Chương 33: Cố Trường Sinh
Một đường từ phía Tây ngao du về phía Đông của Bắc quốc chỉ để cảm ngộ nhân sinh.
Hôm nay, hắn dừng ở Thanh Long thành, một trong năm chủ thành của Bắc quốc.
Thành Thanh Long hùng vĩ vô ngàn nằm tại Thanh Long sơn mạch của Bắc quốc, nghe người xưa từng kể lại thì Thanh Long thành từng là kinh đô của Bắc quốc tiền triều ngày xưa, sau khi thống nhất được cả Bắc châu mới đêm kinh đồ dời về Kì Lân quận thành Chân Long ngày nay.
Hắn bước vào thành một cách bình thẳng, rồi bắt đầu thả thần thức.
" Bần đạo Cố Trường Sinh, du hoạn đến Thanh Long thành, mong các đạo hữu chiếu cố."
Chỉ một cái tên thôi đã làm cho các lão quái Hoá Thân trở lên ở trong thành phải đổ mồ hôi lạnh, thành chủ và đặt sứ cũng phải dè chừng vì Cố Trường Sinh chính là môn chủ của Thiên Sơn môn, một lão quái với tu vi Hợp Thể hậu kì.
Chưa kể đến thế lực Thiên Sơn môn là một trong ba đại thế lực của Bắc quốc, chỉ riêng tư vi của lão cũng đủ có tên trong danh sách mười người mạnh nhất của Bắc quốc, đồ thành, diệt môn hoàn toàn là việc có thể làm.
Cố Trường Sinh truyền âm như vậy cũng là ám thị hắn đang du ngoạn nhân gian.
Việc hắn du ngoạn nhân gian vốn không lại gì ở Bắc quốc tu chân giới, vi trước khi đi hắn có thông báo một tiếng cho tông môn rồi cứ thế biến mất ở chủ phong ở Thiên Sơn.
Hoàng Tuyền môn biết chuyện cũng đã từ bày kế ám toán hắn nhưng lần nào cũng thảm bại trở về, còn có môn phái, lão giả đến bắt chuyện lúc hắn du ngoạn đề trên người một hai chổ trật khớp, gẫy tay mà lui lại.
Do cái tính cách quái dị đó của hắn mà khi hắn đến thành nào du ngoạn thì các lão tổ, trưởng môn đề đóng cửa bế quan không muốn chào hỏi hay động đến tên điên này.
Cố Trường Sinh mặt một bộ thanh phục bình thường của nho sinh, tóc xoã không buột đi từ bước từng bước cảm ngộ sự đông đúc, trù phú của Thanh Long thành.
Hắn dừng lại tại một quán đậu phụ nóng, nhìn thấy một tiểu cô nương chừng năm, sáu tuổi hiểu chuyện phụ mẹ bưng bát, doạn bán cho khác, hắn lại nhìn lấy tiểu cố nương tuổi bất quá hai mươi dung mạo tuyệt luân, nhưng trên mặt lại nhiều thêm một vết sẹo.
Quán không lớn lấm chỉ có ba bàn, Cố Trường Sinh nhịn không được mùi vị của nhân gian nên nán lại muốn dùng một bát.
" Bà chủ, cho ta một bát đậu phụ nóng."
" Có ngây đây."
Tiêu cô nương phụ mẹ bưng bát đậu phụ nóng đưa lên chổ của Cố Trường Sinh, hắn đoán lấy bát đậu phụ, vô tình chạm vào người cô bé thì thấy được điều khác lạ, hắn liền dùng linh hồn lực dò xét cả người cô bé liền xém chút nữa đã thất thần.
" Mời thúc thúc dùng."
" Cảm ơn."
Cố Trương Sinh thật sự là giật mình với tư chất của cô bé gái này, trời sinh thiên đạo mộc linh căn, thể chất mộc linh chi thể, thử hỏi ai còn có tư chất nghịch thiên hơn thế nữa?
Cố Trường Sinh chầm chậm thưởng thức chén đậu phụ nóng, đồng thơi quan sát cô bé, lúc nầy một tên thiếu niên đi đến, có thể nhìn ra hắn là một tu sĩ, đi đến trước mặt bà chủ nói:
" Đáng tiết quá, người đẹp như vậy, đẩy đà như vậy mà lại là quá phụ, còn tự hủy dung nữa chứ, có đáng không?
Theo tiên gia đi, tiên giả châm sóc cho mẹ con các ngươi."
" Tiên gia xin tự trọng."
" Phàm nhân ti tiện có xứng với hai từ tự trọng?
Ta biết ngươi tự hủy dung là vì không muốn gả cho ta, nhưng ta nói cho ngươi biết lão tử ăn ngươi chắc rồi."
" Một bát đậu phụ ngon bị một kẻ chẳng ra gì mà mất hứng rồi."
" Ai? Cả gan như vậy?"
Cố Trường Sinh đứng dậy nhìn vị tu sĩ trẻ kia, nói:
" Là ta! Có vấn đề gì sao?"
