Chap 17: Bỉ Thiên thành
Không gian tối tăm u ám, một thiếu niên trên mặt đầy máu me đang dốc hết sức chạy về phía trước. Phía sau hắn, một đám người đuổi g·iết không buông. Mỗi người đều không nhìn rõ nhân diện nhưng sát khí lộ ra lại rõ mồn một.
Thiếu niên thấy đôi chân ngày một mệt mỏi, giống như đã sa vào vũng bùn. Hắn lấy hết sức bình sinh, nhích lên từng chút một. Cũng may thay, đám người phía sau không rõ nguyên nhân vì sao cũng bị chậm lại, mà tốc độ so với hắn lại càng giảm đi. Đúng lúc hắn đang vui mừng có cơ hội thoát thân, chợt dị biến nảy sinh.
Một khuôn mặt già nua đầy những nếp nhăn không biết từ đâu xuất hiện ngay trước mặt khiến hắn giật mình lùi lại. Gương mặt ấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến hắn không sao nhận ra đối phương.
"Mau dừng lại, nếu không bọn hắn đều phải c·hết!"- Một thanh âm khàn đặc đầy quái dị vang lên.
Thiếu niên theo bản năng quay đầu, trong đêm tối nhưng hắn vẫn thấy rõ những người thân thuộc nhất của mình. Trên mặt mỗi người đều mang theo đầy vẻ thống khổ cầu cứu hắn.
Thiếu niên đau đớn vô cùng, đôi mắt đỏ hoe nhưng rất nhanh, bên trong ấy đã tràn đầy kiên định. Hắn tiếp tục xoay người chạy, một suy nghĩ vang vọng trong đầu: "Bọn họ c·hết rồi. Ta sẽ thành tiên, không cứu được người..... ta g·iết người!"
"Tỉnh dậy... tỉnh dậy!"- Bỗng một giọng nói đem hắn về thực tại.
"Thì ra.. là mơ!"- Trương Thiên Vũ nhanh chóng định hình lại, thấy Tần Ngọc Dao đã ngồi bên cạnh, hắn thì nằm tựa vào thành thuyền. Sau lưng mồ hôi đã thấm ướt áo.
Hắn bỗng ngồi thất thần nhớ lại, chỉ nhớ cùng lão nhân kia nói chuyện một lúc đã ngủ quên khi nào không hay. Đã không biết bao lâu hắn cũng không ngủ mơ, vậy mà vừa rồi lại còn gặp ác mộng.
Lắc đầu một cái lấy lại tình táo, hắn cũng thầm thở phào vì trên người chưa mất đi thứ gì, vừa rồi nếu có người có ý đồ xấu thì không biết bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.
"Huynh không được khỏe hay sao? Người ta sao cũng để vậy được cơ chứ!" Tần Ngọc Dao có chút bất mãn chủ yếu nói cho lão nhân kia nghe.
Vừa rồi định ra ngoài nói chút chuyện cho đỡ buồn chán, ai ngờ lại thấy Trương Thiên Vũ đã nằm b·ất t·ỉnh nơi góc. Nàng còn tưởng đã xảy ra chuyện, mới vội vã tới gọi hắn dậy.
"Xin lỗi! Ngọc Dao, có lẽ ban ngày hơi mệt mỏi nên mới ngủ quên mất! Để muội lo lắng rồi!" Trương Thiên Vũ đầy áy náy nói. Vốn muốn ngồi ngoài canh chừng bất chắc, ai ngờ chính mình lại nhanh như thế ngủ say đi.
Tần Ngọc Dao như cũng hiểu suy nghĩ của hắn vội an ủi: "Không có chuyện gì là được rồi. Huynh mau vào bên trong nghỉ ngơi đi!"
Lão giả lưng còng từ đầu tới cuối vẫn ngồi đó, lúc này mới lên tiếng than vãn: "Ài... thiếu niên còn sung sức có gì mà phải lo lắng thế cơ chứ! Tốt nhất các ngươi đều vào trong giùm lão a, nếu có chuyện gì còn khỏi phải đổ lỗi cho thân già này!"
Trương Thiên Vũ hơi có chút chần chừ. Tần Ngọc Dao nhìn thấy hắn như vậy dứt khoát kéo tay hắn đi vào bên trong
Lão giả nhìn thấy cũng tấm tắc gật đầu.
"Chà! Một nha đầu cũng đáo để đây!"
