Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nan Lộ Trường Sinh

Chap 25: Chốn tiên môn




Chap 25: Chốn tiên môn

Nhìn thấy biểu cảm thất thố của lão giả, thiếu nữ họ Triệu cũng biết được đáp án, thế nhưng lại càng không sao vui mừng được. Lão giả trước mắt là dạng người tính tình hẹp hòi, luôn cậy thế lớn ức h·iếp đệ tử cấp thấp hơn. Nếu thực thiếu niên kia được Triệu trưởng lão nhìn trúng, nhất định lão sẽ cố giành lấy công lao trong chuyện này, lại tìm cách tạo quan hệ với thiếu niên.

Quả nhiên sau đó, lão đã coi như việc ở đây đều do mình chủ trì. Lão hướng nàng nghiêm mặt nói: "Vân Triệt, chuyện này ngươi còn chưa có kinh nghiệm, nhanh chóng trở về vọng gác làm nhiệm vụ. Việc còn lại để ta xử lý! Chậm trễ việc của Triệu trưởng lão cùng mấy vị ở đây ngươi không chịu nổi trách nhiệm đâu."

Thiếu nữ nghe vậy có chút không cam lòng, thế nhưng cũng không muốn vì việc này lại làm lớn chuyện ở đây. Dù gì trên danh nghĩa thì lão cũng làm không sai. Nàng cúi người chào ba người Trương Thiên Vũ lần nữa rồi xoay người trở lại vọng gác.

Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao không thấy có cảm xúc gì. Hiện giờ bọn họ chỉ để tâm đến chuyện có được thu nhận hay không. Chỉ có Tô Vân ánh mắt vẫn đang luyến tiếc nhìn theo bóng lưng kia rời đi.

Lúc này, lão giả mới hướng ánh mắt đánh giá ba người. Thanh niên đối diện trông cũng không quá nhiều tuổi, tu vi đã tới Luyện Khí tầng thứ chín, cũng hẳn không phải dạng bình thường. Tuy nhiên, lão cũng không để ý quá nhiều, mà càng tập trung hơn trên người hai đứa nhỏ kia.

"Lão phu họ Dương tên Nam, quản sự ngoại môn của Liễu Hà Tông. Rất vinh dự hôm nay được tiếp đón ba vị. Ban nãy là một đệ tử mới không hiểu chuyện, đã khiến các vị chờ lâu rồi! Không biết lệnh bài này là của vị nào mang đến?"- Lão giả hướng ba người ân cần hỏi.

Trương Thiên Vũ nghe vậy nhanh chóng đáp lời.

"Hồi bẩm Dương quản sự, thứ này do chúng ta mang tới!"- Hắn chỉ vào mình cùng Tần Ngọc Dao nói.

Lão giả Dương Nam nghe vậy có chút nghi hoặc nói:

"Chẳng lẽ cả hai người đều muốn gia nhập Liễu Hà Tông chúng ta? Lệnh bài này theo nguyên tắc thì cũng chỉ có thể thu nhận một người mà thôi!"

Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao có chút bối rối, muốn hướng Tô Vân xin ý kiến. Tô Vân lúc này hướng hai người nói nhỏ:

"Nguyên tắc của Liễu Hà Tông này ta cũng không nắm rõ. Nhưng theo lý mà nói thì có vẻ không sai! Hai người các ngươi không còn cái nào khác sao?"

Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đồng loạt lắc đầu. Hai người như rơi vào trong hố sâu, bọn họ đều chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Lão quản sự Dương Nam nhìn thấy cảnh này suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển. Hắn hướng ba người nói:

"Mạo muội hỏi hai vị tiểu hữu không biết có quan hệ gì với Triệu trưởng lão, Triệu Lạc Thanh của bổn tông? Nếu đúng là có qua lại với Triệu trưởng lão, vậy lão phu cũng sẽ cả gan dẫn hai vị vào bái phỏng. Chưa biết chừng ngài ấy lại có thể phát ra thêm một lệnh bài nữa chẳng hạn.."



Tần Ngọc Dao có chút ngập ngừng trả lời: "Chúng ta cũng chỉ là từng gặp qua mà thôi! Không biết có thể hay không....?"

Dương Nam nghe vậy cũng không mất đi nhiệt tình nói tiếp: "Tất nhiên là được rồi! Ta cũng chỉ có thể cầu kiến Triệu trưởng lão mà thôi, việc còn lại thì tùy vào hai ngươi rồi!"

Hắn ngoài mặt thì nói vậy nhưng không ngừng mắng trong lòng. Nói đùa sao, chỉ từng gặp qua mà nhận được lệnh bài thu đồ. Nghĩ mình thực là thiên tài ai cũng muốn tranh giành hay sao....Lão cũng chỉ muốn dò hỏi một chút, ai ngờ hai đứa trẻ này cũng không chịu tiết lộ chút nào.

Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đương nhiên không biết suy nghĩ của Dương Nam, không khỏi vui mừng, ít nhất vẫn còn có cơ hội gặp được thanh niên kia.

Tô Vân tuy không hiểu rõ giá trị của tấm lệnh bài này ở Liễu Hà Tông nhưng nãy giờ cũng hiểu được một phần nào hành động của Dương Nam. Đắn đo một hồi, hắn kéo hai người Trương Thiên Vũ và Tần Ngọc Dao lại, vung tay hình thành một kết giới nhỏ bao phủ lấy bao ba người nói:

"Được rồi! Ta đã hoàn thành lời hứa với các ngươi, hiện tại vẫn cũng còn nhiều việc phải làm! Các ngươi lần này may mắn gặp được ta, nếu như là kẻ khác có thể đã c·ướp lấy lệnh bài kia, đem các ngươi g·iết c·hết đến trăm lần rồi! Sau này không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Nhất là tiểu Dao nhi ngươi!". Vừa nói hắn không nhịn được lại gõ đầu tiểu cô nương một cái.

Tần Ngọc Dao thấy Tô Vân phải dời đi cũng có chút muộn phiền, cũng không ngăn cản hắn. Trương Thiên Vũ lại thầm ghi nhớ lời nói của thanh niên này, đây đã là lần thứ hai hắn nghe câu nói tương tự. Thực sự hắn cũng không muốn tin tưởng vào ai, nhưng tự mình tới được nơi này cũng không phải chuyện dễ dàng gì đối với hai người bọn họ.

Nói xong thanh niên thu hồi lại kết giới, hướng lão giả Dương Nam chắp tay:

"Tại hạ cũng còn việc trên thân, việc còn lại đều nhờ vào Dương quản sự giúp đỡ hai đứa nhỏ này rồi!"

Dương Nam chứng kiến hết thảy cũng không có ý kiến gì tươi cười đáp lại:

"Tu tiên giả chúng ta nhiều khi thân bất do kỷ, bận việc cũng là chuyện thường tình! Đạo hữu yên tâm, ta sẽ làm hết trách nhiệm của mình!"

Tô Vân nghe vậy chỉ chắp tay chào, xoay người hướng Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao gật đầu sau đó đạp trên lá xanh mà bay đi.

Lúc này lại chỉ còn hai người Trương Thiên Vũ. Dương Nam tươi cười hướng hai người mà nói:

"Được rồi, hai vị tiểu hữu, bên trong có trận pháp, các ngươi nhớ theo sát ta, chớ có đi lung tung."



Hai người lặng yên ghi nhớ, theo sau lão giả. Đi vào bên trong, bọn họ đều không nhịn được kinh hô thành tiếng. Khắp nơi đều là cảnh núi non xanh biếc. Từ trên mỗi dãy núi là đầu nguồn những nhánh sông lam ngọc xen kẽ chảy xuống không biết kéo tới tận nơi nào. Ánh nắng chiếu vào, đôi lúc không phân biệt được mây trời cùng khói nước. Bất kể kiến trúc, phong cảnh nơi này đều xứng đáng với hai từ "tiên cảnh".

Dương Nam cũng không ngừng giới thiệu các nơi như thể bọn họ đã là người trong tông môn.

Theo đó, Liễu Hà Tông tọa lạc trên quần thể núi đá này, gồm Tứ Phong và một ngọn ở chính giữa, gọi là Vô Cực Sơn. Tuy nhiên khi nhắc đến ở bên ngoài, người ta đều gọi chung tất cả là Tứ Cực Sơn.

Tứ Phong lần lượt là Vị Hà Phong, Yên Tử Phong, Xích Lĩnh Phong và Thiên Tuyền Phong. Mỗi nơi đều có đặc điểm riêng, là nơi ở của những đối tượng khác nhau. Ví dụ như Vị Hà Phong là nơi ở chủ yếu của đệ tử, mà bọn họ đang định đi tới Yên Tử Phong, là nơi động phủ của các vị trưởng lão....Còn về những dãy còn lại Dương Nam cũng không có thời gian giới thiệu đến.

Hai người cũng chỉ có thể tạm thời ghi nhớ, bởi nơi này cũng quá rộng, tầm mắt của bọn họ cũng không thể thấy hết tất cả được. Hơn nữa, bọn họ cũng không quên vấn đề cấp thiết nhất hiện tại: Làm sao để cả hai đều được nhập môn!

