Chương 34: Độ kiếp
Chương 34: Độ kiếp
" Cha ta là người của Hoàng tộc Cổ gia?"
" Đúng vậy, ta cũng chỉ biết qua lời của sư phụ nhắt tới, còn sự thật phía sau thì phải đợi sư phụ ta tỉnh lại mới có thể giải thích cho ngươi."
Tiêu Dương biết ẩn ý câu nói nầy của Dương Vọng Hương nên không hỏi thêm nữa, hắn ngược lại dùng tinh thần lực dò xét Cố Trường Sinh đang nằm trong quan tài hơn.
" Sư phụ ngươi chỉ còn một đường sinh cơ, nếu như ngươi tiếp tục để hắn trong mắt trận thì sẽ có cơ hội trùng sinh nhị thế sống lại, sao ngươi lại muốn thay huyết mạch cho hắn, liệu có tác dụng không?"
" Chắc chắn sẽ có tác dụng."
" Ai cho ngươi cái tự tin như vậy?"
Dương Vọng Hương không nói mà chỉ Tiêu Dương hướng mắt về một phía vách đá ở trong hang động, trên vách đá khắc một bộ công pháp có tên: " Chân Long tam biến".
Thấy bộ pháp quyết này Tiêu Dương không khỏi kích động mà không thể kìm chế được cảm xúc của mình.
" Chân Long tam biến nầy vốn thuộc về Cổ tộc, năm xưa khi đại chiến với Nam Thiên Quốc mà mất đi, hơn bốn vạn năm nay, Bắc quốc luôn gây hấn c·hiến t·ranh với Nam Thiên Quốc cũng là vì nó, vì cứ nghĩ nó được Lạc gia của Nam Thiên trấn giữ, nhưng đâu ai ngờ nó vốn luôn ở Thiên Sơn môn này hơn bốn vạn năm chứ.
Các đời môn chủ của Thiên Sơn môn ta luôn tìm hiểu về nó, biết được công pháp nầy có tên là Chân Long luyện thể quyết chia làm ba bộ là Thanh Long tam biến, Kim Long tam biến và Chân Long tam biến này, khi hợp nhất được ba bộ công pháp này, luyện thành cửu biến có thể đột phá cảnh giới Phi Thăng, trở thành Chân Long chân chính ngạo du cửu trùng thiên."
Tiêu Dương đương nhiên biết tất cả chuyện này, nhưng hắn thật sự không ngờ Chân Long tam biết lại luôn ở Thiên Sơn môn xuyên suốt hơn bốn vạn năm.
" Ngươi vẫn chưa trả lời cho ta biết tại sao lại dùng máu của ta?"
" Bởi vì sư phụ của ta đã từng luyện Chân Long tam biến này, chẳng những vậy sư phụ ta còn biết cả Kim Long tam biến nữa, tất cả đều có thể truyền cho ngươi."
Tiêu Dương rơi vào trầm tư, hỏi lại:
" Ngươi không thành thật, ta sẽ không cho, cho dù kết cũng sẽ khiến ngươi không được toại nguyện.
Nếu cho lời nói của ngươi là thật đi thì ta sẽ ra sau nếu sư phụ ngươi được cứu?"
Dương Vọng Hương trầm mặt, bèn nói thật tất cả:
" Ta thừa nhận ta giấu ngươi một số việc.
Ngươi nói không sai, với tu vi của ta hoàn toàn có thể g·iết ngươi lấy tinh huyết, nhưng nó vô dụng vì huyết mạch của Cổ Long nhất tộc khá là đặt thù, nếu không được đồng ý của nguyên chủ thì không thể thay huyết được.
Năm xưa khi sư phụ ta có được Kim Long tam biến thì bất đầu tu luyện Chân Long luyện thể quyết, với sự thông mình của sư phụ đã dùng huyết mạch của long tộc để thay thế huyết mạch của Cổ Long, nên đã có thể đạt thành tu vi Hợp Thể như hiện tại, nhưng cũng vì vậy mà đình chỉ không tiến.
Sư phụ cảm thấy không đúng nên đã thử truy tìm nguyên nhân rồi đưa ra hai kết luận.
Một là có gốc không ngọn, do không có công pháp thanh long tam biến chính thức nên không thể thành.
Hai là do huyết mạch Cổ Long.
Qua hơn mấy trâm năm nghiên cứu thì sư phụ ta đã đi theo con đường thứ hai, nhưng đáng tiết điều thất bại.
Mà nguyên nhân thất bại là Huyết mạch Cổ Long quá đặt thù, nên đành ôm hận kẹt ở cảnh giới Hợp Thể."
" Sao sư phụ ngươi không dùng cách đầu tiên, Thanh Long tam biến không phải là công pháp hiếm lạ."
" Thanh Long tam biến ngươi đang học không phải là Thanh Long tam biến chân chính, bảng chân chính đã tuyệt tích từ lâu, thế gian khó tìm."
