Chap 15: Quyết chiến
Một nơi khác cách đó mấy ngàn dặm đường, một chiếc phi chu đang không ngừng gia tăng tốc độ, nhìn lại thì trên đó có hai người, là một thiếu niên khuôn mặt non nớt nhưng phong thái lại khiến người ta phải kinh ngạc, cùng với một thanh niên khôi ngô lực lưỡng. Người trước kẻ sau bừng bừng khí thế. Chính là Tần Bắc cùng thủ hạ Trung Quỳ.
"Thiếu công tử, tuy lần này Nhị gia không tham gia được với chúng ta nhưng không ngờ huyết ấn lại tự nhiên rõ ràng lại như thế! Đúng là ông trời cũng giúp chúng ta!"
Thanh niên Trung Quỳ mặt đầy phấn khởi nói.
Thiếu niên cũng không dấu nổi nụ cười: "Ta bỏ bê tu luyện bao nhiêu năm chạy tới nơi phân chim cũng chẳng có này không phải chỉ vì đợi một ngày hôm nay thôi sao. Hừ! Ả tiện nhân kia. Lần này nhất định cho ả nếm mùi đau đớn! Trời sao, ta cũng không cần trời giúp!"
Trung Quỳ cũng không hiểu hết lời thiếu niên kia, lại nói: "Thiếu công tử, thuộc hạ thực có chút không hiểu, nếu như chỉ g·iết vài tộc nhân lại nói trộm đi bảo vật của gia tộc tại sao không phái vài tộc lão đuổi g·iết theo lại phải để người cùng đại công tử tốn bao nhiêu thời gian như thế!"
"Đó cũng là một phần nguyên nhân mà thôi, tính toán của mấy lão già đó ta còn không hiểu hết được huống chi là ngươi. Tốt nhất ngươi cứ làm tốt việc của mình là được. Đừng có thắc mắc nhiều kẻo mang họa vào thân!" Tần Bắc hơi hạ giọng nói.
Thanh niên Trung Quỳ vội cúi đầu xin lỗi: "Thiếu công tử thứ tội! Thuộc hạ biết sai!"
Đừng nhìn vào gương mặt non nớt kia mà vội đánh giá tính khí của vị thiếu công tử này. Người ngoài quan sát ít ai biết được tuổi tác hắn cũng đã quá trăm, càng không biết sự tàn nhẫn của hắn. Tại quê nhà, hắn càng nổi tiếng, còn được xưng danh "Ấu Quỷ" khiến không ít kẻ phải tránh né.
Tần Bắc lúc này cũng không tiếp tục vấn đề này bỗng nhiên lại hỏi: "Ngươi nói nàng ta liệu có thể đã bước vào Kết Đan rồi hay chăng?"
Trung Quỳ nghe vậy có chút hốt hoảng nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói: "Thiếu công tử nói đùa rồi, nếu nàng ta kết đan rồi vậy chẳng phải chúng ta đi tìm c·hết đó sao! Trước đó nàng bị truy đuổi đánh cho trọng thương cảnh giới không rơi xuống đã là may mắn rồi....Lại nói nếu nàng ta có bản lĩnh vậy đám Lục Khôn hẳn cũng đã nộp mạng trước a!"
Tần Bắc vỗ vai Trung Quỳ một cái, haha cười. "Đúng vậy! Ta chỉ đùa chút thôi. Nếu kết đan lại dễ dàng như thế thì ta đây không phải sống uổng công rồi hay sao!"
Thanh niên Trung Quỳ chỉ biết phụ họa cười theo. Hắn đi theo Tần Bắc đã không biết bao nhiêu lâu, vậy nhưng vẫn không hiểu hết được suy nghĩ của thanh niên này. Hắn cũng không biết Tần Bắc cũng vì cái bóng của Tần Ngọc Chi quá lớn, đã sớm nảy sinh tâm ma trong lòng. Nàng chính là kỳ tài tu luyện trong gia tộc, lấn át hết mọi hào quang của hắn. Hắn chỉ có thể chạy theo phía sau, chỉ đến khi biến cố của nàng ập đến, hắn mới có cơ hội được coi trọng. Lần này vừa là chấp hành nhiệm vụ của gia tộc, hắn cũng vừa muốn giải quyết vướng bận này trong lòng.
