Chap 21: Kẻ thương người vong
Đám sơn tặc dưới núi đang tụ tập hàng trăm người, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên một bóng hình từ đâu như cơn gió thoảng qua. Đợi khi kịp phản ứng lại thì mấy chục người đã nằm xuống như ngả dạ. Nhìn lại thì đứng giữa đám đông là chính là nam tử tà tu kia, xung quanh hắn xuất hiện vô số sợi dây gai xuyên qua đám người. Máu tươi theo dòng chảy ngược về bản thân hắn khiến đám xác kia nhanh chóng héo rũ. Hắn đứng giữa đó, ánh mắt huyết hồng, thi thoảng lại còn rùng mình một cái.
Ánh đuốc mờ sáng rực, mọi người đều thấy rõ cảnh tượng này. Bọn chúng thường ngày làm không ít điều ác, g·iết người cũng không phải chuyện ghê tay nhưng nhìn thấy cảnh này cũng hoảng sợ tột độ.
"Gặp quỷ! Đó là quỷ hút máu! "
"Mau chạy...a!"
Không biết ai mở miệng hô lên trong sợ hãi, đám đông cứ như thế như ong vỡ tổ chạy toán loạn khắp nơi. Tiếng kêu thét đau đớn cùng tiếng hô hoán vang khắp rừng núi.
Thanh niên kia cũng đã nhanh chóng đuổi tới, nhìn thấy tên tà tu vẫn không ngừng truy đuổi hút máu những người khác. Những tên kia vốn chỉ là người thường nên càng chỉ như thức ăn trong miệng cọp chờ bị nuốt xuống. Hắn không quan tâm những kẻ này mà lo lắng bởi đối phương thi triển tà thuật này nhất định sẽ càng khó đối phó. Không do dự thêm, thanh niên lấy ra một tấm phù, trong phút chốc biến lớn hình thành một xiềng xích lớn khóa chặt nam tử kia.
Nam tử tà tu cố gắng vùng vẫy nhưng không sao thoát ra được.
Thanh niên lúc này không giữ lại chút sức nào nữa, công kích không ngừng nghỉ về phía đối phương. Tên tà tu cũng như mất đi phần nhiều lý trí, chỉ còn theo bản năng muốn giãy dụa thoát ra tiếp tục hút máu, mặc kệ công kích lên người. Chỉ trong thời gian ngắn, toàn thân hắn bắn ra không biết bao nhiêu là thịt vụn, cả người sinh cơ như sắp dập tắt.
Sau một hồi, sắc mặt thanh niên cũng dần trở trắng bệch do tiêu hao quá độ. Nhìn tác dụng xích sắt của mình sắp mất đi, mà đối phương vẫn còn ngáp ngoải, hắn hít một hơi thật sâu, tay mang theo trường kiếm lao tới, muốn một kiếm trực tiếp chém bay đầu đối phương.
Khi kiếm sắp chạm vào đối phương, tên tà tu vốn chỉ như một túi xương lại quái dị mở mắt ra.
"C·hết tiệt! Tự bạo!"
Thanh niên thầm kêu không ổn, nhưng không còn đà lùi lại, chỉ kịp đưa ra chắn trước người một cái khiên mỏng.
"Bành!Bành!Bành!"
Liên tiếp ba t·iếng n·ổ đinh tai rung động cả Bỉ Thiên Sơn. Lấy nơi trận chiến làm trung tâm, mặt đất hình thành một lõm sâu, cát bụi bay mù mịt.
Có kẻ hiếu kỳ đứng quan sát, có kẻ chạy chưa đủ nhanh cũng đều bị vùi lấp trong đống đất đá.
Lúc này hai vợ chồng trung niên nhân Tiểu Thiên cũng từ trên núi chạy xuống đến nơi. Người thường phải đợi hết dư âm bụi đất nơi này mới nhìn thấy được độ khốc liệt của nó nhưng hai người này lại khác. Chỉ thấy bọn họ nhắm mắt lại nhưng vẻ mặt lại rất tập trung. Người là tu sĩ sẽ đều nhận biết, đây là đang sử dụng linh thức để thăm dò.
Trên Bỉ Thiên Sơn, ngoài tên tà tu kia, hai vợ chồng này cũng đều là người tu tiên. Tuy nhiên, khác với tên tà tu, bọn họ mới chỉ biết được chút ít da lông. Còn cái goi là linh thức chính là một loại năng lực dò xét đặc biệt của tu tiên giả, bằng vào sự nhạy bén của các giác quan, đem những rung động nhỏ nhất của môi trường bên ngoài để cảm nhận, phân tích. Năng lực này nhìn cũng như không có gì nổi bật, nhưng lại tạo nên khác biệt căn bản giữa phàm nhân và tu sĩ. Cùng với sự tinh tiến về cấp bậc của tu tiên giả, khác biệt về khả năng quan sát, độ nhạy bén, cảm nhận với môi trường xung quanh cũng đã khiến hai bên chênh lệch như trời với đất.
