Chap 13: Bàn giao
Thời gian cứ như vậy trôi đi, ba người ở nơi này tính đến hiện tại cũng đã được tám tháng.
Suốt khoảng thời gian này, Tần Ngọc Chi rèn luyện cho Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao không ít kỹ năng chiến đấu. Dù chỉ giống như những thứ võ học trong giới phàm nhân, nhưng dưới sự chỉ dạy của một "tiên nhân" thì lại khác.
Theo lời dạy của nàng, chiến đấu của tu tiên giả không chỉ trực tiếp sử dụng v·ũ k·hí gây sát thương kẻ địch mà phần nhiều đứng ở cự li xa để chiến đấu. Tuy nhiên, v·ũ k·hí của tu tiên giả sử dụng đa phần đều được mô phỏng theo hình dạng các loại v·ũ k·hí thế tục thường dùng, để hiệu quả nhất mức sát thương gây ra. Hơn nữa, theo Tần Ngọc Chi, việc khống chế cự ly xa đối với các loại v·ũ k·hí của tu tiên giả càng yêu cầu cao hơn nhiều, không chỉ về độ chính xác, tinh chuẩn mà còn yêu cầu cao về kỹ năng chiến đấu.
Thông thường, tu tiên giả cũng không cần luyện tập làm quen trước với cách chiến đấu của thế tục. Trở thành tu tiên giả, hình thành nên linh thức nên cảm nhận, khống chế cũng sẽ vượt xa phàm nhân. Nhưng theo ý kiến của Tần Ngọc Chi, mọi thứ đều phải bắt đầu từ căn bản, hai người đều chưa phải tu tiên giả nên hiện giờ đều phải luyện tập như những võ giả trong giới phàm nhân, đồng thời tìm ra dạng v·ũ k·hí phù hợp nhất với bản thân mình.
Đao, thương, kiếm, kích, côn, bổng,... đều được Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao thử qua. Kinh nghiệm chiến đấu cũng dần được tích lũy từng ngày.
Không chỉ vậy, mỗi ngày cả hai vẫn đều đặn "tắm thuốc" Trương Thiên Vũ thì chạy bộ quanh tiểu viện, dần dần lại mang theo bao cát trên lưng, không khác gì một binh lính được thực thụ được huấn luyện trong quân ngũ. Hiện giờ hắn có thể thoải mái mang trên mình hơn năm mươi cân mà đi hơn chục vòng quanh tiểu viện. Nếu đặt trong cuộc sống ngày trước, sức lực của hắn có thể nói vượt xa đồng lứa, sánh được cùng những thanh niên trai tráng. Hắn cũng không lấy đó làm tự hào, bởi những điều này vẫn chưa chút nào thoát khỏi giới hạn của phàm nhân....
Cũng nhờ rèn luyện thường ngày mà chỉ trong vòng từng ấy thời gian Trương Thiên Vũ cũng đã cao lên rõ rệt, hơn Tần Ngọc Dao gần cả cái đầu. Tần Ngọc Dao đến lúc nhận thấy điều này cũng hết sức bất mãn. Nhưng chưa nói đến khác biệt nam nữ thì rèn luyện của nàng lại nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực. Mỗi ngày nàng đều luyện kiếm rồi lại làm những công việc mà theo nàng là vô cùng nhàm chán, chẳng hạn như: học đàn, sáo, đồng thời học thêm rất nhiều văn tự đầy kì quái, có lúc lại chỉ đơn giản học làm sao đồng thời hai tay vẽ được hai hình thù khác nhau....
Đối với Tần Ngọc Dao, chuyện này vừa có chút buồn chán, nhưng cũng không dại mà lên tiếng than phiền sợ mẹ nàng "bỗng nhiên" đổi ý.
Hôm nay, bên trong đình viện, Tần Ngọc Dao đang chăm chú đếm hạt cát trong một chiếc lọ thủy tinh trong suốt chứa đầy nước, không biết mẹ nàng làm cách nào mà có thể khiến chúng lơ lửng bên trong, thi thoảng còn có thể dịch chuyển qua lại.
Sau hồi lâu quan sát, Tần Ngọc Chi chán nản lẩm bẩm: "Không được, lại sai rồi! Nương, người đúng là biết làm khó người khác mà! Cứ dịch chuyển hoa hết cả mắt như thế làm gì có ai theo kịp được cơ chứ!"
Tần Ngọc Chi ngồi ngay bên cạnh, lúc này mới lên tiếng giải thích: " Thứ này cũng không chỉ yêu cầu sự tập trung cao độ mà còn có thể rèn luyện khả năng ghi nhớ, dù theo con đường nào đều đem lại rất nhiều lợi ích."
