Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nan Lộ Trường Sinh

Chap 19: Chuyện Bỉ Thiên Sơn




Chap 19: Chuyện Bỉ Thiên Sơn

Một tiếng kèn dài vang vọng, xe ngựa dần lăn bánh. Trương Thiên Vũ ban đầu còn chút lo lắng cho Tần Ngọc Dao nhưng quay sang nhìn lại thấy ánh mắt nàng vẫn còn bình tĩnh hơn cả mình thì cũng yên tâm phần nào. Tần Ngọc Dao bình thường bên cạnh hắn mới thể hiện đúng lứa tuổi của mình, những lúc như hiện tại nàng lại khiến hắn cảm thấy mình có phần còn không bằng.

Cách đó không tính là xa, đường sá chênh vênh, rừng núi chập trùng. Có một ngọn núi cao hơn cả, nhìn xuống thấy bao quát cả vùng Bỉ Thiên thành cùng sông Nho Quế. Người ở đủ lâu thì mới biết thực ra Bỉ Thiên thành chỉ là đặt theo tên ngọn núi này mà thôi. Đó chính là Bỉ Thiên Sơn.

Tuy nhiên nhiều năm trở lại đây, Bỉ Thiên Sơn lại là cứ điểm của một trong những nhóm thổ phỉ nơi biên cương gây đau đầu nhất cho triều đình. Xung quanh Bỉ Thiên Sơn dựng không biết bao nhiêu lều trại, quy mô khổng lồ có thể tiếp cận hàng ngàn người. Không tận mắt chứng kiến thì ít ai có thể tin tưởng được.

Bỉ Thiên Sơn thực ra là cả một dãy núi lớn, nhưng với đám sơn tặc, chỉ có ngọn núi cao trên đó mới là Bỉ Thiên Sơn thực sự bởi trên núi còn tồn tại một hang động sức chứa vô cùng rộng lớn. Nơi này quanh năm như có mây mù che phủ, người ngoài khó có thể tìm đến. Lại chỉ những lão đại của bọn chúng mới thi thoảng có quyền đặt chân lên. Đây chính là nơi mà bao lần đội quân triều đình muốn tìm ra nhưng đều thất bại mà trở về, là căn cứ tối cao của sơn tặc vùng Bỉ Thiên.

Bên trong hang động vô số gian phòng, trong đó có một đại sảnh trang trọng không khác gì một cung điện thu bé lại. Xung quanh tường treo đầy những sừng hươu, đầu trâu rừng, ngà voi,...như trưng bày những chiến lợi phẩm quá trình săn bắn oanh liệt. Chính giữa phía trên đặt một khối tràng kỷ lớn, trên đó bọc từng miếng da hổ ghép lại tỉ mỉ với nhau. Tổng thể mà nói có thể nói nơi này giống như một hoàng cung thu nhỏ, là nơi ở của vua chúa thống trị khu rừng núi này.

Hôm nay, bên trong hang động im lặng hơn mọi khi, chỉ thấy một thân xác xơ gầy nằm nghiêng trên tràng kỷ, thi thoảng còn phát ra tiếng thở phì phò khe khẽ như một người bệnh nằm chờ c·hết. Nhìn kỹ lại thì cũng không khác gì, một lão già khuôn mặt nhăn nheo, tóc lưa thưa rụng gần hết, tay chân cũng chỉ còn da bọc xương.

Ai có thể đoán được người này lại là kẻ đứng sau cùng đám sơn tặc hung bạo thường xuyên xuống dưới thành trấn c·ướp b·óc kia. Hắn thực cũng không phải phàm nhân mà là một tên tà tu, trốn tới nơi này để tránh sự truy đuổi. Tình trạng hiện tại của hắn là do yêu cầu tu luyện, cách một khoảng thời gian đều phải bổ sung sinh khí từ trẻ nhỏ mới có thể phục hồi. Hắn trên danh nghĩa người đứng sau đám sơn tặc Bỉ Thiên Sơn chỉ để che dấu tai mắt kẻ tu tiên khác.

Lúc này, hắn mở miệng. Giọng nói khàn khàn khác người lại càng làm cho người ta sợ hãi.

"Tiểu Thiên, mau...lại đây!"

Cũng không phải một đứa trẻ nhỏ bé nào, mà là một nam tử trung niên tuổi chừng năm mươi, trên người chỉ quấn một tấm da thú, lộ ra cơ bắp vẫn như thời tráng niên. Hắn thường ngày mới chính là thủ lĩnh cao nhất trong mắt đám sơn tặc ở đây nhưng không ngờ trước mặt kẻ nằm trên đó lại hết sức tôn kính.

Hắn cũng như quen thuộc với tình trạng lão già, không chút sợ hãi chạy tới bên cạnh.

"Chuyện ta căn dặn làm tới đâu rồi! Sao lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về?"



