Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 63: Lỡ Lời




Một đường huyên náo, Cồn này là địa điểm du lịch nổi tiếng nên có rất đông người tới. Phần lớn là khách ở Sài Gòn xuống nghỉ mát cuối tuần, học sinh tới tham quan chụp ảnh.

Hạ Tử Hiên và Ôn Nhược Hi cũng chụp cùng nhau không ít. Đại ca Long liền tranh thủ chụp cùng cô, n ónói đ ểlàm ảnh nền điện thoại.

Sau một vòng đi giáp hết cái vườn, Hạ Tử Hiên và Trình Tiểu Bân lại chia nhau ra mà quan sát, khoảng 30 phút sau lại tụ họp. Hai người trao đổi thông tin qua tin nhắn.

Trình Tiểu Bân : [ Em vừa nhìn thấy một cô bé có trong danh sách cần theo dõi vừa đi qua ].

[ Em đi theo nhỏ một hồi, phát hiện nhỏ tiếp cận rất nhiều cô bé tầm 15 tới 18 tuổi. Còn xin tài khoản Facebook của người ta, rất đáng nghi ].

Hạ Tử Hiên : [ Có ảnh nhỏ không ? Để chị nạp thân mình ].

Sau đó Trình Tiểu Bân nhanh chóng gửi cho cô một tấm hình và profile, một cô gái cao ráo gương mặt sáng sủa, phong cách ăn mặc rất ra dáng thiếu nữ. Mà nhỏ cũng chỉ mới 19 tuổi, không ai tin được một cô bé 19 tuổi lại là một bà trùm nhí chuyên dụ dỗ, lừa gạt, buôn bán các bạn gái khác.
Hạ Tử Hiên nhìn tấm hình suy nghĩ hơi xa. Nhưng mà bên cạnh cô còn có Ôn Nhược Hi, làm sao để thực hiện kế hoạch đây ? Cũng không thể đi chơi một chuyến không công được.

"Nhược Hi, tôi đi toilet một chút". Cô ghé gần Ôn Nhược Hi nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe được.

"Em đi với Hiên".

"Không cần đâu. Nhanh về thôi, em ở lại đi chơi với mọi người đi". Cô cười cười, đi chung làm sao mà cô mon men nói chuyện với nhỏ đó đây.

Ôn Nhược Hi không nói thêm, lặng nhìn Hạ Tử Hiên đi.

Cô đương nhiên là không đi toilet rồi, nhìn kĩ lại người trong hình. Rất nhanh đã tìm được người cần tìm, nhỏ đang đi cùng 3 đứa khác cũng đang cười nói vố một cô gái chác chừng 18 19 gì đó. Sau khi con được số điện thoại người ta thì rất vui vẻ rời đi.

Hạ Tử Hiên mỉm cười, cô giả vờ cầm điện thoại lên tự chụp mình, sau đó đợi tụi nó đi gần tới thì xoay người đi lại gần, tươi cười nói "Bạn gì ơi, chụp giúp mình một tấm được không. Mình đi có mình không chụp hết người được".
Bộ dáng cô lúc này vô cùng ngây thơ, không khác gì mấy em học sinh chưa nếm mùi đời. Nếu Lâm Bá Nhạc mà ở đây chắc hẳn rất tự hào vì mình đã đào tạo ra một diễn viên thiên tài rồi.

Con mồi tự đưa tới sao mà nhỏ bỏ qua cho được. Nhỏ cười còn tươi hơn cô "Được sao không, đưa điện thoại cho mình".

Sau mấy tiếng chụp nhỏ đ ưalại điện thoại cho cô. Hạ Tử Hiên nhanh chóng mần quen "Bạn chụp đẹp quá, mà bạn cũng rất xinh nữa. Hai đứa mình chụp chung nha ".

Cô thề, trong hai câu khen vừa rồi cô chỉ thật lòng thật dạ khen mấy tấm hình của mình. Còn nhỏ này trên mặt chắc 80 lớp phấn, đẹp cái nổi gì. Sao mà sánh bằng, à không, là không bằng một góc của Nhược Hi nhà cô.

Sau khi trò chuyện cười đùa, nhỏ rất nhanh chóng xin số điện thoại của cô. HạTử Hiên cong môi, giữa hai người còn không biết ai là con mồi ai là thợ săn đâu.
Sau khi tạm biệt, cô xoay người định trở lại tìm nhóm người của mình thì liền thấy Ôn Nhược Hi đứng phía sau đang nhìn chằm chằm mình.

