Chap 20: Trốn chạy
Trời đã vào lúc nửa đêm, Trương Thiên Vũ ngồi trong lồng giam, một mực chú ý quan sát. Phía ngoài chỉ có một tên canh gác, từ tối tới giờ mới đổi ca gác một lần. Đồ ăn cùng nước uống cũng được đem tới cho bọn họ nhưng hai người không dám đụng đến chút nào. Bọn họ xác định càng ở lại đây lâu dài càng thêm nguy hiểm nên quyết định trốn chạy ngay trong đêm nay.
Nhân lúc những người khác đa phần mệt mỏi ngủ hết, Trương Thiên Vũ mò tới bên cạnh cửa, với gọi tên canh gác:
"Đại ca, ta muốn đi giải quyết một chút, quả thực không chịu nổi nữa!"
"Yên lặng về ngủ nhanh! Cố mà nhịn tới sáng mai." Tên kia có chút khó chịu cọc cằn đáp lại.
Trương Thiên Vũ nghe vậy tỏ vẻ chán nản quay về chỗ ngồi. Nhưng hắn không phải dễ dàng từ bỏ như thế.
Đợi chưa đầy một khắc sau, hắn lại khó khăn bò tới nài nỉ: "Đại ca, ta không chịu được, huynh đưa ta ra một chút thôi ....nhất định sẽ rất nhanh mà, ta không muốn làm ô nhiễm nơi này a."
Chưa được việc, một lúc hắn lại kêu than. Tên gác cũng hết kiên nhẫn, đành chịu thỏa hiệp: "Phiền quá đi mất! Nhớ nhanh lên cho ta."
Trương Thiên Vũ cũng tỏ vẻ hiểu chuyện hết sức không gây tiếng ồn, tiến tới phía cửa ra theo sau tên lính gác. Hắn vờ như cố bắt chuyện để tên này lơ là cảnh giác với mình:
"Vị đại ca này, huynh nói chúng ta lên núi sau này không biết có thể sống sung sướng như các huynh được không vậy?"
Tên kia nghe vậy hừ lạnh đáp: "Sướng cái khỉ! Sướng mà ta còn phải ở đây canh chừng đám nhóc các ngươi hay sao..."
Trương Thiên Vũ gượng cười đáp lại: "Huynh thông cảm tiểu đệ a, ở đây sướng hơn nhà ta dưới kia không biết bao nhiêu lần rồi, cơm còn phải lo từng bữa đây, áo thì mặc rách..."
"Thôi thôi được rồi, ngươi ăn thứ gì mà nói nhiều như thế! Mau đi, ở ngay phía trước rồi."
Trương Thiên Vũ dù đang đóng kịch nhưng cũng có chút chột dạ. Hắn cũng không hiểu sao bình thường chẳng mấy khi muốn mở miệng nhưng những lúc như này bản thân lại nhập tâm đến thế.
Tên lính gác dẫn hắn tới trước một gian nhà xí nhỏ có chút xập xệ. Hắn cũng không chút khác thường đi vào, trong đầu cùng lúc tính toán. Vừa bước vào trong, đóng cửa lại, lập tức hắn liền lập tức kêu la thảm thiết.
"A... cứu! Cứu ta!"
Tên lính gác ở ngoài chưa kịp hiểu chuyện gì theo bản năng mà xông vào trong, trước mắt hắn trống rỗng không có ai. Rồi bỗng tối sầm, một cảm giác rất đau đớn đến từ phía sau gáy khiến hắn ngay lập tức b·ất t·ỉnh nhân sự. Hắn hay dù là kẻ khác ở đây cũng không ngờ được thiếu niên bình thường này lại bộc phát được một lực lượng mạnh mẽ đến thế.
Thấy đối phương ngã nhào ra đất, Trương Thiên Vũ mới từ bên hông bước ra. Lần đầu ra tay đánh người cũng có chút hồi hộp cùng căng thẳng, nhưng hắn biết mình chỉ còn duy nhất một cơ hội. Nếu không làm nên chuyện chính mình sẽ đặt cả mình cùng Tần Ngọc Dao vào hiểm nguy. Vậy là hắn cứ dùng lực mạnh hết sức có thể.
Tuy nhiên hắn vẫn là coi thường sức lực của mình. Hắn cũng không biết tên kia lúc này đ·ã c·hết vì gãy xương cổ, cũng không phải chỉ là ngất đi.
Hắn lần mò trong người tên này, tìm thấy được chùm chìa khóa, lại tiện tay nhặt luôn thanh đao của hắn trên nền. Đang tính dời đi, hắn quay lại nhìn thì vỗ đầu một cái.
