Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 62: Phà Miền Tây




Vốn dĩ hôm nay Hạ Tử Hiên dự định sẽ cùng Trình Tiểu Bân chia nhau theo dõi một số học sinh rất đáng nghi trong thời gian qua. Nhưng hiện tại đành đổi kế hoạch, cô nghĩ bên nhà chắc cũng mặc đồ đàng hoàng hết rồi, có thể dẫn Ôn Nhược Hi về bên đó rồi.

Cô ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo hai người "Về nhà bên kia thôi". Bên nhà cô quả thật đã đỡ hơn một chút rồi. Bọn họ đang ngồi quắt queo trên ghế.

""Nhỏ vô lương tâm này tối qua bỏ huynh đệ đi đâu ?". Hứa Tiên hỏi trong oán trách, nhưng khi nhìn thấy Ôn Nhược Hi bên cạnh cô thì liền rụt cổ. Dù là ngày nghỉ hay dù là bọn nó đã thân thiết với cô ấy hơn, cũng biết cô không lạnh lùng như người ta nói, nhưng dù sao cũng là giáo viên của mình, cho nên có chút e ngại.

Hạ Tử Hiên cũng không thèm nhìn tụi nó, cô dẫn Ôn Nhược Hi vào nhà bếp, vừa đi vừa nói "Tao đi nấu đồ ăn".
Ôn Nhược Hi dựa vào tủ lạnh đứng nhìn Hạ Tử Hiên. Cô còn nhớ lần đầu hai người tiếp xúc thân mật chỉ là chạm nhẹ tay, cũng là ở nơi này.

Trước mắt chợt có bàn tay quơ quơ. Hạ Tử Hiên cười với cô "Sao vậy ? Ai cướp mất hôn em rồi".

Ôn Nhược Hi nhìn cô "Một người vừa lưu manh vừa háo sắc "

Hạ Tử Hiên làm quá lên, cô trợn mắt há miệng "Hả, ai to gan vậy. Rồi có mần gì em hong ?"

Ôn Nhược Hi bước tới, nương góc khuất nhà bếp, cô kéo cổ áo Hạ Tử Hiên đến gần mình hôn lên môi cô ấy, đầu lưỡi còn vương ra cố ý liếm một vòng hai cánh môi cô ấy.

Sau đó chợt để hai tay trước ngực Hạ Tử Hiên nhẹ bóp một cái, rồi cười cười "Có. Dê một cách lưu manh vậy đó". Khi cô buông ra chỉ thấy Hạ Tử Hiên đứng ngây ngốc ra. Lúc này đến lượt cô quơ tay kéo hồn người nọ lại.
Hạ Tử Hiên sau khi lấy lại tinh thần thì bật cười, cô bước tới chóng hai tay lên tủ lạnh phía sau, nhớt Ôn Nhược Hi trong vòng tay cô.

"Ôn Nhược Hi, không ngờ em lại bạo tới vậy nha. Đang là ở nhà bếp, bên ngoài còn có học sinh của em đó".

Ôn Nhược Hi không hề bị giao động, cô ôm lấy cổ Hạ Tử Hiên mà nói "Em còn ôm hôn học sinh của mình, thì sợ gì ?". Hạ Tử Hiên thua, triệt để thua. Có phải là cô dạy hư cô giáo EQ thấp này rồi không ?

Hai người cubgx không nhảo dính lâu, nồi nước sôi đã cắt đứt mọi sự ngọt ngào. Sau khi bước ra khỏi nhà bếp, trên tay Hạ Tử Hiên là một nồi mì gói nước sôi đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Nồi mì Hảo Hảo chua cay được đặt lên cái bàn giữa nhà. Mùi thơm làm cồn cào mấy cái bụng đã trống rỗng vì ói tối qua, mấy cái đầu chụm lại nhìn. Mọt sách là đứa ham ăn, nó liền biểu môi oán trách "Keo dữ dại mạy. Mì gói mà còn hong có miếng rau miếng thịt nào, cũng hong có con tôm con cá nào".
Hạ Tử Hiên liết nhìn cái mặt đầy nọng của nó "Có Tôm, mày hong thấy hả ?".

Hứa Tiên và nó nhanh chóng lấy đũa moi moi lên. Moi hết 10 giây cũng không thấy con nào, cộng râu tôm còn không có huống chi là cả con.

Hai đứa ngẩng đầu lên nhìn cô "Có con nào đâu ?"

Hạ Tử Hiên ngồi xuống cười với tụi nó "Có sao không. Có mấy con bị in vô mấy gói mì, còn mấy con còn lại thì hòa tan vô nước rồi, mày không thấy nước mì đỏ chót hả ?"

Hai đứa buông đôi đũa đang cầm rơi xuống cái nồi, nước còn quăng lên tay tụi nó, cái lý luận quần què gì đây.

Ôn Nhược Hi đứng một bên cong môi, rõ ràng là trong tủ lạnh có đủ nguyên liệu nhưng người này lại làm biếng không thèm lấy ra nấu. Lúc cô định thay cô ấy nấu thì lại bị ngăn lại, còn rất hùng hồn nói "Không cho phép, không cho phép nấu cho người khác ăn. Chỉ cho phép nấu cho mình tôi ăn thôi".
Hạ Tử Hiên nhìn đến cậu nhỏ ủ rũ mà nhai mì, cô lắc đầu thở dài. Sao mấy ông con trai bên cạnh cô đều lụy tình dữ vậy không biết.