Bên trong gian phòng trên thuyền, nói là gian phòng nhưng thực ra nó cũng chỉ đủ chỗ đặt một tấm đệm ngủ nhỏ, thêm một cái bàn uống nước nhỏ, khá là trật trội. Tần Ngọc Dao khoang tay ngồi trên đệm lên tiếng: "Huynh với ta còn phải ngại hay sao. Hừm. Vừa rồi không phải ta còn chưa ngủ khéo huynh bị người ta ném xuống sông lúc nào không biết đâu!"
" Đúng vậy, lần này là ta bất cẩn rồi...Muội đi ngủ đi, ta ngồi đây trông chừng bên ngoài. Ngày mai trời sáng lại ngủ bù chút là được."
Tần Ngọc Dao cũng gật đầu, yên tâm nằm xuống ngủ. Trương Thiên Vũ ngồi sát cửa, không dám chút nào mất tập trung. Hắn thực sự nghĩ lại chuyện ban nãy cũng thấy có chút sợ hãi. Hắn không dám nghĩ tiếp nếu gặp phải kẻ xấu thì hậu quả sẽ như thế nào.
Một đêm trôi qua yên bình, Trương Thiên Vũ vẫn ngồi đó thì nghe thấy tiếng nói quen thuộc: "Huynh cũng không cần cẩn thận quá như thế! Không phải chúng ta dời đi bao lâu rồi cũng đã gặp phải chuyện gì đâu đúng không!"
"Muội dậy rồi sao! Đừng nói như thế, cẩn thận cũng không thừa, chúng ta còn đường đi rất dài, muội không được chủ quan."
Tần Ngọc Dao nghe vậy nói nhỏ: "Hừm. Nhớ rồi! Huynh mau đi nghỉ một lát đi, ta sẽ ra ngoài trông chừng."
Trương Thiên Vũ cũng không phản đối, hắn cũng không muốn tình trạng như hôm qua lặp lại một lần nào.
Bên ngoài, thanh niên vẫn đang trèo thuyền, lão giả lưng còng cũng không biết đã dậy khi nào, ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn mặt trời lên.
"Tiểu nha đầu! Dậy rồi sao. Hôm qua hẳn ngủ ngon chứ hả?- Lão cất tiếng hỏi.
Tần Ngọc Dao vẫn nhớ đến chuyện hôm qua, còn chút bực bội đáp lời: "Nhờ phúc lão nhân gia, ta ngủ rất tốt a!"
Lão nhân nghe thấy giọng điệu của nàng cười ha hả. "Gì chứ. Chỉ là hắn ngủ quên có chút xíu, cần làm quá lên như thế không a. Tiểu nha đầu cũng biết xót của đó chứ! Nhưng mà ngươi phải cẩn thận, tên kia xem chừng tương lai cũng thuộc dạng dễ thu hút nhiều mỹ nhân nha...."
Tần Ngọc Dao nghe vậy càng tức đỏ mặt. "Lão nhân ngươi nói vớ vẩn gì đó! Hừm, nể tình ông tuổi cao sức yếu ta không thèm chấp nhặt, còn nói linh tinh ta không khách sáo nữa đâu đó!"
"Được rồi! Được rồi, ta không nói nữa, nữ hiệp xin đừng chấp nhặt thân già này!- Lão giả xua tay tỏ vẻ chịu thua.
Ngồi trên thuyền nhàm chán, chỉ toàn cảnh mây núi, Tần Ngọc Dao cũng cùng lão nhân trò truyện vui vẻ. Theo nàng, ngoài những lúc lão nhân bỗng dưng thích trêu đùa thì lại nói chuyện rất hợp ý, hình như lão không vấn đề gì không nói được thành câu chuyện.
Trương Thiên Vũ từ tiếng cười nói bên tai mà tỉnh dậy, môt giấc ngủ ngon lành không chút tạp niệm. Nhìn lại xung quanh, non nước hữu tình trong lòng hắn lại hiện lên một mớ suy nghĩ vẩn vơ. Từ lúc khởi hành tới giờ không xảy ra chút bất trắc nào, nhưng cứ như vậy không biết ngày tháng nào mới tới được nơi kia.
Chiếc thuyền xuôi dòng nước băng băng mà đi, ven sông lác đác nhà ở cũng dần trở nên đông đúc hơn. Đến giữa trưa, chiếc thuyền cũng chậm rãi dừng lại. Trước mặt bọn họ là một tòa thành vững trãi, toàn bộ được phủ một màu nâu như một kiệt tác được điêu khắc ra từ một khối đất khổng lồ.
"Đó là Bỉ Thiên thành, thành trì nơi biên giới của Việt quốc này, đi qua sẽ là lãnh địa của Yến quốc! Hai đứa nhóc, đã đến điểm dừng rồi đây!"- Lão giả còng lưng chỉ tòa thành nói.