Không biết đi qua bao nhiêu cây cầu sắt cheo leo nơi lưng núi, bọn họ mới tới một khoảng sân rộng lớn. Nơi này cũng đang có không ít người, lớn nhỏ nam nữ khác nhau, đều đang ngồi khoanh chân thảo luận gì đó. Bọn họ đều mặc thống nhất một bộ lục y giống như thiếu nữ họ Triệu lúc trước. Nhìn thấy Dương Nam dẫn theo hai đứa trẻ đi qua, bọn họ cũng không dám chậm trễ chào hỏi, cũng không quên liếc mắt đánh giá hai người.

Dương Nam như cũng nhận thấy hướng Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao nói:

"Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn của Liễu Hà Tông chúng ta, sau này cũng là các sư huynh sư tỷ của...các ngươi."

Lão cũng có chút bất đắc dĩ cũng có chút mong chờ. Thế nào mà một lệnh bài mà mang tới hai đứa trẻ. Hi vọng vị Triệu trưởng lão này thật có quan hệ gì đó với hai người này, hắn ít nhất còn có thể được khen ngợi một phen. Đừng nghĩ lời khen ngợi ấy không có tác dụng gì. Phải biết muốn gặp được trưởng lão trên Yên Tử Phong này không phải chuyện dễ dàng. Lần này cũng là hắn tranh thủ cơ hội "làm việc" này mới có thể chính đáng gặp gỡ. Sau này nếu có việc gì cần nhờ vả, nhất định cũng có thêm chút cơ hội.

Dương Nam cũng không dừng lại nơi này mà vẫn tiếp tục đi tới. Dù không thấy hai người mệt mỏi nhưng hắn vẫn tỏ ra ân cần hỏi thăm.

"Cố gắng thêm chút nữa, sắp tới nơi rồi! Trong tông môn không phải ai cũng được quyền phi hành nên vất vả hai người các ngươi rồi!"

Trước sự nhiệt tình cùa lão, hai người đều có cảm giác "thụ sủng nhược kinh" chỉ biết gật đầu liên tục.

Thật sự cũng không bao nhiêu lâu sau, bọn họ có mặt trước một tòa đình viện. Ngồi trong đó là một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, đang ung dung ngồi đọc sách. Nhìn thấy Dương Nam, nàng ta cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục việc của mình.

Dương Nam cũng như quen thuộc tính khí cùa nàng, chủ động chào hỏi trước.

"Trần sư tỷ, dạo này vẫn khỏe chứ!"

Người kia chỉ lạnh nhạt đáp lại:



"Dương lão đầu ngươi hôm nay lại có việc gì tới nơi này? Chắc cũng không phải chuyện gì tốt đẹp nhỉ!"

Dương Nam nghe thấy cũng không tức giận, vẫn cười nói:

"Sư tỷ nói đùa rồi, thân già này ngoài việc của tông môn giao cho làm gì còn chuyện gì đâu!"

"Ồ. Vậy sao..."- Nữ phụ trung niên kia cũng bỏ xuống quyển sách, ánh mắt rơi trên hai đứa trẻ.

Hai người như cảm thấy có luồng gió lạnh lướt qua người, không kìm được có chút căng thẳng.

"Liên quan đến hai đứa nhóc này?" Nữ phụ tiếp tục hỏi.

Dương Nam cũng trực tiếp giải thích.

"Ta muốn đưa hai đứa nhỏ này tới gặp Triệu trưởng lão. Bọn chúng có đem theo lệnh bài thu đồ."

"Giới thiệu hai người các ngươi, đây là Trần quản sự- Trần Lệ, là quản sự ra vào Yên Tử phong này."- Hắn cũng hướng hai đứa trẻ nói.

Nữ phụ tên Trần Lệ kia nghe vậy cũng có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng làm như không quan tâm nói:

"Triệu trưởng lão đã ra ngoài rất lâu vẫn chưa trở về. Chuyện này ngươi tự tìm cách khác đi thôi."

"Sư tỷ không biết khi nào ngài ấy trở lại sao?"

"Ta chỉ theo dõi người vào nơi này, còn ngươi nghĩ các trưởng lão ra ngoài phải báo lại cho ta sao!"

"Trần sư tỷ việc gì phải nặng lời như thế! Chuyện lần trước đều là ta cũng không còn cách nào khác, sư tỷ cũng đừng để trong lòng!"

"Không dám. Ai chẳng biết Dương quản sự ngươi chuyện gì chẳng làm được. Còn cần để ý mặt mũi ai nữa. Chuyện lần này cũng không liên quan, Triệu trưởng lão không có ở nơi này. Ngươi có thể trở về được rồi!"

Hai người nói qua lại, xem chừng cũng vừa có chút khúc mắc gì đó. Hai người Trương Thiên Vũ chỉ biết im lặng lắng nghe./.