"Ở gần đây nghe nói có chỗ đi du lịch hả. Mọi người ai đi hong ?". Để dáng tan bầu không khí Hạ Tử Hiên đành lên tiếng, cô chuyển từ theo dõi người sang việc tìm hiểu địa hình trước.

Trình Tiểu Bân ngước mắt nhìn cô, không phải đã nói sáng nay sẽ đi làm chính sự sao. Nhưng đón lấy ánh mắt của cô anh liền im lặng, đội phó làm việc luôn có lí do.

Sau đó anh đúng là nhận được tin nhắn từ Hạ Tử Hiên [ Đổi kế hoạch. Tìm hiểu địa hình trước ].

Mọi người đều hào hứng chuẩn bị đi. Chỉ duy nhất có một người mặt mày như mấy đóng shit trâu vậy, đen thui thùi lùi. Hạ Tử Hiên quá mệt rồi, cái cậu này đâu phải lần đầu thất tình đâu, làm gì mà héo úa vậy.
"Nè cậu, đi chung đi. Thất tình mà ở nhà dễ bị khùng lắm".

"Đúng đó, đi đi cậu. Bên ngoài gái vừa nhiều vừa đẹp nha, con với cậu đi cưa một em". Hứa Tiên nhãy qua ôm bả vai Dương Quá, đại ca Long cũng lên tiếng hùa theo "Phải đó. Gái thôi mà cậu".

Dương Quá vẫn ỉu xìu nằm ngã xuống ghế "Không đi".

Sau một hồi kỳ kèo thì cậu nhỏ vẫn là thua cuộc, lê tấm thân già cỗi đi theo đám người. Bọn họ đi đến một cái phà chuẩn bị qua bên kia Cồn, đó là một Cồn có rất nhiều loại trái cây, nhiều nhất hiện tại là Quýt.

Muốn vào vườn phải mua vé, trong lòng Hạ Tử Hiên thầm khen mấy tên buông bán người này thật thông minh trong việc lựa chọn mấy địa điểm độc lạ.

Cái Cồn này nằm giữa sông, xung quanh toàn là nước. Tự nhiên nhớ Đen Vâu [ Xung quanh Anh toàn là nước ___eeiiii ].
Vườn trái cây thì cái nào cũng như cái nào, nước thì mênh mông. Nếu có biến cố xảy ra chạy hướng nào cũng thoát, quá thông minh.

Ôn Nhược Hi hôm nay mặc một cái quần dài ống rộng màu đen, kết hợp một cái áo thun tay dài trắng đơn giản. Cô đội cái nón rộng vành che nắng, trông vừa xinh xắn vừa trẻ trung.

Hạ Tử Hiên lại đơn giản hơn, quần jean và áo hoodie, cũng không cần áo khoác. Quần áo của cô chủ yếu là những món đơn giãn, thuận tiện cho việc chạy nhảy. Nhưng cũng không thiếu mấy bộ đầm dạ hội hay váy ngắn gợi cảm, đương nhiên mấy cái đó cô chỉ mặc khi cần nhập vai.

Ôn Nhược Hi không biết bơi, lúc nhỏ ba cô rất bận rộn thường xuyên để người làm đưa cô đi chơi. Ở trường học cũng có dạy bơi, nhưng do ngại tiếp xúc người lạ nên cô từ chối học.

Vậy cho nên đến bây giờ cô là không biết bơi, cũng hiếm khi tiếp xúc nước. Mà đây cũng là lần đầu cô được đi cái gọi là Phà này, rất thú vị nha.
Xung quanh toàn là nước, xa xa nhìn thấy mấy hàng cây nối tiếp nhau trải dài vừa đen vừa xanh. Tiếng máy chạy ầm ầm, chút chút lại có ghe tàu chạy ngang. Mấy âm thanh hỗn hợp trộn lẫn, nghe rất ra hương vị cuộc sống.

Nhìn thấy biểu cảm thú vị của cô, Hạ Tử Hiên cũng cười đi đến. Hai người đứng gần lan can Phà ngắm sông, cô xoay người hỏi "Em nhìn gì đó ?"

"Đây là lần đầu em đi phà, thiệt lạ"

Hạ Tử Hiên là người miền Tây tiếp xúc sông nước từ nhỏ, đi ghe xuồng không ít. Đi phà Cần Thơ cũng quá nhiều lần rồi, vậy cho nên cái phà bé xíu này cô không để tâm. Nhưng nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt Ôn Nhược Hi, không hiểu sao cô cũng cảm thấy nhưng mình cũng là lần đầu đi Phà vậy.

Đến nơi cũng chỉ mất 15 phút, do phà chạy chậm á mà. Hạ Tử Hiên rất cẩn thận mà nắm tay Ôn Nhược Hi lên bờ, cả bọn đi xung quanh ngắm cảnh một hồi. Sau đó tìm một vườn trái cây trĩu quả mà vào tham quan.
Hạ Tử Hiên âm thầm xin lỗi Tổ Quốc, xin lỗi nhân dân. Cô đã lấy việc cô làm việc tư, đã đi làm nhiệm vụ còn dẫn theo tiểu tình nhân.

__________\ ___________

Mai mình bù 2 chương nha. Nay đuối quá viết không nhiều .