Chap 12: Tìm kiếm
Một vùng núi rừng nào đó ngoại vi Hà Châu, Lạc quốc. Một đoàn người mặc lam y thống nhất đang ồn ào bàn tán. Bọn họ mỗi người đều phát ra khí thế mạnh mẽ, tất cả đều là tu tiên giả. Ở trung tâm đám người là một thiếu niên, trông còn đầy vẻ non nớt nhưng trên mặt đầy thần thái tự tin mà chỉ có lẽ chỉ những kẻ có địa vị cao mới có được.
" Thiếu công tử, chúng ta đã tìm kiếm lâu như vậy vẫn không có tung tích gì. Hiện giờ còn làm lớn chuyện như vậy ở mấy quốc gia phàm nhân này, e rằng cũng không thể ở lại lâu dài được." Một thanh niên còn khá trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn hướng thiếu niên cung kính nói.
" Lục Khôn, mấy nơi khỉ ho cò gáy này cũng không phải quê nhà chúng ta, ra cửa là gặp cao nhân. Ngươi cũng không cần lúc nào cũng lo những thứ nhỏ nhặt như vậy chứ!" Người nói là một thanh niên khác chạc tuổi nhưng dáng người lại khôi ngô cao lớn. Khuôn mặt hắn khiến người ta cảm thấy hiền lành vô tri nhưng người quen biết thì sẽ không hề dám nhận định như vậy.
Thiếu niên ở trung tâm lúc này cũng lên tiếng: " Trung Quỳ, cẩn thận cũng không phải thừa.... Nếu không phải mấy lão già kia ước thúc, nàng ta làm sao có thể lẩn trốn được lâu như thế. Vẫn là mau chóng dò xét thêm thông tin rồi chuyển sang nơi khác!"
Bỗng như nhớ đến điều gì, hắn thuận miệng hỏi; "À, đúng rồi, qua tra xét tin tức thu được hình như có một tòa thành cũng bị phá hủy nhưng không phải do người của ta làm sao? Tên là Diêu... gì đó?"
Một tên thuộc hạ bên dưới nghe vậy nhanh chóng đứng ra đáp: "Bẩm thiếu công tử, tin tức đó do thuộc hạ tra xét được! Tòa thành đó tên Diêu Phong, cũng không ở Lạc quốc này mà ở phía Việt quốc tiếp giáp." Hẳn là cũng đều do người tu tiên gây ra, dấu vết cũng không còn lại điều gì!"
Thiếu niên lắc đầu: "Nơi này hẻo lánh nhưng hẳn vẫn có một số kẻ tu tiên lai vãng, cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
Nói rồi hắn hơi nghiêm túc gằn giọng hướng mọi người nói tiếp: "Đừng quên thời gian chúng ta không còn nhiều. Hừ, các ngươi cũng phải làm việc cho hiệu quả lên! Huyết ấn trong nửa năm tới sẽ lại tái kích hoạt. Khó khăn lắm mới cho người vây kín đường lại khu vực này, lại tốn bao nhiêu công sức của bổn công tử, lần này còn tay trắng trở về chẳng phải là làm trò cười cho mấy gia hỏa kia...."
"Rõ!" Những người khác đồng thanh đáp lại.
Thiếu niên không nói gì thêm, ngồi khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần. Một hồi lâu sau, hắn mới vui mừng mở mắt đứng dậy.
Chỉ thấy từ xa xa, một bóng người to lớn đạp kiếm mà tới. Nhìn thấy hắn trừ thiếu niên mọi người xung quanh vội vàng quỳ xuống cung kính hành lễ.
"Bái kiến Nhị gia!"
Người tới là một nam tử thân hình cao lớn cùng khí thế hung hãn không che dấu được khiến người xung quanh đều không khỏi cảm thấy áp lực.
Hắn từ trên một thanh đại kiếm nhảy xuống, không để ý tới đám người mà đi thẳng tới chỗ thiếu niên kia đang đứng, dáng vẻ tươi cười cất lời: "Bắc nhi, con cũng tới đây rồi! Tình hình thế nào đây, ta tiện ghé qua thăm con một chút!"
Thiếu niên kia cũng vui mừng đáp lại: "Nhị bá, người quả nhiên bận rộn! Con lần theo dấu tới nơi này cũng khá lâu rồi đến giờ mới gặp được người đây!"
Nam tử kia nghe vậy nghi hoặc hỏi: "Làm sao lại mất nhiều thời gian như vậy, huyết ấn không phải đã mất đi rồi chứ? Theo lý mà nói nàng ta chỉ sau một vài lần bị phát hiện vị trí thì sao có thể trốn được?"