"Không còn dấu hiệu vật sống!Tiểu Bỉ, ban nãy đoán chừng người kia không c·hết cũng sẽ b·ị t·hương nặng. Hắn thần thông to lớn như thế nhất định trên người không ít bảo dược, đây là hi vọng lớn nhất của chúng ta!"- Nam tử Tiểu Thiên kia cất tiếng nói.
Nữ nhân đứng bên cạnh cũng gật đầu: Đúng vậy, phải mau chóng tập hợp lại đám người tìm kiếm hắn! Hi vọng người này không c·hết!
Nói rồi hai người theo hướng khác nhau mà đi, hiện giờ muốn tập hợp lại đám thuộc hạ cũng là một phen công sức. Bọn họ cũng không biết, thanh niên kia đã mượn nhờ lực nổ, chớp mắt đã cách xa nơi này.
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao dời đi trước nhất, đã cách chiến trường không biết bao xa nhưng trong không gian núi cách núi liền núi này, t·iếng n·ổ vẫn là có thể vang vọng đến.
Lúc này trời vẫn chưa chuyển sáng nhưng cả hai đều thấy một vật gì đó lóe sáng rồi như lưu tinh lướt qua đỉnh đầu rồi vụt xuống chân một ngọn núi ngay gần đó.
Hai người nhìn nhau không khỏi kinh ngạc.
"Có nên đi xem hay không?" Trương Thiên Vũ mở miệng hỏi ý kiến.
"Xem chừng đánh nhau lần này rất lớn a, muội nghĩ không nhanh như thế kết thúc được, cũng tiện đường xuống núi, chúng ta cứ qua xem thử cũng được."- Tần Ngọc Dao theo động tĩnh trên núi mà làm ra phán đoán. Nàng được nghe mẹ kể không ít chuyện bảo vật xuất thế, nên trong lòng không khỏi cũng có chút chờ mong trong lòng.
"Được. Chúng ta mau đi!"
Thế là hai người ước chừng phương hướng mà đi. Nhìn thấy vật đó như rơi trước mắt nhưng trên địa hình dốc cao như ở đây vẫn là khó khăn vô cùng. Có những đoạn dốc thẳng đứng không có đường đi, hai người lại tìm cách nối dây trèo xuống.
Cũng may đây cũng không phải lần đầu hai đứa trẻ đi rừng kinh nghiệm trèo đèo lội suối trước đây hiện giờ đã có đất dùng.
Xuống tới chân núi trời cũng đã hửng sáng dần, tìm một hồi lâu thế nhưng Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đều không có bất kỳ phát hiện nào.
Đang muốn bỏ cuộc thì cả hai giật mình nghe thấy một giọng nói thều thào yếu ớt.
"Thiếu niên! Là ta! Mau lại đây!"
Trương Thiên Vũ nghe thấy tiếng nói liền sau đó nhận ra là giọng của người thanh niên thần bí kia. Sau chốc lát đắn đo, hắn đầy cảnh giác tiến lại gần.
"Là ngươi."- Trương Thiên Vũ kinh sợ nhìn người trước mặt. Đúng là thanh niên ban nãy, thế nhưng cả người hắn như bị người ta đem thiêu cháy. Có chỗ máu thịt bầy nhầy, có chỗ cháy đen như than hết sức thê thảm. May khuôn mặt hắn cũng không có tổn hại nhiều mới có thể nhận ra được.
Thanh niên kia yếu ớt nói ra: "Mang theo ta rời đi, sau này nhất định có hậu tạ!"
Trương Thiên Vũ nhìn tình trạng thanh niên trước mặt, dù khả năng cao người này vì đánh nhau với đám sơn tặc mới ra nông nỗi này nhưng hiện giờ bản thân hắn còn chưa lo xong cũng không dám nghĩ cho người khác. Thấy Trương Thiên Vũ do dự, thanh niên cũng không biết làm sao. Hắn vốn là tu tiên giả, chưa bao giờ từng nghĩ phải hạ mình cầu xin một đứa nhóc phàm nhân như hiện tại.
Trong đầu thanh niên suy nghĩ luân chuyển. Bản thân nhất thời thương nặng, mà lũ c·ướp trên núi dù c·hết bớt vẫn đông như kiến cỏ, bất kì một tên chạy lạc nào cũng có thể gây cho hắn phiền phức lớn. Lại chưa kể trước đó hắn còn phát hiện hai tên tu tiên giả Luyện Khí thấp tầng. Vốn bình thường hắn chẳng coi họ vào đâu nhưng trong hoàn cảnh này, nếu bị phát hiện thì cái mạng này hẳn cũng khó bảo toàn.