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao mang theo hành lý xuống thuyền, vẫy tay chào lão giả sau đó nhanh chóng bước vào trong thành.
Đi được một đoạn xa Tần Ngọc Dao mới hướng Trương Thiên Vũ nói nhỏ:
"Chúng ta nhanh chân chút! Huynh không thấy có điều gì bất thường sao?"
"Chuyện gì cơ?" -Trương Thiên Vũ nghi hoặc hỏi lại. Dù lão nhân kia giống như có chút nhìn thấu bọn họ, nhưng dù sao người già có nhiều kinh nghiệm một chút cũng không phải lạ. Trương Thiên Vũ nhất thời cũng không nghĩ ra điều gì khác thường.
"Thật là! Huynh quên mất còn thanh niên chèo thuyền kia rồi sao....Từ hôm qua tới giờ còn chưa thấy hắn nghỉ ngơi gì đâu, cũng chẳng nói lấy một câu, rõ là không bình thường".
"Muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, người ta không thích nói thì cũng không ép được. Chúng ta cứ mau dời đi là được rồi!"
Phía trên thuyền nhỏ, lão nhân còn lưng vẫn dáng vẻ cũ, đứng nhìn hai người đi xa. Miệng lẩm nhẩm điều gì không ai nghe thấy.
Thanh niên cao lớn kia lúc này mới cất giọng không cảm xúc hỏi: "Tiếp theo có trở lại nữa hay không?"
Lão nhân tựa như giật mình mà tức giận lớn tiếng: "Không đầu không đuôi! Thật khó nghe! Đi...đi...Đi tiếp không cần trở lại nữa."
Thanh niên nghe vậy cũng tiếp tục nắm tay chèo, không nhanh không chậm lặp lại động tác quen thuộc.
Bỉ Thiên thành có tổng cộng năm cổng ra vào, là thành trì biên ải nên mỗi cổng đều được kiểm soát rất chặt chẽ, tránh để kẻ địch sang do thám hay trà trộn vào bên trong.
Hai người Trương Thiên Vũ lội trong đám đông mà đi. Đường xá đông nghẹt người khác xa quãng đường họ đi qua lúc trước. Tuy nhiên, trên khuôn mặt mỗi người ở đây đều ít nhiều lộ ra sắc thái khẩn trương như bị một không khí ảm đạm bao trùm. Tìm hiểu một chút thì mới biết nơi này vì là điểm cuối của An Châu, là nơi xa xôi tiền tuyến nên trật tự không thể duy trì tốt như những vùng nội địa Việt quốc. Mà nguyên nhân có lẽ chính yếu hơn là bởi nhóm sơn tặc nổi tiếng vùng núi Bỉ Thiên này.
Không gian trong thành có hạn, một phần lớn người dân kéo nhau ra phía ngoài thành định cư cùng sinh sống. Bọn họ chủ yếu làm nông, đánh bắt cá trên sông cùng với buôn bán nhỏ lẻ. Mà đây cũng chính là cơ hội để đám sơn tặc c·ướp b·óc ở vùng này lộng hành. Bọn chúng mỗi khi tràn qua, đều gây ra nỗi kh·iếp sợ cho nhân dân nơi này. Chúng cũng không dám đánh chủ ý đối với phường thị bên trong thành, thế nhưng nhân dân vùng ngoại ô xung quanh lúc nào cũng đều phải sẵn sàng bỏ của chạy lấy người. Người dân ở đây vẫn thường truyền nhau câu nói: "Bỉ Thiên thành vững chãi tựa núi, Bỉ Thiên Sơn c·ướp mạnh hơn binh."
Bỉ Thiên thành có vững chắc nhưng lại không thể che chở hết cho nhân dân trong vùng. Một số người dứt khoát dời đi nhưng cũng đa phần người dân lại không muốn bỏ đi mảnh đất bao đời tổ tiên để lại.
Triều đình đã không ít lần muốn tiêu diệt hang ổ nhóm sơn tặc này nhưng chúng đều dựa vào rừng núi hiểm trở chống lại. Không biết bao nhiêu đạo quân có đi mà cũng không có về. Không ít tin đồn đại về nhóm sơn tặc này, người thì nói trên Bỉ Thiên Sơn, giặc c·ướp nhiều vô số kể, lấy số lượng cũng đủ đè c·hết quân lính triều đình phái tới. Có người lại nói thủ lĩnh đám sơn tặc là một cao thủ ẩn danh, có thể một địch cả trăm, quân triều đình trước mắt hắn cũng chỉ là dạng tôm tép..../.