Chap 23: Diệt cỏ
Nửa tháng sau, trên Bỉ Thiên Sơn. Kể từ sau trận chiến đêm ấy, sương mù trên núi cũng đã tan đi. Toàn đám sơn tặc đã b·ị t·hương vong lên tới ba bốn phần. Không phải tất cả đều trực tiếp chứng kiến cảnh tượng đáng sợ hôm ấy thế nhưng dấu vết nó để lại thì không dễ dàng bị xóa đi. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy mặt đất bị đào xuống một cái hố lớn, xung quanh cây cối xơ trụi héo úa.
Sau vài ngày vô sự, mọi thứ mới dần ổn định trở lại. Tất cả cũng đều nhờ công sức chỉnh đốn của đôi thủ lĩnh. Đều là những kẻ hung hãn không biết sợ trời đất, nhưng đứng trước sức mạnh cùng năng lực của hai người, tất cả đám sơn tặc cũng đều phải ngoan ngoãn cúi đầu. Hai người bọn hắn chỉ cần dùng chút ít thủ đoạn nhỏ, đối mặt với đám phàm nhân này là chuyện rất dễ dàng.
Sơn động trên núi vẫn là trọng địa của Bỉ Thiên Sơn, chỉ là hiện giờ cũng đã đổi chủ. Không gian tĩnh lặng nhưng truyền ra tiếng nói chuyện trong một gian phòng kín.
"Chúng ta lại cố gắng thêm vài lần nữa nha... Một lần không được thì hai lần...à không mười lần.. haha"
"Chỉ sợ chàng không đủ sức nữa thôi..."
Đôi vợ chồng đều tuổi trung niên nhưng vốn đã bước chân vào tu luyện, sinh lực cũng chưa hề hao mòn, vẫn đang đầy nhiệt huyết vật lộn bên trong. Cuộc chiến thi thoảng lại truyền ra những âm thanh khiến người ta phải dạo rực.
Không biết bao lâu trôi qua, cuộc chiến ấy mới đi đến hồi kết. Sau một hồi tĩnh lặng mới vang lên tiếng nói của nữ nhân: "Đáng tiếc thật, chàng nói xem hai tên kia vậy mà thành ra đồng quy vu tận, hại chúng ta mất bao nhiêu công sức chẳng có thu hoạch gì!"
"Cũng chưa hẳn không có thu hoạch gì, nàng quên chúng ta vẫn còn nguyên gian phòng kia chưa tìm kiếm hay sao. Theo ta nghĩ lão già kia hẳn không thể nào đem theo hết đồ vật quý báu trên người. Ít ra không giúp ích gì cho chuyện đó thì hẳn cũng có thứ giúp việc tu luyện của chúng ta tiến thêm được một chút!"
Nam tử kia cũng chậm rãi lên tiếng.
"Vậy sao mình không nói sớm, chúng ta lập tức đi xem thôi!"
"Xem nàng kìa, việc gì phải nóng vội như thế! Đồ vật trong này tất nhiên là của chúng ta, nhất định cũng không chạy đi đâu được! Trước còn chưa đủ mà... Khà khà."
.....
Ngay bên ngoài cửa động, cách nơi đó không xa, ba bóng người hai nhỏ một lớn mờ ảo ngồi trên một nhánh cây lớn. Lại chính là Tô Vân, Trương Thiên Vũ và Tần Ngọc Dao. Tô Vân nói muốn đem hai người kia tới nơi này xem hắn giải quyết nốt đám sơn tặc. Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đương nhiên đồng ý, dù sao đây cũng là lần đầu bọn họ có cơ hội chứng kiến trực tiếp "thần thông" của tu tiên giả.
Tần Ngọc Dao vẫn có chút không được yên tâm hỏi: "Tô đại ca, ngươi có chắc bọn họ không phát hiện chúng ta được hay không? Lỡ như bị nhìn thấy sợ rằng ngươi khó bảo vệ được chúng ta nha....Không phải ngươi muốn dùng cách này để khỏi phải thực hiện lời thề đó chứ!"
Thanh niên Tô Vân cũng không thèm chấp nhặt lời nói của nàng đáp: "Vậy mới biết khác biệt giữa phàm nhân cùng tu tiên giả. Đó chỉ là thủ pháp che mắt đơn giản nhất của tu tiên giả chúng ta. Đối với tu sĩ nó chẳng làm được gì nhưng trước mặt phàm nhân thì làm thế nào cũng vô dụng."
Nói rồi Tô Vân nhắm mắt lại, mở ra linh thức...Một hồi sau khuôn mặt hắn có chút đỏ đen lẫn lộn buồn bực nói: "Không phải đúng lúc vậy chứ! Cũng may là xong xuôi rồi đây!"
