Chap 16: Đi thuyền
An Châu- Việt quốc, nơi này đúng như tên gọi là một mảnh đất yên bình, cư dân sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá. Mà dòng sông Nho Quế gần như là nguồn sống của người dân nơi này. Nó chảy men theo chân từng dốc núi vao v·út, dọc theo An Châu, xuôi xuống phía dưới. Điểm cuối cũng chính là Yên quốc- hàng xóm giáp gianh với Việt quốc. Sông Nho Quế không chỉ là nơi mưu sinh của đa phần nhân dân An Châu mà còn là con đường di chuyển thuận tiện giữa hai nước.
Dọc theo con sông là vô số bến đò tấp nập, vừa để thuyền bè đậu chuẩn bị ra khơi đánh cá, cũng vừa vận chuyển người qua lại.
Hôm nay, trên một phường thị ven sông, xuất hiện hai vị khách đặc biệt. Một nam thiếu niên khuôn mặt hiền lành, làn da khỏe mạnh; một tiểu cô nương nhỏ nhắn, ánh mắt sáng ngời. Quần áo hai người có vẻ đều rất sang trọng, nhưng lại mang theo những vết bẩn, thậm trí để ý còn có chỗ bị rách ra....trên lưng còn đem theo túi lớn đồ đạc khiến nhiều người không khỏi chú ý ánh mắt.
Hai người chính là Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao. Tần Ngọc Chi dời đi, bọn họ vẫn kiên trì đợi.....Một ngày, hai ngày, rồi cả một tuần trăng, nhưng nàng vẫn không có chút tăm tích. Tần Ngọc Dao đau lòng rất nhiều, nhưng cũng đã lấy lại được tinh thần, chủ động đề nghị hai người đi đến điểm đích trên bản đồ.
Nàng chỉ giải thích rằng: "Mẹ nhất định có nỗi khổ tâm, muội sẽ làm theo những gì người nói, như vậy mới có cơ hội tái ngộ...". Trương Thiên Vũ tất nhiên cũng đồng ý. Tần Ngọc Chi không quay lại, bọn họ cũng chỉ còn cách nghe lời nàng căn dặn, bắt đầu hành trình của riêng mình.
Hai người đi mất gần tháng cũng mới tới nơi này. Lần đầu tự mình đi xa, cả hai đều không khỏi bỡ ngỡ. Từ xác định phương hướng, chuẩn bị đồ ăn, nước uống, ngủ nghỉ,....May mắn Tần Ngọc Chi lúc trước mua nhà còn để lại cho bọn họ một ít tiền dư, nếu không hai người càng không biết làm sao để sống.
Hôm nay, bọn họ vừa mới đặt chân tới nơi này. Đường đi cũng không hề bằng phẳng chút nào, nếu không được rèn luyện từ trước, hai người trèo đèo lội suối, vất vả mới tìm tới được một phường thị.
"Ta nghĩ chúng ta nên tìm chỗ nào đó mua lấy vài bộ y phục bình thường, mấy bộ trước đây hình như không được thích hợp cho lắm!". Hai người vừa đi, Trương Thiên Vũ vừa đề nghị.
"Còn phải nói sao! Người khác nhìn chúng ta giống như hai kẻ đi ă·n t·rộm đó!" Tần Ngọc Dao lên tiếng đáp.
Thời gian đầu nàng một mực trầm mặc ít nói, nhưng đến hiện tại cũng đã vơi bớt phần nào, cũng có thể nói là rất nhanh chóng thích nghi.
Trương Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì thì nàng lại nói thêm: "Còn cả cái thanh kiếm huynh đem theo người kia nữa! Mau tìm thứ gì bọc lại, không người ta lại tưởng tiểu thiếu hiệp nào đó."
Trương Thiên Vũ hơi suy nghĩ cũng gật đầu đồng ý. Về nhận định tình hình, hắn phát hiện mình còn kém xa Tần Ngọc Dao nên cũng rất coi trọng ý kiến của nàng.
Hai người bước vào một phường thị nhỏ, xen lẫn người qua lại đông đúc. Hành lý đồ đoàn đều được Trương Thiên Vũ mang hết trên lưng, mua thứ đồ gì hắn cũng chỉ đứng ngoài chờ đợi, để Tần Ngọc Dao vào mua rồi đem ra.
Sau nửa ngày mua sắm Tần Ngọc Dao mới hài lòng nói: "Chúng ta mau đến bến đò được rồi, kẻo chừng lại nhỡ mất. Mà huynh còn mang nổi không đó, được rồi....để ta cầm giúp thanh kiếm!"
Nói rồi nàng nhanh chóng rút từ trên lưng Trương Thiên Vũ ra một cái bọc vải dài hơn thước, ôm chéo trước người. Trương Thiên Vũ cũng để mặc nàng thỏa thích. Hắn biết được phải qua bao lâu rồi tâm tình nàng mới trở lại được như hiện tại.
