Chương 32: Dương Vọng Hương
Chương 32: Dương Vọng Hương
Ở thành Thanh Long có một quán đậu phụ nóng nhỏ có hai mẹ con buôn bán sống qua ngày.
Một hôm có một tiên nhân đi qua ghé lại quán ăn một bát đậu phụ nóng mà trên thân không mang theo tiền, bà chủ thấy vậy chỉ cười rồi nói: " Lần sau tới trả cũng không sao."
Vị tiên nhân ấy thấy vậy bèn ngõ ý muốn nhận con của bà chủ thành đệ tử của mình, hứa sẽ truyền đạo thuật tu tiên cho đứa bé ấy.
Bà chủ thấy vậy liền quỳ bái tiên nhân, thế là Thiên Sơn môn chủ có một đệ tử tên là Dương Vọng Hương.
Dương Vọng Hương là thiên đạo mộc linh căn trời sinh hiếm có, vạn cổ tới nay cũng chỉ có không quá năm người, cộng thêm bản thân là có mộc linh chi thể thể chất trời sinh tương đựng với mộc chi đại đạo cho nên người như Dương Vọng Hương càn thêm khó gặp.
Dương Vọng Hương theo sư phụ về Thiên Sơn môn thì luôn ở lại đây tu luyện, trong vòng mười năm đã đột phá Kim đan, đến hai mươi tuổi thì đột phá Nguyên Anh, năm nay Dương Vọng Hương đã ba mươi tuổi thì đã là tu sĩ Hoá Thân đại viên mãng, chỉ còn nữa bước là có thể độ kiếp tiến vào Phân kì cảnh giới.
Dương Vọng Hương là thiên tài mà trăm vạn đệ tử của Thiên Sơn môn hướng tới, cũng là cái đích của lục đại trưởng lão hướng vào.
Thiên Sơn môn có lực phong gồm: Pháp, Trận, Đan, Khí, Phù, Đặng.
Mỗi một phong đều lấy Pháp, Trận, Đan, Khí, Phù, Đặng làm họ thể hiện cho toàn phòng là một mạch, cả môn phái là một nhà, mà chủ Phong là nơi cho chưởng môn ở chỉ được nhận đệ tử không được tính là mạch, bởi vì một khi đã vào các mạch phong thì không được tranh chức vị trưởng môn.
Vì để cân bằng lực mạch của môn phái, thì cứ cách một ngàn năm, đệ tử dưới ngàn tuổi tư chất xuất chúng nhất của mỗi một mạch sẽ được chưởng môn nhận làm đệ tử, đến khi chưởng môn thoái vị thì những đệ tử này sẽ được tranh vị chưởng môn.
Bình thường sự vụ trong môn sẽ do sáu vị đại trưởng lão của sáu mạch ra quyết định, phán xét tất cả mọi việc của tông môn ở mạch của mình, những chuyện liên quan tới xích mích các mạch sẽ do trưởng môn phân sử.
Sau lưng chưởng môn còn có một đường gọi là Luật đường, người trong luật đường là bề tối của môn phái, số lượng, thành viên, tu vi,.. đều là một ẩn số, sau đại trưởng lão biết Luật Đường tồn tại nhưng cũng chỉ là biết mà thôi.
Năm năm trước, trong môn phái xuất hiện một chuyện chấn động, năm mà Dương Vọng Hương tròn hai mươi lăm tuổi, trưởng môn quyết định phong Dương Vọng Hương làm thiếu môn chủ, đồng thời đuổi đệ tử của chủ phòng về lại các phong, trao lệnh bài của Luật Đường cho Dương Vọng Hương rồi trực tiếp tuyên bố bế tử quan không ra ngoài.
Cũng vì lẽ đó mà Dương Vọng Hương tuy tu vi chưa đủ nhưng lại nắm quyền hành lớn nhất của Thiên Sơn phái.
Sáu vị đại trưởng lão không muốn nghe lệnh một nữ tử nên mới bày mưu cầu hôn, dẫn tới môn phái tranh đấu ngầm ám hại lẫn nhau, nên Dương Vọng Hương tuyên bố ai tìm ra được thành đoạn kiếm của Dương Vọng Hương nàng thì nàng sẽ gã cho người đó.
Vì đó mà t·ranh c·hấp môn phái lắng xuống, rồi lục mạch bắt đầu tìm kiếm tung tích thanh đoạn kiếm mà cật lực cho tới bây giờ.
Đuổi được một cái Đặng Phong, thì vài hôm lại tới một cái khác mạch còn cháu, cứ như vậy thì Dương Vọng Hương không thấy phiền thì thị nữ, tu nô phục dịch cho Dương Vọng Hương cũng phiền, nhưng họ lại không có cách gì ngăn được chuyện nầy xẩy ra.
Suy nghĩ một hồi thì Dương Vọng Hương bảo tì nữ mang theo lệnh bài tùy thân của mình mà gặp một người.