"Suýt thì quên mất! Để tên này nằm đây nhỡ có người phát hiện ra mất!"
Hắn tự nhủ rồi nhanh chóng kéo xác tên này ra phía ngoài, tìm một bụi cây rồi vùi vào trong. Xong xuôi hết thảy, vừa quay người bước đi thì một màn làm hắn suýt nhảy dựng lên.
Phía trước mặt đột ngột xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi, đang mỉm cười nhìn hắn. Hắn theo bản năng muốn cầm đao xông tới thì người kia cất tiếng:
"Thiếu niên! Không cần căng thẳng. Ta không phải đồng bọn của chúng!"
Trương Thiên Vũ kinh ngạc nhìn lại mới phát hiện thanh niên này cũng không chút khẩn trương, trang phục trên người gọn gàng lịch sự, thật cũng không giống đám sơn tặc kia. Tuy nhiên hắn cũng chỉ tạm dừng lại không dám buông bỏ cảnh giác.
Thanh niên kia phong thái ung dung như thường hướng hắn nói: "Cũng có chút bản lĩnh...! Được rồi, lát nữa ở đây sẽ diễn ra trận chiến long trời lở đất. Muốn sống thì mau xuống núi càng sớm càng tốt.
Trương Thiên Vũ càng kinh ngạc hơn, không chờ hắn hiểu chuyện gì, trong đêm tối thanh niên kia đã biến mất không thấy như hắn vừa xảy ra ảo giác vậy.
Chuyện gì không can dự được tốt nhất cũng không nên quan tâm. Hắn lần mò đường cũ trở về. Mọi người đa phần đều chìm trong giấc say. Hắn khe khẽ dùng chìa khóa mở cửa. Hơi suy nghĩ một chút hắn tiện tay đem chìa khóa mở nốt ba chiếc lồng giam còn lại nhưng cũng không đánh thức bất kì ai.
Tần Ngọc Dao thấy hắn trở về vui mừng không ngớt. Nàng cũng nhìn hành động của hắn không nói gì. Hai người lặng lẽ men theo dốc núi t·ẩu t·hoát.
Trương Thiên Vũ đem mọi chuyện kể lại. Tần Ngọc Dao không nhịn được dơ ngón cái biểu dương hắn. Lại nghe đến chuyện thanh niên thần bí kia xuất hiện, nàng cũng cau mày nghi vấn: "Không phải quân triều định lại định t·ấn c·ông lên đây đó chứ! Như thế cũng không khỏi quá nhanh đi!"
Trương Thiên Vũ cũng lắc đầu: "Chuyện này cũng thật kì quái. Dù thế nào chúng ta cũng mau chóng xuống núi... Đến nơi này ta không còn nhớ đường nữa rồi.. Muội đi trước dẫn đường đi!"
Tần Ngọc Dao cũng vui vẻ nhận lời.
Động thiên nơi Bỉ Thiên Sơn, tên tà tu vẫn đang khoanh chân ngồi tu luyện, bỗng nhiên như cảm giác được điều gì, hắn có chút giật mình thốt lên: "tu tiên giả!" Nói rồi hắn lập tức đứng dậy hướng phía cửa động nhanh chóng lướt ra. Người chưa tới tiếng nói đã vang ra trước.
"Không biết đạo hữu nào tới ghé thăm, thứ lỗi cho tại hạ không tiếp đón chu đáo!"
"Tại hạ giá·m s·át sứ Việt quốc mạo muội đến đây không biết đạo hữu có bằng lòng tiếp đón!"
Tên tà tu nghe thấy vậy trong tim giật thót một cái, thầm kêu không tốt. Đám giá·m s·át sứ này bình thường chẳng bao giờ chủ động kiếm chuyện bọn người như hắn, hôm nay rốt cuộc vì điều gì lại chạy tới nơi này. Chẳng lẽ vì mấy đứa trẻ kia? Cũng không đúng, chuyện này trước đây hắn làm cũng không ít lần....Bao nhiêu suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu nhưng hắn cũng nhanh chóng đáp lời:
"Thì ra là đạo hữu giá·m s·át sứ nơi này. Tại hạ vốn không có ác ý, chỉ là mượn nơi này thanh tu một chút, nếu có gì mạo phạm đạo hữu bỏ quá cho..."
