Chap 24: Lệnh bài
Tứ Cực Sơn, năm dãy núi cao xuyên thủng màn mây. Cảnh vật tươi đẹp như trong tranh vẽ, non nước hữu tình.
Nơi này chính là sơn môn của Liễu Hà Tông- một tông môn đã có mấy ngàn năm tuổi. Trải qua từng ấy năm tồn tại, Liễu Hà Tông đã xây dựng cho mình một căn cứ hùng vĩ như chốn tiên cảnh.
Khắp vùng núi non nơi này đều được canh gác cẩn mật, xây nên chi chít những chòi canh bao lấy xung quanh. Tuyệt nhiên những thứ này cũng không phải người thường có thể nhìn thấy được. Thế nhân phàm tục cũng chỉ coi nơi này là một vùng rừng núi hẻo lánh không người sinh sống, không biết được bên trong đó chính là một thế giới hoàn toàn khác biệt. Cũng có người thường lạc vào nơi này, nhưng cũng đều được tu sĩ trên núi đưa ra. Người cố tình trở lại nhiều lần đặc biệt đều sẽ m·ất t·ích một cách bí ẩn. Nhiều câu chuyện về tiên nhân được đồn thổi xung quanh vùng. Thế nhưng cũng chưa ai biết được dáng dấp thực sự của tiên nhân là như thế nào cả.
Bình thường nơi này cũng rất ít người xa lạ lui tới, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Một tập hợp người gồm một lớn hai nhỏ đang đứng dưới mặt đất nhìn ngó xung quanh. Bọn họ không ai khác là nhóm người Tô Vân, Trương Thiên Vũ và Tần Ngọc Dao.
Nhờ có Tô Vân, hành trình của bọn họ suôn sẻ hơn rất nhiều. Tránh đi được đường vòng, tốc độ cũng nhanh hơn đi bộ không biết bao nhiêu lần nên tới được nơi này cũng đúng như thanh niên đã dự tính.
"Đây chính là Tứ Cực Sơn! Không biết người nhà các ngươi nghĩ thế nào, muốn cho hai đứa nhóc các ngươi lê lết vài năm mới tới được nơi này hay sao....Hừm, nếu không có ta, các ngươi phải đi ít nhất ba năm đi!"
Tần Ngọc Dao không cho là phải nói: "Hừ... Tô Vân đại ca, ngươi cũng quá đề cao mình rồi! Chúng ta đương nhiên có tính toán của riêng mình rồi. Chẳng qua là muốn tạo cho ngươi điều kiện để báo đáp ơn cứu mạng thôi!"
Trương Thiên Vũ có chút không biết nói gì, thực sự bọn họ cũng chẳng có kế hoạch gì. Tô Vân nói không sai, bọn họ đi chưa ra khỏi Việt quốc cũng đã mất cả tháng trời.... còn chưa nói đến bao nguy hiểm tiềm tàng trên đường.
Trên đường tới nơi này, Tô Vân cũng dạy cho bọn họ rất nhiều tri thức liên quan đến thế giới tu tiên. Quan hệ giữa bọn họ cũng Tô Vân dường như cũng thân thiết hơn nhiều, không còn điều gì câu nệ.
Tô Vân nghe Tần Ngọc Dao nói cười vui vẻ đáp: "Miệng lưỡi thật khéo dùng đó! Nhưng mà tiểu cô nương của ta ơi! Ngươi nói xem, các ngươi nửa cái tu tiên giả cũng không phải! Không có ta các ngươi làm sao phá được chướng nhãn của trận pháp nơi này đây? Đi lạc mấy vòng rồi khả năng đã bị người ta ném ra ngoài rồi đi! Cũng là có tính toán rồi chứ?"
Tần Ngọc Dao không muốn chịu thua chu miệng. "Ta có một vị sư huynh ở trong đó, cũng lợi hại hơn nhà ngươi rất nhiều, chúng ta tới đây đương nhiên hắn sẽ biết mà ra đón rồi!"- Nàng bỗng nhớ đến thanh niên Triệu Lạc Thanh, làm như thật mà nói.
Thú thật nàng cũng không chắc làm sao có thể gặp được người trong núi, để đưa ra tấm lệnh bài kia. Có những lúc nàng thấy mẹ mình cũng không phải tính toán quá qua loa cho hành trình của hai người bọn họ đi!