Sáng sớm hôm sau, Dương Vọng Hương ăn mặt tương tất, trên bàn cũng để một ấm trà, đang chờ một người tới.
Lúc sau, tì nữ dẫn người tới rồi thối lui.
Dương Vọng Hương mở lời trước:
" Lúc trước gặp công tử là Duyên, bây giờ gặp có nên tính là Phận không?"
Dương Vọng Hương từ từ rót trà đưa đến cho người trước mặt.
Trong không gian giới chỉ, hắn lấy ra một hợp gỗ để trên bàn, mở ra thì thấy bênh trong là một thanh đoạn kiếm khắc hai chữ " Vọng Hương" nhìn thấy đoạn kiếm, Dương Vọng Hương cũng lấy từ bênh trong giới chỉ của mình ra một chiếc hộp gỗ tương tự, bênh trong đang đựng phần còn lại của đoạn kiếm, hai chiếc hộp gỗ đúng là đang chứa hai phần khác nhau của cùng một thanh kiếm.
Thấy người trước maetj từ từ uống trà mà không nói gì, Dương Vọng Hương cũng lấy ra chiếc quạt được làm từ gỗ để ra hướng về phía người đối diện.
Tiêu Dương nhìn lấy Dương Vọng Hương, nói:
" Không biết thiếu môn chủ muốn gì?"
" Câu này phải để tiểu nữ hỏi Tiêu công tử mới phải."
Tiêu Dương không vội trả lời mà từ từ thưởng hết chung trà rồi mới mở lời:
" Bá mẫu muốn Dương cô nương gả cho ta.
Còn theo ta thấy thì Dương cô nương đã có ý trung nhân rồi.
Vậy thì mỗi người nhường một bước, Dương cô nương trả tại hạ quạt, còn tại hạ trả lại đoạn kiếm cho Dương cô nương.
Không biết ý của Dương cô nương thấy như thế nào."
" Vốn là nên như vậy, nhưng bây giờ lại không đơn giản như vậy."
" Vậy tại hạ xin rữa tai lắng nghe."
" Không biết Tiêu công tử có biết phụ thân của mình là ai?"
Tiêu Dương sựng nhười trong vài giây rồi nhìn chầm chầm vào Dương Vọng Hương.
" Ta từ nhỏ chỉ có mẹ không có cha.
Ta cũng từng hỏi qua, nhưng không có kết quả.
Dương cô nương hỏi chuyện này chắc hẳng biết gia phụ nơi hạ lạc?"
Thấy biểu hiện của Tiêu Dương thì Dương Vọng Hương càn thêm nắm chắc kế hoạch của mình có thể thành công.
" Tiểu nữ có thể cho Tiêu huynh biết phụ thân mình là ai, chẳng những vậy còn có cách có thể năng cao thực lực của Tiêu huynh, công pháp phù hợp, pháp bảo, đan dược,.. muốn cái gì có cái đó.
Nhưng có một điều kiện mà Tiêu huynh phải đáp ứng ta."
" Mời Dương cô nương nói rõ muốn tại hạ làm gì?"
" Tiểu nữ muốn xin Tiêu huynh một giọt tinh huyết."
Tiêu Dương thất thần, sau đó bình tĩnh suy nghĩ rồi dè chừng mà hỏi:
" Tại sau lại là tinh huyết của ta?"
Dương Vọng Hương biết không thể lừa Tiêu Dương được bèn mời hắn đi theo mình.
Tinh huyết của tu sĩ không phải giống như máu bình thường mà chính là thọ huyết liên quan trực hệ tới thọ mạng của tu sĩ, nếu không phải bắt đắt dĩ liên quan tới tính mạng thì sẽ tuyệt đối không dùng.
Tiêu Dương theo chân của Dương Vọng Hương băng qua rừng che đến một vách đá, Dương Vọng Hương lấy ra phi kiếm cùng với Tiêu Dương lao xuống vực thì dừng lại ở một hàng động âm vào trong núi.
Hai người từ từ bước vào động phủ nầy.
Tiêu Dương đi phía sau Dương Vọng Hương, còn Dương Vọng Hương thì đi phía trước dẫn đường và phá giải cơ quang và pháp trânh ở xung quanh, rắt nhanh đã đi đến cuối đường hầm.
Ở cuối đường hầm là một pháp trận tương đối lớn.
Pháp trận xung quanh lấy năm viên yêu đan cấp chín mang thuộc tính Kim, Mộc, Thủy Hoả, Thổ làm trận bàn, chính giữ trận là hai cây đại thụ quấn với nhau, một cây toàn thân màu trắng nhưng lá lại có màu đen, cây còn lại toàn thân màu đen nhưng lá lại màu trắng, chính giữ hai cây đại thụ là một quang tài.
Tiêu Dương nhìn trận pháp một hồi lâu, kết quả vẫn không kiềm được mà nói:
" Ngủ Hành Tương Sinh Âm Dương Nghịch Thiên Cải Mệnh Trường Sinh trận."