy náy gì hết. Có lẽ cái gọi là cơ duyên của ta thực sự không có! Nếu có cơ hội gặp lại, hi vọng lúc đó sẽ thấy muội sống thật tốt."
Hắn một lòng muốn trở thành tu tiên giả. Thế nhưng, tình cảm thân thiết đối với Tần Ngọc Dao cũng không phải là giả. Nàng hiện tại có thể nói là người thân duy nhất của hắn, là người hắn thực sự quan tâm.
Tần Ngọc Dao nghe những lời này nước mắt không tự chủ được thấm ướt mi. Tiểu cô nương cũng rất quyết đoán xoay người đi tới bên lão giả Dương Nam.
Lại thêm một cuộc chia ly!
Dương Nam dẫn theo Tần Ngọc Dao dời đi, bóng dáng hai người dần khuất khỏi tầm mắt Trương Thiên Vũ. Hắn cảm thấy bản thân như mất đi thứ gì, trong lòng trống trải bơ vơ.
Một tiếng thở dài kèm theo tiếng nói truyền đến tai làm hắn trở lại thực tại.
"Thiếu niên, cũng không cần làm như c·hết được tới nơi như thế đâu! Ngươi nói xem làm tu tiên giả thì được gì? Thấy chúng ta sao? Cũng vẫn sẽ trở thành những ông lão, bà lão mà thôi! Tại sao không nghĩ làm sao sống một đời thật ý nghĩa, bon chen trong giới tu tiên này hấp dẫn lắm sao!"
Trương Thiên Vũ nhìn sang, thấy Trần Lệ lại ngồi đó đọc sách. Lại vẫn là những lời quen thuộc.... Tuy nhiên, lúc này suy nghĩ ra sao cũng không quan trọng, vì hắn đã không không có quyền lựa chọn.
"Cảm tạ tiền bối đã có lời an ủi!"- Hắn cúi đầu hướng người kia nói lời cảm ơn.
Trần Lệ lắc đầu đáp:
"Ta cũng chỉ nói lên lòng mình mà thôi...Cứ mười năm một lần, có bao nhiêu người tới đây, cũng đều như ngươi không được chấp nhận, ngươi biết kết quả ra sao chứ? "./.