Bên cạnh, hai đứa trẻ chẳng hiểu chuyện ra sao, chỉ thấy Tô Vân nhanh chóng khôi phục lại bình thường hướng bọn chúng hỏi:
"Theo hai người các ngươi, bọn c·ướp ở đây có đều đáng c·hết không?"
Hai người không hiểu ra sao nhưng thuận miệng mà nêu ra suy nghĩ.
"Đương nhiên là đáng c·hết, bọn chúng g·iết người c·ướp c·ủa, không chuyện gì không dám làm, hại người dân dưới kia chịu bao nhiêu đau khổ."
"Đúng thế, hôm trước nếu không phải chúng ta tìm cách thoát ra được không biết chừng hôm nay đã có kết cục thế nào rồi!
Thanh niên Tô Vân nghe vậy cũng không trả lời mà hướng hai người căn dặn: "Được. Rất có tố chất đấy! Các ngươi ngồi yên lặng nơi này quan sát, đừng tự ý dời đi! Nếu không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng đừng trách ta nói không giữ được lời."
Nói rồi hắn thả người bay xuống, không một tiếng động. Đám binh lính canh gác phía bên ngoài cửa động lại càng không có chút phản ứng gì.
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đứng ngoài quan sát, bên trong lại không truyền ra bất kỳ tiếng động nào.
Phía bên trong, Tô Vân hai tay chắp sau lưng, nhàn nhã bước vào. Chẳng bao lâu hắn đã đứng trước cửa phòng hai vợ chồng kia. Một kiếm rạch ngang, từ cửa phòng đi vào, tất cả đều bị phân làm hai nửa. Nhưng cũng không chỉ có thế, từ bên trong phòng vang ra tiếng giống phẫn nộ:
"Khốn kiếp! Là kẻ nào! Ta g·iết c·hết ngươi...."
Từ trong đống phế tích, trung niên nhân quần áo lộn xộn, khắp người vấy đầy máu thoát ra ngoài, trên tay còn bế lấy một cái xác không nguyên vẹn vẫn đang ròng ròng chảy máu.
Hắn nhìn thấy thanh niên trước mặt, lập tức nhận ra chính là kẻ hôm trước. Hắn theo bản năng giật mình lùi về sau, nhưng rất nhanh cơn tức giận đã lấn át hết thảy ý chí. Hắn gằn giọng chất vấn:
"Tên khốn nhà ngươi! Chúng ta cũng không làm gì ngươi! Tại sao lại đuổi cùng g·iết tận!"
Tô Vân cười nhạt đáp lời:
"Thấy ngươi cũng còn chút tình nghĩa, không ngại giải thích một chút! Thứ nhất, tự ý tu tập trong giới phàm tục, chứa chấp tà tu, làm vạn điều ác. Ảnh hưởng đời sống phàm nhân. Thứ hai, không phải các ngươi đang tìm kiếm ta hay sao, không biết có điều gì chỉ giáo! Không biết hai lý do này có đủ hay chưa?"
"Haha. Thì ra lại là đám chó má tự xưng hiệp nghĩa các ngươi! Tuy ta tu vi không đủ cao, hiểu biết không đủ nhiều. Nhưng các ngươi lấy đâu ra quyền tự phán xét người khác? Ta yếu đuối, vậy ta chịu c·hết... Đừng có đem mấy lời sáo rỗng đó nói ở đây!"
Tô Vân khuôn mặt lạnh băng đáp lại: "C·hết không biết hối cải!"
Nói rồi hắn lại vung một kiếm rất tùy ý. Trung niên nhân kia trước người hình thành một khiên chắn, nhưng chênh lệch vẫn là quá lớn. Trong giây lát nó đã vỡ tung ra, trung niên nhân hộc máu bắn ngược vào vách đá.
Tô Vân chậm rãi tiến lại, khinh thường nói: "Không biết tự lượng sức! Luyện khí cấp hai sao? Ngươi vẫn chưa hiểu được chênh lệch với ta cần bao nhiêu năm để có thể đù đắp đâu! Ngươi đáng lẽ không nên trở thành tu sĩ, an tâm mà làm sơn tặc chắc có lẽ còn được sống lâu hơn!"
Nói rồi cũng không chờ đối phương đáp lời, Tô Vân lại một kiếm chém ra. Trung niên nhân trước mặt cũng chưa c·hết, mà chỉ còn sót lại một hơi tàn.
Sau một tràng tiếng kêu thảm thiết, Tô Vân cũng đi ra khỏi căn phòng. Hắn tìm đến đại sảnh rộng lớn ở sâu bên trong động.
"Đây hẳn là nơi ở chính của tên tà tu kia...."
Nói rồi hắn âm thầm mở ra linh thức, không có phát hiện gì. Đối với người thường, những đồ vật bên trong này vô cùng giá trị, thế nhưng hắn lại không có bất kì hứng thú nào.
"Chẳng lẽ tên này còn nghèo hơn cả ta hay sao?" Tô Vân thầm nhủ.