Giọng nói lão già yếu ớt vang lên.

Trung niên nhân cũng đầy sốt ruột đáp lại:

"Nghĩa phụ cố chờ thêm chốc nữa...nhất định mấy tên này còn mải mê c·ướp b·óc, quên mất giờ giấc. Người nằm nghỉ ngơi thêm lát nữa, con xuống dưới núi đợi bọn chúng về."

Lão già trên trường kỷ cũng chỉ còn sức dập mí mắt xuống một cái tỏ vẻ đồng ý.

Dưới chân núi, dãy người ngựa cũng kéo nhau về đến. Xe ngựa thì lên đến nơi này cũng đã không còn đi được. Trời lúc này cũng đã trở tối, Trương Thiên Vũ nhăn mày đánh giá tình hình nơi này, muốn trốn thoát xem ra còn khó khăn hơn trong tưởng tượng.

Hắn cùng những đứa trẻ khác bị đưa tới lều trại, nhốt trong một cái "phòng giam khổng lồ" Trương Thiên Vũ đếm sơ qua có tới tận năm cái như vậy. Hắn cùng Tần Ngọc Dao luôn cố gắng đi sát cạnh nhau nên cũng ở chung bên trong một chiếc.

Trương Thiên Vũ đang muốn cùng Tần Ngọc Dao trao đổi tìm cách chạy trốn thì bỗng nhiên thấy gì đó khác lạ. Đám sơn tặc bên ngoài bỗng chốc im lặng. Hắn đưa mắt nhìn ra thì thấy một trung niên nhân thân hình rắn chắc, đang hướng mấy phòng giam của bọn họ mà tới. Đám người kia thì cung kính đứng dạt sang hai bên không dám gây ra tiếng động nào.

" Đó là thủ lĩnh đám c·ướp này sao!"- Trương Thiên Vũ tự nhủ trong lòng đồng thời âm thầm đánh giá trung niên nhân trước mặt.

Chỉ thấy trung niên nhân kia dừng chiếc một lồng sắt, bên cạnh cái đang giam giữ Trương Thiên Vũ. Hắn hướng đám người đang cung kính đứng đợi phân phó: "Đưa đám nhóc này đi theo ta."

Trương Thiên Vũ dù không biết điều gì đang chờ đợi bọn họ nhưng theo hắn, dù sao người ở lại nơi này ít ra còn an toàn hơn.

"Thiên Vũ ca! Chúng ta phải rời đi trước khi bị chúng mang đi!". Tần Ngọc Dao ở bên cạnh bỗng lên tiếng nhắc nhở.

Trương Thiên Vũ kéo nàng lại một góc nói nhỏ: "Muội có ý tưởng gì không? Nơi này quá tối tăm, đường đi lại ngặt nghèo, sợ rằng khó tìm được lối ra..."



"Yên tâm đi! Ta ghi nhớ được đường xuống núi, huynh chỉ cần tìm cách để chúng ta thoát ra được khỏi chiếc lồng này. Đến lúc đó.... cứ như vậy."

Nàng ghé sát tai Trương Thiên Vũ mà nói kế hoạch của mình.

Trương Thiên Vũ vừa kinh ngạc khả năng của nàng, vừa gật đầu lia lịa tán thành.

Hang động trên Bỉ Thiên Sơn, nơi này cũng không phải là cấm địa, thế nhưng phía ngoài không biết bao nhiêu tầng lớp canh gác, người có địa vị rất cao ở nơi này cũng không được tự ý ra vào. Trong đó có hai ngoại lệ, một trong số đó chính là trung niên nhân Tiểu Thiên kia. Lúc này hắn mang theo gần hai chục đứa trẻ hướng bên trong động đi tới.

"Được rồi, để tại nơi này!"- Trung niên nhân phân phó đám thuộc hạ, sau cùng lại hướng đám trẻ đầy nhẹ nhàng dụ dỗ: "Các ngươi đi đường mệt mỏi, mau uống chút nước rồi ngồi đây nghỉ ngơi! Sau đó ta sẽ tới phân phó công việc sau. Tuyệt đối không được chạy linh tinh, nếu không hậu quả các ngươi khó tưởng tượng được!"

Nói rồi hắn cho người đưa tới một bình nước lớn, đám trẻ thực sự cũng khát nước nhưng cũng đề phòng không dám uống. Trung niên nhân cũng không thúc giục, đưa theo người cứ như thế rời đi. Đám trẻ lúc này không còn ai quản thúc cũng cảm thấy buông lỏng hơn, xì xào bàn tán. Một đứa trẻ không nhịn được khát muốn chạy tới uống nước, lại bị người khác ngăn cản. Hắn liền tức giận nói:

"Muốn hại chúng ta thì còn có thể làm gì! Không uống ta còn c·hết khát trước khi bị bọn chúng g·iết rồi đây!