Đúng lúc này, từ nơi chân trời vang vọng tiếng sấm, gió lốc từng cơn kéo tới, mây đen nhanh chóng che lấp cả vùng trời...Nhìn ra phía ngoài đã lưa thưa những giọt mưa lớn.
Tần Ngọc Dao thấy vậy vẻ mặt đầy tinh quái nói: " Mưa giông đến nhanh quá! Con ra ngoài gọi Thiên Vũ ca trở về!"
Không đợi Tần Ngọc Chi nói thêm điều gì, nàng đã chạy ra phía sau hậu viên tìm kiếm Trương Thiên Vũ. Tần Ngọc Chi còn lại một mình, cười lắc đầu. Nàng chậm rãi nhìn lên bầu trời đầy giông bão, nụ cười trên mặt như dần trở nên chua xót cùng cay đắng.
Phía sau hậu viên, Trương Thiên Vũ cũng mau chóng thu dọn đồ đạc, đang tính chạy về phòng ở đã thấy một bóng hình quen thuộc chạy tới.
Trương Thiên Vũ gọi lớn: "Sắp mưa lớn rồi muội còn chạy ra đây làm gì?"
"Ta sợ có người mưa gió không biết đường chạy vào nhà đó!" Tần Ngọc Dao cười đáp.
Trương Thiên Vũ có chút không biết làm sao lắc đầu. "Muội đúng là mãi vẫn không chịu lớn chút nào...."
Tần Ngọc Dao chừng mắt: "Hừm! Mới có cao lên hơn ta chút xíu mà làm như ghê gớm lắm không bằng! Suốt ngày chịu khổ được thì giỏi lắm sao! Đợi khi ta thành tiên nhất định sẽ lợi hại hơn huynh cho xem!"
Vừa nói, hai người vừa mau chóng chạy về gian phòng ở trung tâm. Nơi đó trước đây vốn là phòng khách, nhưng nay bấy lâu nay cũng chẳng có ai ghé thăm nên được trưng dụng thành nơi tập trung của ba người.
Lúc này, Tần Ngọc Chi đã đợi sẵn trong phòng trầm tư nhìn mưa giông bên ngoài. Hai đứa trẻ nhìn cũng nhận thấy có chút khác lạ, yên lặng ngồi xuống ghế.
Quả nhiên, Tần Ngọc Chi cũng mở miệng trước:
" Thực sự có rất nhiều điều muốn nói cho các con biết, nhưng thời điểm hiện tại không thích hợp, biết nhiều càng chỉ gây nên thêm phiền toái. Bấy lâu nay ta rèn luyện cho hai người các con chỉ là những điều cơ bản nhất.... để có thể tự bảo vệ mình. Hãy nhớ, sau này dù gặp phải hoàn cảnh nào đều phải chiếu cố tốt lẫn nhau."
Tần Ngọc Dao nghe những lời này có chút dự cảm không lành hỏi: "Nương! Người nói những lời này làm gì! Không phải người là tiên nhân sao, có chuyện gì cần bọn con tự giải quyết chứ?"
Chỉ thấy Tần Ngọc Chi lắc đầu: "Không! Các con nghe kỹ đây! Ta sẽ phải dời đi....Các con sẽ phải tự mình đi tiếp hành trình của mình từ nay!"
Nghe vậy, cả Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao đều sửng sốt, trong giây lát chưa kịp phản ứng lại.
Chưa kịp nói điều gì, Tần Ngọc Chi đã c·ướp lời nói tiếp: "Không cần hỏi thêm điều gì cả! Chuyện này vốn không còn cách nào khác... Hai người các con chỉ cần lắng nghe là được!"
Tần Ngọc Dao cùng Trương Thiên Vũ đều vô vàn điều muốn nói nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tần Ngọc Chi đều nghẹn ngào nuốt lại. Tần Ngọc Dao không biết từ khi nào nước mắt đã tuôn ra như dòng nước không cách nào ngăn lại được.
Tần Ngọc Chi làm như không thấy tiếp tục nói: "Từ nay về sau, các con phải coi nhau như huynh muội, cũng sẽ không còn cha mẹ. Nhớ kỹ nhất định không được nhắc tới tên của ta, càng không được cho người khác biết quan hệ với ta. "
Vừa nói đồng thời nàng vừa lấy ra một tấm bản đồ trải lên bàn, trên đó ghi rất cụ thể nhiều địa danh. Trương Thiên Vũ liếc mắt nhìn, thấy một đường màu đỏ đã được đánh dấu sẵn trên đó, điểm bắt đầu ghi dòng chữ rất nhỏ: "Phong Châu- Việt quốc" bên cạnh đó là rất nhiều địa danh khác, Thăng Châu, Thái Châu, Khải Châu,....Mà những nơi đó vốn đều chì chiếm một phần nhỏ đoạn đường màu đỏ kia.
