Chap 18: Bắt đi
Trong một quán ăn ngoại vi Bỉ Thiên thành, một nhóm mấy người vây quanh một chiếc bàn, tranh luận sôi nổi.
"Ta vừa nghe tin đám quân vô dụng của triều đình lại thảm hại trở về... Hầy, đúng là không mong chờ gì được vào bọn chúng mà!"
" Đúng thế! Ở trong thành thì giễu võ dương oai, không coi chúng ta ra gì. Thế mà lên núi cũng chỉ để người ta làm thịt!"
"Khổ nhất vẫn mãi là đám dân đen ngoài thành chúng ta thôi ! Mà lão Vương nghe nói sắp mua nhà trong nội thành sao? Thật đúng là hâm mộ mà....Không biết bao giờ ta mới có thể được như vậy a!"
"Nhị đầu ngươi đừng nằm mộng nữa.... Nhà hắn tận nơi hẻm khuất, ít khi bị nhìn trúng. Chúng ta tích cóp bao nhiêu chưa đủ bọn tặc phỉ kia vơ vét đây, đời nào mà được vào trong."
"Mặc kệ! Không vào được thì sao! Chúng ta ở đây cũng thành quen thôi. Nào...Uống! Uống!"
.....
Một bên góc ít người chú ý tới, Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao ngồi hóng chuyện. Tần Ngọc Dao hướng Trương Thiên Vũ nói nhỏ:
"Chúng ta nên mau chóng vào trong thành mới được, ở ngoài nơi này có vẻ rất hỗn loạn..."
Trương Thiên Vũ cũng gật đầu. "Ừm, ta cũng nghĩ vậy! Ăn xong chúng ta lập tức khởi hành..."
Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói xong thì bỗng bên ngoài nhao nhao tiếng hỗn loạn.
"Không xong rồi! Không xong rồi! Sơn tặc tới...."- Tiếng nói hốt hoảng cùng sợ hãi vang vọng.
"Phanh!" Một cánh cửa nhà tan nát làm mọi người giật mình nhìn lại. Một người nằm vất vưởng trên nền đất không rõ sống c·hết.
Cùng lúc đó cảnh tượng bên ngoài mới hiện ra trước mặt...
Một đoàn hơn chục người đang hiên ngang đứng ngoài, bọn họ ăn mặc đơn giản, cuốn da thú trước người, trên mặt mỗi người đều toát lên vẻ hung thần ác sát khiến mọi người đều không dám nhìn thẳng.
Trương Thiên Vũ thầm kêu đen đủi, bản thân vừa tới nơi này đã gặp phải chuyện như vậy. Tuy nhiên hắn cũng cố gắng giữ bình tĩnh, dù sao đám c·ướp này chủ yếu c·ướp c·ủa, cùng lắm bọn họ chịu thua thiệt một chút đem tiền bạc giao ra hẳn là sẽ không việc gì.
Hắn thầm đánh giá đám sơn tặc trước mắt, tất cả đều mang trên người v·ũ k·hí, tính tình hung mãnh, quan trọng nhất là số lượng còn không biết rõ bao nhiêu. Đây chắc chắn chỉ là một bộ phận nhỏ, với tùng này người nhất định bọn chúng cũng không dám ngang nhiên xông tới nơi này. Dù hắn trước đây được Tần Ngọc Chi làm trải qua không ít huấn luyện, bản thân có thể vượt qua người thường nhưng kinh nghiệm thực tiễn vẫn là không có. Chống lại từng này người nhất định là đem mạng sống ra làm trò đùa.
Đám sơn tặc quen thuộc cử phần đông người bao vây xung quanh, cho chừng năm sáu tên vào khắp nơi khám xét, tìm những thứ có giá trị mang đi. Đây thực sự là một cuộc vơ vét đúng nghĩa.
"Tha mạng... a!" Một tiếng hét vang lên, mọi người nhìn lại thì thấy một t·hi t·hể đã nằm đã nằm trong vũng máu. Một t·ên c·ướp tay cầm thanh đao, trên lưỡi vẫn còn tí tách từng giọt huyết hồng huơ lên mà nói:
"Các ngươi thành thật cho ta! Dám che dấu thì kết cục sẽ giống như tên này!"
Quả nhiên chiêu "g·iết gà dọa khỉ" này đem lại hiệu quả lớn. Mọi người cũng bị cảnh máu tanh này dọa sợ, có người đã tự giác đem hết tiền bạc, tài sản của mình nộp lên. Có người khởi đầu, vậy là mọi người lũ lượt làm theo, chỉ sợ chọc giận đám c·ướp.