Thiếu niên nghe vậy có chút chán nản. "Lần gần nhất xuất hiện đã là ba năm trước. Không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì khiến huyết ấn mờ nhạt đi rất nhiều, trong thời gian sống chạy trốn không lộ ra bất kì thủ đoạn nào của tu tiên giả. Nếu không có kẻ dám che dấu thì hẳn là nàng trà trộn vào đám phàm nhân ở mấy khu tiểu quốc hoang vu này. Lần này Nhị bá phải giúp con, nếu còn thất bại e là cũng không còn cơ hội nữa..."
Nam tử nghe vậy hơi suy nghĩ một chút, hắn vung tay hình thành một kết giới bao bọc lại hai người mới nói: "Được rồi! Bắc nhi, chuyện lần này của các con ta vốn không được phép can dự vào, đây còn là thử thách của gia tộc. Thế nhưng theo ta biết,trong số bảo vật nàng ta mang theo, có vật không hề tầm thường, có thời gian nghiên cứu có lẽ còn có thể nhận được cơ duyên lớn! Nếu trên người nàng ta còn vẫn còn huyết ấn thì ta có thể giúp con thu nhỏ phạm vi tìm kiếm đi rất nhiều. Nhưng nhớ kỹ chuyện này không được tiết lộ ra ngoài, nếu không cả hai chúng ta đều gặp phiền toái lớn!"
Thiếu niên nghe vậy vui mừng. " Không ngờ còn có chuyện như vậy! ... Nhị bá yên tâm! Chuyện này nhất định chỉ có hai ta biết. Huyết ấn cũng vẫn còn ít nhất hai lần. Hành động lần này đều nhờ cả vào Nhị bá rồi! "
Nam tử vỗ vai thiếu niên, cảm khái nói: "Đã gọi ta là Nhị bá còn phải khách sáo như người ngoài vậy sao! Con cũng đã trưởng thành rồi, ta mong còn có thể tranh thủ giúp con được phần nào mà thôi! Sau lần này con cũng phải tận dụng thời gian tu luyện, dù thế nào đó mới là căn cốt giải quyết mọi chuyện."
Thiếu niên gât đầu lia lịa, như nhớ ra chuyện gì lại nói: "À, đúng rồi! Nhị bá, vừa rồi để thu thập tin tức, con đã cho người làm có chút hơi mạnh mẽ, đụng chạm một ít chuyện thế tục...sợ rằng đụng chạm thế lực bản địa..."
Nam tử kia suy nghĩ khẽ động đáp: "Với danh tiếng Trần gia chúng ta ở nơi này cũng không cần e ngại nhưng có những chuyện tránh được thì không nên làm. Mấy tông môn ở nơi này mặc dù yếu kém nhưng sau lưng đều là các đại thế lực. Đừng để chuyện xảy ra gây nên động tĩnh quá lớn, dù sao chúng ta cũng đang hoạt động trên đất nhà họ. Hơn nữa con người ta đặt ra các "giới điều" còn là vì tránh nhân quả về sau. Không cần thiết thì không nên lạm sát phàm nhân quá đáng....Việc này sẽ gây rất nhiều khó khăn cho con đường tu luyện về sau."
Thiếu niên nghe vậy ngạc nhiên đáp: "Đúng là lần đầu chất nhi được nghe qua. Cảm ơn Nhị bá chỉ dạy, con sẽ ghi nhớ."
Hoàng cung Lạc quốc, trong mật thất nơi hậu viện.
"Nói như vậy, hơn chục tòa thành bị diệt, không còn ai sống sót, cũng không lộ ra thêm bất kì thông tin gì?" Nam tử trung niên nghi hoặc hỏi.
" Đúng vậy, sứ giả đại nhân! Bọn họ cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, bên ngoài không ai thấy được điều gì....Những nơi xảy ra chuyện cũng rất phân tán, không hề có quy luật gì!"
" Được rồi, chuyện này hẳn là có tà tu cả gan làm bừa. Ta sẽ tự có sắp xếp, ngươi trở về trước đi!"
Lạc vương nghe vậy cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng mà lui về.
Một tháng sau....
Hà Sơn Thành, Thọ Châu-Lạc quốc, ba người hai nam một nữ đứng trên một chiếc phi chu lơ lửng giữa không trung, người dẫn đầu chính là trung niên nhân "sứ giả" giá·m s·át của Lạc quốc. Hắn ngưng trọng nhìn xuống dưới đám phế tích lẫn lộn hoang tàn mà nói: "Đây là một trong những nơi xảy ra chuyện. Trước đây ta cũng từng đi qua nơi này, khi ấy còn là một thành trấn đông đúc, không ngờ hiện giờ đã trở thành như vậy! Sự việc còn nghiêm trọng hơn chúng ta nghĩ, không giống như cách làm của lũ tà tu...."