Tuy nhiên, đích đến của đoạn đường ấy cũng không hề được ghi tên trên bản đồ. Chỉ thấy một khoảng trống rộng lớn, ghi duy nhất dòng chữ "Tứ Cực Sơn".
Tần Ngọc Chi chỉ vào nơi đó, chậm rãi nói: " Đây là nơi sơn môn của Liễu Hà Tông- nơi tu luyện của thanh niên các con thấy ở Diêu Phong thành lúc trước. Đến khi đó, nếu có cơ hội thì đưa ra thứ này, nó sẽ giúp con được thu nhận. Nàng vừa nói vừa lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng đưa cho Trương Thiên Vũ. Trương Thiên Vũ không biết ra sao nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy.
Tiếp theo, Tần Ngọc Chi lấy ra hai viên thủy tinh cầu, một xanh một vàng. Tuy chúng chỉ lớn chừng nắm đấm nhưng mỗi viên đều như có sức hấp dẫn lạ thường. Chúng tỏa ra từng làn hào quang nhẹ nhàng phiêu đãng xung quanh khiến người khác khó có thể dời đi ánh mắt.
Chỉ thấy Tần Ngọc Chi tay niệm pháp quyết, chỉ vào tinh cầu màu vàng, sau đó hướng trán Trương Thiên Vũ mà tới. Một làn hào quang chưa muôn ngàn ký tự như thác lũ hướng vào bên trong đầu nhưng Trương Thiên Vũ lại không hề cảm thấy bất kỳ khác thường nào.
Không bao lâu sau, tinh cầu vàng đã trở nên trong suốt, rồi sau đó như vỡ vụn thành sương khói tan biến đi.
Tiếp theo, là đến Tần Ngọc Dao. Khi tinh cầu xanh lam cũng đã không còn, Tần Ngọc Chi thở ra một hơi dài, như trút được gánh nặng, trong ánh mắt cũng như ẩn chứa đầy mong chờ và hi vọng.
Suốt cả quá trình, Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao cũng không nói câu gì. Nếu như là bình thường, hai đứa trẻ không thể nào tránh khỏi kinh ngạc, thích thú cùng vô số nghi vấn. Thế nhưng, hôm nay cả hai đều im lặng đến lạ thường.... để lắng nghe những gì Tần Ngọc Chi sẽ nói.
Tần Ngọc Chi thấy vậy cũng không khỏi cảm xúc dâng lên hướng Trương Thiên Vũ căn dặn: "Thiên Vũ, con đường tu tiên của con so với Ngọc Dao sẽ gian khó hơn rất nhiều, thế nhưng ta tin vào ý chí của con. Nếu có thể con hãy chiếu cố cho Ngọc Dao một chút. Bên ngoài lòng người hiểm ác, nhất định không được dễ dàng tin tưởng người khác, phải luôn cảnh giác bất kì những gì khác thường mới có thể bảo đảm được tính mạng mình."
Nói xong một tràng dài, nàng mới lại quay sang nhìn nhi nữ của mình, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vẫn còn vương trên mặt. "Những chuyện cần nói nương đã thường ngày kể hết cho con rồi. Hợp tan vốn là chuyện thường tình của tu tiên giả chúng ta, nương cũng không thể theo con mãi được. Sau hôm nay, con sẽ phải trưởng thành! Hãy.... sống cho thật tốt!"
Nói rồi, Tần Ngọc Chi xoay người người, chậm rãi dời đi. Tần Ngọc Dao lúc này mới vỡ òa cảm xúc hét lớn: "Nhưng con cũng chưa phải tu tiên giả! Cùng lắm... con không tu tiên nữa! Nương đừng bỏ rơi con... đừng đi có được không...!!!"
Tiếng kêu khóc như gào xé tâm can, nhưng Tần Ngọc Chi cũng không quay đầu lại, bước chân ngày một nhanh hơn. Rồi trong nháy mắt, thân hình nàng đã biến mất trong màn mưa dày đặc. Tần Ngọc Dao vội vã với tay đuổi theo, nhưng có chăng chỉ còn bóng bóng lưng mờ ảo trong tâm trí nàng.
Trong không gian, chỉ còn vương lại tiếng nói như thật như ảo của Tần Ngọc Chi:
"Ta chỉ có thể làm đến vậy, sống c·hết...đành chờ thiên mệnh sắp đặt!"
Trời mưa. Cơn mưa rất to như có thể lấn át tất cả những thanh âm của nhân gian, nhưng lại không thể xóa đi những nốt trầm sâu trong lòng người...../.