Đúng lúc định quay người dời đi, ánh mắt của hắn bắt gặp chiếc tràng kỷ to lớn phía chính giữa, nhịn không được một quyền đánh tới. Hắn không nhịn được kinh ngạc, bộ ghế này chỉ xê xích một chút không đáng kể.
Thanh niên lại dùng thêm mấy phần lực, một tiếng ầm ù phát ra.
Chỉ thấy nền đất bỗng dưng nứt vỡ, từ đó bay ra một cột khói đỏ đầy khí tức quỷ dị cùng hung ác. Nó phiêu đãng trong khoảng không, như có linh tính lan tràn từng ngóc ngách như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.
"C·hết tiệt! Lại để lại thứ quái quỷ gì nữa đây!"
Mắng một câu, Tô Vân vội vã xoay người bay ra khỏi hang động. Cũng may tốc độ của cột khói đỏ so với hắn không tính là nhanh, nhưng nó vẫn như không vô tận không ngừng tuôn ra, dần dần xâm chiếm từng ngóc ngách trong hang động.
Âm thầm sâu bên trong lòng đất, nơi này bỗng dưng xuất hiện một khoảng không gian tối tăm. Ngay lúc thanh niên Tô Vân đánh quyền thứ hai, trong u tối xuất hiện hai vạch sáng, sau đó lại rất nhanh quét thành hai viên cầu to lớn. Quan sát kỹ hơn thì đó không phải là viên cầu, mà chính là một đôi mắt. Một đôi mắt không rõ của loài sin vật nào, khát máu, hung tợn như dần tỉnh lại sau giấc ngủ say.
Phía ngoài, Trương Thiên Vũ và Tần Ngọc Dao cũng kiên nhẫn chờ đợi, chú tâm nhìn vào cửa hang. Chỉ nhìn thấy một vệt sáng bay ra, phút chốc thanh niên đã đứng ngay cạnh hai người. Không chờ ai lên tiếng Tô Vân đã nói trước:
"Ta vốn muốn đem đám sơn tặc nơi này tiêu diệt cho sạch sẽ. Thế nhưng bên trong xảy ra chút chuyện ngoài kiểm soát. Chúng ta hiện giờ lập tức khởi hành đến Tứ Cực Sơn của các ngươi."
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao ngẩn người không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy thanh niên đã nhanh chóng lấy ra một thứ dạng hình chiếc lá, nó nhanh chóng biến lớn, đem cả ba người bay lên cao, dời khỏi Bỉ Thiên Sơn.
Cũng không phải lần đầu bay trên không trung như vậy nhưng Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đều vô cùng hưởng thụ cảm giác này. Trương Thiên Vũ nhìn lại quang cảnh khung cảnh rừng núi nơi này, phía xa xa còn thực sự thấy được cả toàn Bỉ Thiên thành cùng dòng sông Nho Quế kia. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán, tầm nhìn qua con mắt đã khác biệt như vậy, chưa nói đến những chuyện khác thì tu tiên giả cùng phàm nhân vốn không phải cùng một thế giới.
Cũng vô tình, hắn quay người lại nhìn Bỉ Thiên Sơn, lờ mờ thấy được một cột sáng đỏ bao trùm lên cả ngọn cây, dần dần phủ lấy cánh rừng. Hắn nghĩ chuyện này không khỏi có liên quan đến thanh niên Tô Vân trước mặt thế nhưng cũng im lặng không hỏi.
Ba tháng sau, bọn họ đã rời khỏi nơi này không biết bao nhiêu xa, cũng không biết ở Bỉ Thiên Sơn đã xảy ra một đại sự.
Quân lính trong thành vì nhân dân gây áp lực quá nhiều, nhất là chuyện cả trăm đứa trẻ b·ị b·ắt đi, đành tổ chức đội tuần tra lên Bỉ Thiên Sơn nắm tình hình. Sau vài ngày trinh thám, bọn họ mới nhận ra đám sơn tặc trên núi đều đã biến mất không thấy. Lều trại, nhà ở vẫn còn đều nguyên vẹn, chỉ là không còn ai phát hiện ra vật sống ở trên đó nữa. Đây cũng có thể coi là tin mừng, nhưng đồng nghĩa với đó, có những gia đình đã mãi mãi không còn cơ hội gặp lại con cháu mình nữa. Nhiều người không tin còn tự mình tìm lên kiểm nghiệm, kết quả cũng không có gì thay đổi.
Một đồn mười, mười đồn một trăm. Câu chuyện về đám sơn tặc Bỉ Thiên Sơn khép lại còn thần bí hơn cách mà chúng xuất hiện cách đây mấy chục năm. Chỉ có những hệ quả mà đem lại cho người dân nơi này vẫn ám ảnh không biết qua bao nhiêu năm tháng./.