Một cơn gió lạnh thổi từ phía Bắc Campuchia thôi qua sông Mekong, thổi đến sau lưng làm lạnh cả sống lưng của cô. Hạ Tử Hiên nuốt nuốt nước bọt, cố gắng nặn ra nụ cười đi về phía Ôn Nhược Hi.

Nhưng cô ấy lại xoay lưng đi về hướng khác, cô chạy một mạch theo. Vừa nói vừa nắm tay nhưng kết quả có thể đoán ra được, tay không bị cô ấy hất ra không nương tình.

Hai người đi đến một cây cầu bằng ván bắt ra sông. Chỗ này rất riêng tư, không có ai tới.

"Em sao vậy ?"

Cô đứng sau Ôn Nhược Hi, cô ấy đang rất tức giận nhìn ra phía sông đưal ưng về phía cô.

"Hiên nói là đi toilet đó hả ?". Giọng Ôn nhược Hi rất ấm ức.

"Thì tôi đi xong rồi, lúc quay lại thì gặp được cô bé nhờ chụp ảnh thôi".
"Hạ Tử Hiên, còn nói dối em".

Cô nhăn mặt, không lẽ em ấy đi theo cô. Quả nhiên, Ôn Nhược Hi liền nói "Em nhìn thấy từ đầu đến cuối, Hiên không hề đi đâu. Còn cười nói với cô gái đó rất vui vẻ, hai người còn trao đổi số điện thoại với nhau".

Hạ Tử Hiên lần nữa lạnh toàn thân, tiêu rồi, lời nói dối bị vạch trần trắng trợn. Cô cũng không thể nói rõ ràng mọi chuyện với em ấy, cô là thân bất do kỹ mà.

"Tôi chỉ thêm một người bạn mới, cũng không sao mà".

"Vậy sao lại nói dối ?".

Hạ Tử Hiên lúc này cũng nóng lên, cô không lẽ lại không có quyền kết bạn hay sao. Chỉ là thêm phương thức liên lạc thôi mà.

"Ôn Nhược Hi, chẳng lẽ tôi không được có thêm bạn, không được cười nói với người khác ?".

Ôn Nhược Hi xoay người đối diện cô "Hạ Tử Hiên, người làm sai là Hiên, trái lại còn trách em ?". Giọng Ôn Nhược Hi cũng bất giác lớn lên, mười phần khó chịu.
Hạ Tử Hiên cố kiềm lại xúc động "Tôi cảm thấy mình không hề sai. Đây là quyền tự do của tôi, em không có quyền ngăn cản".

Sau khi cô nói xong câu này liền thấy thân mình Ôn Nhược Hi run lên một cái, hốc mặt cũng đỏ lên ngân ngấn nước. Cô hít sâu kiềm lại nước mắt "Được, đây là Hiên nói. Từ đây về sau tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của Hiên nữa".

Nói xong liền nhanh chóng bước đi, lúc đi ngang vai cô còn đụng vào vai Hạ Tử Hiên rất mạnh. Hạ Tử Hiên liền cảm thấy hối hận, lẽ ra cô không nên lớn tiếng càng không nên trách ngược lại em ấy. Nhưng vừa rồi là cô không quản được miệng mình.

Cô vò đầu khổ não, một đường đi theo sau Ôn Nhược Hi đến khi tụ họp đám người Dương Quá.

Tiếp sau đó một quãng đường đi c ảhai không nói với nhu câu nào. Bình thường Ôn Nhược Hi cũng rất kiệm lời, với người khác ai hỏi gì cô sẽ trả lời đó, đôi khi sẽ mỉm cười, sẽ không bắt chuyện trước. Còn với Hạ Tử Hiên cô sẽ nói nhiều hơn một chút, cóđôi khi ban phước tặng cô một nụ cười tươi.
Hiện tại sắc mặt cô âm trầm lạnh lẽo, mọi người cứ tưởng là do cô mệt mỏi không muốn nói chuyện nên cũng không ai thấy lạ.

Trình Tiểu Bân đi bên cạnh Hạ Tử Hiên, hai người đi tụt lùi lại phía sau.