Không quản người khác nghĩ sao, hắn làm một ngụm lớn.

Có những đứa trẻ khác thấy vậy cũng học theo. Chẳng mấy chốc bình nước cũng bị bọn hắn uống cho gần cạn sạch, vẫn không thấy có biểu hiện gì khác thường.

Rảnh rỗi không có gì làm, nhiều người bắt đầu tản ra xung quanh quan sát. Ai cũng không ngờ bên trên núi lại còn tồn tại một nơi xa hoa như ở đây, toàn những có giá trị lớn, đem bán ở dưới thành thị của bọn chúng cũng được một món lớn.

"Chẳng phải người kia nói không được đi linh tinh rồi hay sao! Các ngươi đừng có...."

"Ài, dù sao cũng không có ai, ngươi lắm chuyện như vậy làm gì..."



"Đúng thế! Chúng ta cũng chỉ đứng nhìn một chút thì có làm sao cơ chứ!"

Có lẽ cũng do đông người, lại khiến cho những đứa trẻ ở đây bớt đi nỗi lo sợ rất nhiều, trí tò mò càng thêm lấn áp suy nghĩ. Tuy nhiên, rất nhanh một giọng nói đầy âm tà đã khiến cho bọn chúng trở lại với hoàn cảnh thực tại.

"Khặc khặc! Hắn nói không sai đâu...Trẻ nhỏ phải biết nghe lời mới tốt!"

Đồng thời cùng giọng nói truyền tới, một làn sương hồng như mờ ảo tiếp cận đám trẻ, trong phút chốc nhanh chóng khóa chặt mấy người. Đám trẻ vừa giật mình nghe thấy giọng nói chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi không thương tiếc. Bọn chúng lúc này mới hoảng loạn nhao nhao chạy trốn, những đứa trẻ bị kéo đi thì cố gắng giẫy dụa nhưng toàn thân lúc này như sợi dẻo không chút sức lực phản kháng.

Có người theo phản ứng muốn chạy ngược ra phía cửa nhưng rất nhanh bị một màn làm cho càng thêm tuyệt vọng. Nhìn lối ra ở ngay trước mắt, nhưng đi mãi cũng không thể đi tới được, người bên ngoài nhìn thì chỉ thấy hắn đang đi đi lại lại quanh một vòng tròn mà thôi.

"Gặp quỷ rồi! A...!"

Tiếng kêu thét không ngừng vang vọng trong động, thi thoảng vẫn truyền ra được tới cả bên ngoài không biết bao lâu mới kết thúc. Thế nhưng đám lính canh đều mặt vô hồn không chút phản ứng lại.

Phía bên trong, trên chiếc tràng kỷ dài, không còn thấy lão già gầy nhom sắp c·hết nữa, mà thay vào đó lại là một nam tử mới chừng ba bốn chục tuổi, làn da hồng hào đang khoanh chân ngồi. Xung quanh hắn phiêu động từng làn sương đỏ, khắp nơi là mùi máu tanh nồng nặc. Đợi một hồi tất cả tan đi, mọi thứ trở lại nguyên dạng hắn mới mở mắt, lẩm bẩm:

"Vẫn còn chưa bõ a! Thôi hôm nay tạm tời hồi phục cũng được rồi! Hầy! Thứ công pháp c·hết tiệt!"

Bên ngoài hang động, bóng người đang đứng nhìn vào bên trong vừa mong chờ, vừa lo lắng. Một người trong số đó chính là nam tử Tiểu Thiên kia. Người còn lại là một nữ nhân, ăn mặc gọn gàng, cũng không giống như đám c·ướp trên này chút nào.

" Không cần sốt ruột! Nghĩa phụ chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, là có thể giải quyết được chuyện của chúng ta rồi! Ta tin người nhất định có cách mà!"- Nam tử hướng nữ nhân trìu mến nói. Hai người thì ra lại là một cặp vợ chồng, ai cũng không nghĩ ra thủ lĩnh hiếu chiến máu lạnh thường ngày lại có lúc ôn nhu tình cảm như thế.

"Nhưng có phải ta làm nhiều chuyện ác quá quá hay không, mới mãi không thể...."

"Nào! Suy nghĩ linh tinh gì thế! Ta không tin vào nhân quả gì hết, chỉ cần chúng ta có thực lực, chỉ cần nghĩa phụ đủ thần thông, chuyện gì cũng có thể giải quyết được hết. Nàng không nên yếu lòng như thế."

Nữ nhân như có điều gì càng như muốn nói lại thôi. Nếu có kẻ nào trên núi nhìn thấy một màn này đều sẽ phải kinh ngạc, bởi nữ nhân này- một trong hai thủ lĩnh của Bỉ Thiên Sơn nổi tiếng hung danh không kém gì trượng phu của nàng ta. /.