Nằm Vùng Nơi Tim Em

Chương 61: Một chút Ngọt




Sáng hôm sau cả hai bị tiếng sư tử rống của sì ba làm tỉnh. Khỏi cần nghĩ cũng biết cái nhà như bãi rát bên kia rồi. Cũng mai dì Điệp nhà này rất hiền hậu.

Ôn Nhược Hi vẫn còn nằm trong lòng Hạ Tử Hiên, nghe thấy tiếng bên ngoài cô hơi động đậy. Chóp mũi liền hửi được một mùi thơm nhẹ.

Trên đỉnh đầu cô truyền xuống giọng nói còn mê ngủ của Hạ Tử Hiên "Đừng nhúc nhích, ngủ thêm chút nữa".

Ôn Nhược Hi mỉm cười, lúc này cô mới cảm nhận được độ âm ấm, trơn mềm trước ngực. Ôn Nhược Hi chợt cuối đầu cười, không biết lúc nhỏ thế nào, nhưng từ khi có trí nhớ thì cô chưa từng nude ngủ bao giờ. Vì vậy chỉ mới vừa tỉnh dậy mà mặt cô đã đỏ lên hết rồi.

"Dậy thôi. Nướng nữa khét giường". Cô cố gắng ngồi dậy nhưng vòng tay Hạ Tử Hiên vẫn siết chặt, là cô một chút sức phản kháng cũng không có.
"Khét cho khét luôn. Sẵn nướng chính hai đứa mình luôn". Hạ Tử Hiên vẫn không tính ngồi dậy. Ôn Nhược Hi nhéo lên cánh tay Hạ Tử Hiên một cái "Đúng rồi, vậy sáng không cần làm đồ ăn sáng, có thịt heo nướng ăn rồi".

Tay truyền đến một cái tê, Hạ Tử Hiên hít sâu. Sau đó liền ủy khuất cuối xuống nhìn Ôn Nhược Hi. Cô ấy cũng nhìn lên hai mắt chạm nhau.

"Làm sao ? Ánh mắt này là sao ?"

Hạ Tử Hiên đột nhiên tuột người xuống thay đổi vị trí, lúc này cô nằm trong lồng ngực Ôn Nhược Hi. Vừa cọ vừa dụi vào ngực cô ấy, ôi vừa mềm vừa thơm.

Ôn Nhược Hi cảm nhận cảm xúc ngưa ngứa ở ngực mình, ngứa ở cánh môi lẫn chóp mũi của người nọ lúc lắc qua lắc lại chạm đến đầṳ ѵú, rồi thêm mái tóc rối như cây chổi chà quét qua cầm, cô dùng tay cố định cái đầu kì quặc kia.
"Sáng bị con cún nhập hả ?"

Hạ Tử Hiên lại thêm phần buồn bã, cô há miệng ngậm lấy đỉnh vú. Ôn Nhược Hi lập tức cứng người, tê tê dại dại. Hạ Tử Hiên còn cố tình dùng hàm răng cắn cắn nơi đó.

"Đừng, ngứa".

Sau câu đó cô rõ ràng cảm nhận được đầu lưỡi kia nhẹ liếʍ ɭáρ. Buổi sáng mà đã chọc cô như vầy rồi, Hạ Tử Hiên chơi xấu.

"Hạ Tử Hiên, còn không dừng tay em giận thiệt đó".

Hạ Tử Hiên lập tức ngưng lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Nhược Hi. Cô cũng cuối đầu, hôn lên đôi mắt kia rồi cười nói "Sáng nay Hiên sao vậy ?"

Hạ Tử Hiên lại vùi mặt vào ngực cô, từ trong phát ra giọng nói "Mới sáng sớm em vừa nói người ta là heo, lại còn nói là cún. Rõ ràng là em ăn hϊếp người ta nha".

Ôn Nhược Hi hơi sửng người một chút, sau đó liền bật cười "Là giận chuyện này?".
"Chứ sao "

"Hạ Tử Hiên bình thường chững chạc của em đâu rồi. Sao giờ cứ như con nít vậy nè, còn giận mấy chuyện này". Ôn Nhược Hi hôn hôn chóp mũi của cô.

Hạ Tử Hiên cũng cười "Đó là với người ngoài. Còn với em, tôi thích như vậy". Là cô thích cảm giác được em chiều chuộng, thích cảm giác ánh mắt em nhìn cô vừa bất đắt dĩ vừa yêu thương.

Ôn Nhược Hi ôm lấy cô "Được rồi, còn không dậy em sợ dò ba của Hiên sẽ qua tới đập cửa phòng em".

Hạ Tử Hiên bỉu môi "Dì ba tôi sợ dì Điệp muốn chết".

