Chap 14: Vây giữ
Tại vùng biên giới giáp gianh giữa Việt quốc cùng Lạc quốc.
Nơi này là một khoảng rừng núi hoang vu không người sinh sống, tuy nhiên hôm nay, khung cảnh yên bình mọi ngày đã bị phá tan bởi những t·iếng n·ổ lớn rung động khắp vùng kèm theo ánh sáng liên tục chớp động.
Nếu đứng từ cao nhìn xuống, có thể thấy được một vạt rừng lớn đang chìm trong biển lửa. Còn có những vùng đất đá lồi lõm không hề tự nhiên, giống như bị người ta cày sấy lên vậy. Chim muông khắp nơi tan tác nháo loạn.
Sức p·há h·oại ở nơi này không phải chuyện người thường có thể làm được.
Lúc này, phía xa xuất hiện ba đạo độn quang nhanh chóng vọt tới. Người dẫn đầu là một trung niên nhân ăn mặc giản dị, chính là vị "sứ giả" bế quan trong hoàng cung Lạc quốc kia.
Hắn đánh giá một hồi hướng hai người phía sau, trầm trọng nói: "Đúng như Tô sư đệ đưa tin, quả nhiên ở đây vừa xảy ra một trận chiến của tu tiên giả. Nhìn cảnh tượng này... e rằng đều là những người tu vi vượt qua chúng ta!"
Thiếu nữ gật đầu đáp: "Sức p·há h·oại lớn như vậy, ít nhất cũng là thực lực cỡ Trúc Cơ kỳ! Từ khi nào mấy tiểu quốc này lại xuất hiện nhiều cường giả đến như thế chứ! Cũng không biết chuyện này có liên quan gì tới việc chúng ta đang điều tra hay không... Tô sư huynh, làm sao huynh phát hiện ra nơi này, có thông tin gì đặc biệt không?"
Sau cùng là nàng hướng thanh niên còn lại mà hỏi. Thanh niên họ Tô kia cũng không chậm trễ đáp lại: "Ta cũng là tình cờ nghe thấy động tĩnh, liền báo tin ngay cho hai vị sư suynh sư muội. Ta cũng muốn tới gần dò xét thêm chút ít, thế nhưng khoảng cách cũng khá xa, lại thêm chưa biết ngọn nguồn ra sao ta cũng không dám xuất hiện quá lộ liễu...."
Thiếu nữ trong lòng có chút bất mãn, theo nàng đáng lý ra thanh niên này là người phát hiện ra sự việc thì nhất định phải biết được chút ít gì đó. Hẳn là muốn che dấu hay vì lý do gì đó không chịu chia sẻ. Tuy nhiên, ngoài mặt nàng vẫn giả như không có gì, hướng trung niên nhân hỏi:
"Mạc sư huynh, lần này chúng ta đã thống nhất cùng hành động chung, sư huynh nhiều lịch duyệt, xin cho cao kiến tiếp theo nên làm thế nào."
Trung niên nhân cũng trực tiếp nói: "Chúng ta vốn là vì tông môn đến đây làm nhiệm vụ, việc cũ còn chưa thu được chút manh mối gì, hiện nay lại gặp phải chuyện này... e rằng nếu cứ như vậy bỏ qua sau này trở về còn rất khó ăn nói."
"Mạc sư huynh nói không sai, chuyện này dù thế nào chúng ta cũng phải đem được chút ít tin tức truyền về. Việc thành trì phàm nhân bị diệt cùng với chuyện ở đây xảy ra quá liên tục, chưa biết chừng lại có liên hệ gì đó." Thanh niên kia cũng phụ họa theo.
Đừng nhìn vẻ ngoài còn non nớt của thanh niên nhưng dù sao hắn cũng đã có vài chục năm kinh nghiệm. Ẩn ý trong lời nói ở đây mọi người ai cũng hiểu. Việc gì cũng là việc, nếu như không điều tra được chuyện thành trấn bị diệt, chi bằng hướng mũi nhọn vào sự việc tại nơi này.
"Nói thì là như vậy nhưng chúng ta cũng phải hành sự cẩn thận, muôn lần không được bất cẩn. Tuy chúng ta có tông môn đứng sau, trên danh nghĩa làm nhiệm vụ chính đáng, thế nhưng chưa biết bọn họ là người thế nào, tu vi cũng không phải chúng ta có thể so sánh vì thế tận lực không được hành sự lỗ mãng kẻo ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Hai vị sư đệ sư muội nói đúng chứ?"- trung niên nhân đứng ra đề nghị.