Bọn họ tìm nơi thay đi bộ quần áo, mang mặc giản dị như những đứa trẻ bình thường từ quê mới lên phố.
Hai người nhanh chân tới bến đò thì trời đã chập tối. Từ xa xa một dáng người hơi già nua, lưng cong xuống hướng bọn họ tới gần. Tuy nhiên giọng nói cất lên lại tràn đầy sảng khoái: "Hà hà! Hai vị tiểu hữu muộn như vậy là định muốn đi tới nơi nào đây? Lão hôm nay còn tưởng ế khách rồi đây!"
Trương Thiên Vũ cũng tiến lại gần đáp lời: "Chào lão nhân gia! Không biết người có đi được tới bến cuối của An Châu hay không?"
Lão giả hơi kinh ngạc đánh giá lại hai người một lần nói: "Tất nhiên là có rồi! Nếu khởi hành ngay trong đêm này thì trưa mai là có thể đến nơi."
Trương Thiên Vũ hơi suy nghĩ, xoay người định người hỏi ý kiến Tần Ngọc Dao, thấy nàng có chút không chú ý, vẫn là tự mình quyết định: "Vậy nếu được chúng ta sẽ khởi hành từ đêm nay, không biết lộ phí tính như thế nào?"
"Lão cũng chỉ lấy đủ tiền mưu sinh mà thôi, ba mươi lượng bạc bao ăn nghỉ cả chặng đường! Đây đã là giá cả hết sức hữu nghị rồi đó, không tin thiếu niên ngươi cứ đi hỏi khắp một lượt rồi cũng quay lại đây thôi!" Lão giả đầy tự tin trả lời.
"Ăn uống chúng ta tự lo được.Còn giá cả có thể giảm được chút ít không! Chúng ta không có nhiều tiền!"- Trương Thiên Vũ trực tiếp nói. Bọn họ còn cả con đường dài phía trước, hơn nữa đạo lý tiền tài động nhân tâm hắn cũng luôn ghi nhớ. Không thể biểu hiện ra quá phóng khoáng được.
"Tin tưởng lão già ta. Đây đã là giá hữu nghị lắm rồi đó, không thể giảm nữa đâu..."- Lão giả cũng không nhượng bộ.
Trương Thiên Vũ cũng đành giả vờ khó xử nói: "Ài, không được thì thôi, ba mươi thì ba mươi!". Hắn vốn cũng không giỏi ăn nói, cũng không mong đợi giảm giá được thật sự, chỉ có thể vờ như hết cách.
Lão giả cao giọng phấn khởi: "Đúng vậy! Người trẻ đúng là phải quyết đoán như thế! Để lão chuẩn bị chút ít đồ ăn cùng nước uống, đêm nay chúng ta lập tức khởi hành!"
Bên bến sông, trời nhá nhem tối. Đây là lúc mọi người hối hả trở về sau ngày làm việc. Từng bóng người xa lạ khẽ lướt qua.
Có tiếng trẻ con nô đùa, có tiếng người gọi nhau về ăn cơm. Những thanh âm hết sức thân thuộc cùng giản dị ấy, bỗng khiến cho hai đứa trẻ tràn đầy một cảm giác cô đơn buồn tủi trong lòng.
Sông Nho Quế, màn nước lung linh phản chiếu những ánh đèn xa xôi. Có cơn gió thổi qua, mặt sông đìu hiu lăn tăn gợn nhỏ. Trong đó thấp thoáng hai bóng hình như rất lạc lõng.
"Thiên Vũ ca, ta nhớ nhà! Ta nhớ nương....!"- Tần Ngọc Dao thấp giọng nói.
Trương Thiên Vũ ít khi bộc lộ cảm xúc nhưng lúc này cũng đầy tâm trạng thì thào: "Ta cũng vậy! Nhưng.....chúng ta không còn nhà nữa rồi!"
Trong vô thức, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, như để tiếp thêm cho nhau nguồn sức mạnh, để vơi đi nỗi nhớ, vơi đi nỗi cô độc sâu trong hai tâm hồn bé nhỏ.
Hai đứa trẻ đứng đó chìm trong khung cảnh ấy, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mới b·ị đ·ánh thức bởi tiếng gọi của lão giả lưng còng.
"Hai vị tiểu hữu, còn đứng nơi đó làm gì, mau lên thuyền đi thôi."
Hai người giật mình chốc lát mới kịp phản ứng lại vội rụt tay lại. Tần Ngọc Dao mặt ửng đỏ ngại ngùng nhưng cũng thầm may mắn trong đêm tối cũng không bị ai nhìn thấy.
Lão giả dẫn bọn họ đi lên thuyền, chỉ vào một thanh niên, bóng lưng to lớn đang đứng đợi giới thiệu: "Đó là tên cháu trai lão, tuy không được nhanh nhẹn nhưng mà cũng còn có chút sức lực, còn miễn cưỡng giúp thân già này mưu sinh đấy!"