Nhưng cô vẫn không tương lai hơn dì ba, cũng ngoan ngoãn nghe lời Ôn Nhược Hi. Cả hai ngồi dậy Hạ Tử Hiên rất thoải mái mà không mặc gì, cô nhẹ nhàng tự nhiên mà cài lại từng nút áo tối qua mình cởi ra cho cô ấy, trong lòng cũng âm thầm hứa hẹn với bản thân, lần sau cởi đồ cô gái này nhất định cô không còn là tay mơ gà mờ nữa.
Ôn Nhược Hi nhìn cái con người đang giúp mình cài nút vừa nở nụ cười xấu xa kia mà không khỏi bật cười. Cô lấy hai tay nhào nặn khuôn mặt Hạ Tử Hiên "Đang suy nghĩ gì bậy bạ phải hong. Coi cái mặt gian chưa kìa".

Hạ Tử Hiên chòm tới hôn lên môi cô "Từ từ tôi sẽ cho những suy nghĩ đó trở thành hành động thực tiễn".

Hai người cùng vào nhà tắm đánh răng. Ôn Nhược Hi nhịn không nổi khi có một cái thân thể chỉ mặc cái qυầи ɭóŧ cứ đi tới đi lui đôi khi còn cọ cọ vào người cô. Cho nên đành phải lấy đồ cửa mình đưa cho cô ấy . Nhưng con người này lại nói mặc chi nực nội.

Do cô uy hϊếp dụ dỗ, mua chuộc bằng 6 nụ hôn, cuối cùng mới chịu mặc đồ vào. Thật là hết cách mà.

Hạ Tử Hiên trở về nhà của mình chỉ mới 7h30. Dì ba đang phụ dì Điệp bán quán ăn trước nhà. Khi cô chỉ vừa bước vào cửa chính đã thấy một cảnh tượng ngã ngửa.
Phòng khách là một mảng hỗn độn, người nằm sắp lốp lã tã khắp nơi. Quần áo thì quăng lung tung, còn hơn mấy ông này mới bị hϊếp dâʍ tập thể tối qua vậy.

Cậu nhỏ đang nằm nửa người trên ghế nửa người dưới gạch miệng còn lẩm nhẩm "Đừng bỏ anh mà". Hạ Tử Hiên lắc đầu, lụy dữ vậy trời.

Giám thị Hồng còn đâu phong độ thường ngày, hiện tại thầy đang mặc một cái áo thun ba lỗ trắng, phía dưới là cái quần ship bông màu hồng. U là trời, ông này hong lẻ bóng kín.

Đại ca Long với Hứa Tiên lại đang nằm trên người Mọt sách, đứa trên bụng đứa trên chân, đúng là mỡ nhiều cũng lợi ghê. Mọt sách lâu lâu còn phát ra tiếng thổi bong bóng khí nữa, thiệt là đáng yêu.

Trình Tiểu Bân đã về từ sớm, mấy lon bia nào có nhầm nhò với cậu ấy. Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn là anh Bình cũng tỉnh dậy rất sớm đã về lâu rồi. Đô khá mạnh he.
Bên ngoài Ôn Nhược Hi đang gọi cô, cô ấy chuẩn bị bước vào đây. Cô vội vàng chạy ra ngăn cô ấy lại "Đừng vào".

Ôn Nhược Hi hơi tò mò "Sao vậy ?"

"Bên trong tình cảnh hơi kì. Hai đứa mình ra ngoài quán dì Điệp ăn sáng nha". Ôn Nhược Hi cũng không muốn nhìn người khác, cô vui vẻ đi theo Hạ Tử Hiên.

Trong lúc ăn Ôn Nhược Hi nhận được cuộc gọi từ Phan Đình Khải, anh ta mời cô đi uống nước. Hạ Tử Hiên chỉ cần liết nhìn số điện thoại liền đoán ra là ai, Ôn Nhược Hi thậm chí còn không thèm lưu số anh ta. Thật thay anh ấy chua xót mà.

Sáng nay anh cũng đã nhắn tin cho cô, nhưng cô xem xong lại không trả lời. Giữa cô và anh ấy ai có lỗi trước, ai phản bội đối phương trước cũng thật khó nói.

Ôn Nhược Hi sau khi từ chối nhìn thấy cô đang thất thần thì lấy khủy tay chạm vào cô "Đang nghĩ gì đó ?"
"Không có, chiều nay tôi có việc đi một chút".

Ôn Nhược Hi liền nhíu mày "Việc gì ?"

Hạ Tử Hiên liền mỉm cười "Hẹn một số người bạn thôi".

"Lại đi suốt đêm ?". Đã mấy lần cô gái này đi qua đêm không về, làm cô rất lo lắng, lo cô ấy xảy ra chuyện, lo cô ấy gặp người xấu. Nhưng dường như cô ấy không hề hay biết chuyện này.