Thiếu nữ cùng thanh niên kia cũng gật đầu tán thành. Trong đầu mỗi người có suy nghĩ riêng nhưng vẫn đều là không muốn đem tính mạng mình ra làm trò đùa.
Nói rồi ba người nhanh chóng biến thành từng đạo độn quang lần theo dấu vết chiến đấu dời đi theo, mà bọn họ cũng không biết cách đó hàng ngàn dặm, cuộc chiến ấy vẫn diễn ra vô cùng ác liệt.
Tần Ngọc Chi đứng giữa vòng vây năm tên lam y tu tiên giả. Nàng vận một bộ hắc y, làn da trắng như tuyết càng thêm nổi bật trên đó, so với nhan sắc ngày thường đúng là cách xa nhiều lần. Tuy nhiên, trên khuôn mặt nàng không dấu nổi vẻ yếu nhược, chạy tới nơi này nàng dường như sức cùng lực kiệt. Dáng hình thon thả không biết đã chịu chồng chất bao nhiêu v·ết t·hương. Nàng giống như nhánh liễu phất phơ trong cơn bão tố khiến nhiều người không khỏi nảy sinh lòng thương cảm. Tuy nhiên, trong số đó không có những kẻ đang đứng ở đây.
Họ vừa mới chứng kiến ba người đồng đội của mình chỉ vì khinh suất mà phải bỏ lại cả tính mạng, cũng không có ai dám chủ động phá vỡ thế giằng co. Năm người nhìn chằm chằm vào nàng như hổ đói khóa chặt con mồi, cũng hết sức cảnh giác trước nữ nhân có vẻ ngoài yếu đuối này.
Tần Ngọc Chi lúc này trên mặt cũng không chút biểu cảm hoang mang, tuy biết rằng thời gian càng kéo dài, tiếp viện của đối phương kéo tới đối với nàng càng bất lợi. Thế nhưng nàng cũng có tính toán của riêng mình.
Nàng đưa mắt xung quanh nhìn đám người, có gương mặt xa lạ, cũng có người đã từng nhìn thấy qua, chỉ là hiện giờ tất cả đều không quan trọng, họ là kẻ địch của nàng. Sau một hồi nàng dừng lại ánh mắt trên một nữ tử, lần đầu cất tiếng nói:
"Ta nhớ ngươi tên Lăng Ngọc, trước đây có vài lần gặp qua ta! "
"Còn ngươi hình như là Lục Khôn, cùng Tần Bắc theo nhau trưởng thành?"- Nàng nhìn vào một thanh niên anh tuấn khác hỏi.
Nữ tử nghe vậy hơi cúi đầu đáp: "Tiểu thư nhớ được tên người ở như ta thật đúng là vinh dự! Đáng tiếc hôm nay nô gia đành không thể để người dời đi được."
Thanh niên anh tuấn kia cũng đầy lịch sự đáp lại: "Lục Khôn chỉ là nô bộc của thiếu công tử mà thôi, làm sao dám nhận cùng thiếu công tử trưởng thành...!"
Tần Ngọc Chi thở dài một hơi nói: "Hôm nay có lẽ ta không thể dời đi được rồi, thế nhưng ta vẫn thực tò mò, làm sao các ngươi có thể nhanh như vậy tìm thấy vị trí của ta?"
"Tiểu thư thứ lỗi, chúng ta cũng chỉ là thuộc hạ, những chuyện này vẫn là đợi thiếu công tử đến nói thì thích hợp hơn."- Thanh niên Lục Khôn không đổi sắc mặt trả lời.
Tần Ngọc Chi trong lòng trùng xuống, đối phương quả không phải là người dễ dàng đối phó, cũng luôn hết sức cảnh giác không cho nàng dở bất kỳ thủ đoạn nào. Nàng làm như không để tâm đáp lại: "Được... Cũng đã không biết bao lâu không gặp lại vị "biểu đệ" này rồi, không biết hắn đã lớn hơn chút nào chưa a!"
Nói rồi nàng bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống.
Mười một năm trước, nàng là đại tiểu thư Tần gia danh tiếng tại Trung Vực- một nơi được coi là thánh địa tu tiên của đại lục này. Với thiên phú bẩm sinh cùng tài nguyên tu luyện của gia tộc, nàng bước chân vào cảnh giới Trúc Cơ viên mãn khi còn chưa đầy 150 tuổi, bước vào cảnh giới Kết Đan chỉ là vấn đề thời gian, trở thành một trong những hiện tượng thiên tài của giới tu tiên.