Trương Thiên Vũ dù không muốn nhưng cũng không dám làm khác. Dù sao chính mình cũng không muốn gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Hắn chậm rãi cầm trên tay một túi lớn đi đến trước mặt một t·ên c·ướp đứng gần nhất, tỏ vẻ đầy sợ hãi nói: "Đại thúc! Đây là toàn bộ tài sản của chúng ta, mong người nhận lấy." Vừa nói hắn cũng vừa đưa ánh mắt hướng về phía Tần Ngọc Dao. Tên c·ướp đánh giá Trương Thiên Vũ, lại nhìn sang Tần Ngọc Dao, cuối cùng mở túi ra, mắt không khỏi sáng lên. Tuy nhiên, rất nhanh hắn nghiêm mặt lại hỏi:
"Chỉ có hai người các ngươi? Còn giấu chút nào không? Thành thật chút ít bổn đại gia sẽ không làm khó các ngươi!"
Trương Thiên Vũ cũng đã dự liệu từ trước, bày ra vẻ mặt đau buồn đáp lại:
"Đại thúc! Cha mẹ chúng ta vừa mới bệnh tật q·ua đ·ời, hai huynh muội ta bán nhà bán đất ở quê mới tích góp được chút tiền này, định đi tới ở nhờ nhà người họ hàng xa.... Thật sự không còn gì nữa!"
Hắn vừa nói nửa thật nửa giả, muốn khiến mình nhập tâm một chút. Quả nhiên, t·ên c·ướp nhìn thiếu niên trước mặt, khuôn mặt đau buồn kia không giống như là giả tạo chút nào. Hắn cũng không muốn quá lãng phí thời gian trên người đứa trẻ này.
"Được rồi... qua bên kia!"- Hắn phất tay ý chỉ hai người Trương Thiên Vũ đi sang một bên, phía người "đã nộp xong".
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đều thầm thở phào một hơi.
Bọn họ ngoan ngoãn đứng một bên chờ đợi. Thời gian lúc này như trôi chậm hơn bao giờ hết, hai người đứng im không nhúc nhích cho tới khi tất cả người dân đã dồn về hết một bên.
"Chỗ này xong rồi, mau di chuyển." - Người lên tiếng là một hán tử lực lưỡng, trên mặt chi chít vết sẹo ngắn dài. Hắn từ đầu tới cuối vẫn ngồi trên lưng ngựa quan sát, cũng là đầu lĩnh nhóm c·ướp ở đây.
Mọi người như được ân xá trở về từ cõi c·hết.
Đúng lúc bọn hắn sắp thu quân dời đi, một tên khác chạy tới ghé vào tai hán tử kia nói nhỏ gì đó. Hán tử nghe thấy vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt quét qua một lượt, hơi dừng một chút trên hai người Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao.
Nhìn thấy cảnh này, hai người thầm kêu không ổn, nhưng cũng không dám manh động. Trương Thiên Vũ quay sang hơi nhẹ lắc đầu với Tần Ngọc Dao, ý muốn bình tĩnh chờ đợi.
Hán tử kia nhìn hết một vòng rồi lớn giọng cất tiếng: "Hiện nay, sơn chủ của chúng ta trên núi còn thiếu một vài tiểu đồng . Ngươi... ngươi... các ngươi nữa! Ngoan ngoãn đi theo chúng ta về, không chừng cuộc sống còn tốt hơn nhiều lần chỗ rách rưới này. Nếu dám chống cự...C·hết không tha!" Hắn chỉ tay vào đám người bên dưới, đều là những đứa trẻ chưa thành niên, trong đó lại bao gồm cả hai người Trương Thiên Vũ.
Đám người bên dưới lại một phen xôn xao, nhất là những người bị chỉ tới. Đám thuộc hạ bên dưới cũng nhanh chóng tiến tới.
Một bên có hai mẹ con đầy sợ hãi đứng cạnh nhau, vẻ hoảng loạn không che dấu được. Tuy nhiên những tên kia cũng không để tâm, lao tới kéo lấy đứa trẻ đi. Nữ phụ nước mắt lưng tròng không đành lòng chỉ biết không ngừng cầu xin nhưng cũng vô dụng.
Nhìn đứa trẻ đáng thương cứ thế bị mang đi, chui vào hang cọp không biết tương lai ra sao, ai nấy đều không kìm được thương cảm nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng ngăn cản.
Có lẽ chỉ tình mẫu tử mới đủ lớn để vượt qua nỗi sợ hãi. Nữ phụ chạy theo kéo lấy cánh tay t·ên c·ướp không ngừng van nài:
" Đại nhân... Ta chỉ có duy nhất đứa con trai này, bao nhêu tiền bạc trên người cũng đem hết cho các vị rồi! Xin hãy tha cho nó đi mà..."