"Đã nói trước như thế, theo ta biết nàng ta có tu luyện một loại bí thuật có thể giả dạng khí tức cường giả cấp bậc cao hơn tu vi bản thân, đến lúc đó các ngươi chớ có để nàng ta dọa sợ...."
Hai người nói chuyện, phi chu lấy một tốc độ nhanh chóng bay đi. Một canh giờ sau, tốc độ của nó dần chậm lại.....
"Tới!"
Cùng lúc đó, Tần Ngọc Chi cũng mở mắt ra ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Cố nhân, đồng tộc giờ lại chính là địch nhân!
Ánh mắt nàng phức tạp nhưng cũng đầy kiên quyết.
Tần Bắc cũng nhìn nàng, trong mắt không dấu nổi vui mừng chào hỏi: "Đã lâu không gặp, biểu tỷ!"
Tần Ngọc Chi cũng chậm rãi đứng dậy hờ hững đáp lời: "Biểu đệ vẫn không thay đổi chút nào... Đuổi theo ta lâu như vậy vất vả cho đệ quá rồi."
"Nào có! Biểu tỷ mới thực vất vả, đường đường Trúc Cơ cường giả lại đi lẩn mình trong đám phàm nhân kia. Làm tiểu đệ một phen vất vả đây. Nếu không phải e ngại gây nhiều chú ý hẳn là ta đã cho lật tung mấy tiểu quốc này lên rồi đây...A! Đúng rồi, từng ấy năm qua đứa cháu nhỏ của ta hẳn cũng lớn rồi a, tỷ không đưa nó ra gặp thúc thúc này một lần được hay sao!"- Tần Bắc vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi.
Tần Ngọc Chi nhìn thấy vẻ mặt giả tạo thiếu niên trước mặt nghiêm mặt.
"Nó không phải con cháu Tần gia, nó là cốt nhục của ta! Cũng không có liên hệ gì với những kẻ luôn muốn lấy đi mạng sống của nó!
Tần Bắc cũng không tiếp tục cợt nhả mà gằn giọng. "Là con cháu Tần gia hay không ta cũng không quan tâm. Đưa hết những thứ ngươi đã lấy đi ra đây! Ta có thể bỏ qua cho đứa trẻ đó, cũng cho ngươi được c·hết một cách dễ chịu. Nếu không biết điều, vậy thì...."
Vừa nói lập tức cả thân người hắn bừng bừng khí thế, từng làn không khí mờ ảo như có như không lưu động quanh người. Sau lưng ẩn hiện một cặp loan đao dỏ như máu đang chậm rãi xoay chuyển. Thuộc hạ của hắn thấy vậy cũng liền nhanh chóng vào tư thế chiến đấu, theo bốn phương tám hướng khóa chặt đường đi của Tần Ngọc Chi.
Tần Ngọc Chi thở ra một hơi tỏ vẻ lắc đầu: " Vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ! Bao nhiêu năm cũng không chút tiến bộ, vậy mới xứng đáng là con cháu Tần gia!" Vừa nói nàng cũng xuất ra một sợi dây thừng vàng óng, bên trên thi thoảng tỏa ra từng đợt tia điện mang.
" Được lắm! Vậy để ta xem một kẻ phản tộc lại có thể tiến bộ như thế nào. Cùng lên hết đi!" - Tần Bắc hét lớn. Đám thuộc hạ nghe thấy lập tức tung ra pháp bảo lòe loẹt đủ loại màu sắc.