" Làm cách nào để đảm bảo sau khi ta giúp đỡ thầy trò các ngươi thì ngươi sẽ không g·iết ta?"
" Nếu như ngươi còn nghi ngờ, có thể đặt cấm chế lên người ta, xem như là bảo đảm vậy."
" Được. Nhưng phải cho ta học Chân Long tam biến trước."
" Được. Ta cho ngươi thời gian hai ngày để nhớ công pháp."
Dương Vọng Hương từ trong giới chỉ ném ra một quyển sách, nói:
" Kim Long tam biến này cũng đưa ngươi luôn vậy, coi như là ta trả tiền trước vậy."
" Ngươi không sợ ta sẽ trốn sau?"
" Nếu như ngươi có thể làm được.
Hai ngày sau ta sẽ quay lại."
Dương Vọng Hương rời khỏi đó thì tần tần cấm chế mộc lên bao quanh hắn.
Tiêu Dương không quan tâm đến cấm chế, hắn quan tâm đến Chân Long tam biến hớn.
Hai ngày thời gian nhanh trống trôi qua, Tiêu Dương cũng đã nhỡ hết Chân Long tam biến.
Hôm nay, Dương Vọng Hương tới.
" Không biết Tiêu đạo hữu chuẩn bị xong chưa?"
"Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàn."
" Được, vậy chúng ta bắt đầu."
Tiêu Dương đến bênh hồ nước, cắt tay dùng linh khí trong cơ thể ép một giọt tinh huyết ra rơi vào trong ao, lập tức cả ao bốt khối nghĩ ngúc, biết thành một huyết hồ, cái lạnh ban đầu giờ đây bị thay thế bởi một cái nóng như lò lữa, Tiêu Dương thấy vầy bèn quát:
" Ngây lúc nầy."
Dương Vọng Hương thấy Tiêu Dương ra hiệu liền giải trừ trận pháp đêm Cố Trường Sinh thả vào trong huyết trì, đồng thời cũng từ trong giới chỉ lấy ra một gốc tiên dược tên là Tiên Sinh Thảo ném vào.
Tiêu Dương và Dương Vọng Hương vẫn luôn ngồi túc trực ở bên ao không tời một bước, bọ họ đã chờ ở đây tròn một năm trường.
Tiêu Dương cũng đã thả thêm ba giọt tinh huyết của mình vào trong ao, may mà có đan dược của Dương Vọng Hương chống đỡ, nếu không cũng không biết hắn đã suy nhược đến thế nào rồi.
Hôm nay, Tiêu Dương lại tiếp tục bỏ vào đó giọt tinh huyết thứ năm của mình, vốn tưởng ban đầu chỉ cần một giọt, không ngờ giờ lại cần tới năm giọt, Tiêu Dương bỏ vào xong thì lập tức dùng đan dược để duy trì.
Lại thêm một năm nữa trôi qua, Tiêu Dương ở bênh ao này đúng thật là không dễ chịu chút nào, cữ mỗi một khoảng thời gian thì hắn phải bỏ vào ao một giọt tinh huyết, tuy có thiên tài địa bảo và đan dược giúp hắn chống đỡ, cũng nhờ việc nầy mà hắn thuận lợi từ Thiếu Uý thăng lên Đại Uý cảnh, nhưng đúng là không dễ chịu chút nào.
Tiêu Dương tuy không dễ chịu nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh của mình, nhưng Dương Vọng Hương thì đã bắt đầu lo lắng, nếu không phải Cố Trường Sinh còn sinh cơ thì e rằng bản thân Tiêu Dương sẽ gặp xui xẻo ngây lập tức.
Xuân qua, đông đến, hôm nay, cũng là năm thứ mười hai bọn họ ở chỗ này, nhờ có đủ loại đan dược và thiên tài địa bảo mà Tiêu Dương thuận lợi đột phá đến Thiếu Ta cảnh giới, còn Dương Vọng Hương cũng đột phá được Phân Kì cảnh giới, cũng nhờ có đại trận mà cả hai không phải chịu lôi kíp ảnh hưởng.
Hôm nay, trên bầu trời của chủ phong làm trung tâm lang rộng ra ngàn dậm xung quanh bao trọn cả toà Thiên Sơn môn bị mây mù che khuất, lượng lờ trong mây mù có tiếng long ngân, có lúc lại có tia điện, sấm sét vang trời.
Lúc này sau phong chủ Đạo, Đan, Trận, Phù, Khí Đặng đang quan sát thiên tượng thì biết có người xấp sữa đột phá, cũng mơ hồ đoán được người đột phá là ai.
Tin tức ở Thiên Sơn môn có thiên kiếp đang tích tụ thì lũ lược tu sĩ đến xem.
Còn Hoàng Tuyền môn thì trực tiếp cữ một đạo quân ngồi phi thuyền mà đến, trực tiếp hạ ngoài ngàn dậm của Thiên Sơn môn.