Tà tu chính cũng là một dạng tu tiên giả, nhưng chuyên làm điều ác để nâng cao tu vi bản thân, không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn máu tanh, tàn nhẫn nào. Bọn họ số lượng không nhiều nhưng thủ đoạn lại vô cùng tàn độc, nguy hiểm nên dù bị xem là kẻ thù của tu tiên giả nhưng khiến nhiều người vẫn rất ngại phải đối mặt.
"Sư huynh, không chỉ nơi này, chúng ta được biết ở một vài tiểu quốc lân cận cũng xảy ra chuyện tương tự, chỉ là cũng không còn manh mối gì. Có thể nào là thủ đoạn che mắt của bọn chúng hay không? Hành vi đồ diệt cả thành trì phàm nhân như vậy tu tiên giả bình thường không dại gì mà làm cả! Nhưng nếu không phải tà tu thì chẳng phải nhẹ nhàng hơn sao!" Người nói là một thiếu nữ trẻ tuổi, so về niên kỷ thì có vẻ thua xa trung niên nhân dẫn đầu, nhưng tu tiên giả xưng hô cũng không dựa vào tuổi tác nên xưng hô như vậy cũng không ai lấy làm lạ.
Trung niên nhân bình tĩnh đáp lại: "Bọn tà tu chuyên làm điều ác, không phạm giới điều thì cũng bị căm ghét xua đuổi. Vì thế chúng hành sự cũng không hề kiêng nể hay phải che dấu bao giờ mà lại hết sức trần trụi, thô bỉ. Nơi này xem như đã bị xóa sạch sẽ dấu vết, khẳng định cũng muốn che dấu mục đích nào đó. Hiện giờ chúng ta cũng chỉ có ba người như vậy, khó mà điều tra ngọn nguồn. Cứ tưởng chỉ còn vài năm được trở về an tâm tu luyện, không ngờ lại còn gặp phải chuyện này! Hai vị sư đệ, sư muội cũng cần chú tâm chuyện này một chút, lần này nếu không xử lý tốt sợ rằng công sức bao lâu cũng không được ghi nhận a!"
Thiếu nữ cùng nam thanh niên còn lại gật đầu xưng phải. Dù sao nhiệm vụ của bọn họ là duy trì vương triều phàm nhân không bị các thế lực tu tiên giả tác động vào. Công việc này tuy giao cho vài người cảm giác có chút khó khăn nhưng trật tự cũng đã được hình thành từ lâu trước đó nên suốt bao nhiêu năm cũng không tính có bao nhiêu việc cần giải quyết. Những lúc như hiện tại mới là cơ hội khẳng định vai trò sứ giả của mình.
Suy nghĩ một hồi, nam tử trung niên phân phó: "Hiện tại chúng ta chia ra mỗi người một hướng, có phát hiện gì bất thường nhanh chóng phát tín hiệu tập hợp những người khác. Ta tin rằng nếu chúng còn lặp lại hành động thì nhất định không thể trong phút chốc mà rời đi được!"
Cổ thành, Phong Châu- Việt quốc. Bên trong tiểu viện vô danh yên bình, Tần Ngọc Chi ngồi trên một chiếc ghế mây đặt trên bậc thềm chăm chú nhìn xuống. Phía dưới sân, hai đứa trẻ người kiếm người thương trong tay không ngừng vũ động. Người không biết còn tưởng hai đứa trẻ lớn nhưng còn thích đồ chơi dành cho trẻ con, thế nhưng nhìn kỹ lại, hai người thực sự là đang được huấn luyện, mồ hôi ướt đẫm áo, cũng chưa từng có chút lười biếng.
" Không được! Tay không được nắm quá chặt! Thả lỏng ra một chút"
"Chân đứng chưa vững! Chưa ra đủ sức!"
"Sai rồi ! Không được để mất trọng tâm thân người!....."
Tần Ngọc Chi không ngừng chỉ dạy. Một hồi lâu sau, thấy hai đứa trẻ đã kiệt sức mới vươn vai đứng dậy hô:
"Thôi tập!"
Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao như được ân xác uể oải ngồi xuống nghỉ ngơi. Hai người cũng không hề nghe thấy giọng nói Tần Ngọc Chi lẩm bẩm một mình: "Chỉ cần qua lần này....nhưng tại sao ta lại luôn không an tâm như vậy?"./.