Đám người cũng không chờ đợi nhất tề hướng Tần Ngọc Chi công kích. Chỉ còn Tần Bắc vẫn đứng ngoài quan sát. Hắn nhìn sợi dây thừng trên tay Tần Ngọc Chi lẩm nhẩm: " Kim Lôi Đằng Tiên! Đãi ngộ đối với thiên kiêu quả nhiên cũng khác biệt a!"
Tiếng nổ vang vọng, Tần Ngọc Chi dẻo dai tránh né từng đợt công kích liên tục của đối phương, dây thừng trên tay dài ngắn biến ảo, không ngừng vũ động đẩy lui công kích kẻ địch. Không chỉ bị động phòng thủ, Lôi Tiên trên tay nàng thi thoảng lại phóng ra từng tia sét vàng kim hướng kẻ địch phóng tới. Một tên trong số đó không tránh né kịp bị bổ trúng đầu, cả người như diều đứt dây rơi xuống không rõ sống c·hết.
Tần Bắc thấy vậy tức giận mắng: "Ngu ngốc! Đó là kim sắc lôi quang! Không được trực tiếp đón đỡ, mau dở hết thủ đoạn ra tiêu hao nàng ta!"
Đám người còn lại cũng không ai còn dám coi thường uy lực lôi quang, dở hết thủ đoạn ra ngăn cản nàng.
"Tử Linh Ma Vụ!- Trung cấp linh thuật."
"Khốn Tiên Bảo Thụ- Trung cấp linh thuật"
"Sát Trảm Đao!"
....
Nhất thời trên không trung sáng rực, Tần Ngọc Chi cật lực đón đỡ tuy nhiên địch đông thế mạnh, trên người nàng lại càng dày đặc thêm v·ết t·hương, sắc mặt cũng dần chuyển trắng bệch.
Tần Bắc tập trung đứng ngoài quan sát. Đôi loan đao sau lưng cũng dần xoay chuyển mới tốc độ ngày càng nhanh hơn, hai đạo hư ảnh mang theo cỗ khí thế sắc bén nhằm đúng lúc Tần Ngọc Chi sơ hở mà lao tới theo một quỹ đạo vô cùng quỷ dị.
Tần Ngọc Chi chỉ kịp hình thành trước người một vòng sáng lam chống đỡ, nhưng trước sức ép dồn dập, cả thân người không không tự chủ được văng ra xa. Nàng không nhịn được miệng trào ra tiên huyết. Tuy cản được phần lớn công kích nhưng kình lực đôi loan đao kia tạo ra trực tiếp chấn cho nàng chịu thương nặng. Ở dưới bụng cùng trên vai cũng dính lấy hai vết cắt nghiêm trọng, máu tươi theo đó rỉ ra.
Tần Bắc tiến lên định nói điều gì thì đúng lúc này dị biến nảy sinh. Bất ngờ thanh niên Lục Khôn bùng phát khí thế, lấy tốc độ nhanh không tưởng tiếp cận Tần Ngọc Chi. Trên tay không biết từ bao giờ xuất hiện một thứ v·ũ k·hí kỳ quái gồm từng khung kim thiết vuông cực mỏng, có kích thước khác nhau xếp lại hình thành một chiếc lồng đầy gai góc sắc bén đối xứng nhau quanh một cái trục cơ quan. Theo tay của hắn huy động, từng khung sắt bắn ra nhanh chóng, chỉ để lại từng tàn ảnh.
"Đoạt Mệnh Th·iếp!"- Ám sát Pháp khí
Tần Ngọc Chi biến sắc, công kích lần này gần như không thể tránh né, trực tiếp đối mặt nàng chưa thể kịp phòng ngự. Pháp khí vốn là v·ũ k·hí lợi hại của tu sĩ Trúc Cơ, thế nhưng chủ yếu công kích ở tầm xa, dùng linh lực thôi động nên sức t·ấn c·ông đa phần không đến từ tiếp xúc trực tiếp. Còn ám khí thì lại khác, bình thường chúng đều được chế tạo rất tinh mỹ, làm từ vật liệu vô cùng quý báu. Tu tiên giả sử dụng linh lực để phóng ra á·m s·át pháp khí chính là để đoạt mạng đối phương. Sát thương được gây bởi tiếp xúc trực diện, thêm yếu tố bất ngờ càng trở thành mối e ngại của tu tiên giả cùng cấp.