Lão giả vẫn giữ được đầy nhiệt huyết cao giọng hướng thanh niên phân phó: "Khách đến rồi! Còn phải để ta nhắc khởi hành hay sao!"
Thanh niên kia cũng như đã quen, không thấy có chút khó chịu.
Chiếc thuyền của hai cha con này cũng không rộng, chỉ miễn cưỡng đủ hai gian phòng tách biệt. Lão giả cũng có chút ngại ngùng nói: "Hai vị tiểu hữu mệt thì cứ vào bên trong nghỉ ngơi, lão già ta cũng quen rồi ngủ ngoài này cũng không vấn đề gì."
Trương Thiên Vũ hơi quan sát hướng Tần Ngọc Dao nói: "Muội vào bên trong nghỉ ngơi đi, ta ở ngoài này cũng được."
Tần Ngọc Dao kéo theo Trương Thiên Vũ đi ra phía sau nói nhỏ: "Huynh không vào nghỉ sao? Ban đêm sương lạnh lắm đó, cẩn thận lại cảm lạnh đó."
Trương Thiên Vũ lắc đầu. Hắn cũng không hoàn toàn yên tâm đi đi ngủ nơi này. Tần Ngọc Dao cũng không nói nhiều, đưa cho hắn bọc dài thanh kiếm, một mình đi vào bên trong buồng.
Phía ngoài, người thanh niên kia cũng không nói lời nào, yên lặng tay chèo. Chiếc thuyền lặng lẽ khởi hành.
Lão giả còng lưng ngồi trên chiếc ghế tựa cách đó không xa, nhìn trời nhìn nước. Lão cầm một hồ lô rượu ngửa đầu uống ừng ực.
Trương Thiên Vũ cũng không biết làm gì, khẽ ngồi xuống bên cạnh.
"Khà khà! Thiếu niên, sớm như vậy đã có giai nhân hay sao! Chẳng bù cho tiểu tử ngu ngốc kia nhà ta!"
Lão giả cười hướng Trương Thiên Vũ cười nói.
Trương Thiên Vũ cũng có chút không phản ứng kịp theo bản năng phủ nhận: "Chúng ta là huynh muội. Lão đừng nói linh tinh!"
"Ài, chối làm gì chứ! Đời người có bao nhiêu đâu. Lão già như ta đây chỉ mong được trở lại trẻ như ngươi đây, có thể thoải mái sống theo ý mình!"
"Lão không phải khỏi tham lam quá đi." - Trương Thiên Vũ thuận miệng đáp.
Lão giả nghe vậy vừa cười sặc sụa vừa ho khan, đáp lại: "Tiểu tử này thực thú vị đấy!... Mà cũng đúng là tham lam thật a! Cho ta thêm trăm năm nữa có lẽ còn không đủ a..."
Trương Thiên Vũ như cũng có chút suy nghĩ đáp lời: "Lão có nghe đến chuyện tiên nhân hay không? Nghe nói bọn họ có thể sống rất lâu a!"
"Ồ! Ngươi tin vào tiên nhân sao? Sống lâu thì có gì tốt đây.... Ngươi chưa từng nghe càng sống lâu người ta lại càng s·ợ c·hết sao? C·hết đi là hết, ngươi có sống bao lâu đi nữa thì kết quả không phải cũng như nhau sao?" Lão như nghe được chuyện hứng thú, lại ngửa đầu uống thêm ngụm rượu mà nói.
"Lão nói đúng! C·hết đúng là hết. Nhưng nếu có con đường rộng lớn hơn mở ra trước mắt, ai mà không muốn đặt chân lên đó chứ!"
Lão già cười khàn: "Đúng là tuổi trẻ là phải có hoài bão như thế! Vậy nếu như một ngày, ngươi thấy rằng con đường ấy dẫn đến ngõ cụt mà ngươi cũng nhận ra, mình đã sống rất uổng phí thì làm sao đây?"
Có lẽ là đúng tâm trạng, có lẽ là trùng hợp, Trương Thiên Vũ cũng không nghĩ mình lại nói chuyện nhiều với lão giả này như thế. Hương rượu của lão giả bay ra nồng nặc lan đến tận mũi nhưng hắn cũng không chú ý. Hắn thực sự thấy câu hỏi này đáng trả lời....
Trên thuyền im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng gió thoảng qua. Trương Thiên Vũ cũng mở miệng trả lời: "Dù sao cũng không quay lại được, vậy thì chỉ còn biết cố hết sức giãy giụa, tạo ra cho riêng mình một con đường, đến khi c·hết thì thôi vậy."
"Quên mất.....thiếu niên ngươi còn trẻ, vừa mới bước trên đường đời. Đâu giống như ta cơ chứ! Hầy...."- Lão giả thở dài lại uống thêm một ngụm rượu./.