Suy đi tính lại, hắn định gạt bỏ tôn nghiêm thường ngày thì lại nghe thấy tiểu cô nương bên cạnh thiếu niên kia lên tiếng:
"Được! Chúng ta có thể cứu ngươi, nhưng phải đáp ứng chúng ta một điều kiện."
"Được! Ta đồng ý."Thanh niên nghe vậy lập tức chấp nhận."
"Phải thề độc có thiên đạo chứng kiến"- Tần Ngọc Dao đề nghị.
Thanh niên nghe vậy đầy kinh ngạc nhìn Tần Ngọc Dao. "Một đứa nhỏ làm sao biết đến lời thề thiên đạo? Rõ ràng chỉ người trong giới tu tiên mới biết được. Chẳng lẽ là con cháu trong gia tộc tu tiên sao?" Muôn vàn suy nghĩ xoẹt qua đầu nhưng thanh niên cũng nhanh chóng làm ra quyết định. Dù thế nào chuyện đó hiện tại cũng không quan trọng bằng an toàn dời đi nơi này.
Hắn dùng phần sức lực ít ỏi của mình nói dõng dạc. "Thiên đạo trên cao. Ta, Tô Vân nay được hai vị tiểu hữu cứu giúp, nhất định không dám bội bạc. Nếu sau này cần điều gì giúp đỡ ta sẽ hết sức thực hiện. Nếu vi phạm, trời chu đất diệt." Vừa nói xong, hắn bỗng thực sự cảm nhận được một trói buộc vô hình khóa trên người mình. Cảm giác như nếu không thực hiện được lời thề, sẽ thật sự xảy ra chuyện...
Tuy nhiên thanh niên Tô Vân này cũng không còn sức mà suy nghĩ. Nói xong hắn cũng đã kiệt sức ngất đi.
Lúc này Trương Thiên Vũ mới hướng Tần Ngọc Dao hỏi: "Người này lại là một tu tiên giả hay sao?"
Tần Ngọc Dao chậm rãi đáp: "Ban đầu ta cũng có chút suy đoán, nhưng càng nghĩ lại càng thấy khả năng rất lớn. Huynh nói xem người này nhất định vừa ở trên núi đánh nhau, mà chúng ta đã xuất phát từ bao nhiêu lâu rồi. Nơi này địa hình khó đi lại như thế nhất định người thường không thể nào đến đây trước chúng ta được."
"Nói không chừng thứ phát sáng ban nãy chúng ta đang chạy theo tìm kiếm chính là hắn?"- Trương Thiên Vũ cũng đưa ra suy đoán.
Tần Ngọc Dao nở nụ cười tán dương: "Không ngờ huynh cũng nhanh hiểu đó! Nhưng quan trọng nhất, ban nãy chẳng phải chúng ta đã xác nhận lại rồi sao! Hừm, dù ta chưa nghe qua người ta thề thiên đạo bao giờ nhưng nhìn phản ứng của hắn nhất định là có thật. Người thường đương nhiên sẽ không hiểu mà phải hỏi lại rồi!"
Trương Thiên Vũ không nhịn được tán dương. "Đúng vậy! Ta cũng muốn hỏi lời thề thiên đạo là thứ gì a? Lại có giá trị đến thế hay sao?"
"Ta cũng không biết... Chỉ là vô tình nghe mẹ nói qua mà thôi! Nhưng nếu thanh niên này thật là tu tiên giả, chỉ có thể cầu mong hắn không phải kẻ xấu. Nếu không chúng ta thành ra tự hại mình rồi!" - Tần Ngọc Chi cảm thán nói.
"Theo ta thấy hắn cũng không giống là người xấu. Coi như làm phúc cứu hắn một mạng vậy..."- Trương Thiên Vũ nhìn vào thanh niên nằm trên đất thở dài nói.
"Như vậy cũng chỉ vất vả thêm cho huynh thôi... Được rồi, đã nói như vậy chúng ta cũng không nên nuốt lời, nhưng càng phải nhanh lên mới được."
Theo kế hoạch ban đầu bọn họ cũng chỉ biết chạy dọc theo đường lên để trở lại. Thế nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, đám sơn tặc cũng chạy loạn khắp nơi khiến bọn họ chỉ biết thẳng đường mà chạy xuống chân núi. Dù đi trước được một đoạn xa nhưng không biết khi trời sáng bọn chúng lại có đem người truy tìm hay không. Hiện giờ đem theo thanh niên này tốc độ tất nhiên chậm lại, phần nguy hiểm cũng lại gia tăng.
Tuy nhiên, hai người đã đi đến thống nhất cũng dứt khoát làm việc. Tần Ngọc Dao dẫn đường, quan sát phương hướng. Trương Thiên Vũ cõng người đi theo phía sau hướng trở lại Bỉ Thiên thành./.