" Muốn c·hết."
Tu sĩ trẻ kia không nói thêm gì liền lấy một thanh kiếm từ trong giới chỉ ra bổ về phía Cố Trường Sinh, chỉ thấy Cố Trường Sinh phủi tay một cái thì tu sĩ đó đã hoá thành tro bụi, hồn phách tiêu tán không còn.
Mọi người xung quanh thấy vậy liền quỳ bái Cố Trường Sinh liên tục gọi " tiên trưởng khai ân".
Cố Trường Sinh không quan tâm tới họ mà đi đến chỗ mẹ con bà chủ đan quỳ, nói:
" Ta trên người không có ngân lượng của phàm nhân, nhưng đã ăn của nhà ngươi một bát đậu phụ nóng thì thôi ta sẽ nhận con gái ngươi là đệ tử.
Không biết ý ngươi thế nào?"
Bà chủ quán nghe vậy liền khấu đầu lia lịa.
" Đa tạ tiên trưởng, đa tạ tiên trưởng."
Lễ bái sư đơn giản như vậy mà thành, Cố Trường Sinh sau khi nhận được Dương Vọng Hương là đồ đệ thì không còn hứng thú du ngoạn nhân gian nữa mà đã trực tiếp dẫn Dương Vọng Hương về lại Thiên Sơn môn chú tâm dạy dỗ.
Nhưng trước khi rời đi thành Thanh Long thì trong thành có một tiểu gia tộc bị diệt toàn gia, bênh ngoài thành Thanh Long có một trung đẳng môn phái có Hoá Thân tu sĩ toạ trấn từ trên xuống dưới không một ai sống sót.
Năm Dương Vọng Hương mười tám tuổi, Cố Trường Sinh từng ra ngoài một lần để tham gia di tích viễn cổ, hắn đi rồng rã hai năm trời, khi về môn phái đã trọng thương vô cùng nặng, mà chuyện hắn rời khỏi tông môn đến khi quay về b·ị t·hương cũng chỉ có một mình Dương Vọng Hương biết.
Trong liên tục năm năm, Dương Vọng Hương chăm sóc Cố Trường Sinh không rời nữa bước, Cố Trường Sinh cũng tự biết bản thân mình khó thoát khỏi kiếp nạn nầy nên đã truyền lệnh bài của Luật Đường cho Dương Vọng Hương, đuổi tất cả đệ tử về lại các mạch, phong Dương Vọng Hương làm thiếu môn chủ, truyền lệnh bản thân bế tử quan nhằm tránh thủ thời gian cho Dương Vọng Hương tăng lênh thực lực để có thể chính thức tiếp quản môn phái.
Dương Vọng Hương vì không cam lòng thấy Cố Trường Sinh c·hết, nên đã dóc lòng bày một đại trận " Ngủ Hành Tương Sinh Âm Dương Nghịch Thiên Cải Mệnh Trường Sinh trận" nhầm giữ cho Cố Trường Sinh một đường sinh cơ.
Tiêu Dương nhìn lấy đại trận mà thán phục tài hoa của Dương Vọng Hương, chưa kể đến ngũ hành yêu đan, âm dương thụ đã là bảo vật khó tìm, trận kì, trận bàn cần phải do dích thân người bày trận luyện chế, nếu không sẽ không thể thành trận, người bày trận còn phải chọn được giờ bày trận, phong thủy bảo địa nơi bày trận phải tương liên hợp thành mệnh cách đối với người trong trận, còn phải hiểu biến hoá của kì môn ba mươi sáu quẻ, và độn giáp bảy mươi hai quẻ, đồng thời còn phải canh trừng túc trực ở trận pháp phòng ngừa thiên tượng địa sát ảnh hưởng.
Có thể nói đây là trận pháp khó có thể bày trận nhất.
Tiêu Dương nhìn trận pháp tinh vi không một lỗ hổng thì bi ai cho một thiên tài, hắn tự nhũ có đáng không.
" Thiếu môn chủ muốn dùng tinh huyết của ta để làm gì?"
" Mời Tiêu đạo hữu nhìn sang bênh đó."
Tiêu Dương nhìn sang bênh cạnh trận pháp thì thấy một ao nước không tính lớn lấm nhưng đến gần lại thấy hơi lạnh quấn thân, hàn khí lượng lờ.
Nhìn thấy ao nước thì Tiêu Dương đã biết ý định của Dương Vọng Hương.
" Ngươi là muốn thay đổi huyết mạch của Cố trưởng môn?
Nhưng tại sao lại là huyết mạch của ta?"
" Không phải của ngươi, mà là của cha ngươi."
" Cha ta?"
" Đúng vậy, thứ ta cần là huyết mạch của cha ngươi, huyết mạch của Hoàng tộc Bắc quốc, Cổ Long nhất tộc."
Tiêu Dương giật mình với câu nói của Dương Vọng Hương, hắn nhìn vào cập mắt của Dương Vọng Hương để xác thực một sự thật mà hắn mới biết.