Nàng vốn tưởng rằng đối phương dù thế nào cũng chưa muốn g·iết c·hết nàng ngay lập tức, ít nhất cũng phải sưu hồn tìm những vật kia. Đây cũng là cơ hội của nàng tìm đường sống trong chỗ c·hết....Không ngờ chính lúc này nguy cơ sinh tử của nàng đã thực sự tới. Vốn nàng vẫn còn thủ đoạn, ít nhiều muốn liều mạng kéo theo một vài kẻ ngáng đường này. Tuy nhiên tất cả dường như không theo được tính toán....
Cùng kinh ngạc không chỉ có riêng nàng, mà còn cả Tần Bắc. Nhìn thấy cảnh này hắn cũng không kiềm chế được tức sôi máu lên mắng: "Tên khốn! Dừng tay mau!" Hắn không ngờ thuộc hạ mình tin tưởng đến phút cuối mới lộ diện p·há h·oại chuyện của mình.
Tuy nhiên, khoảng cách của hắn là quá xa, đồng thời đối phương bộc phát thực lực, thêm yếu tố bất ngờ.... Tất cả hầu như Lục Khôn đã chuẩn bị rất kỹ càng, lựa chọn thời cơ thích hợp nhất, không để xảy ra một kẽ hở nào. Đối phương hẳn đã nhẫn nại đến chừng nào mới có thể chọn được thời cơ chuẩn xác như vậy.
Lục Khôn vừa bắn ra Đoạt Mệnh Th·iếp không nói một lời nhanh tay thu hồi cơ quan trục, cũng không kịp nhìn kết quả nhân lúc mọi người còn đang hoang mang bay đi. Giọng nói hắn vẫn không ngừng vang vọng trở lại như trêu tức Tần Bắc: "Thiếu công tử rất tốt, nhưng đáng tiếc lần này phần thắng thuộc về đại công tử của ta rồi."
Tần Bắc càng thêm phẫn nộ. Giờ hắn mới hiểu rõ ra những lần trước đều sơ ý để Tần Ngọc Chi đều dễ dàng thoát thân được, nhất định đều là kẻ trước mắt này dở trò. Trong khi đó bản thân lại không chút phát hiện, để hắn p·há h·oại đến thành quả cuối cùng này. Nhìn bóng dáng kia dời đi hắn tức giận hét lớn: "Tất cả mau theo ta đuổi theo tên phản đồ kia! Trung Quỳ cùng Lăng Ngọc ở lại kiểm tra nàng ta".
Nói rồi hắn cấp tốc dời đi, cũng không còn để tâm được thứ khác, chỉ muốn mau chóng giải quyết được cục tức trong người.
Đồng thời phía Tần Ngọc Chi, gần chục tấm th·iếp do hướng xếp cùng kích thước khác nhau mà bay với quỹ đạo khó có thể đoán trước, gào thét mà tới. Nàng chỉ còn kịp hình thành một lớp hộ thể mỏng manh quanh người chống đỡ.
Sau cùng, cũng không có kì tích nào xảy ra. Tần Ngọc Chi cảm nhận từng cơn tê buốt, máu tươi theo từng vết cắt ròng ròng chảy, thấm đẫm hắc y. Nàng không còn cảm nhận được đau đớn, hoặc là nỗi đau đã vượt quá tri giác con người. Mi mắt dần nên nặng trĩu, trong đầu mơ hồ vô số hình ảnh hơn trăm năm cuộc đời. Nàng cuối cùng cũng nằm xuống trong vũng máu./.