Tô Vân cũng biết nàng này đang khoác lác thế nhưng cũng không muốn vạch trần hay hỏi thêm gì nhiều. Việc hai đứa trẻ này làm sao lặn lội xa như vậy muốn tìm đến đây hắn cũng không muốn hỏi. Đơn giản, có lẽ bởi vì không muốn làm hai người cảnh giác, xấu đi mối quan hệ rất trong sáng này.
Cùng lúc đó, trên một chòi gác gần đó. Một thiếu nữ xinh xắn, làn da trắng rất hài hòa trong bộ lục y. Trên cánh tay áo nàng có thêu một tiêu ký hình bốn ngọn núi đen, là dấu hiệu của đệ tử ngoại môn Liễu Hà Tông. Lúc này nàng đang đứng ưu tư nhìn ra bên ngoài.
"Không biết bao giờ mới kết thúc chuỗi ngày nhàm chán này đây....Ồ! Tuyển chọn đệ tử đã kết thúc cách đây một năm rồi cơ mà! Ai lại còn đem theo hai đứa nhỏ kia tới nơi này làm gì chứ?"
Nàng lẩm nhẩm một mình nhưng cũng nhanh nhẹn bay ra phía ngoài tiếp đón.
Tô Vân nhìn thấy thiếu nữ bay tới, bỗng nhiên như thấy tiên tử giáng trần, ánh mắt thất thần giây lát. Trong đầu bỗng hiện lên suy nghĩ, cảnh đẹp sinh người đẹp hay sao!
Đáng lẽ ra từ xa hai người đã phải chào nhau theo phép lịch sự, thế nhưng lúc này thiếu nữ áo xanh đã đáp xuống đất, cũng đang chờ thanh niên kia lên tiếng trước.
Tần Ngọc Dao đứng ngay sau lưng Tô Vân, thấy có chút không đúng vội lay cánh tay hắn một cái. Thanh niên Tô Vân lúc này mới giật mình chắp tay lúng túng nói:
"Ra mắt cô... nương! Tại hạ Tô Vân, hôm nay lần đầu tới Liễu Hà Tông, có chút mạo phạm xin cô nương thứ lỗi!"
Lục y thiếu nữ đánh giá thanh niên trước mặt, tu vi không nhìn thấu được, hẳn là cũng hơn nàng không ít. Tuy nhiên "sân nhà" ngay phía sau nàng cũng không chút nào nao núng, chỉ đơn giản đáp lại:
"Tiểu nữ họ Triệu, đệ tử Liễu Hà Tông, không biết hôm nay Tô đạo hữu đến đây là có việc gì?"
Thanh niên Tô Vân cũng nhanh chóng ổn định lại đáp lời:
"Thì ra là Triệu cô nương, tại hạ hôm nay đến đây là muốn đưa hai vị tiểu hữu này tới nhập môn!"
Hắn cũng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Thiếu nữ họ Triệu nghe vậy dù có suy đoán trước nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc. Thời gian tuyển chọn đệ tử đều được thông báo rộng rãi, lại có người còn không biết đến?
"A! Việc này e rằng không thể rồi...Đợt tuyển tân đệ tử của Liễu Hà Tông chúng ta cũng đã kết thúc được hơn một năm rồi, phiền các hạ vẫn là trở về đợi dịp tiếp theo đi thôi!"
"Vậy không biết lần tiếp theo là bao lâu sau? " Tô Vân tiếp tục hỏi.
Thiếu nữ họ Triệu vẫn kiên nhẫn đáp lời: "Theo lẽ thường thì cứ mười năm mới có một lần, như vậy thì có nghĩa là gần chín năm nữa ..."
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao nghe vậy có chút bối rối.
Tô Vân lúc này cũng quay sang hai người nhỏ giọng nói: "Hai người các ngươi còn che dấu thứ thì cũng mau bỏ ra được rồi! Nếu không thì sẽ thật là đợi chín năm nữa thật đó!"
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao bốn mắt nhìn nhau gật đầu. Từ trong ngực áo, Trương Thiên Vũ lấy ra tấm lệnh bài được cất kỹ càng bấy lâu nay. Hắn thậm trí cũng không có thời gian lấy nó ra ngắm nhìn quá lâu. Đây chính là hi vọng củ bọn họ, từ khi Tần Ngọc Chi dời đi tới nay. Ngay cả thanh niên Tô Vân trước mặt bọn họ cũng không dám mảy may tiết lộ chút nào.
Thiếu nữ họ Triệu nhận lấy lệnh bài, vừa nhìn thấy nàng đã giật mình kinh ngạc. Bởi lẽ, đây chính là tiên duyên, là mong ước của biết bao nhiêu người. Nàng cũng mới là lần thứ hai được nhìn thấy tấm lệnh bài này mà thôi.