Thanh niên kia cũng không nhanh không chậm cười đáp: "Thú thực ta cũng không muốn làm phiền đạo hữu. Nhưng ngươi cũng hiểu chúng ta nhiều lúc cũng không còn cách nào khác a!
Thấy đối phương không có ý tốt, tà tu cũng không kiên nhẫn được chất vấn: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Hỏi hay lắm! Muốn thế nào ư? Ta muốn mạng của ngươi!" Thanh niên cười nhếch miệng đáp lại.
Tên tà tu tức giận, xem ra đối phương đã có mục đích rõ ràng tới đây, hắn cũng không nhịn được cười lớn: "Được! Muốn mạng của ta thì cũng phải xem lại bản lĩnh của ngươi như thế nào! Trước khi c·hết, báo tên của ngươi ra!"
Nói rồi toàn thân hắn bùng phát khí thế, một mảnh huyết vụ bao quanh lấy người, trông mười phần tà ác.
"Luyện Khí tầng bảy sao! Đợi ngươi c·hết sẽ được nghe!"- Thanh niên kia cũng nghiêm túc hẳn lại, bùng phát khí thế, trước người xuất hiện quang mang lưu chuyển.
"Luyện Khí tầng chín! Bảo sao có chút tự tin! Thế nhưng để ta cho ngươi biết từng đó vẫn còn chưa đủ!" Tà tu cười gằn. Theo đó từ người hắn xuất hiện hàng chục chiếc xúc tu xích bạch trên đó mang theo chất dịch nhầy dính, không ngừng vũ động hướng thanh niên đập tới!
"Đúng là tà tu dơ bẩn!" Thanh niên kia tỏ vẻ coi thường, vung một trường kiếm trên tay, kiếm ảnh như mưa phá không bay tới nhưng chỉ có thể đẩy lùi chúng trong chốc lát. Thanh niên kinh ngạc trước sức dẻo dai của xúc tu, tay tụ thêm lực chém xuống tập trung một cái mới khiến cho nó rụng xuống.
Tên tà tu kia thấy vậy cũng không chút nao núng chờ đợi thời cơ.
Tiếng v·a c·hạm rầm rầm khiến cả mặt đất rung động làm cho đám sơn tặc trên núi đều phải tỉnh giấc trong cơn mơ. Nếu là có kẻ địch tập kích thì cũng nhất định là từ phía dưới chân núi mà lên, mà trên đó lại càng là cấm địa nên nhất thời không ai biết làm gì. Đèn đuốc bên dưới sáng trưng. tuy nhiên sương mù một mảnh khiến không ai có thể nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra. Trong đó chỉ ngoại trừ trung niên nhân Tiểu Thiên cùng phu nhân của hắn. Hai người đầy lo lắng nhìn cuộc chiến đang diễn ra cũng không dám xen vào.
Đám trẻ cũng b·ị đ·ánh thức, nhanh chóng nhận ra cửa phòng giam đã mở tung, liền tứ tán mà tìm đường bỏ trốn. Trên Bỉ Thiên Sơn khắp nơi không biết đóng bao nhiêu cái doanh trại sơn tặc, cũng có người phát hiện ra đám trẻ chạy trốn liền hô hoán đuổi bắt. Trong đêm tối, Bỉ Thiên Sơn trên dưới loạn thành một mảnh.
Trên núi, cuộc chiến vẫn tiếp diễn quyết liệt. Hai bên đều nhận ra đối phương đều không phải kẻ dễ chơi nhưng đến giờ phút này cũng không còn đường lui, mỗi người đành phải đem hết sở học của mình ra.
Tên tà tu mặc dù thân người suy nhược hơn rất nhiều nhưng vẫn không dám tỏ ra yếu thế. Xúc tu quanh người cũng đã mất đi non nửa hết. Từ đầu tới giờ thực ra cũng chỉ là tiêu hao chiến. Thanh niên trước mặt tu vi cao hơn hắn nhưng hắn cũng vẫn còn ẩn dấu thế mạnh của mình.
Thanh niên không muốn tình hình kéo dài, tay bấm pháp quyết, trước người hình thành năm đầu trăn lớn phát ra khí thế kinh người hướng những xúc tu kia mà cắn xé khiến số lượng của nó giảm đi nhanh chóng.
"Linh thuật sao! Để xem ngươi dùng được bao nhiêu!" Nói rồi tên tà tu trong mắt hiện lên vẻ ác độc, thu hồi toàn bộ xúc tu trở về. Thân người hắn thoáng chốc tăng tốc bay xuống núi.
Thanh niên thấy vậy ngự kiếm nhanh chóng bay theo./.