"Phiền phức!" Tên kia cau mày gạt ra, nữ nhân yếu đuối ngã rạp ra nhưng cũng không chịu từ bỏ, lại lê người giữ lấy chân hắn. Điều này lại khiến cho tên kia càng thêm tức giận. Hắn dùng sức đạp một cái, nữ phụ kia bay ra một quãng b·ất t·ỉnh nhân sự, không rõ sống c·hết. Nam hài tử nhìn thấy mẹ mình gặp chuyện cố gắng vùng vẫy gào thét nhưng sức lực ấy trước mặt t·ên c·ướp kia cũng không có chút ý nghĩa nào.
"Yên lặng một chút! Đừng để ta tiễn cả hai mẹ con ngươi lên đường."- Thấy đứa trẻ không yên phận, tên kia buông lời đe dọa đồng thời dùng lực kẹp chặt lấy đối phương như mang gà con cắp nách mà mang đi.
Lúc này ở những nơi khác cũng lần lượt xảy ra hỗn loạn tương tự. Tiền bạc có thể mất đi, nhưng máu mủ đối với nhiều người lại còn quan trọng hơn mạng sống. Khắp nơi vang lên tiếng oán thán không ngớt.
Sau một hồi, bọn chúng đã gom lại hơn chục đứa trẻ lớn nhỏ tập hợp lại ngoài đường phố. Trong đó lại có cả Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao. Trương Thiên Vũ chưa từng cùng người khác tranh đấu thế nhưng đối mặt với những người này cũng không có chút nắm chắc nào. Hắn cũng không nghĩ được cách nào khác, hiện giờ chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp tìm cơ hội thích hợp mà trốn đi.
Suy nghĩ ấy cũng không sai, bởi một lát sau không biết từ đâu lũ lượt kéo ra từng đoàn người, đều là đồng bọn của lũ sơn tặc. Tổng cộng tất cả cũng phải đến trăm người xếp thành một đoàn dài trật ních trên đường. Chúng vốn chia ra thành từng nhóm nhỏ c·ướp b·óc, hiển nhiên hơn chục tên ở đây chỉ là một trong số đó. Hắn cũng thầm hiểu vì sao người dân nơi này lại cũng không có chút ý thức phản kháng, vì họ đã quá quen thuộc với đối phương.
Tên đầu lĩnh mặt sẹo hướng đám thuộc hạ phân phó: "Còn không mau tìm xe ngựa chở bọn chúng đi!"
"Lão Hầu, bên các ngươi làm việc quá chậm trễ rồi a. Còn không nhanh lên sẽ phải ở lại đoạn hậu đó. Haha!" Từ xa vang vọng lại tiếng nói trêu ghẹo.
Nhìn lại thì là một đại hán đầu trọc, đang dẫn theo một đội khác tiến gần lại. Trương Thiên Vũ cũng để ý phía sau bọn họ là một dải xe ngựa xe kéo, trên đó chất đủ thứ của cải, lương thực, gia súc....
Hán tử mặt sẹo bên này cũng lớn tiếng đáp lại: "Không phiền ngươi quản, đoạn hậu thì đoạn hậu! Lão tử đây cũng không nhát gan như ngươi. Có sợ thì nói một câu ta liền có thể nhường đường cho ngươi chạy trước!"
"Rắm chó sao! Bản đại gia còn phải lo sợ mấy tên tôm tép kia hay sao! Đến một tên ta đánh một tên, cho bọn chúng tụt quần mà chạy vào thành."
Hai người lời qua tiếng lại cũng không ai dám lên tiếng ngắt ngang. Nói miệng là vậy nhưng Trương Thiên Vũ cũng nhận ra bọn chúng cũng làm việc hết sức khẩn trương, hẳn cũng chỉ là khoa trương trước mặt người khác mà thôi.
Quả nhiên không lâu sau, khi xe ngựa được đem tới, chúng lùa đám trẻ vào bên trong ngồi, lớn nhỏ nam nữ lẫn lộn. Mỗi xe ngựa cho một tên đánh ngựa, một tên khác ngồi canh chừng hết sức cẩn thận. Bên trong vừa trật trội vừa ầm ĩ tiếng kêu khóc. Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao cũng vẫn ngồi bên cạnh. Dù cũng có chút lo lắng nhưng hai người bọn họ ít nhiều cũng trải qua nhiều chuyện, không giống phần lớn những "người cùng lứa" trong này./.