Vốn tưởng rằng tương lai rộng mở đang chờ đón nàng, nào ngờ sự đời không ai biết trước. Nàng vốn sống trong bao bọc, chưa hề tiếp xúc tình yêu nam nữ, từng một lòng cầu đạo. Thế nhưng trong một chuyến thăm dò di tích cổ đầy rẫy nguy hiểm, cũng vì một t·ai n·ạn bất ngờ, nàng đã phải lòng một nam nhân.
Nàng đã từng rất hận hắn, từng muốn băm vằm hắn thành trăm nghìn mảnh, vì đã lấy mất đi tấm thân trong sạch của mình. Thế nhưng trong hiểm cảnh, thấy người ấy luôn quan tâm, bảo vệ mình, trái tim thiếu nữ cũng đã rung động. Đến sau cùng hắn cũng không do dự đem thu nhập lớn nhất của hai người nhường lại cho nàng. Đó chính là một bộ công pháp cả hai đều chưa từng nghe nói qua, nhưng nàng biết nó quý giá không kém những bảo vật mà đại gia tộc như Tần gia đang nắm giữ. Hắn nói muốn lấy nó làm sính lễ, muốn tới nhà nàng cầu hôn, muốn hai người trở thành một đôi đạo lữ thần tiên quyến luyến...
Thế nhưng, trớ trêu thay, chính bọn họ đều đánh giá thấp ảnh hưởng của bộ công pháp kia. Gia tộc hai bên biết chuyện đều ra sức tranh đoạt, thậm trí đi đến mâu thuẫn. Chuyện tình hai người cũng vì thế không thể nào đi đến được kết quả viên mãn.
Vốn tưởng mọi chuyện đến đó đều kết thúc, nàng bất ngờ phát hiện mối liên hệ giữa hai người không dễ dàng cắt đứt như thế, bởi sự xuất hiện của một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần từng ngày trong bụng nàng.
Giấy không bọc được lửa, chuyện cũng đến tai những trưởng lão trong gia tộc. Bọn họ nhất quyết đem đứa bé bỏ đi, mặc kệ nàng quỳ gối cầu xin.
Tình mẫu tử mãnh liệt đã giúp nàng mạnh mẽ hơn, hành động dứt khoát hơn. Nhân lúc bọn họ sơ sảy, nàng g·iết c·hết tộc nhân, đem theo công pháp bỏ trốn. Nam nhân kia cũng vì giúp mẹ con nàng thoát thân mà không rõ sống c·hết. Nàng chỉ có thể mang theo thương thế nặng nề, ẩn mình vào tiểu quốc phàm nhân lẩn trốn.....
Cho đến hôm nay, nàng đã không còn là thiếu nữ ngây ngô ngày nào.... mà đã gánh trên vai trách nhiệm của một nữ nhân, một người mẹ tìm mọi cách bảo vệ con của mình.
Thời gian hơn chục năm thoáng qua trong suy nghĩ. Thời gian ấy đối với tu tiên giả, nhất là cấp bậc cường giả thì càng không đáng kể. Thế nhưng, đối với nàng, đó là cả cuộc đời, ý nghĩa hơn trăm năm miệt mài tu đạo kia.
Nàng nhắm chặt hai mắt, cũng cố kìm nén những giọt nước mắt rơi.
Tu tiên giả cũng là người! Đi đến nghịch cảnh mà bản thân còn bao điều vướng bận, khiến một cường giả tiếp cận tới cảnh giới Kết Đan cũng phải yếu lòng.
Lục Khôn cùng đám người đều không khỏi kinh ngạc. Nữ nhân này trước đó hung hãn phá khỏi vòng vây, lạnh lùng g·iết c·hết đồng đội của bọn hắn. Vậy mà ngồi im nơi đó, là từ bỏ chống cự rồi hay sao?
Tuy nhiên cũng không ai dám manh động, dù sao đợi người tới đông đủ, nàng ta như cá nằm trên thớt, không ai dại gì hiện giờ đem tính mạng mình ra khiêu khích nàng.
Bầu không khí trôi qua yên ắng, không có chút nào giống như vừa có trận đuổi g·iết ngươi c·hết ta sống./.