Hạ Tử Hiên cười cười, chính cô cũng đâu muốn ở bên ngoài, ở nhà chăn êm nệm ấm còn có c ôgái thơm thơm ôm ngủ. Ai mà lại muốn ở ngoài đường nếm gió nằm sương kia chứ. Nhưng đã là cảnh sát nhân dân đó là nhiệm vụ là trách nhiệm của cô rồi.

"Không có, sẽ không". Cô cố gắng nịn bợ.

Ôn Nhược Hi mím môi không nói thêm gì. Suốt buổi ăn cũng không nói cũng không thèm liết cô một cái, trong lòng Hạ Tử Hiên lộp bộp một cái, vội vàng đi theo Ôn Nhược Hi vào nhà chân dog nịnh nọt.
Nhưng mặc kệ cô nói gì, làm gì, có ra sức lôi kéo cánh tay nhưng Ôn Nhược Hi vẫn giữ một bộ mặt lạnh. Đến lúc vào phòng còn định không cho cô vào phòng, Hạ Tử Hiên liền sử dụng phản ứng nhanh nhẹn của cảnh sát hình sự.

Cô đưa cánh tay vào lúc cô ấy đóng cửa lại. Thành công ____ kẹt bàn tay ngay cửa. Một tiếng la làm Ôn Nhược Hi nhanh tay mở cửa ra, vội cầm lấy cánh tay cô mà hỏi han "Có sao không ? Ai mượn để tay vô".

Vừa nói cô vừa thổi thổi vào bàn tay đang đỏ lẫn sưng lên kia. Hạ Tử Hiên kéo cô cùng ngồi xuống giường "Không sao. Ai biểu em không để ý tôi chi".

Ôn Nhược Hi lại im lặng không nói gì. Hạ Tử Hiên liền ôm lấy cô nhỏ giọng nói "Làm sao em mới chịu để ý tôi đây ? Giận là mau già đó nha "

"Hiên chê em già ?"

"Không có, chỉ là em giận tôi sót".

Ôn Nhược Hi nhẹ bóp bàn tay đang sưng của cô, làm cô bị đau mà cắn môi "Đau".
"Chỉ được cái dẻo miệng". Im lặng thêm một chút cô mới lên tiếng "Sau này đừng ở ngoài cả đêm được không ? Còn nữa, hôm nay em cũng muốn đi cùng".

Hạ Tử Hiên hơi khó xử, chính cô còn không biết mọi diễn biến diễn ra tiếp theo. Thậm chí kể cả tính mạng của mình còn không nắm bắt được, th ìlàm sao dám hứa.

Ôn Nhược Hi thấy cô không trả lời thì ngồi dậy khỏi cái ôm kia, cô đẩy Hạ Tử Hiên cách xa mình một chút "Khó quá thì Hiên đi đi, không cần dỗ ngọt em".

Hạ Tử Hiên bất đắt dĩ cười cười, sau này thì khó nói nhưng hôm nay thì có thể. Cô nhích lại gần kéo Ôn Nhược Hi ngồi lên đùi mình "Được rồi, hôm nay tôi chắc chắn sẽ về mà".

"Còn sau này?"

"Cũng nghe em"

Lúc này Ôn Nhược Hi mới dịu lại một chút. Cô dựa vào lòng Hạ Tử Hiên "Hôm nay em muốn đi với Hiên". Hạ Tử Hiên đành bó tay, cô chỉ có thể chuyển kế hoạch khác. Không thể làm cô mèo con này dơ móng vuốt lên được.
"Được rồi". Cô biết Ôn Nhược Hi không thích tiếp xúc người khác, càng không có khả năng giao tiếp với người lạ. Nhưng lần này lại nằng nặc muốn đi theo cô, chứng tỏ là rất lo cho cô.

"Tay còn đau không ?"

Đối với cô vết thương nhỏ này có nhầm nhò gì. Hơn nữa Ôn Nhược Hi đóng cửa dùng lực lại không mạnh lắm. Cô lắc đầu nhưng lại nói trái với hành động "Đau, cần em chữa lành".

Ôn Nhược Hi ngẩng đầu lên nhìn cô thắc mắc hỏi "Chưa thế nào?".

Hạ Tử Hiên cười cười cuối xuống hôn lên đôi môi đang hé ra kia. Một trận hôn lưỡi kịch liệt mất đến 20 phút, lúc buông nhạy ra môi cả hai đã sưng đỏ lên.

"Đây mà là cách ?!" Ôn Nhược Hi đánh lên vai Hạ Tử Hiên, cô vẫn còn đnag ngồi trên đùi cô ấy, đầu dựa vào vai cô ấy.

Hạ Tử Hiên ôm chặt cô vào lòng "Với tôi đó là thần dược".