"Đội phó chị sao vậy ?"

"Sao là sao ?"

"Mặt như ai ăn hết của vậy ?"

Hạ Tử Hiên im lặng không giải đáp tò mò của cậu. Trình Tiểu Bân cũng không để ý laị tiếp tục hỏi "Kế hoạch sao rồi ?"

"Ừm, đã cho nhỏ đó số điện thoại. Chờ nó gọi thôi".

Trình Tiểu Bân cười cười, đội phó làm việc lúc nào cung nhanh chóng. Hai người đang nói chuyện thì phía trước nghe có người la lớn "Nhược Hi sao vậy ?". Cậu nhỏ đỡ đỡ vai Ôn Nhược Hi, lo lắng hỏi.

Hạ Tử Hiên liền chạy lên trước, muốn đỡ lấy cô ây từ tay Dương Quá. Nhưng lạo bị Ôn Nhược Hi hất ra, cô ấy thẳng người đứt dậy.
"Chắc cô bị say nắng rồi". Mọt sách liền lên tiếng.

Hạ Tử Hiên nhìn sắc mặt em ấy, lúc này đã đỏ bừng. Cô gái này đi nãy giờ cũng không chịu che dù hay đội nón gì, thân thể lại mỏng manh, không say nắng mới lạ.

Sau đó mọi người liền nhanh chóng đưa Ôn Nhược Hi về nhà. Khoảng cách không xa nên rất nhanh đã về tới.

Sau khi đưa cô ấy kên phòng thì ai về nhà nấy. Chỉ một mình Hạ Tử Hiên ở lại, Ôn Nhược Hi lấy đồ ngủ đi vào nhà tắm thay đồ, đi ra thì lên giường nằm yên đắp mền nhắm mắt lại, nhất quyết xem cô như không khí.

Hạ Tử Hiên thở dài, cô đi về nhà lấy máy đo độ và thuốc sau đó rót một ly nước ấm trở lại phòng Ôn Nhược Hi. Em ấy vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, không nhúc nhích, nhìn từ xa sẽ nghỉ là đang ngủ. Nếu không phải trên mặt đang đỏ bừng thì khó mà nhận ra.
Cô đặt mọi thứ lên bàn cạnh giường, sau đó ngồi lên giường. Cô đo nhiệt độ cho em, 38,5 độ. Là phát sốt rồi.

"Nhược Hi, em sốt rồi. Dậy uống thuốc rồi hả ngủ em".

Người nằm trên giường vẫn là tư thế đó. Hạ Tử Hiên thở dài "Nhược Hi". Sau khi cô gọi được vài tiếng thì em ấy xoay người nằm nghiêng đưa lưng về phái cô.

Hạ Tử Hiên lại th ởdài "Dù em có giận tôi thì cũng không nên trút giận lên chính mình ".

Ôn Nhược Hi động tác rất nhanh ngồi dậy, thân thể yếu ớt dựa vào đầu giường. Nhìn chằm chằm Hạ Tử Hiên "Vừa rồi tôi đã nói chuyện của Hiên tôi sẽ không xen vào nữa. Thì chuyện của tôi Hiên cũng không cần lo".

"Thân thể tôi ra sao tự tôi cảm nhận được".

Hạ Tử Hiên nhanh chóng nhích lại gần, nắm lấy đôi tay nóng hổi của em "Đừng giận, là tôi sai. Tôi nhận lỗi với em"
"Hiên không có lỗi gì. Hiên nói đúng, chúng ta không là gì của nhau, tôi không có quyền yêu cầu hay bắt ép Hiên phải nghe theo mình. Là tôi tự cho là đúng".

Giọng điệu, câu từ cùng xúc cảm lạnh lẽo làm da đầu Hạ Tử Hiên tê cứng, xem ra em ấy là tức giận xen lẫn tổn thương không ít.

"Được rồi mà, tôi nhận lỗi. Em đừng giận có được không?"

"Chỉ cần em không giận, sau này mọi chuyện tôi đều nghe em, em muốn tôi làm gì tôi cũng nghe theo". Hạ Tử Hiên cảm thấy mình đang dùng tất cả sự kiên trì, tình yêu lẫn sự nuông chiều cả đời để dỗ dành em ấy rồi.

"Không cần". Ôn Nhược Hi hất tay cô ra, lạnh lùng trả lời.