Liễu Hà Tông mười năm mới mở một lần tuyển đệ tử, lại chọn lọc hết sức kỹ càng. Có thể nói mười người mới chọn ra được một, hai. Mà chỉ cần một tấm lệnh bài này đã nghiễm nhiên nằm trong số đó, thậm trí còn nhanh chóng có cơ hội trở thành nội môn đệ tử- thứ mà đệ tử lâu năm như nàng cũng phải mong ước.
Sở dĩ có chuyện như vậy là bởi chỉ có trưởng lão Trúc Cơ kỳ mới có thể phát ra lệnh bài này. Người được chọn không có tư chất xuất sắc, cũng là hậu nhân được yêu quý của bọn họ.
Nghĩ đến đây nàng ánh mắt đổ lại tập trung trên người thiếu niên trông cũng không có gì đặc biệt kia. Ngoài gương mặt trông khá hiền lành, cũng coi như có chút ưa nhìn, thân người khỏe khoắn, cũng không có gì đặc biệt. Tuy nhiên, là tu tiên giả, nàng biết được bản thân càng hiểu đạo lý không muốn đánh giá kẻ khác qua bề ngoài. Dù sao mang được tấm lệnh bài kia ra cũng đều không phải một người bình thường có thể làm được.
Trương Thiên Vũ bị nhìn chằm chằm cũng có chút không được tự nhiên hỏi:
" Vị tỷ tỷ này, không biết thứ này có thể giúp chúng ta được thu nhận hay không?"
Thiếu nữ thấy vậy thấy mình cũng hơi thất thố, vội giả vờ đem tấm lệnh bài ra nhìn kỹ lại một chút. Lúc này nàng mới chợt phát hiện ra mặt sau của tấm lệnh bài còn khắc một chữ nhỏ "Triệu". Nàng cũng không kinh ngạc trên đó khắc chữ cùng chữ họ với mình mà phần nhiều hơn là nghi vấn.
"Không phải nói vị trưởng lão cùng họ này với ta còn rất trẻ hay sao, lại thu đồ đệ sớm như vậy? Không phải l·ừa đ·ảo chứ?"
Tự lẩm nhẩm, nàng không nhịn được nhìn lại ba người một cái....
"Chuyện này..."
Nàng cũng không dám trả lời trực tiếp, vừa sợ bản thân nhầm lẫn thành ra chịu trách phạt, cũng lại sợ nếu lệnh bài là thật, bản thân lại đắc đội với vị Triệu trưởng lão kia.
Chưa biết tiếp theo nên làm như thế nào, đúng lúc này này, một giọng nói có chút già nua vang tới.
"Vân Triệt, có chuyện gì thế? Rời vọng gác quá lâu coi chừng lại gác thêm mấy ngày!"
Mọi người cùng nhìn lại, là một lão giả có chút gầy, tóc mai trắng dài hướng bên này bay tới.
Nhìn thấy lão giả, khuôn mặt thiếu nữ không khỏi mất tự nhiên.
Nàng vẻ mặt căng thẳng, vội vã hướng lão hành lễ.
"Bái kiến Dương lão!"
Lão già cũng không để ý đến ba người hướng thiếu nữ mà chất vấn.
"Còn không mau trả lời! Không phải gan lớn rồi dám bỏ ngoài tai lời lão già này rồi chứ?"
Thiếu nữ lúc này mới như bừng tỉnh vội nói:
"Không có! Dương lão, chuyện là như vậy! Vị Tô đạo hữu này mang theo hai vị tiểu hữu này tới đây nhập môn. Họ có mang theo lệnh bài thu đồ Triệu trưởng lão phát ra. Ta..."
Lão giả căn bản không muốn chờ nàng nói hết đã ngắt lời:
"Giờ này còn thu đồ cái gì, lại còn gì Triệu trưởng lão...A! Ngươi nói sao? Triệu trưởng lão phát lệnh bài chiêu đồ? Không bịa ra được chuyện gì hay hơn sao!"
Thiếu nữ không biết nói sao, chỉ đành đưa ra lệnh bài. Lão giả thấy vậy khinh thường cầm lấy. Thế nhưng vừa chạm vào, lão liền giật mình.
Thiếu nữ có thể đắn đo nhưng hắn tuổi đời lớn hơn không biết bao nhiêu lần, càng không thể nhầm lẫn được.
"Không sai! Là thật!"- Lão cũng không nhịn được thốt lên./.